Người Chính Là Một Ngoại Lệ Của Ta

Chương 51



Bóng tối bao trùm khu rừng chết chóc,bất tri bất giác khắp nơi đã đầy rẫy thi thể ám dạ yêu lang.

Diệp Trí Mặc lau mồ hôi trên trán, thở hỗn hển nói: “Không ngờ vừa mới vào ám dạ hỗn độn đã đánh một trận lớn, tuy thực lực của ám dạ yêu lang không mạnh nhưng số lượng quá đông, có chút phiền phức…”

Lăng Phong đồng ý gật đầu, hắn tựa như phát hiện ra cái gì, quay đầu nhìn mọi người: “Diệp Trí Mặc, không phải ngươi là võ giả cấp Hậu thiên sao? Còn Vân Thường tỷ là võ giả cấp Tiên Thiên sao? Tại sao hai người…”

Diệp Trí Mặc cười nhạt nói: “Lăng Phong, cuộc thi đấu lần này, ngọa hổ tàng long không chỉ có chúng ta, thực lực bên ngoài không chứng tỏ được điều gì, có vài người có thể che giấu thực lực của mình không bị người khác phát hiện.”

Lăng Phong cái hiểu cái không, gật gật đầu: “Thì ra hai người đều cường đại như vậy, xem ra thực lực của ta vẫn là tương đối nhỏ yếu…”

Lúc nói những lời này, Lăng Phong nắm chặt bàn tay.

Chỉ khi thực lực của hắn nâng cao lên thì mới có thể bước sánh vai cùng bọn họ.

Lâm Hoài bên cạnh thấy Lăng Phong như vậy càng muốn xát muối vào vết thương của hắn, lên tiếng nói: “Phải, trong các người chúng ta…ngươi quả thật là rất…yếu kém…”

Lăng Phong cũng không để ý lời nói trêu chọc của Lâm Hoài, ánh mắt chỉ nhìn thi thể ám dạ yêu lang trước mặt, ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Hình như ta giết được ít ám dạ yêu lang nhất!”

Dứt lời, hắn không nói gì nữa, tiện tay nhặt mấy con ám dạ yêu lang xếp chúng vào một góc, lấy trong người một lá cờ, cắm nó lên con ám dạ vương kia, sau khi làm xong quay lại chỗ Diệp Vân Thường đang đứng.

“Đi thôi, chúng ta đi tiếp, ta muốn xem bên trong nơi này còn có những thứ gì.” Diệp Vân Thường cười nhạt, liếc mắt nhìn bóng tối trước mặt.

Nhìn bóng lưng nàng rời đi, mọi người cũng gấp gáp đuổi theo, biến mất trong khu rừng.

Lúc này, trong rừng cây truyền đến một âm thanh xào xạc, mọi người đều ngừng trò chuyện, quay đầu nhìn nhóm người đang đứng cách đó không xa.

“Bọn họ còn sống?”

Hà Hoa Thanh biến sắc, đáy mắt xẹt qua tia lạnh lẽo: “Dựa theo thực lực kia của bọn họ thì không thể đi được đến đây, chẳng lẽ bọn họ có người giúp đỡ sao? Chắc chắn là như vậy.”

Bây giờ cũng chỉ lý do này mới có thể nói rõ vì sao bọn có thể bình yên vô sự đến được nơi này…

“Thật là xúi quẩy mà”, Diệp Trí Mặc lẩm bẩm một câu: “Tại sao lại đụng phải mấy người này, xem ra hôm nay ta ra cửa không xem lịch, thế nhưng lại xui xẻo như vậy.”

Thanh âm của hắn cũng không nhỏ, dễ dàng lọt vào tai Hà Hoa Thanh.

Hà Hoa Thanh biến sắc, phẫn nộ nói: “Diệp Trí Mặc, ngươi nói lời này là có ý gì? Đụng phải các ngươi mới đúng là xui xẻo! Đừng tưởng rằng các ngươi có người giúp đỡ để đi đến đây thì có thể vui mừng, nơi này không phải là nơi đám người phế vật như các ngươi có thể ngây ngốc.”

“Được rồi, đừng ồn ào nữa.” Cô gái đứng bên cạnh Hà Hoa Thanh khó chịu nói, ánh mắt thâm trầm quét qua đám người Diệp Vân Thường, như có như không nói tiếp: “Có đôi khi vận may cũng không phải lúc nào cũng đến kịp, chỉ có thực lực mới có thể sinh tồn.”

Cảm nhận được ánh mắt trào phúng đang nhìn mình chằm chằm, Diệp Vân Thường khẽ nhíu mày, ngước mắt lên, đúng lúc đối diện với một ánh mắt tràn ngập vẻ khinh thường.

Thời khắc ấy, lửa giận trong lòng Diệp Trí Mặc bùng lên.

“Ngươi…”

Yến Mộ Thành khẽ cau mày, ánh mắt lạnh lùng đảo qua Hà Hoa Thanh cùng đám người kia, trong mắt thoáng qua tia sáng không dễ phát hiện, sau đó liền nhanh chóng biến mất.

“Tiểu Mặc.” Diệp Vân Thường vỗ nhẹ tay Diệp Trí Mặc, đôi mắt to trong suốt nhìn về phía Hà Hoa Thanh cùng cô gái kia…

“Hừ!” Diệp Trí Mặc thu hồi tầm mắt, cũng không tiếp tục nhìn đám người kia.

“Nơi này là nơi gần với nơi sâu nhất của Ám dạ hỗn độn.”

Trong đoàn người truyền ra một thanh âm nhàn nhạt.

Có người nói, nơi sâu nhất của Ám dạ hỗn độn có một nhân vật mạnh mẽ, vô số cường giả tới đây đều không thể sống sót trở ra, nhưng ở nơi này cũng đồng thời có không ít đồ vật quý hiếm.

Đây cũng là những thứ hấp dẫn mọi người…

Nhưng muốn đến được nơi sâu nhất trong Ám dạ hỗn độn phải vượt qua nơi này trước…

Đột nhiên, ở một chỗ không xa trong bóng tối vang lên một tiếng rít gào. Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, trên bầu trời xuất hiện một bóng người…

Nếu nói đó là một con người cũng không đúng…

Nói cách khác hắn chỉ là một con quái vật mặt người hình thú mà thôi, xấu xí đến không chịu nổi, trên đầu là những gai nhọn như muốn xuyên qua trái tim con người, một đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm những con người nhỏ bé dưới chân.

“Đây là…Yêu thú trong truyền thuyết…”

Mọi người đều biến sắc, không ngờ lại gặp Yêu thú cường hãn như vậy! Có người nói thực lực của Yêu thú đã ở cảnh giới huyền nguyên, chỉ dựa vào sức mạnh của bọn họ thì làm thế nào so được với nó?

Chẳng trách…chẳng trách có nhiều cường giả chỉ đến được nơi này mà không thể đi tiếp nữa, bọn họ đều bỏ mạng tại đây, gặp phải một yêu thú cường hãn như vậy, ngoài con đường chết thì còn có thể làm được gì chứ?

“Mau trốn!”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, lập tức xoay người bỏ chạy.

Bỗng nhiên, quái vật kia khẽ nhúc nhích, sau đó trên đầu nó những gai nhọn mạnh mẽ đâm về phía đám người đang chạy trốn, gai nhọn vô cùng sắc bén đâm vào ngực bọn họ.

Máu tươi bắn ra, tựa như những đóa hoa hồng yêu diễm đến cực điểm.

Thân thể mọi người cứng đờ, ngã xuống mặt đất…

“Tiêu rồi, lần này là tiêu thật rồi!”

Chứng kiến tình cảnh này, tâm mọi người như tro tàn.

Bọn họ không nên vì tham vọng mà đi đến nơi này, nếu không thì đã không gặp phải Yêu thú hung thần ác sát như thế này…

“Con người nhỏ bé, dám có can đảm xông vào địa bàn của ta!”

Yêu thú từ trên cao nhìn xuống đám người bên dưới,nhấc chân đi về phía mặt đất…

Theo từng bước chân của nó, một cỗ khí thế cường hãn nổi lên,nháy mắt đã khiến mọi người khó thở…



“Nó…nó là thứ gì vậy?”

Hà Hoa Thanh sợ đến run rẩy, đôi mắt tràn đầy hoảng sợ.

Lúc này, có vài người đã không chịu nổi mà xé bùa truyền tống, thoát khỏi nơi này…

“Vân Thường tỷ, Trí Mặc, Lăng Phong, chúng ta cũng đi thôi!”

Lâm Hoài cắn môi, giơ tay xé lá bùa trên tay, nhưng lại không truyền tống được như những người khác mà vẫn đứng tại chỗ.

“Chuyện này…chuyện này là thế nào?”

Hắn sửng sốt, ánh mắt nghi hoặc.

Diệp Trí Mặc và Lăng Phong cũng giống Lâm Hoài, vô cùng kinh ngạc, nếu như không thể sử dụng bùa truyền tống, vậy tính mạng của bọn họ cũng sẽ kết thúc ở tại chỗ này.

“Ha ha ha!”

Hà Hoa Thanh cười to ba tiếng, trào phúng nói: “Bây giờ đã hết thời gian thi đấu, cho nên…chúng ta đi đến đây cũng đã thu hoạch không ít, bây giờ dúng bùa truyền tống rời đi cũng sẽ không thua kém ai, đáng tiếc…các ngươi thì không thể rời khỏi nơi này! Bởi vì ta đã động tay động chân vào bùa truyền tống của các ngươi, bây giờ nó chỉ là một đống giấy vụn mà thôi, ta sẽ không bồi các ngươi cùng chết ở đây!”

Hắn lạnh lùng nhìn đám người Diệp Vân Thường, khóe môi gợi lên nụ cười châm chọc, hắn vung tay xé bùa truyền tống, nhưng rất nhanh, sắc mặt hắn đã thay đổi…

“Không! Không thể nào!”

Rõ ràng hắn đã xé bùa truyền tống, nhưng tại sao hắn vẫn còn ở nơi này.

Trơ mắt nhìn những người khác lần lượt biến mất, hắn càng hoảng hốt, vội vã chạy đến chỗ những người kia.

Bỗng nhiên, một hơi thở lạnh lẽo truyền đến khiến thân thể hắn cứng đờ, kinh ngạc ngước mắt lên, trong nháy mắt hắn chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh chạy thẳng vào lòng.

Y phục đỏ tươi tung bay trong không trung.

Lúc này, ánh mắt Diệp Vân Thường lạnh băng, toàn thân bao phủ khí lạnh, nhiệt độ xung quanh trong nháy mắt đã giảm xuống, lạnh lẽo đến thấu xương khiến người ta nghẹt thở.

“Ngươi…có phải ngươi đã làm gì ta?”

Thanh âm Hà Hoa Thanh hoảng sợ, run rẩy hét lên.

Không sai, nhất định là nàng đã làm gì đó với bùa truyền tống nên mới mất đi hiệu lực.

“Không có gì.” Diệp Vân Thường cười khẽ, nụ cười lại vô cùng lạnh lẽo, “Ngươi không cho chúng ta rời đi, ta cũng dĩ nhiên cũng sẽ để ngươi ở lại làm bạn cùng chúng ta.”

Thanh âm của nàng nhẹ như gió, lại giống như một thanh kiếm sắc bén mạnh mẽ đâm vào tim hắn.

Đến giờ phút này, Hà Hoa Thanh mới cảm nhận được nỗi sợ hãi…

“Biến thái, ngươi đúng là một tên biến thái!!!” Hà Hoa Thanh hoảng sợ la lên.

Trên bùa truyền tống là phù văn giúp người ta thông qua linh khí thiên địa dịch chuyển đến một nơi khác, mà nếu muốn phá hủy bùa truyền tống thì phải có thực lực mạnh đến cỡ nào mới có thể làm được điều này?

Nữ nhân này rõ ràng là biến thái!

Lăng Phong sững sờ chớp mắt, kinh ngạc nhìn Diệp Vân Thường, nuốt một ngụm nước bọt, hỏi: “Vân…Vân Thường tỷ, ngươi làm thế nào vậy?”

Diệp Vân Thường cười nhạt không nói, ánh mắt lạnh lùng vẫn nhìn Hà Hoa Thanh.

Trong lúc Hà Hoa Thanh run rẩy sợ hãi, trên bầu trời bất chợt truyền đến tiếng rống của Yêu thú, vang dội, chấn động khắp cả khu rừng.

“Rống!”

Yêu thú ngửa đầu rống lên một tiếng, nhìn những ánh mắt sợ hãi bên dưới, trong lòng nó càng đắc ý, sau đó dời mắt về phía dung nhan khuynh quốc khuynh thành của Diệp Vân Thường.

“Chậc chậc”, nó liếm liếm môi, cười quái dị, “Ta đã lâu không được thưởng thức thịt người mỹ vị như vậy, thịt của ngươi quá thơm ngon, ngay cả tinh thần lực cũng rất cường hãn, nếu ăn thịt ngươi, thương tổn của ta cũng có thể khôi phục được bảy tám phần. Ha ha, không ngờ lần này thu hoạch không nhỏ.”

Ánh mắt Yêu thú đảo qua Diệp Vân Thường.

“Tiểu cô nương, ngươi yên tâm, ta sẽ một ngụm nuốt ngươi,sẽ không để ngươi phải chịu đau đớn.”

Hơi thở lạnh lẽo trên không trung, u ám tràn về phía Diệp Vân Thường. Thấy tình cảnh này, mọi người bỗng biến sắc.

“Tỷ tỷ, cẩn thận!”

“Vân Thường tỷ!!!”

“Chủ tử!!!”

Nhưng đã không còn kịp nữa rồi, Yêu thú đã đến trước mặt Diệp Vân Thường, thân hình cao lớn áp chế lấy nàng.

Thấy vậy, hai mắt Hà Hoa Thanh sáng lên,trong mắt tràn đầy oán độc, tựa như mắt của rắn độc nhìn chằm chằm vào thân ảnh đỏ tươi trong bóng đêm.

Giờ khắc này, hắn có xúc động muốn cười điên cuồng.

Hận không thể thấy Diệp Vân Thường bị Yêu thú xé tan thành từng mảnh nhỏ!

Nhưng vào lúc Yêu thú nhắm về phía Diệp Vân Thường, thân thể nó bỗng ngừng lại giữa không trung, ánh mắt nhìn Diệp Vân Thường từ kinh ngạc biến thành sợ hãi, sợ đến mức cả người đều run rẩy.

“Ngươi…ngươi có quan hệ gì với tên ma quỷ kia?”

Sao có thể? Làm sao có thể như vậy?

Trên người nàng có hơi thở của tên ma quỷ kia? Không phải tên kia đã biến mất từ vạn năm trước rồi sao? Tại sao trên người nữ nhân mười mấy tuổi này lại có hơi thở làm hắn sợ hãi kia?

Nghĩ đến đây, Yêu thú càng run rẩy kịch liệt…

Hà Hoa Thanh hoàn toàn ngây ngốc nhìn thân thể khổng lồ kia dừng giữa không trung, cả người choáng váng…

Diệp Vân Thường nhướng mày, ánh mắt lạnh băng quét qua Yêu thú.



Đối diện với ánh mắt Diệp Vân Thường, thanh âm Yêu thú cũng thay đổi, run giọng nói: “Ngươi…ngươi đừng đến đây!”

Không sai, nữ nhân này chắc chắn có quan hệ với tên ma quỷ kia!

Nếu hắn giết nàng, bị tên ma quỷ kia biết, nhất định tên đó sẽ không tha mạng cho nó, đến lúc đó, phỏng chừng nó sẽ chết rất thê thảm…

“Ừm…cái này…” Diệp Vân Thường nhìn Yêu thú, “Hình như ta chưa hề làm gì ngươi cả, ngươi có cần sợ hãi đến như vậy hay không?”

Nàng vốn muốn kêu Phượng Vũ ra, như vậy sẽ đỡ tốn thời gian hơn một chút…

Yêu thú dường như sắp khóc, nước mắt lưng tròng nói: “Ta thật sự không biết ngươi có quen biết với tên ma quỷ kia, vị đại nhân này, làm ơn tha cho ta đi. Nếu như sớm biết ngươi quen tên kia, bất luận thế nào ta cũng sẽ không nói những lời kia.”

Hắn vĩnh viễn không quên năm đó, tên ma quỷ kia dựa vào thực lực bản thân mà có thể khiến trăm họ thầm than, phất tay một cái, nhân gian có thể biến thành địa ngục.

Thực lực khủng bố như thế, bây giờ nghĩ đến vẫn cảm thấy giật mình…

Mà hắn khi đó mới chỉ là một tiểu yêu thú nhỏ bé không đáng kể mà thôi, nhưng hắn vĩnh viễn không quên được hơi thở thuộc về người kia…

Hắn, chính là đích đến của tất cả mọi người!

Nhân vật được người đời gọi là thần kia!

Có điều, ai mà có thể ngờ được, vị thần kia đã biến mất khỏi đại lục lại lần nữa xuất hiện trước mắt người đời một lần nữa…

Đặc biệt là nữ nhân này không biết có quan hệ gì với tên kia!

Người khác không rõ ràng lắm nhưng nó lại biết rất rõ ràng tên kia rất bênh vực người của mình, nếu dám giết người của hắn, chân trời góc bể cũng sẽ bị hắn đuổi giết!

“Vân Thường tỷ”, Lăng Phong chớp mắt, kinh ngạc nói, “Tỷ…có quen biết với hắn?”

Diệp Vân Thường lắc đầu: “Không quen biết.”

Không quen biết?

Đang lừa gạt người sao?

Nếu ngươi không quen biết hắn, hắn sẽ sợ ngươi đến như thế sao? Cũng không biết Vân Thường tỷ rốt cuộc đã làm gì mà có thể khiến một yêu thú hung tàn sợ đến mức này…

Lăng Phong chớp chớp mắt, nhịn không được mỉm cười khẽ, bất quá cứ như vậy thì bọn họ cũng yên tâm.

Thấy Diệp Vân Thường đi về phía mình, Yêu thú thét lên một tiếng bén nhọn, rồi sau đó, không chờ Diệp Vân Thường có phản ứng gì, lập tức chạy về phía xa xa.

Tốc độ kia cũng làm Diệp Vân Thường ngây ngẩn…

Hình như nàng thật sự không hề làm cái gì nha? Hắn có cần phải sợ hãi như vậy sao?

“Cái này…” Diệp Vân Thường sờ sờ mũi, thấy ánh mắt mọi người đều cổ quái nhìn mình, khóe môi nàng khẽ giật giật, “Ta chưa làm gì hết, ta cũng không biết tại sao lại thế này…”

Lâm Hoài hung hăng hít một ngụm khí, cười khổ: “Chủ tử, người rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật nữa vậy?”

Diệp Vân Thường nhún nhún vai, cười nhạt không trả lời, nhìn thần sắc Yêu thú, đáy mắt nàng hiện lên một tia sáng.

Chẳng lẽ người khiến Yêu thú hoảng sợ như thế, thật sự có liên quan đến nàng sao?

Sẽ là ai đây?

Hà Hoa Thanh phục hồi tinh thần, bỗng bắt gặp ánh mắt nữ tử nhìn mình, hắn cảm thấy cả người lạnh lẽo, khẽ rùng mình một cái.

“Bùa truyền tống của chúng ta, là chính ngươi đã giở trò?”

Diệp Vân Thường hơi nheo mắt, ngữ khí lạnh băng như gai nhọn đâm vào lòng Hà Hoa Thanh, làm thân thể hắn càng thêm run rẩy.

“Ta…vừa rồi là ta nói bậy mà thôi…” Hà Hoa Thanh vội vã phủ nhận.

Bất luận thế nào hắn cũng không thể thừa nhận, nếu không thì có khác gì muốn chết?

“Có phải như vậy không?” Diệp Vân Thường cười cười nói.

Không biết vì sao nhìn nụ cười kia, tâm Hà Hoa Thanh vô cùng chấn động, sắc mặt tái nhợt.

“Gặp phải mãnh thú như thế này, nếu không có bùa truyền tống, chúng ta sẽ có kết cục thế nào?” Diệp Vân Thường khẽ cong môi, đôi mắt đen lạnh lẽo nhìn hắn…

Hà Hoa Thanh cắn chặt môi: “Ngươi…không phải các ngươi vẫn không có việc gì sao? Hơn nữa, thật sự không phải do ta làm, là nữ nhân kia làm, nhất định là nàng làm, không liên quan đến ta!”

Có bản lĩnh thì các ngươi đến tìm nữ nhân kia đi, dù sao hắn cũng sẽ tuyệt đối không thừa nhận.

“Ngươi không thừa nhận cũng không sao, chỉ cần ta nhận định là đủ rồi”, Diệp Vân Thường mỉm cười, “Huống chi, lần này nếu không phải vận khí của ta tốt, sợ là tất cả chúng ta sẽ phải chết ở nơi này, món nợ này…ta nên tính toán với ngươi thế nào đây?”

Kỳ thật, dù Yêu thú kia không chạy, có Phượng Vũ Phượng Nhi ở đây, nàng cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì. Nhưng nếu trước đó nàng không có Phượng Vũ Phượng Nhi thì sẽ thế nào?

Đến lúc đó thì nàng cũng không có cách nào…

Cho nên người muốn hại mình, nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn!

“Ngươi muốn làm trái quy tắc thi đấu?” Tim Hà Hoa Thanh run lên, hoảng sợ quát lên.

“Hiện tại vẫn chưa ra khỏi nơi thi đấu, cho nên ta có động thủ với ngươi cũng không trái quy tắc, chỉ cần chúng ta chưa rời khỏi nơi này, trận đấu vẫn chưa kết thúc.” Diệp Vân Thường nhẹ nâng mắt, nhấc chân bước về phía Hà Hoa Thanh.

Ánh mắt Hà Hoa Thanh càng thêm tối tăm, hắn cũng không sợ Diệp Vân Thường, cho dù hắn không cảm nhận được thực lực của nàng nhưng một phế vật như nàng thì cũng chỉ có thể một võ giả cấp bảy mà thôi, tại sao hắn phải sợ?

Nhưng điều hắn lo lắng chính là Yêu thú kia!

Tuy không biết vì sao Yêu thú lại sợ hãi đến bỏ chạy ra xa như thế, nhưng rõ ràng là Yêu thú này có quen biết với nữ nhân này, nếu nó ra tay thì hắn nhất định sẽ xong đời…

“Diệp Vân Thường, có bản lĩnh thì chúng ta đấu một trận!” Hà Hoa Thanh vội vàng rống to, “Ngươi mượn uy phong Yêu thú thì có bản lĩnh gì chứ?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv