Diệp Vi Vi ngốc ra, sao trong giọng nói của Tô Diêu lại nặng nề như vậy.
"Vi Vi, khi nào gặp lại chúng ta sẽ bàn chuyện này kỹ hơn, tớ chỉ nói với cậu, từ giờ trở đi, cậu sẽ gặp 'may mắn' trong ba ngày."
May mắn gì? Mặt Diệp Vi Vi mờ mịt: "Tô Diêu."
"Tút, tút, tút"
Diệp Vi Vi nhìn một cái, hết pin rồi?
Thời gian sau đó, Diệp Vi Vi cũng biết cái gì là 'may mắn' rồi, pin vừa sạc buổi sáng giờ lại hết, uống nước thì bị sặc, ăn mì cay bị nghẹn, lúc trả tiền bị gió thổi đi, lúc đuổi theo tiền thì chân giẫm vào vũng nước...
"Bẹp."
Một tiếng, Diệp Vi Vi cúi đầu, với vẻ mặt rất bình tĩnh, nhấc chân ra khỏi một vũng nước khác xuất hiện giữa đường.
Người cô trông thật chật vật, người đầy bụi bẩn và khói bụi, khuôn mặt lấm tấm những vệt đen xám, trông cô thực sự giống một kẻ hành khất.
Nhưng mà, vẻ mặt của Diệp Vi Vi rất bình tĩnh, thiệt tình, may mắn đúng là may mắn quá mà, mẹ kiếp, chí ích không có bị thương, đây là chuyện tốt quá nhỉ.
Trong lòng Diệp Vi Vi đã chảy nước mắt thành sông, trên đời sao có thể tồn tại thứ phản khoa học như vậy chứ, may mắn này vẫn còn ba ngày đó, Tô Diêu, tớ yêu cầu cậu lập tức cứu tớ huhu.
Cô phải mất gấp đôi thời gian bình thường để trở lại khu chung cư mini của mình, sau đó không còn sức để phàn nàn.
Đi xe buýt, xe quá tải, bị kẹt giữa đường, xuống xe, bắt taxi, mẹ kiếp càng tệ hơn, hỏng giữa đường.
Cuối cùng Diệp Vi Vi ngồi xe điện ba bánh trở về, có trời mới biết, mỗi lần chiếc xe ba bánh điện tạm dừng trên đường, cô đều cảm thấy hãi hùng, khiếp vía.
Miêu Linh ở một bên không khỏi phàn nàn, bạn biết đấy, dọc đường đi nó đi theo Diệp Vi Vi, nó không chỉ biết được ý nghĩa từ 'may mắn' mà còn thấy được ý nghĩa của việc tham gia.
Thân thể của nó cũng bị bao phủ bởi một màu đen xám, nếu không phải linh hồn, có lẽ bây giờ nó đã nằm xuống rồi, cái này thật sự khoa học sao?
Mà ngay cả sự tồn tại của Miêu Linh cũng phản khoa học như vậy, cô cũng bắt đầu nghi hoặc.
Phong Sở Mạc cũng thấy rất kỳ quái, cô bé Vi Vi sao lại đột nhiên xui xẻo như vậy?
Cảm ứng hồi lâu, Phong Sở Mạc không phát hiện gì, trừ bỏ Miêu Linh và mình thì không có thứ gì đi theo cô cả.
Đó có thật sự chỉ là xui xẻo thuần túy thôi không?
Không biết vì sao, Phong Sở Mạc lại rất muốn cười, ai bảo, cô vừa khen Chu Hàm Ngọc làm chi, anh còn nhớ rõ trong lòng đấy.
Cô không bị thương, nên Phong Sở Mạc tất nhiên rất vui, cứ cho là cô nhận chút bài học đi.
Còn việc anh dưỡng linh hồn trong lục lạc cũng thấy đặc biệt suôn sẻ.
"Ai ui, Vi Vi đó hả? Cháu bị làm sao vậy? Sao trông chật vật thế?"
Bác gái xách một chiếc rổ lớn từ xa đã nhìn thấy bộ dạng của cô thì trợn mắt, không tin được, nên đi tới tỏ vẻ quan tâm.
"Đừng..."
Khi cô nhìn thấy chiếc rổ lớn kia thì trong lòng cô dấy lên một dự cảm chẳng lành, nhưng lại không cản được, và rồi cô nhìn thấy bác gái chủ nhà đang đến gần mình bất ngờ vấp phải một cục đá, sau đó, một rổ trứng gà liền bay về phía cô.
"Trứng của tôi."
Dì Vương hét lên, Diệp Vi Vi thấy hơn phân nửa trứng gà đã cống nạp lên quần áo của mình thì nghiêng ngả một chút nhưng không ngã xuống, bác gái thấy cô trông còn chật vật hơn trước, trên tóc có dịch trứng chảy xuống thì ngượng ngùng và cười, dù tiếc rổ trứng hơn 2 đô của mình nhưng trông Diệp Vi Vi còn chật vật hơn nên nói: "Vi Vi, cháu, cháu ổn chứ? Cục đá vừa rồi quá kỳ quái, thường không có thứ gì vướng được chân của dì đâu, hôm nay thật kỳ lạ."
"Dì Vương, cháu không sao ạ, dù sao cũng thế này rồi, cháu về tắm rửa là được, mà dì cũng không sao chứ?"
Diệp Vi Vi xấu hổ, cười và lau mặt, không dám nói với dì Vương là dì mới là người bị liên luỵ.
Mà với dáng vẻ này thì Diệp Vi Vi không còn sức để nói chuyện nữa, còn dì Vương cũng muốn về chuẩn bị một rổ trứng khác, con gái bà đang ở cữ, số trứng này là chuẩn bị cho con gái.
Miêu Linh dừng lại bước chân, đề phòng nhìn toà nhà này, khi tiếp cận, giờ phút này, nó mới nhớ tới người sống trong tòa nhà này đã làm đại ca nó bị thương.
Nó cào móng vuốt lên sàn nhà, nhanh chóng chạy xung quanh, kêu meo meo, là kêu cho Diệp Vi Vi nghe, cũng bất chấp mình đang ẩn mình, lao lên và cắn váy của đối phương, đừng đi vào, trong đó có đại ma vương rất đáng sợ.
Diệp Vi Vi cảm thấy váy có chút nặng nề, giống như bị thứ gì đó cắn lấy, nhưng cúi đầu xuống lại chẳng thấy gì.
Cắn, kéo lại cắn, một tiếng rẹt, gấu váy bị rách, cô méo mặt, lấy tay che nửa váy, nghĩ có cần xui xẻo đến thế không?
"Meo meo?"
Miêu Linh khó hiểu ngậm nửa miếng vải, đứng trong gió ngơ ngác, tựa hồ như đã làm ra chuyện gì đó khó tin, nhìn thấy chuyện gì đó khó tin.