“Anh muốn dẫn tôi đi đâu, anh bỏ tay ra trước đi!” Diệp Du Nhiên bị Nam Sơn nắm chặt, khoan chưa nói đến chuyện cô đau cỡ nào, mà là nam nữ thụ thụ bất thân, anh ta không biết sao?
“Xin lỗi xin lỗi, là tôi quá nóng ruột.” Nam Sơn buông tay ra ngay, nhưng vẫn túm cánh tay cô: “Cô Diệp, cô mau theo tôi đi xem ông chủ. Hai ngày nay anh ấy mời cơm ở nơi này, tối qua còn ngủ luôn ở phòng bao. Bây giờ vẫn còn đang uống rượu với khách, tôi lại không dám…”
Nam Sơn nói tới đây thì dừng lại, ho khan: “Tôi và anh Bùi khuyên mãi nhưng anh ấy không nghe. Nếu là cô khuyên chắc chắn anh ấy sẽ nghe. Cô lại cãi nhau với anh ấy rồi phải không?”
Nếu không thì sao anh ấy liều mạng uống rượu với khách trong phòng bao một ngày một đêm như thế.
Nam Sơn nói nghe như thể anh ta đã quá quen với chuyện Diệp Du Nhiên và Mộ Tấn Dương cãi nhau rồi vậy.
Lần này Diệp Du Nhiên và Mộ Tấn Dương không chỉ đơn giản là cãi nhau.
Nhưng đến cả An Hạ cô cũng không giải thích, thì đừng nói chi tới Nam Sơn.
Cô hoàn toàn tập trung vào lời Nam Sơn nói: “Anh nói cái gì? Tối qua anh ấy ngủ trong phòng bao một đêm sao?”
“Chứ còn gì nữa? Sáng nay tôi tới mới phát hiện.” Cho tới bây giờ anh ta chưa từng thấy dáng vẻ mất kiểm soát đó của ông chủ, chỉ là anh không định nói câu này với Diệp Du Nhiên.
***
Vừa đi, Nam Sơn vừa cằn nhằn không thôi, kể lể Mộ Tấn Dương đã uống hết bao nhiêu rượu thế nào, chẳng mấy chốc hai người đã tới phòng bao.
Trên đường đi, Nam Sơn cũng cẩn thận tránh đám đông, dù sao thì bây giờ thân phận của Mộ Tấn Dương vẫn còn là bí mật.
Anh ta chỉ đưa Diệp Du Nhiên tới cửa phòng bao: “Cô Diệp, cô tự vào đi, tôi đi trước đây, đừng nói là tôi đã đi tìm cô nhé.”
Lời còn chưa dứt, người đã không thấy bóng dáng đâu.
Diệp Du Nhiên đứng một mình trước cửa phòng, giơ tay lên nhưng không đẩy cửa.
Mộ Tấn Dương có thật là sẽ nghe lời cô sao?
Cô nghĩ tới chuyện hai ngày trước, trong thâm tâm càng lúc càng không chắc chắn.
Nhưng Nam Sơn nói hai ngày nay anh đều ở đây mời cơm khách. Cô biết chắc chắn là anh lấy tư cách phó tổng giám đốc của Việt Phong mời cơm nhưng công ty là của Bùi Chính Thành, anh có cần liều mạng như vậy không?
Hơn nữa, lấy năng lực của anh, cần dựa vào rượu để giải quyết công việc sao?
Hiển nhiên là không phải.
Mặc kệ nguyên nhân gì, uống rượu liên tiếp hai ngày như vậy sẽ tổn hại đến sức khỏe cỡ nào chứ?
Diệp Du Nhiên đứng ở cửa, đang do dự thì bỗng có người bên trong phòng bao mở cửa ra.
Một tên đàn ông mập mạp vác cái bụng phê xuất hiện ở cửa, người nồng nặc mùi rượu, rõ rang là đã uống không ít.
Mùi rượu vô cùng khó ngửi, Diệp Du Nhiên khẽ dịch người sang bên cạnh, nhưng không ngờ lại bị gã mập chụp được cánh tay. Gã ta híp mắt cười dâm đãng: “Ôi, em gái nhỏ đẹp như tiên, là tổng giám đốc Mộ bảo em đến chơi với bọn anh à?”
Đáy mắt Diệp Du Nhiên lóe lên vẻ căm ghét, nhưng không đợi cô mở miệng, gã mập kia đã thò đầu vô phòng bao hét lên: “Tổng giám đốc Mộ, cô em này là anh gọi đến à? Cho tôi nhé!”
Diệp Du Nhiên theo tầm mắt của gã nhìn sang, thấy Mộ Tấn Dương đang cầm ly rượu trong tay, nghiêng đầu nhìn về phía bên này.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Mộ Tấn Dương vẻ mặt không cảm xúc nhìn cô một cái, sau đó ngửa đầu dốc một hơi cạn ly rượu.