Người Chồng Bạc Mệnh Của Tôi

Chương 14



Tôi nhặt chiếc điện thoại trên mặt đất lên, lặng lẽ bỏ vào túi. Tôi hỏi: "Sao ở đây lại có két sắt? Anh để gì trong đó vậy?"

Kỷ Hoài Kha nhất thời nghẹn lời, ấp úng nửa ngày: "Là... là... tài liệu quan trọng của công ty, anh để trong đó."

Tôi không nhịn được, phì cười: "Tài liệu gì mà khiến anh căng thẳng đến vậy? Em còn tưởng là vàng miếng chứ!"

Kỷ Hoài Kha ngây người nhìn tôi, đột nhiên như hiểu ra chuyện gì, mắt như muốn phun lửa. Tôi thu lại nụ cười, vẻ mặt lạnh như băng giá.

Tôi đi đến trước giá sách, sau đó trước mặt anh ta, tháo chiếc camera siêu nhỏ gắn trên tai con gấu trúc ở tầng thứ hai xuống.

Vẻ mặt anh ta trong nháy mắt cứng đờ, hai mắt kinh hãi mở to, hơi thở ngày càng nặng nề, giống như đang kéo ống bễ vậy.

"Ba tháng trước camera này đã được đặt ở đây rồi, anh không phát hiện ra sao? Đồ ngu ngốc!"

Tôi cười, nhưng chắc trông tôi giống ác quỷ lắm. Bởi vì vẻ mặt của Kỷ Hoài Kha lúc đó giống hệt như nhìn thấy ma.

"Con tiện nhân, cô dám giám sát tôi, bây giờ tôi sẽ báo cảnh sát!" Tay anh ta run rẩy sờ vào túi quần, sờ nửa ngày vẫn không tìm thấy thứ mình muốn tìm.

Tôi lấy điện thoại từ trong túi ra, lắc lắc trước mặt anh ta: "Tìm điện thoại à?"

Mắt anh ta đầy vẻ hung ác, xông tới muốn giật lấy, nhưng tôi đã nhanh chóng né người. Anh ta không giữ được trọng tâm, cả người ngã nhào về phía trước.

Sau một hồi ho dữ dội, m.á.u từ miệng anh ta phun ra. Có lẽ là do không thở được, hai tay anh ta ôm ngực, vẻ mặt rất đau đớn.



"A Nhiễm, giúp anh gọi xe cấp cứu, anh đau quá, khó chịu quá..."

Tôi nhìn xuống anh ta, mặt không cảm xúc. Bất kể Kỷ Hoài Kha cầu cứu thế nào, tôi cũng không để ý đến anh ta nữa.

Tôi bắt đầu thong thả dọn dẹp những đồ vật vương vãi khắp nơi, đặt từng thứ về chỗ cũ. Kỷ Hoài Kha mấy lần muốn bò dậy, đều bị tôi dùng chân đi tất đạp lên vai ấn anh ta xuống.

Rồi tôi lại lững thững tìm chứng minh thư, sổ hộ khẩu, giấy đăng ký kết hôn, di chúc, thỏa thuận ly hôn... của cả hai đứa.

Cứ đem theo hết đã, cần hay không tính sau. Xong xuôi, tôi ung dung ngồi xuống cái ghế anh vẫn thường ngồi, liếc xéo xuống gã đàn ông đang nằm thoi thóp dưới đất như con ch.ó sắp chết.

Đợi đến lúc anh ta gần như chẳng còn giãy giụa nữa, tôi mới nhấc máy gọi cấp cứu. Bốn mươi phút sau khi vào phòng cấp cứu, bác sĩ đi ra, đưa giấy báo bệnh tình nguy kịch, dặn tôi chuẩn bị tinh thần.

Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Thế là tôi quyết định từ bỏ điều trị, rồi bình thản ký vào tờ giấy đồng ý. Sau khi ngừng điều trị, tôi vào thăm Kỷ Hoài Kha, coi như là chút tình nghĩa cuối cùng vậy.

Anh ta đang đeo mặt nạ dưỡng khí. Vừa thấy tôi lại gần, anh ta đã trừng mắt nhìn tôi giận dữ, như thể muốn g.i.ế.c tôi ngay lập tức.

Nhưng anh ta không nói được nữa rồi, chỉ có thể thở ra từng hơi đọng lại thành những đám sương mờ trên mặt nạ.

Tôi cúi người xuống, ghé sát tai anh ta, thì thầm: "Tiếc thật đấy, không tống anh vào tù được nữa rồi."

Con ngươi Kỷ Hoài Kha co rút lại, trên mặt lại hiện lên vẻ kinh hoàng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv