Sau khi cuộc nói chuyện giữa anh và Ken kết thúc thì cũng đã gần 3 giờ sáng, anh không thể ngủ được vì không có cô bên cạnh.
Anh đi tới bệnh viện thăm cô, bước vào phòng bệnh thì đã thấy cô đang cầm điện thoại nhắn tin cho ai đó rất vui vẻ.
Điều này anh càng tức giận thêm khi cô không quan tâm đến anh chỉ vì cái điện thoại chết tiệt ấy đã chiếm đi ánh nhìn của cô.
Hoàng Thiên đi tới chiếc ghế nói:
– Em có vẻ rất chăm chú nhỉ? Ngay cả anh vào em cũng không hề hay biết.- Giọng nói này lại càng lạnh thêm
Cô vẫn không trả lời chỉ chăm chú nhìn vào điện thoại. Cô đang nhắn tin nhờ Khánh Phương đi gặp Từ Mỹ để nói lời xin lỗi dùm cô.
Anh thêm giận dữ đứng bật dậy giật lấy cái điện thoại mà ném mạnh vào tường làm cho điện thoại của cô bể làm đôi, màn hình nứt ra.
– Anh đừng có quá vô lý như vậy!- Cô tức giận nói, nếu không phải chân của cô bị thương thì cô đã đứng lên cho anh một bạc tay.
– Anh hỏi em! Có phải em muốn những người xung quanh em phải chết thì em mới chịu ngoan ngoãn nghe lời anh phải không?
Sự bướng bỉnh của em anh không chịu nổi nữa!- Anh bực mình nói, cô được anh cưng chiều nên bây giờ cô đã bướng bỉnh, ngang ngạnh đến cỡ nào không còn xem anh ra gì nữa. Thật không ra thể thống nào.
– Nếu không chịu nổi thì ly dị đi, Bối Bối tôi nuôi!- Nhân cơ hội anh tức giận cô mở lời đề nghị ly dị với anh.
Nhưng có lẽ lời nói của cô không tài nào làm cho lý trí của anh bình tĩnh được nữa mà càng thêm giận dữ.
– Ly dị? Có mơ em cũng không thể. Em mãi thuộc về anh thuộc về gia tộc Lâm gia!- Anh nén cơn giận xuống, ngang ngược tuyên bố
– Anh thôi đi, tôi không phải thú nuôi mà thuộc riêng của ai cả. Tôi là Hoàng Nhật Hạ con gái của Hoàng Khiêm Khải. Người mà anh đã sát hại!- Cô tức giận nói tiếp:
– Rốt cuộc thì anh muốn cái gì thì anh mới chịu buông tha cho tôi và con gái?
– Anh muốn cái gì? Hức cái anh cần là có em và con gái!- Anh không biết trong lòng mình rõ ràng là đang mang cảm xúc gì.
Nó vì cô mà nóng ran lên như lửa nhưng nó cũng vì cô mà lạnh lùng tàn nhẫn.
Từ trước đên giờ trêи khuôn mặt của anh chủ có một loại cảm xúc đó là ” lạnh ” nhưng cô đã làm cho thể hiện ra nhiều cảm xúc trêи khuôn mặt.
– Lâm Hoàng Thiên, người con gái mà anh yêu là Hoàng Nhật Hạ năm xưa là một cô gái hiền dịu, yêu anh bằng cả tấm lòng cả con tim nhưng tôi không phải. Trái tim tôi đã chết khi biết anh là hung thủ! Tôi không yêu anh!-Nước mắt của cô tự nhiên rơi
Phải ngày xưa cô và anh là một đôi tiên đồng ngọc nữ nguyện không rời xa nhau nhưng bây giờ thì khác rồi.
Câu nói của cô càng làm cho anh thêm tức giận, rõ ràng anh không muốn nghe những gì cô nói nhưng dòng chữ ” tôi không yêu anh!” In sâu trong lý trí của anh.
Lý trí của anh dường như đã bị lửa giận ăn mòn đi, anh dùng cánh môi của mình áp lên môi cô.
Cánh tay rắn chắc của anh đặt ngay sau gáy của cô bắt cô phải chấp nhận nụ hôn này.
Nụ hôn của những cặp đôi tình nhân nó rất ngọt nhưng giữa cô và anh chỉ có đắng cay chua chát mà thôi
Cô kiên quyết không chịu hé môi càng làm cho anh giận dữ hơn trước. Sử dụng hàm răng cắn mạnh vào môi cô
– A … – Vì do đau đớn nên cô la lên, nhân lúc cô mở miệng cái lưỡi của anh nhanh chóng nằm trọn bên trong khoang miệng của cô
Cái lưỡi của anh cứ như con rắn khuấy đảo tâm trí của cô. Mọi kỹ thuật của cô đều là do anh dạy nên chắc chắn anh rất hiểu những điểm yếu của cô.
Lưỡi anh len lỏi vào bên trong tìm kiếm cái lưỡi thơm của cô khiến cho tâm trí cuối cùng của cô dần dần cạn kiệt.
Vì cô đang nằm trêи chiếc giường bệnh nên anh dễ dàng nằm đè lên cơ thể cô. Nam thượng nữ hạ vô cùng ái ái muội muội.
Bàn tay còn lại của anh bắt đầu trở thành cây đuốt vuốt ve chân cô, cánh tay anh đi qua chỗ nào thì từng mảnh thịt cô ran nóng lên.
Đôi môi của anh hình như đã chán môi cô thì liền tìm kiếm xương quai xanh thay thế rồi xuống ngực của cô. Vùi mặt của mình cào chỗ đẫy đà nhất của cô.
Ở phía dưới bàn tay của anh đã nhanh chóng cởi chiếc quần nhỏ của cô ra rồi ngón tay liền len lỏi vào *** ***** của cô.
– A … ưm … bỏ ra … tôi ghét.. anh …- Vì bất ngờ bị tấn công cô nên giọng nói của cô có hơi gấp gáp
Anh không hề trả lời cô,ngón tay phía dưới liên tục ra vào bên trong cánh hoa nhỏ của cô cho đến khi ngón tay bị dính chất dịch trắng của cô thì an bắt đầu thoát y bộ âu phục của mình.
Để lộ rõ phân thân đang căng cứng đòi hỏi từ nãy giờ xâm nhập vào bên trong cô.
– Anh … a … ưm … tôi hận … anh..- Cô khóc thét, cô không muốn cùng anh làm những chuyện đồi bại này.
Anh mặc kệ cô cự tuyệt vẫn luân động.
Từng hành động của anh ở phía dưới đều hết sức mạnh mẽ. Có lẽ lý trí của anh thực sự đã mất đi rồi.
Anh càng làm thì lý trí của cô càng bị mất đi, cơn kɧօáϊ cảm cứ tự nhiên mà xông lên làm cho cô không còn cự tuyệt nữa mà cùng anh giao hợp một cách bình thường.
Nhận được sự đáp trả từ cô thì cơn giận anh liền dịu lại.
Cả hai cứ lăn lội trêи giường suốt 3 tiếng đồng hồ cho đến khi anh bắn vào bên trong cô một loại tϊиɦ ɖϊƈh͙ trắng hoà quyện cùng với tϊиɦ ɖϊƈh͙ của cô tạo thành một loại tϊиɦ ɖϊƈh͙ riêng của cô và anh hình thành nên.
Anh mới hài lòng buông tha cho cô nhưng cô đã ngất đi rồi.
Anh bế cô vào phòng rồi tắm rửa cho cả hai rồi đi ra mặc lại quần áo cho cô.
Sự tận tình chăm sóc của anh thực sự rất chu đáo.
Anh nắm bàn tay cô hôn rất sâu rồi mới buông ra nói:
– Em không yêu anh cũng được nhưng xin em hãy ở lại bên anh cùng con gái. Anh không thể thiếu em! Anh cần có em!- Giọng nói có chút run run.
Thà anh nguyện mất tính mạng của mình nhưng anh không nguyên nhìn cô rời xa anh.
——–
Cho mình cái like và commet nhé để có thêm động lực ra thêm chap mới nữa.