“Xảy ra chuyện gì vậy?” Mộ Tấn Dương nhìn bên má sưng lên của cô, bàn tay đang buông sát sườn bỗng nắm chặt lại, trong lòng bỗng cảm thấy đạp gãy tay tên mập kia đúng là lời cho hắn ta quá.
“Không có gì.” Diệp Du Nhiên nhìn ánh mắt sâu thẳm của anh, cuối cùng vẫn không nói thật.
Lúc nãy, suýt chút nữa cô đã không nhịn được mà nhào vào lòng anh.
Cũng may, cô bỗng nhớ tới chuyện ở Ngọc Hoàng Cung ban tối, kịp thời khống chế suy nghĩ này của mình.
Anh có thể trơ mắt nhìn người khác đánh cô, chẳng lẽ cô còn định nói ra để hy vọng anh đau lòng vì cô sao?
Mộ Tấn Dương nhìn cô chăm chú, ánh mắt sáng rực.
Đương nhiên anh biết cô đang nói dối, cô luôn thích nói dối.
Hai người đứng đối diện nhau bên cạnh sofa, không nói gì.
Cô không biết nửa đêm anh tới đây làm gì, nhưng cô biết chắc chắn anh sẽ không vì rảnh rỗi, nhàm chán mà tới đây.
Hai người đã sống chung gần nửa năm, dường như không còn chuyện gì chia sẻ được với nhau nữa.
“Nếu không có chuyện gì thì em đi ngủ đây, ngày mai em phải đi làm nữa.” Cô không giống anh, không đi làm thì có thể đến Ngọc Hoàng Cung uống rượu.
Cô phải cố gắng trụ lại trong tập đoàn Diệp thị, tìm cơ hội thám thính tin tức của ba mình từ Diệp Nguyên Minh.
Nghĩ đến đây, cô chợt nhớ ra, lúc trước Mộ Tấn Dương từng nói sẽ giúp cô điều tra chuyện của ba cô, kết quả anh nói không điều tra được gì.
Giờ nghĩ lại, cô thấy đó chỉ là cái cớ.
Diệp Nguyên Minh không phải người quá thông minh, ông ta có thể đưa ba cô đi đâu chứ? Ngay cả Mộ Tấn Dương cũng không điều tra được manh mối gì?
Anh là ai chứ? Chuyện anh muốn điều tra, chẳng lẽ không tìm ra được một chút manh mối nào sao?
Rõ ràng là anh không nghiêm túc điều tra nó, lý do đơn giản như thế, vậy mà khi đó cô hoàn toàn không nghĩ tới.
Anh nói thời gian trôi qua lâu rồi, rất khó để điều tra, cô tin anh ngay.
Anh nói gì cô cũng tin.
Cô đúng là ngốc mà.
Mộ Tấn Dương vẫn không nói gì, Diệp Du Nhiên xoay người vòng qua anh, trở về nằm trên giường.
Không biết có phải vì trong phòng có thêm một người hay là Diệp Du Nhiên bỗng thấy không còn sợ hãi nữa, nằm trên giường một lát đã ngủ thiếp đi.
***
Sáng hôm sau, lúc chuông báo thức vang lên, cô cảm thấy rất buồn ngủ, không hề muốn dậy.
Nhưng không thể không dậy cho được.
Cô bất giác nhìn về phía sofa, kết quả ở đó trống không.
Có lẽ nửa đêm qua Mộ Tấn Dương đã rời đi rồi.
Diệp Du Nhiên hít sâu một hơi, mệt mỏi đi vào phòng tắm rửa mặt rồi đi thẳng đến công ty.
***
Vào tòa nhà tập đoàn Diệp Thị, cô đến thẳng văn phòng, bắt đầu vùi đầu vào công việc.
Không lâu sau, An Hạ bỗng tới nói với vẻ mặt thần bí: “Cậu biết gì chưa? Hôm nay giám đốc và phó tổng giám đốc đều không đến công ty.”
Diệp Du Nhiên nghi ngờ ngẩng đầu lên hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”