Đừng chết, người đó không được chết, cô không muốn lại đánh mất anh, Diệp Vi Vi hét lên, sức mạnh cường đại từ đáy lòng sinh ra chấp niệm phá phong ấn mà ra, mãnh liệt hơn bất kỳ lần bùng nổ nào, cực kỳ mạnh.
Trong lúc anh ngạc nhiên, từng luồng ánh sáng trắng đã phủ toàn bộ không gian nhỏ hẹp, ánh sáng trắng mang hơi thở ôn hòa, ấm áp như ánh nắng mặt trời làm người ta mơ màng ngủ say.
Tấm da người đang cắn xé đầu vai, gào rống, vặn vẹo, nhưng khi chạm phải ánh sáng trắng đó lại giống như tuyết gặp nắng chói chang của mùa xuân, nhanh chóng tan chảy, rồi biến mất hoàn toàn, không còn để lại vết tích nào trên nhân gian.
"Phốc.", ông La phun ra một ngụm máu tươi, ngã người sang một bên.
"La tiên sinh!"
Dương Phiên đỡ ông La, trên mặt lộ ra vẻ khó tin, năng lực của ông ta được xếp vào hàng đầu trong mấy vị trưởng lão, mấy vị trưởng lão đó không ai là không được cả nước tôn sùng.
"La tiên sinh, ngài sao rồi?"
"Khụ khụ, không sao đâu, không chết được, hồn khôi(*) đã biến mất, liên kết với Nhiếp Hồn Linh cũng yếu dần, e là..."
(*) là nói đến mảnh da người á.
Ông La xua tay, sắc mặt âm trầm, vịn tay Dương Phiên để ngồi thẳng: "Có người đang bảo vệ con quỷ đó, trong thời gian ngắn, ông không có cách nào báo thù cho Tú Nhi."
"Sao có thể."
Không thể tưởng tượng ra là thứ gì có thể bảo vệ Phong Sở Mạc, đánh bại khóa linh hồn của ông La, khiến ông ta kiêng kỵ, thậm chỉ để La Tú Nhi chịu ấm ức.
La Tú Nhi ở trên lầu không ngừng chửi bới và rên đau, ông La nhắm mắt lại nói: "Là ông đã dung túng cho nó, cứ ngỡ có thể khống chế được con quỷ kia, cháu Dương lên thăm Tú Nhi đi."
Dù Dương Phiên còn rất nhiều nghi vấn, nhưng ý nghĩa trong lời ông La khiến mắt anh ta sáng lên, không có gì quan trọng bằng việc được ông La chấp nhận.
Ông La nhìn Dương Phiên lên lầu rồi liền phun ra một ngụm máu, run rẩy lấy ra từ trong ngực ra một thứ, đó là một khối Ngọc Hộ Tâm, chỉ là bây giờ đã vỡ vụn: "Sức mạnh này..."
Loại sức mạnh này làm ông ta nhớ lại trận chiến hơn mười năm trước, lần đó chết rất nhiều người, nhưng không lấy được đồ mà mình muốn.
Giờ cần phải truyền tin cho mấy lão già kia, có lẽ trong thành phố A này có thứ mà họ đã tìm kiếm bấy lâu.
Bỏ qua bên nhà họ La, quay lại trong thang máy công ty giải trí Phi Tường, lại là một cảnh tượng khác.
Ánh sáng trắng vẫn không ngừng khuếch tán, không có dấu hiệu suy yếu, kỳ dị chính là sức mạnh đó có thể hủy diệt hoàn toàn da người đẫm máu, nhưng khi Phong Sở Mạc đụng trúng thì không hề bị tổn hại, thay vào đó là một chút ấm áp và ôn hòa dung nhập vào hồn thể mỏng manh và suy yếu, trong cơn choáng váng, anh lần đầu tiên cảm thấy mình như đang tồn tại.
"Tránh ra."
Đó là giọng nói của Diệp Vi Vi, nhưng anh lại cảm giác có chút gì đó rất khác lạ.
Anh hiện tại đang ôm cô trong lòng, nhất thời vẫn chưa phản ứng.
"Ta bảo ngươi tránh ra, không nghe thấy sao?"
Phong Sở Mạc có thể cảm nhận được giọng nói tuy nghe giống nhau nhưng lúc trước như mặt trời ấm áp còn bây giờ âm thanh như hàm chứa băng tuyết, không có tình cảm, ngữ điệu là đang ra lệnh.
"Vi Vi."
Phong Sở Mạc đành phải buông tay, nhìn cô mà không hiểu vì sao, ánh sáng trắng tràn ngập trong thang máy không những không tiêu tan mà còn trở nên dày đặc hơn, khuôn mặt của người phụ nữ dường như bị bao phủ bởi một lớp lụa trắng dày, làm mờ ảo, không rõ.
'Diệp Vi Vi' cúi đầu, nhặt cái lục lạc cổ xưa trên mặt đất lên, lục lạc kêu lên leng keng, giống như muốn chạy trốn, nhưng bị cô gái siết chặt trong lòng bàn tay, sau đó là tiếng răng rắc vang lên, Phong Sở Mạc nghe ra như có vật bị vỡ vụn, đồng thời vào lúc ấy anh cảm nhận được phong ấn liên kết anh và lục lạc do ông La làm đã hoàn toàn phá hủy.
Phong ấn bị phá, anh được tự do rồi, nhưng mà lại cảm thấy không vui, nhìn 'Diệp Vi Vi' được bao phủ trong ánh sáng trắng, lạnh lùng chất vấn: "Ngươi là ai!"
Trên người đàn ông toát ra tầng tầng âm khí, biến thành những cơn lốc xoáy màu đen, bức tan một ít ánh sáng trắng xung quanh người.
Đôi mắt của người đàn ông nhuốm màu máu, đó là, sát ý rất nặng, mặc dù 'Diệp Vi Vi' trước mặt có sức mạnh cường đại làm anh phải kiêng kị nhưng anh không có ý định rút lui.
"Ngươi khẩn trương như vậy làm gì? Ta chẳng phải là Diệp Vi Vi sao?"
"Vừa rồi ngươi còn thích ôm người ta, mà quay phắt đã đổi lòng, muốn đánh muốn giết sao."
'Diệp Vi Vi' cười nhạo một tiếng, nói.
Anh nheo mắt lại, thu sát ý, không nói nhiều lời vô nghĩa, liền mở lòng bàn tay ra, ngưng tụ âm khí, nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, một bàn tay mảnh mai đã nắm lấy năm ngón tay sắp mở ra, nắm rất chặt, làm anh không thể mở năm ngón tay đang tràn đầy sức mạnh của mình.
"Buông tay!"
Lúc này đây, Phong Sở Mạc lạnh như băng vì ngoại trừ Diệp Vi Vi ấm áp kia thì anh không thích bất kỳ ai đụng vào người mình, một trong những nguyên nhân muốn giết La Tú Nhi cũng chính là do cô ta làm hành động thân mật, tự cho là đúng nên anh mới chán ghét.
Thương thì muốn nó sống, ghét thì muốn nó chết, tính tình của Phong Sở Mạc đơn giản thế đó, đơn giản đến cố chấp