Diệp Vi Vi kiêu căng ngạo mạn, đặc biệt ngầu đi ra khỏi cửa lớn của công ty giải trí Phi Tường, sau đó, bộ não hưng phấn bị ánh nắng thiêu đốt, bị gió lạnh thổi một hồi, nhiệt độ giảm xuống từng chút một, cô duỗi tay vỗ cái ót, vô lực than một tiếng, ngồi xổm xuống, gần như muốn bứt đầu tóc, đột nhiên cảm thấy, đầu của mình có phải bị người ngoài hành tinh xâm chiếm, hoặc là bị ván cửa kẹp rồi không?
Cô, cô không phải không nghĩ cách khống chế tính nóng nảy của mình, cũng không phải là chưa tự nhủ với bản thân, cần nhịn thì phải nhịn, ai mà chưa từng chịu ấm ức chứ? Không riêng giới giải trí, nơi nào mà không như thế, vừa rồi cô nên xin lỗi Đào Nghệ sao?
Xin lỗi cục shit á!
Sắc mặt Diệp Vi Vi lập tức trở nên dữ tợn, mỗi ngày bà đây đều uống nước sôi để nguội, ăn mì gói, cũng tuyệt đối không xin lỗi con tiện nhân kia vì một vai diễn!
Đây là vấn đề nguyên tắc.
Trong đầu Diệp Vi Vi có hai người đang đánh nhau, cuối cùng không ai chiến thắng ai.
Gió, lạnh như vậy, nắng, chói chang như vậy, còn cô thì uể oải ỉu xìu.
"Cô gì ơi, có thể cho tôi hỏi đường không?"
Có tiếng nói ấm áp như gió xuân ở đỉnh đầu truyền đến, cô giật mình, không biết vì sao, cảm giác uể oải ỉu xìu, mất sức đều vỗ cánh bay đi mất.
Đó là giọng nói rất ấm áp rất ôn hoà của nam, dịu dàng đến mức khi nhìn vào đôi mắt như chứa mùa xuân của anh ta, sẽ cảm giác được sự ấm áp ấy từ tận đáy lòng dâng lên.
Phong Sở Ca cũng là một người đàn ông ấm áp, trước đây, khi anh ta đối mặt với cô, ánh mắt ấm áp ấy cũng rất đẹp, có điều, nếu so sánh với sự dịu dàng ấm áp của người đàn ông trước mặt, tổng quan cảm thấy, kém hơn rất nhiều, rất nhiều.
Sự cảnh giác của cô vừa dâng lên liền bị tan thành mây khói, cô ngơ ngác nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt: "Hỏi, hỏi đi."
Tim cô đập mạnh nhanh thịch thịch thịch, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mặt ửng đỏ.
Người đàn ông cười càng dịu dàng hơn:
"Xin hỏi... đi như thế nào?"
Người đàn ông nói ra một địa danh, địa danh rất quen thuộc.
"Thật trùng hợp, tôi..."
"A."
Diệp Vi Vi định nói nhà tôi cũng ở đó, thì đôi chân trần nóng lên như bị lửa đốt đã ngăn lại, ngay sau đó cô ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất, mặt đỏ ngượng ngùng nhanh chóng nhường chỗ cho sắc trắng bệch: "Ui, đau quá."
Mẹ nó đau như sông cuộn biển gầm, nếu so với trước kia, ở trại trẻ mồ côi, có lần cô thừa dịp người lớn không chú ý, cô cùng những người khác lén trộm trái cây mà người lớn tặng phòng hiệu trưởng, liền ăn hết một cân chuối, hai cân dâu tây, cộng thêm mấy quả táo, cảm giác lúc sau đó là con mẹ nó đau chết!
"...Cô này, cô không sao chứ?"
Người đàn ông hỏi đường dừng lại một lúc, trên vẻ mặt ấm áp có thêm chút lo lắng, duỗi tay ra muốn chạm vào Diệp Vi Vi.
"A! "
Khoảnh khắc tay người đàn ông chạm vào mình, bụng cô giống như bị dao đâm vào, theo phản xạ có điều kiện liền đẩy người đàn ông ra:
"Đừng chạm vào tôi!"
Người đàn ông này có lẽ chưa từng bị đối xử như vậy, trong một cái chớp mắt, vẻ mặt hơi ngơ ngác.
Cô chạy như điên, như thể ở phía sau có một con mãnh thú đang đuổi, có một rào cản vô hình đang chặn kín phía trước, tuy nhiên, một lực bên ngoài đột nhiên tấn công vào rào chắn, như những con sóng vô hình gợn lăn tăn, rào chắn mở ra một lối đi dành cho một người.
Cô không ý thức mình đã xuyên qua kết giới, một giây kế, kết giới bật ra, nhưng lại không còn dấu vết của con mồi.
"Tiên sinh, ngài muốn đuổi theo không?"
Người phụ quyến rũ mỹ lệ rất thận trọng cúi đầu, thăm dò người đàn ông phía sau.
"Tôi, đáng sợ thế sao?"
Người đàn ông quay người lại, đáp kiểu hỏi một đằng trả lời một nẻo, trông anh ta cực kỳ đẹp trai, không có chỗ nào là không đẹp, không chỗ nào không toát lên sự dịu dàng ấm áp, không chỗ nào không như tạc tượng, chỉ cần liếc mắt một lần, nhìn thấy anh ta, bạn sẽ nhìn thấy một công tử thanh tao đi từng bước trong cơn mưa bụi ở Giang Nam mênh mông, cảnh đẹp mà ngay cả những giấc mơ huyền ảo cũng không thể phác họa được.
"Không, thưa ngài, ngài là người đẹp nhất nhất mà Tiểu Yêu từng gặp."
Người phụ nữ tự xưng là Tiểu Yêu, ánh mắt kính cẩn đối với người đàn ông chỉ trong tích tắc liền thay thế bởi si mê và cuồng nhiệt, cánh môi run, gần như là không kiềm được muốn nhào vào trong ngực, thậm chí duỗi tay ra muốn chạm vào cơ thể của người đàn ông đó.
"A! "
Một tiếng thét thê lương chói tai vang lên, đôi bàn tay xinh đẹp có sơn móng tay bị khói đen bao phủ, để lộ ra xương trắng, thật khủng bố, vẻ mặt của Tiểu Yêu kinh hãi:
"Xin ngài, tha mạng cho, Tiểu Yêu biết sai rồi."
Cô ta nằm rạp trên đất, vô cùng hèn mọn, không dám nói nhiều hơn một chữ.
Người đàn ông mặc áo trắng phủi phủi nơi cô ta vốn chưa chạm vào: "Dơ dáy!"
Chỉ hai từ, còn đáng sợ hơn bất kỳ đao kiếm nào cắt, Tiểu Yêu cúi thấp đầu, trong mắt cô ta là màu đỏ đậm chứa đầy thống thổ.
"Người phụ nữ kia, thực sự rất thú vị, thảo nào..."
Thảo nào thế nào, cuối cùng vẫn không nói ra.
"Đi thôi, tôi nên đi xem nhà mà cô chuẩn bị cho tôi."
Anh ta lại mỉm cười nhìn thoáng qua người đối diện, tựa như đang nhìn đồ vật thú vị, nói xong câu cuối cùng, một nam một nữ như hơi nước mông lung, ở trong không khí biến mất không dấu vết, người đi đường và xe cộ phương tiện chung quanh không hoảng loạn sợ hãi, như thể, họ không nhìn thấy gì, từ đầu đến cuối, bọn họ ở chung không phải trong một không gian duy nhất.
Editor: Alissa