Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực

Chương 207





Chương 207:

Bộ dạng của cô lúc này quả thực không thích hợp để trở lại bữa tiệc, cô đi xuống cầu thang một cách nhanh chóng.

Âm thanh chói tai của giày cao gót vang vọng trên cầu thang.

Mãi cho tới khi âm thanh của giày cao gót biến mất, Diệp Du Nhiên mới ngồi xổm xuống, đưa tay nắm lấy tóc mình, thở dốc và tâm trạng cô không được tốt cho lắm.

Cô không thể làm gì với Diệp Yến Nhi, cũng không thể khiến những người không tin cô tin tưởng cô.

Nhưng hoàn toàn không thể không quan tâm.

Cô mới hai mươi hai tuổi, đặt vào những cô gái bình thường, cô cũng chỉ là sinh viên mới tốt nghiệp, là lính mới nhỏ bé mới đến nơi làm việc, ngoài công việc ra thì có chút tình yêu và sẽ không có phiền muộn gì lớn.

Tuy nhiên, cuộc sống của cô đã trải qua nhiều biến cố, gặp phải những người có bản tính xấu xa, cô được định trước là không thể bước tiếp một cách đơn thuần.



Mộ Tấn Dương đứng bên ngoài, giơ cổ tay lên nhìn giờ, anh thấy rằng mới trôi qua chưa đầy mười phút, nhưng rõ ràng bên trong lại yên tĩnh trở lại.

Anh mở cửa bước vào và nhìn thấy Diệp Du Nhiên ngồi xổm trên mặt đất đầy bối rối.

Anh cởi áo khoác của mình và choàng cho Diệp Du Nhiên, anh ngồi xuống trước mặt cô, tầm nhìn trên cùng một đường thẳng, nhẹ nhàng nói: “Về nhà thôi.”

Diệp Du Nhiên không nói gì cả, Mộ Tấn Dương coi như cô đã đồng ý, anh đưa tay lấy chiếc túi xách, thứ đã bị ném sang một bên trong lúc cô đánh nhau với Diệp Yến Nhi trước đó.

Sau đó, anh đỡ cô lên.

Diệp Du Nhiên ngoan ngoãn dựa vào vòng tay anh, trông rất ngoan ngoãn, giống như một loài động vật nhỏ bị vứt bỏ, khiến người ta thương hại trong vô thức.

Diệp Yến Nhi đã nói gì với cô mà khiến cô thành bộ dạng vô hồn như thế này.

Mặc dù trong lòng Mộ Tấn Dương nghi ngờ, nhưng anh lại không hỏi cô.

Anh chỉ đưa cô đi xuống cầu thang.

Nếu đi thang máy ở tầng này thì phải đi xuyên qua bữa tiệc để ra ngoài, bộ dạng của Diệp Du Nhiên lúc này rõ ràng là không thích hợp quay lại bữa tiệc, dù sao, mục đích buổi tối ngày hôm nay của anh cũng đã đạt được. Anh dứt khoát đưa Diệp Du Nhiên xuống đến tầng mười sáu và đi thang máy xuống.



Mộ Tấn Dương đưa cô trở lại trong xe và Bùi Chính Thành gọi điện đến.

“Cậu đi đâu rồi?”

Mộ Tấn Dương đang thắt dây an toàn cho Diệp Du Nhiên, nghe thấy câu hỏi của Bùi Chính Thành trong điện thoại, cũng chỉ nói hai từ: “Về nhà.”

Bùi Chính Thành ở đầu dây bên kia nghe thấy anh nói hai từ này, mắng một tiếng gì đó mới tiếp tục nói: “Bữa tiệc này là bữa tiệc cậu nên tới, đâu có lý nào mà nửa đường bỏ chạy, chết tiệt, bây giờ tôi bị người ta vây không thể đi được rồi!”

“Ừ” Mộ Tấn Dương dường như không nghe ra sự điên rồ trong giọng điệu của Bùi Chính Thành, thấy Diệp Du Nhiên nhìn mình, anh đưa tay ra xoa đầu cô và nói với đầu dây bên kia: “Tôi cúp máy trước đây.”

“A lô?” Bùi Chính Thành ở đầu dây bên kia vẫn chưa nói xong, chỉ muốn đập luôn điện thoại cho rồi.

Mộ Tấn Dương cúp điện thoại và ném sang một bên, anh véo má cô: “Ăn vẫn chưa no phải không, em có muốn đi ăn chút gì đó rồi mới về nhà không?”

“Về nhà ăn món anh nấu.” Diệp Du Nhiên vẫn đang khoác chiếc áo vét của anh, ra sức co người lại vào bên trong.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv