Một khi cô thừa nhận xen vào chuyện tình cảm của Diệp Yến Nhi và Huỳnh Tiến Dương, chỉ sợ sẽ phải chịu đả kích của dư luận, nói không chừng sẽ bị ông nội đuổi khỏi Diệp thị.
Còn Diệp Yến Nhi sẽ được sự đồng tình của mọi người, hơn nữa cũng sẽ được Diệp Thành tha thứ.
Đây quả thật là một chủ ý rất hay.
Nếu làm như vậy Diệp Yến Nhi sẽ hoàn toàn được lợi, tất cả mọi nỗi nhục sẽ đổ hết lên Diệp Du Nhiên.
Diệp Yến Nhi tính toán hay lắm.
Có một điều Diệp Yến Nhi đoán rất đúng, quả thật cô rất muốn biết ba cô đang ở đâu.
Không chỉ là muốn, mà là rất muốn.
Nhưng mà nhiều năm như vậy cũng không có chút manh mối nào.
Nếu là lúc vừa mới về nước, có lẽ cô sẽ đồng ý mà không chút do dự nào.
Bởi vì đối với cô mà nói không có chuyện gì quan trọng bằng việc tìm được ba.
Nhưng bây giờ, mặc dù cô rất muốn tìm ba, nhưng làm chuyện gì cô cũng phải kiêng dè.
Bởi vì bây giờ cô không chỉ là Diệp Du Nhiên, mà cô còn là một người vợ.
Nghĩ đến Mộ Tấn Dương, vẻ mặt Diệp Du Nhiên trở nên ảm đạm, cô không muốn vòng vo với Diệp Yến Nhi nữa.
“Cứ như vậy đi, cô chọn thời gian, tốt nhất là hôm nay, tôi sẽ tìm phóng viên tới, cô đồng ý diễn một vở kịch với tôi là được.”
Diệp Yến Nhi cho rằng Diệp Du Nhiên chắc chắn sẽ đồng ý kế hoạch của cô ta.
Diệp Du Nhiên gật đầu: “Ồ, để tôi suy nghĩ thêm một chút.”
Diệp Yến Nhi thay đổi vẻ mặt: “Cái gì? Cô còn muốn suy nghĩ?”
“Đúng đấy, chuyện thế này tôi cũng phải suy nghĩ một chút chứ!” Diệp Du Nhiên vẻ lười biếng, ngả người ra ghế: “Cô đi ra trước đi, tôi còn rất nhiều chuyện phải xử lý, vừa hay có thể suy nghĩ thêm.”
Diệp Du Nhiên nói xong, lại cúi đầu xem tài liệu.
Diệp Yến Nhi thấy dáng vẻ hờ hững của Diệp Du Nhiên nhưng mãi lâu sau mới phát hiện căn bản Diệp Du Nhiên không đồng ý với cô ta.
“Diệp Du Nhiên, cô dám chơi tôi?” Diệp Yến Nhi trợn trừng mắt nhìn Diệp Du Nhiên, trong đôi mắt giống như có núi lửa sắp phun trào.
“Không có.” Diệp Du Nhiên nhún nhún vai, lắc đầu nói: “Tôi không có hứng thú với cô, tôi cũng không muốn chơi cô, tôi đúng là muốn cân nhắc một chút.”
Đúng vào lúc này, có người ở bên ngoài gõ cửa.
“Cốc cốc!” Tải app truyệnhola đọc nhiều mỗi ngày nhé!
Tiếng gõ cửa vang lên lanh lảnh, hai người không ai nói thêm gì nữa.
Diệp Du Nhiên đứng dậy định đi mở cửa, Diệp Yến Nhi ngăn cô ngay lập tức: “Diệp Du Nhiên, cô nhất định phải đồng ý với tôi!”
“Tránh ra.” Diệp Du Nhiên rất ghét giọng điệu này của Diệp Yến Nhi, từ nhỏ đến lớn cô đã nghe đến phát chán rồi.
Diệp Yến Nhi không tránh ra.
Diệp Du Nhiên cười khẩy, nhấc chân đá vào đùi của Diệp Yến Nhi một cước.
“Á!”
Diệp Yến Nhi bị đau nghiêng người qua một bên, Diệp Du Nhiên mặc kệ cô ta, đi thẳng ra mở cửa.
Người gõ cửa là An Hạ, vừa nhìn thấy Diệp Du Nhiên, cô ấy đã hỏi: “Cậu khóa cửa làm gì?”