Sau khi Thẩm Thanh Thu nói xong, Hoàng Tuấn Phong nhanh chóng đá nhẹ vào chân Lưu Phái dưới bàn.
Lưu Phái bị Thẩm Thanh Thu dỗi đến á khẩu không trả lời được, những người xung quanh đều đang nháy mắt ra hiệu cho hắn, hắn chỉ có thể tạm thời câm miệng.
Chương Dương Phong vội nói: "Tôi tin tưởng Tiêu tiểu thư, tiến độ nhiệm vụ của tôi trừ bỏ những thông tin trên bề mặt, đích xác có hai điều trước đó tôi không biết, nhưng chỉ có một cái được điểm. Về chuyện Tiểu Kiều là quỷ, xác thật tôi nghe Tiêu tiểu thư nói."
Chương Dương Phong vừa nói xong, những người khác đều minh bạch, không thể không tin.
"Tôi xin mạo muội hỏi một chút, tin tức mà Thẩm tiểu thư đạt được là gì, có thể hay không cho lời nhắc nhở?" Hoàng Tuấn Phong cười đến xán lạn, mắt trông mong hỏi.
"Nếu Mộ Vũ đã nói không cần lẫn nhau nghi kỵ phòng bị, tôi tự nhiên có thể cho các bạn gợi ý. Tin tức này cũng không mấu chốt, chỉ có 2 điểm, liên quan tới thức ăn các bạn dùng tối hôm qua." Thẩm Thanh Thu biểu tình lười biếng, sau khi đáp lời Hoàng Tuấn Phong, nàng liền nhướng mày nhìn Tiêu Mộ Vũ.
Đối phương tiếp nhận ánh mắt nàng nhưng lại không thèm để ý, trầm giọng nói: "Tích phân hỏi đề tuy rằng rất quan trọng, nhưng chuyện khẩn cấp nhất hiện giờ không phải tiến độ thăm dò, mà là sống sót."
Lời này của Tiêu Mộ Vũ trực tiếp đem vấn đề mọi người đều sợ hãi phơi bày ra ánh sáng, làm sắc mặt vài người vẫn luôn lạc quan đột nhiên trắng bệch. Bọn họ hiển nhiên hồi tưởng lại chuyện tối hôm qua, còn có cái chết của Giả Văn Long, trong lòng đều không rét mà run.
"Tối nay trò chơi sẽ tiếp tục sao? Ngày hôm qua chỉ đi sáu người, đêm nay thế nào? Điều kiện kích phát là cái gì?" Chương Dương Phong đem toàn bộ thắc mắc vứt đi ra.
Cơ hồ mọi người đều ngẩng đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu, vô hình trung cả nhóm đã không tự giác ỷ lại vào các nàng.
"Đây hẳn là chuyện mọi người rất quan tâm, nhưng thật đáng tiếc trước mắt tôi vẫn chưa có đầu mối. Ngay cả khi chúng ta biết điều kiện kích phát là gì, rốt cuộc có làm hay không vẫn là một câu hỏi lớn." Tiêu Mộ Vũ thanh tỉnh mà đáng sợ, trực tiếp ngăn chặn đường lui của mọi người.
Thẩm Thanh Thu xưa nay không thích tham dự vào quá trình giải thích cùng suy luận, nhưng nếu Tiêu Mộ Vũ đã mở lời, nàng dĩ nhiên không tiếc phát ngôn.
Cho nên nàng liếc nhìn một đám người trầm mặc, mở miệng nói: "Thay vì nghĩ cách tránh thoát trò chơi, không bằng nhất lao vĩnh dật* hảo hảo ngẫm lại như thế nào thông qua trò chơi. Bằng không các người cho rằng trò chơi đêm qua thật sự chỉ là mục tiêu chú định, phó mạng cho trời sao?" Đương nhiên, so với Tiêu Mộ Vũ khách quan bình tĩnh, Thẩm Thanh Thu lời nói cũng không nhẹ nhàng, thanh âm lạnh nhạt, chính là có điểm ghét bỏ.
*Nhất lao vĩnh dật ( 一劳永逸): lao khổ một lần, xử lý sự tình/sự việc đâu ra đấy, từ đây về sau sẽ không phải phí sức làm chuyện đó nữa.
Tuy rằng không dễ nghe, nhưng người có đầu óc lập tức liền thông suốt.
"Ý của cô là, cô nhìn ra manh mối?" Lưu Phái có chút nghi hoặc.
Còn không đợi Thẩm Thanh Thu nói gì, hắn lại lắc đầu: "Cho dù cô quan sát được đáp án, còn cần nghiệm chứng. Một trường hợp mà thôi, cho dù phát hiện, lại như thế nào đi nghiệm chứng? Hôm nay nếu trò chơi lại diễn ra, không tính người bị lựa chọn, ai dám lấy mạng chính mình đi thử?"
Tiêu Mộ Vũ liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Chị ấy chỉ là đưa ra phỏng đoán, giải quyết thế nào là chuyện của anh. Khi anh bị lựa chọn, nếu anh có được đáp án tốt hơn, tự nhiên không cần lấy mạng chính mình đi nghiệm chứng."
Nói xong nàng cũng không nhìn Lưu Phái, mà là nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu. Tối hôm qua nàng ở ngoài vòng quan sát, khoảng cách xa không nói góc độ cũng hữu hạn, khẳng định không tinh tế bằng Thẩm Thanh Thu. Tuy rằng chị ấy luôn bày ra dáng vẻ chính kinh, cái gì cũng không liên quan đến mình, cái gì cũng không để ý, nhưng tâm tư lại phá lệ kín đáo. Nói chị ấy là hồ ly tinh, không chỉ là dáng vẻ bên ngoài, mà lòng dạ cũng uyển chuyển như vậy.
"Ồ, tôi chỉ phụ trách bổ sung, chuyện khác Mộ Vũ nhà tôi là thông thấu nhất." Đối phương lại phát tác bệnh lười mở miệng, không muốn nói nhiều.
Thấy nàng lạnh lùng ôm cánh tay bị thương dựa vào lưng ghế, Tiêu Mộ Vũ mặt vô biểu tình trong lòng lại vô lực phun tào, ai là nhà của chị chứ.
"Các bạn cảm thấy người đầu tiên bị chọn tham gia trò chơi, vận khí là tốt hay xấu?" Tiêu Mộ Vũ cũng không vòng vo, trực tiếp ném ra một vấn đề mà kẻ ngu ngốc đều hiểu.
"Đương nhiên là xấu, quả thực xui xẻo tột đỉnh, này còn phải nói sao?" Hoàng Tuấn Phong lập tức trả lời.
"Vì cái gì?"
"Chuyện này.... Vòng thứ nhất trò chơi ai cũng không biết trạng huống, đột ngột diễn ra, sau khi nghe hiểu quy tắc trò chơi liền sợ tới mức chỉ còn nửa mạng. Hơn nữa căn bản không có khả năng cùng người khác thảo luận vì sao sẽ chọn hắn, sau lưng hắn là con búp bê nào, hoàn toàn dựa vào vận khí đoán mò. Tám tuyển một, xác suất chết quả thực là trăm phần trăm!"
Chờ Hoàng Tuấn Phong một hơi nói xong, Tiêu Mộ Vũ gật đầu, nhìn những người khác: "Cho nên các bạn đều cảm thấy, người đầu tiên xui xẻo tột cùng, cơ hồ chính là chịu chết đúng không?"
Trừ bỏ Thẩm Thanh Thu, những người còn lại đồng thời gật đầu.
"Công bằng ở đâu?" Tiêu Mộ Vũ đột nhiên hỏi ra bốn chữ, vài người nghe được đều sửng sốt, trong nháy mắt nhớ tới đêm qua Giả Văn Long khóc kêu, công bằng ở đâu?
Trong lúc năm người kia phát ngốc, Dương Nhụy lại phản ứng kịp, do dự nói: "Ý của Tiêu tiểu thư là, chuyện này không phù hợp lẽ thường, đối Giả Văn Long thực không công bằng đúng không?"
"Đúng. Trò chơi này tuy rằng tàn nhẫn, luôn không ấn lẽ thường ra bài, nhưng đã là trò chơi sinh tồn thì dù khó thế nào cũng phải chừa lại một đường sinh cơ cho người chơi. Đồng dạng vẫn là câu nói kia, hệ thống ban đầu liền lập một cái tư tưởng: Cho dù là phó bản thần quái, đầu óc vẫn là thứ tốt, muốn vượt ải tuyệt đối đừng ký thác ở vận may. Tiếp theo, trò chơi đối chúng ta tuy rằng không công bằng, nhưng giữa các người chơi hẳn là công bằng. Mặc kệ tiến vào chính là ai, khi chưa có điều kiện kích phát đặc thù, người đầu tiên hoàn toàn là vô tội."
Nàng hít vào một hơi, thanh âm có chút thấp: "Ngày hôm qua mọi người hành vi nhất trí, đều không có động tác dư thừa, không lý do nào Giả Văn Long phải chết, nhưng dù sao cũng phải có người chơi đầu tiên. Như vậy tương ứng, tôi có lý do suy đoán, trò chơi đêm qua có nhắc nhở, chỉ là Giả Văn Long quá hoảng loạn, hắn không phát hiện. Hơn nữa, vì cái gì chọn hắn cũng có nguyên nhân." Nói xong nàng nhìn Hầu Lượng, dư quang quét mắt Thẩm Thanh Thu, trong mắt có chút sầu lo.
"Cái gì nhắc nhở?" Vài người lòng hiếu kỳ bị đẩy tới cực hạn, trong đầu đều đang hồi tưởng đêm qua nhìn đến mấy con búp bê, chính là vẫn không manh mối.
Tiêu Mộ Vũ lắc đầu: "Tôi cách quá xa, có vài chi tiết tôi quan sát không đến."
Ngay khi một đám người đầy mặt thất vọng thở dài, Thẩm Thanh Thu chen vào nói: "Tôi biết."
"Cô biết? Là cái gì?" Hầu Lượng sắc mặt căng chặt, cổ đều không tự giác duỗi đến trước, Giả Văn Long chết đối hắn kích thích quá lớn, vừa nghe đến việc này trong lòng hắn không diễn tả được là tư vị gì, liền muốn cái đáp án.
Thẩm Thanh Thu cũng không bởi vì hắn kích động mà có biến hóa, chỉ là liếc nhìn hắn rồi lại nhìn chính mình, ném ra một vấn đề mới: "Thử nghĩ xem, nếu các bạn đều không phạm sai lầm, vòng thứ nhất vì sao cố tình chọn Giả Văn Long? Hoặc là nói vì sao chọn dạng người như hắn?"
Bởi vì Thẩm Thanh Thu dùng ánh mắt ám chỉ, Hầu Lượng lập tức đem manh mối xâu chuỗi cùng nhau, hắn ngã ngồi ở trên ghế, cả người đứng ngồi không yên ngăn không được phát run.
"Cho nên ý cô là, ba người chúng ta đều là đối tượng bị lựa chọn?"
Thẩm Thanh Thu gật đầu, còn không tính ngốc, có thể vượt hai ải quả nhiên ít đi một chút ngu xuẩn so với người mới.
"Cho nên đêm qua, con búp bê sau lưng Giả Văn Long bị thương mắt? Trên ba người các bạn đều có thương tích đặc thù, thực dễ dàng tìm được búp bê đối ứng với mình, vì lẽ đó các bạn được chọn làm nhóm đầu tiên?" Hoàng Tuấn Phong trợn mắt há hốc mồm, thực mau hắn liền nhớ tới những gì Tiêu Mộ Vũ nói trong bữa cơm chiều hôm qua, tức khắc lông tơ thẳng dựng.
"Đúng vậy, tám người chơi, tám hài tử, tám búp bê, tôi tin tưởng cho dù là người ngốc thế nào cũng sẽ hiểu được ba cái có liên hệ. Huống chi Mộ Vũ cũng sớm nói qua, người bị thương rõ ràng sẽ dẫn tới chiến lực giảm xuống, làm mất đi tính công bằng của trò chơi, hiện tại xem ra bởi vì bị thương đặc thù càng rõ ràng, ngược lại thực dễ dàng phát hiện chính mình cùng đứa trẻ nào đối ứng, do đó tìm được đối tượng thay thế chính mình. Tối hôm qua lúc Giả Văn Long tham gia trò chơi, đứa trẻ đối ứng cũng không ở hiện trường, cho nên dưới đèn đường chỉ cần nhìn kỹ các bạn sẽ phát hiện, đối diện hắn là búp bê tóc vàng mặc váy hồng phấn, nó vẫn luôn nghiêng đầu, chỉ một con mắt phiếm ánh sáng. Lúc ấy tôi quan sát những con búp bê khác, mỗi con hai mắt đều sáng rọi rạng rỡ. Chỉ tiếc, Giả Văn Long đứng cách xa tôi, tôi lại không dám kết luận, chờ đến búp bê kia dừng ở sau lưng hắn, chúng ta đều không mở miệng được."
Vẻ mặt của Hầu Lượng đông cứng lại, hắn cũng biết tám con búp bê có đặc thù, bởi vậy cho dù sợ hãi muốn chết cũng nỗ lực quan sát chúng nó. Nhưng bình tĩnh xem xét dưới loại hoàn cảnh đó, quan sát người sống đều khó, huống chi là liếc nhìn tám con búp bê giống hệt nhau, càng đừng nói hõm mắt chúng nó thật sự quá đáng sợ, ai dám nhìn.
Lưu Phái giờ phút này có biểu hiện khác hẳn, sau một lúc lâu hắn mới muộn thanh nói: "Thẩm tiểu thư nói không sai, tôi cũng thấy được. Nhưng là...... Tôi chỉ nhìn thoáng qua, cũng không nghĩ nhiều, cô vừa nhắc tôi mới phát hiện thật là như vậy."
"Trước mắt chúng ta cần giải quyết hai việc, thứ nhất: Biết rõ đặc thù của mỗi con búp bê, chuyện này yêu cầu các bạn từng người quan sát rõ ràng; thứ hai, tìm được búp bê đối ứng với bản thân." Tiêu Mộ Vũ dứt khoát lưu loát mà làm cái tổng kết.
Vài người ở đây đều nhìn Thẩm Thanh Thu cùng Hầu Lượng, Chương Dương Phong nói: "Nếu là như thế, Hầu Lượng cùng Thẩm tiểu thư là đơn giản nhất, cho dù tiến vào trò chơi chỉ cần quan sát tinh tế, vậy kê cao gối mà ngủ."
Hầu Lượng nghe được sửng sốt, biểu tình trước đó nôn nóng lập tức hòa hoãn, trong mắt còn có chút sáng rọi, chỉ tiếc Thẩm Thanh Thu một câu lại dập nát may mắn của hắn.
"Nói nhẹ nhàng, nếu thật là như vậy, cửa ải này chẳng phải đối hai người chúng tôi quá mức đơn giản, vậy đối Giả Văn Long mà nói lại tính cái gì?" Ánh mắt Thẩm Thanh Thu trầm xuống, lạnh lùng nói: "Dựa theo nguyên tắc công bằng, chúng tôi có thể thu được nhiều thông tin nhất, như vậy cũng liền ý nghĩa, đêm nay nếu có người bị đẩy ra, khả năng là một trong hai chúng tôi, cho dù nhắc nhở cũng không rõ ràng như đối với Giả Văn Long."
Những lời này khiến Hầu Lượng sợ tới mức tay chân run rẩy, hắn nỗ lực nuốt nước miếng, biểu tình cứng đờ, nửa ngày mới lắp bắp hỏi: "Nếu tôi bị đẩy vào vòng, lại không có lời nhắc nhở rõ ràng, tôi làm sao bây giờ?"
Ngón tay Tiêu Mộ Vũ không tự giác gõ nhẹ, nghe vậy chen vào nói: "Trong cô nhi viện không thể hiểu được xuất hiện tám búp bê vốn dĩ liền rất cổ quái, nói đến búp bê, trước mắt chỉ có Tiểu Kiều ôm một con, búp bê kia tôi nhớ rõ là màu nâu vàng, vậy trong tám búp bê đêm qua, các bạn nhớ lại xem có màu này không?"
Hoàng Tuấn Phong cùng Chương Dương Phong, Lưu Phái tức khắc hai mặt nhìn nhau, trăm miệng một lời: "Có màu nâu vàng không?"
Hoàng Tuấn Phong gãi gãi đầu nói: "Tôi liền cảm thấy không phải màu vàng chính là màu nâu, nơi nào có nâu vàng?"
Nghe vậy một nhóm nữ sĩ đều ăn ý không nói lời nào, quả nhiên màu tóc trừ phi thực khác người, bằng không trong mắt các nam nhân chỉ có ba loại vàng, nâu cùng đen.
"Được rồi, chính là màu nâu, các bạn xem đến rõ ràng, vậy có bao nhiêu con búp bê màu này?"Bởi vì không nghĩ quấy nhiễu người khác lựa chọn, Tiêu Mộ Vũ cũng không miêu tả kĩ con búp bê kia.
Những người gặp qua con búp bê trong tay Tiểu Kiều chỉ có Dương Nhuỵ, Chương Dương Phong, Lưu Phái, Hoàng Tuấn Phong, cho nên bọn họ đều đang liều mạng hồi ức.
"Trong đó có ba con búp bê tóc nâu, quần áo đều giống hệt, màu giày cũng vậy. Miệng nhỏ da trắng, mắt to hàng mi dài, lớn lên giống nhau như đúc, huống chi lúc ấy chúng tôi đều bị nó dọa ngất, nơi nào còn nhớ rõ nó trông như thế nào?"
Chương Dương Phong vẫn luôn trầm mặc, lông mày khẩn ninh, do dự nói: "Thật ra lúc đó tôi nhìn rõ, quần áo búp bê kia hơi bẩn nhưng mặt thực trắng nõn, tóc có điểm loạn, còn đánh kết."
"Có phải bên tai trái của nó có một lọn tóc thắt lại?" Thẩm Thanh Thu nhanh chóng tiếp lời.
Chương Dương Phong so đo một chút, chắc chắn nói: "Không đúng, là bên phải."
Ngay khi trái tim vài người đều cùng nhau rơi xuống, Thẩm Thanh Thu nở nụ cười: "Đúng vậy, đích xác có một sợi tóc đánh kết, là ở bên phải."
"Lúc nào rồi cô còn muốn làm trò khôi hài?" Lưu Phái chịu không nổi oán trách.
Tiêu Mộ Vũ liếc hắn một cái, nhạt nhẽo nói: "Khi một người tìm kiếm sự an ủi hoặc cực độ muốn nghiệm chứng kết luận nào đó, ký ức đại não sẽ bị xáo trộn, chưa nói đến việc hợp lý hóa các liên kết mơ hồ, một khi tin tức sai lầm, trả giá chính là mạng của mình." Cho nên Thẩm Thanh Thu cố ý nói sai.
"Các cô nhắc đến búp bê của Tiểu Kiều, là vì biết được ai đối ứng Tiểu Kiều phải không?" Hoàng Tuấn Phong hiện tại không hiểu ra sao.
"Không biết." Dứt khoát lưu loát trả lời, Tiêu Mộ Vũ làm Hoàng Tuấn Phong nghẹn đến sửng sốt.
Chỉ là Tiêu Mộ Vũ lại thực mau bổ sung: "Nhưng có thể nghiệm chứng một kết luận rất quan trọng, đó là tám búp bê Tây Dương trong cô nhi viện không phải quỷ tùy cơ sinh ra, mà chúng chân thật tồn tại trong hiện thực, là đồ chơi của trẻ em, chúng nó xuất hiện ở trong cô nhi viện thực hợp lý, bởi vì quá mức giống người, chịu tải oán khí của người cũng hợp lý."
"Cho nên chúng ta phải tìm được tám búp bê kia, hơn nữa ghép chúng cho từng người, đúng không?" Dương Nhuỵ nghe được hai mắt sáng ngời, cô trước giờ rất ít khi góp lời, ngữ tốc vừa nhanh vừa vội, ánh mắt rạng rỡ nhìn Tiêu Mộ Vũ.
- ----------------------------------
*Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Tiêu vẫn luôn che chở tiểu Thẩm, nàng chính mình không cảm thấy.
Yêu chính là bất tri bất giác, sau đó phát hiện đã bùn đủ hãm sâu.