– Anh là đồ sắc lang!- Nhật Hạ hít thở xong mới nói
– Anh sắc lang với em thôi!- Hoàng Thiên trêu ghẹo cô
– Hoàng Thiên, em không giỡn với anh nữa, mau bỏ em xuống!- Cô vùng vậy thoát khỏi vòng tay của anh
– Được … được anh bỏ em!- Hoàng Thiên sợ làm cô đau nên đành phải bỏ cô ra khỏi vòng tay mình
————— Tại lâu đài ———–
Chiếc xe đậu ngay cánh cổng lâu đài, bác tô nay đã 70 tuổi nhưng nếp nhăn cũng không thấy nhiều, bác Tô chạy đi ra mở cửa cho hai người họ.
– Cậu hai, tiểu thư! Hai người đã về!- Bác Tô vui vẻ nói
- Cháu chào bác ạ! – Nhật Hạ cũng chạy lại ôm bác Tô, nũng nịu nói
– Nhật Hạ, vào nhà ăn cơm thôi, quản gia bà đi vào trong dọn cơm đi! – Anh có phần hơi khó chịu khi thấy khi cô thân thiết với người khác ngoài anh
Cô nghe vậy cũng đành phải buông Bác Tô ra rồi đi lại nắm bàn tay của anh đi vào trong toà nhà chính
Cả hai vào phòng bếp thì Nhật Hạ nói:
– Mọi người ra ngoài đi ạ! Con sẽ làm cho!- Cô đi lại lấy dĩa thịt hầm rượu vang từ trong tay của cô nữ nhân
Nghe vậy tất cả mọi người cũng đi ra ngoài hết, giờ đây chỉ còn lại hai người
– Em làm cho anh món gà Tứ Xuyên nhé! – cô biết rất rõ sở thích của anh
Anh đi lại bế cô lên bàn ăn rộng lớn màu trắng, anh đứng hai tay chống lên bàn nói:
- Anh không muốn món đó nữa ….. anh muốn ăn ….- Hoàng Thiên ngưng một xíu khiến cho cô khó hiểu
– Anh muốn ăn gì em nấu cho, nhưng món đơn giản thôi em không có khéo khi làm món ăn cầu kì đâu! – cô nũng nịu nói
– Anh muốn ăn ….. ăn em! – vừa nói dứt lời thì môi của cô đã bị chiếm tiện nghi, lưỡi tuỳ ý chui tọt vào khoang miệng cô. Tay anh cũng không rảnh rỗi mà luồn xuống váy cô da chạm vào thịt cô.
– Ưm …. ưm … em thật sự rất mệt!- Cô biết mỗi khi anh muốn đều không thể cản lại được nhưng như vậy thì sáng ngày mai cô không thể rời giường được mặc dù trong quá trình rất vui vẻ.
Anh dường như không muốn nghe thấy những gì cô nói! Đã hơn 1 tuần rồi anh không chạm vào cô được vì phải lo chuyện công ty cộng thêm truyện bà dì cả đến thăm cô. Đêm nay phải đòi lại công ích!
Cả hai người quấn quít nhau cho đến khi cô mệt mỏi tựa thân thể vào người anh, hai tay ôm lấy hông anh.
Anh thấy thế liền cúi người xuống bế cô vào phòng. Anh đặt cô xuống giường nhanh chóng cởi hết những thứ không cần thiết trêи người cô. Môi cô lại một lần nữa bị anh hôn, lần này mạnh bạo hơn so với lần trước ở phòng ăn. Lửa ɖu͙ƈ trong người anh càng gia tăng nhanh chóng thoát y luôn bộ đồ vest trêи người của mình. Môi anh hôn cô từ cổ xuống xương quai xanh đến đôi gò bông rồi cuối cùng là nơi tư mật của cô. Dường như anh biết hết tất cả điểm nhạy cảm trêи cơ thể cô. Nơi đó của cô chảy ra rất nhiều nước khiến cô rất xấu hổ
– Em dạo này thật mẫn cảm!- Hoàng Thiên tiếp tục trêu ghẹo cô, anh rất thích nhìn bộ vẻ đỏ mặt đến tía tai của làm cho anh mềm lòng.
Chung sống với nhau hơn 7 năm, tình cảm của anh đối với cô càng gia tăng thêm chứ chưa bao giờ giảm xuống.
– Ưm …. ưm ….. ưm …. em khó chịu quá!- Nhật Hạ vặn vẹo cơ thể, cảm thấy phía dưới của mình rất khó chịu!
– Sao lại khó chịu như thế? Có cần anh giúp không?- Hoàng Thiên tiếp tục trêu đùa
– Ưm… Ưm…. Ưm …. em muốn!- Cô bất lực nhìn anh, lúc nào cũng vậy lúc nào cũng muốn cô nói ra những từ ɖâʍ đãng này
– Vậy em nói đi em là của ai?- Hoàng Thiên đưa phân thân của mình vào bên trong cô, luân động nhẹ nhàng đến mạnh mẽ
– Em là của … ưm … ưm …. của anh!- Cô không hiểu sao cứ mỗi lúc như vậy anh đều hỏi cô như vậy cứ như anh sợ một ngày nào đó sẽ mất cô.
Đúng, anh rất sợ mất cô vì nếu cô không có trong thế giới của anh thì anh sẵn sàng huỷ diệt tất cả mọi thứ. Anh rất ích kỉ khi nhìn thấy cô tươi cười với một người khác cho dù đó là con gái.
Đã từng có một người khen cô xinh đẹp thế là sáng hôm sau người đó thân tàn danh bại, lưỡi bị cắt, mắt bị móc nhìn rất kinh khủng,
Cũng có một người dùng tay sờ lên mặt cô hậu quả cuối cùng người ấy phải nhận lấy là hai bàn tay bị chặt đứt. Cô biết rõ hung thủ là ai làm!
Nhưng cô vẫn không muốn nói ra. Anh là một tổng tài nổi tiếng khắp cả toàn cầu, một ông trùm mafia khét tiếng khắp hắc đạo và bạch đạo cũng kiên nể. Chính phủ cũng phải tránh khơi mào chiến tranh với anh
Nhận thấy sự mất tập trung của cô, anh thúc mạnh một cái khiến cô hơi giật mình một cái
– Em không được mất tập trung, phải tập trung sự chú ý để đền bù cho anh. -Hoàng Thiên vừa luân động vừa nói
Cả hai quấn quít nhau suốt hai tiếng đồng hồ cho đến khi anh bắn hết tất cả cái ấy vào người cô thì mới chịu buông tha cho cô. Giờ đây cô đã ngất đi rồi! Anh nằm xuống bên cạnh cô kéo chăn lên đắp cho hai người đến khi ngoài phòng truyền đến một âm thanh
<<<<<<<<>>>>>>>>
– Cậu hai, có chuyện ạ!- Người ở ngoài cửa là Tử Vương
Anh lấy chiếc áo choàng khoác lên người rồi ra ngoài mở cửa phòng đi sang phòng bên cạnh để nói chuyện, một phần là không muốn phiền Nhật Hạ vì anh biết cô không thể ngủ sâu được nếu có tiếng ồn kể từ khi xảy ra chuyện đó, một phần anh cũng không muốn ai nhìn thấy vẻ đẹp mê hồn ấy của cô
Phải, anh rất ích kỉ!
Anh chỉ muốn cô thuộc về riêng anh, sống chung với anh đời đời kiếp kiếp …!