Người Chính Là Một Ngoại Lệ Của Ta

Chương 17



“Khoan đã!” Lão giả vội vàng kêu lên, buồn cười, một thiên tài như vậy làm sao có thể để đi mất được?

“À! Ha ha!” Lão giả tay vuốt nhẹ chồm râu, mỉm cười nói: “Tiểu cô nương! Ta là trưởng lão của Hoàng Sơn Môn, ngươi cứ gọi ta là Ân lão, ngươi có muốn biết kết quả khảo nghiệm hay không?”

Diệp Vân Thường khó hiểu: “Không phải là màu tím sao?”

“Màu tím?” Lão giả cười khổ, “Thật sự là màu tím thì tốt quá rồi.”

Sắc mặt Diệp Vân Thường trầm xuống, không lẽ kết quả không như nàng nghĩ sao?

Bỗng nhiên nàng nghĩ đến ánh sáng màu tím tự động biến mất, lòng càng trầm xuống.

“Là vô sắc! Cô nương biết cái gì gọi là vô sắc hay không?” Ân lão nhìn vẻ mặt của nàng liền biết trong đầu nàng đang nghĩ đến việc gì, trừng mắt nàng một cái, lên tiếng: “Đỉnh cao của một võ đạo chính là hai từ vô sắc này,mà loại thiên phú vô sắc mạnh gấp đôi thiên phú màu tím, đây cũng là cấp bậc một ngàn năm nay không ai có thể đạt được, nhưng nếu là mấy ngàn năm trước thì cường giả có thiên phú vô sắc có ai mà không đạt được đỉnh cao? Màu tím hoàn toàn không thể so sánh được.”

Thiên phú vô sắc?

Đây là lần đầu tiên Diệp Vân Thường nghe tới loại thiên phú này, chân mày liền cau lại.

“Tiểu cô nương, thuận tiện ngươi làm khảo nghiệm thần lực luôn đi, đáng lẽ ra hôm nay ta sẽ không làm khảo nghiệm này nhưng ngươi là một ngoại lệ.”

Nói vừa dứt lời, Ân lão đã mang ra một cục đá khảo nghiệm ra.

“Khảo nghiệm này rất đơn giản, chỉ cần ngươi rót thần lực của ngươi vào cục đá này, để nó thu nhập thần lực của ngươi, sau đó liền sẽ biết kết quả.”

Vẻ mặt Ân lão hứng thú bừng bừng, hắn thật mong chờ cô nương này có thể mang đến cho mình bao nhiêu kinh ngạc.

“Oanh!”

Thần lực mạnh mẽ tỏa ra, Ân lão có thể cảm nhận được cỗ lực lượng này rất mạnh. Sắc mặt hắn hơi cứng đờ không chớp mắt nhìn chăm chú vào cục đá trước mặt Diệp Vân Thường.

Thần lực mạnh mẽ hung hăng đánh vào cục đá, trong nháy mắt liền bao bọc viên đá vào trong. Một ngọn lửa diễm lệ, cón có màu xanh lấp lánh bùng lên, cục đá liền hấp thụ ngọn lửa đó vào, càng ngày càng nhiều, kích thước cục đá ngày càng lớn, dường như nó hấp thụ mãi không hết được.

Vẻ mặt Ân lão hoàn toàn cứng đờ, mắt trừng to như gặp quỷ, rốt cuộc thì thần lực phải mạnh thế nào mới có thể làm được như vậy?

Ân lão sẽ không biết Diệp Vân Thường có được thần lực mạnh mẽ như vậy là nhờ vào ký khế ước với đan tịch mà có được. Hắn cũng sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết được.

Ân lão còn đang kinh ngạc đến không ngậm miệng lại được, tinh thần còn chưa phục hồi lại thì đã nhìn thấy cục đá đó bị thần lực đốt thành bột phấn.

Toàn hội trường khảo nghiệm yên tĩnh trở lại. Nhưng trong lòng thì không thể nào bình tĩnh được. Cục đá đó cứng như thế nào người khác không biết nhưng Ân lão lại biết rất rõ. Cho dù là cường giả trời sinh toàn lực đánh một kích cũng chỉ có thể làm vỡ được một góc cục đá. Nhưng hiện tại lại hóa thành bột phấn trước mặt hắn.

Nói một cách khác, thần lực của cô nương này đã vượt qua phạm vi cục đá khảo nghiệm thừa nhận.

Cô nương này rốt cuộc là thiên tài cỡ nào rồi?

Vẻ mặt cứng đờ của Ân lão chứng tỏ là hắn vẫn chưa hồi phục được tinh thần. Nếu dựa theo kết quả khảo nghiệm hôm nay, cô nương này ngoài khả năng tu luyện võ giả càng thích hợp làm một luyện đan sư hơn bất cứ người nào.

Thiên giai luyện đan sư, đối với khả năng của cô nương này thì chắc chắn là không phải không thể.

Bên ngoài hội trường khảo nghiệm vẫn tập trung rất nhiều người, có thể là bọn họ đang chờ để cười nhạo Diệp Vân Thường, người này tụm lại người kia, ánh mắt nhìn chăm chú vào cửa ra vào của hội trường.

“Các ngươi nghĩ Diệp Vân Thường kia có kết quả khảo nghiệm thế nào?”

“Còn có thể thế nào nữa? Chắc chắn là vẫn là không được.”

“Há há! Chờ nàng đi ra ngoài thì liền biết kết quả không phải sao.”

Diệp Trí Mặc đã làm xong khảo nghiệm vừa bước ra khỏi hội trường thì nghe được những câu nói của những người kia, khuôn mặt liền lạnh lùng nhìn chăm chú những người đó.



Từ phía sau cánh cửa của hội trường mở ra, một hình ảnh áo váy hồng trắng lọt vào tầm mắt mọi người ở đó.

Lúc này trên mặt thiếu nữ là vẻ mặt lạnh lùng, trong ánh mắt không có chút cảm xúc, cũng không có vui mừng, sợ là kết quả cũng không khác gì những người đã vào trước đó. Nhìn nàng như vậy bọn họ càng chắc chắn rằng suy đoán của họ là chính xác rồi.

Phế vật thì cuối cùng vẫn là phế vật.

Ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn vào Diệp Vân Thường mà không chú ý đến vẻ mặt khiếp sợ của quản sự đi phía sau nàng.

Quản sự nhìn Diệp Vân Thường rời đi thì thu hồi tầm mắt, lên tiếng nói: “Các vị! Hôm nay Ân lão còn có chút việc cần phải đi xử lý nên sẽ dừng lại ở đây, bốn năm sau lại đến lần nữa!” Nói xong hắn xoay người đi vào trong hội trường khảo nghiệm.

“Ân lão.” Quản sự cung kính nói, “Ta đã nói những người đó rời khỏi chỗ này.”

“Ừm!” Ân lão gật đầu, hắn nhớ đến kết quả khảo nghiệm vừa rồi, trong ánh mắt vẫn còn mang theo vui mừng, “Chuyện này coi như chưa từng xảy ra, không ai được nói ra! Có nghe rõ chưa?”

Quản sự rất hiếm khi thấy Ân lão nghiêm túc như vậy, liền gật đầu: “Ân lão yên tâm, ta nhất định sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài.

“Tốt! Chuyện còn lại ngươi đi xử lý đi! Ta muốn tìm Vân Hi đại sư một chút.”

Thiên phú của cô nương này khiến người khác quá mức chấn động, nếu để những thế lực khác biết nhất định là sẽ không do dự mà đến tranh giành với hắn, cho nên kết quả này tuyệt đối không được để lộ ra ngoài. Nghĩ đến một thiên tài như vậy lại do chính hắn tìm được thì trong lòng liền tràn đầy hưng phấn.

Vì không còn bao lâu nữa sẽ đến đại hội luận võ ba năm tổ chức một lần, trong khoảng thời gian này nhân tài của Hoàng Sơn Môn sẽ xuất hiện tại thành Kính An. Khảo nghiệm thiên phú là để họ tìm ra thiên tài nhưng cũng không có nghĩa là người có thiên phú bình thường sẽ không dựa vào chính nghị lực bản thân mà cố gắng vươn lên, cho nên mới có đại hội luận võ ba năm một lần này.

Ân lão vừa nhấc chân muốn đi thì chạm mặt với Lâm lão đang phấn khởi mà bước tới. Hôm nay ngoài hắn đến buổi khảo nghiệm này còn có Lâm lão, hai người ở hai hội trường khác nhau.

“Lâm lão, ngươi làm gì vội vàng đi đâu vậy? Chút nữa là va vào ta rồi. Có chuyện gì gấp sao?” Ân lão khó hiểu hỏi.

“Ân lão, ta có một chuyện muốn nói ngươi biết, nhưng ngươi hứa với ta sẽ không tiết lộ ra ngoài. Có được không?” Lâm lão kích động nói.

“Được! Ta thật muốn biết chuyện gì làm ngươi vội vã như vậy.”

“Ân lão, ngươi biết hôm nay trong buổi khảo nghiệm ta tìm được gì không? Một thiên phú thiên tài nha, ta cũng không biết phải giải thích sao cho ngươi hiểu nhưng đây là một thiên tài hơn người.” Lâm lão đầy vui mừng, hai mắt còn lấp lánh ánh sáng.

“Hôm nay ta cũng gặp một người giống như ngươi vừa nói! Người ngươi gặp là...” Ân lão ngẫm nghĩ rồi nghi hoặc nhìn Lâm lão.

“Là một tiểu tử còn rất trẻ. Còn ngươi?” Lâm lão nghe Ân lão nói cũng gặp một người có thiên phú thiên tài như hắn cũng rất tò mò, không lẽ người mà họ gặp là một người?

“Người ta gặp là một cô nương. Chuyện này là thế nào?” Ân lão trầm tư suy nghĩ.

“Ân lão, Lâm lão! Chuyện này có lẽ là ta có biết một chút.” Quản sự lên tiếng phá vỡ yên tĩnh của hai người kia.

“Ngươi biết chuyện gì?” Ân lão nhìn quản sự bằng ánh mắt nghi hoặc.

“Nếu là chuyện của cô nương kia, thật ra lúc ta ra gọi người vào có gặp một thiếu niên đi cùng với cô ấy, nhưng không vào chung một hội trường mà thôi.”

“Như vậy thì người mà ta gặp là người thiếu niên đi cùng cô nương mà Ân lão gặp.” Lâm lão ngạc nhiên nhìn Ân lão.

“Đúng là như vậy. Lúc đó ta nghe thiếu niên kia gọi cô nương đó là tỷ tỷ.” Quản sự gật đầu.

“Hai người họ là hai chị em.” Ân lão cũng rất ngạc nhiên với chuyện này.

“Không được, ta phải báo việc này cho Vân Hi đại sư mới được.” Lâm lão sốt ruột nói.

“Ta cũng định đến đó gặp Vân Hi đại sư. Chúng ta cùng đi.” Ân lão nôn nóng nói với Lâm lão, sau đó hai người bước nhanh ra khỏi nơi đó.

Trong một quán trọ, có hai lão giả đang nói chuyện rất vui vẻ.

Một người trong đó mặc áo xanh lam, mặt mày khôn khéo, một người khác lại mặc áo trong màu trắng khoác một áo choàng đỏ bên ngoài, mặt mày tươi cười.



“Hư Trúc, ta nhớ hình như đồ đệ kia của ngươi tên gọi là Yến Mộ Phong là Nhị hoàng tử của Vĩnh An Quốc, có phải không?” Vân Hi nở nụ cười nhìn lão giả áo xanh lam trước mặt, vui vẻ nói: “Ha ha! Nhị hoàng tử cũng có thể gọi là một thanh niên có tài, Hư Trúc ngươi thật là có phúc nha.”

“Vân Hi đại sư cứ nói đùa.” Hư Trúc cười cười, đầy hàm súc lên tiếng: “Nếu như Vân Hi đại sư muốn thu nhận đồ đệ thì không biết có bao nhiêu thiên tài tranh giành, Thủ tịch luyện đan sư Hoàng Sơn Môn là một cái danh phận rất tốt, ta làm sao có thể so sánh được với Vân Hi đại sư được cơ chứ? Chỉ là ánh mắt của Vân Hi đại sư quá cao nên rất khó có thể người nào vừa ý người mà thôi. Bất quá thì thiên phú của Phong Nhi quả thật là không tồi, là một mầm non luyện đan sư tuyệt vời, hiện tại thì ta cũng đã bắt đầu dạy hắn luyện chế đan dược rồi.”

Vân Hi nhẹ nhàng vuốt vuốt chồm râu, ánh mắt tràn đầy ý cười, không cho ý kiến. Vừa rồi hắn chỉ là quá nhàm chán nên tùy tiện khách sáo chút thôi. Nói thật ra thì thiên phú như Yến Mộ Phong hoàn toàn không được hắn để vào mắt.

Lúc này bỗng có tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên, sau đó Ân lão mở cửa bước vào, phía sau là Lâm lão cũng bước theo vào, nhìn thấy hai lão giả đang nói chuyện vui vẻ, hai người kiềm lại kích động trong lòng, hít sâu một hơi, kêu lên: “Vân Hi đại sư, Hư Trúc đại sư.”

Vân Hi mỉm cười nhìn khuôn mặt già nua của Ân lão và Lâm lão vì kích động mà đỏ bừng, khó hiểu hỏi: “Ân lão, Lâm lão làm sao vậy? Khảo nghiệm đã xong rồi sao?”

“Vẫn còn chưa xong ạ, nhưng vì ta có chuyện muốn thông báo nên đã cho kết thúc buổi khảo nghiệm hôm nay rồi.”

“Sao vậy? Có chuyện gì mà ngươi phải bỏ ngang buổi khảo nghiệm mà đến đây?”

“Chuyện là thế này, Vân Hi đại sư!” Lâm lão nhìn Ân lão rồi gật đầu.

Ân lão nhớ đến một cảnh tượng ở hội trường khảo nghiệm thì biểu tình lại kích động: “Vừa rồi trong lúc khảo nghiệm, hai ngươi ta phát hiện được không những một mà là hai thiên tài thật sự, dù là đệ tử Yến Mộ Phong kia của Hư Trúc đại sư cũng không thể so sánh được với một trong hai người kia.”

Sắc mặt Hư Trúc nghe hai người kia nói liền trầm xuống, dù sao thì Yến Mộ Phong cũng là đồ đệ của hắn mà lại bị người khác nói như vậy, cho dù người tốt tính thế nào sắc mặt cũng không tốt nổi.

“Ân lão, dù hai đứa trẻ kia khảo nghiệm được thiên phú rất mạnh thì cũng kém Phong Nhi đi? Hắn ngoại trừ có thiên phú tu luyện còn có thể trở thành một luyện đan sư.”

Ân lão nhìn thấy sắc mặt của Hư Trúc khó coi, mới biết hắn nói hơi quá lời.

“Hư Trúc đại sư, ngươi sai rồi! Hai thiên tài kia không phải là đứa trẻ mà là một thiếu nữ khoảng mười lăm tuổi cùng một thiếu niên tầm mười ba, mười bốn tuổi.”

“Mười lăm tuổi cùng mười ba tuổi?” Chân mày trắng của Vân Hi hơi nhíu lại, khó hiểu nói, “Cách bốn năm chúng ta đều đến xem mọi người khảo nghiệm thiên phú, tuổi của hai người này không phải đã từng khảo nghiệm qua rồi sao? Rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Sự thật của chuyện này thì bọn ta cũng không rõ lắm, nhưng thiếu nữ cùng thiếu niên kia đều là thiên phú vô sắc chỉ có trong truyền thuyết. Nhưng mà là...” Lâm lão nhìn Vân Hi đại sư rồi ngập ngừng lời nói.

Đỉnh cao của võ đạo là vô sắc. Cho nên người có thiên phú vô sắc chắc chắn sẽ đạt được những thành tựu mà người có thiên phú bình thường sẽ không thể làm được.

Sau khi nghe Ân lão cùng Lâm lão nói thì Vân Hi đột nhiên đứng lên, đôi mắt nhìn chằm chằm hai người kia nói: “Hai ngươi nói là thật sao?”

“Chuyện là thật. Đến bây giờ hai người bọn ta còn chưa tin được là có người mang thiên phú vô sắc xuất hiện trước mặt ta, hơn nữa còn là hai người. Sau đó ta còn cho làm khảo nghiệm thần lực, kết quả quả là cục đá trực tiếp bị đốt thành bột phấn.”

Vân Hi vô cùng ngạc nhiên, trong lòng lại cực kì chấn động.

Một lúc sau, Vân Hi mới hoàn hồn, miệng nở nụ cười tươi: “Ta đột nhiên muốn nhận đồ đệ.” Cơ thể Hư Trúc run lên một cái, còn chưa hết chấn động thì đã bị câu nói của Vân Hi làm ngây ngẩn cả người.

Vân Hi đại sư là người nào? Thủ tịch luyện đan sư Hoàng Sơn Môn nha, ngay cả chưởng môn còn phải cho hắn bốn phần thể diện đi, lúc trước con trai của chưởng môn còn muốn bái hắn làm thầy, hắn lại không chừa mặt mũi mà cự tuyệt thẳng thừng. Nhưng hiện tại lại muốn nhận đồ đệ?

Dựa vào thiên phú của hai người kia đúng là đủ tư cách để làm đồ đệ Vân Hi đại sư. Khó trách Vân Hi đại sư luôn tâm cao khí ngạo như vậy cũng phải động tâm rồi.

“Lời Lâm lão muốn nói còn gì nữa sao?” Hư Trúc vẫn còn giữ được bình tĩnh để nghe hai người kia nói nhưng Lâm lão lại ngừng lại, hắn thắc mắc hỏi.

“Nhưng là người thiếu niên ta gặp thì đúng là thiên phú thiên tài, cũng rất thích hợp làm luyện đan sư nhưng hắn nói với ta, hắn không thích luyện chế đan dược mà chỉ thích luyện chế độc đan mà thôi.” Lâm lão cười khổ, lắc đầu.

Độc đan sao?

Ba người nghe Lâm lão nói thì liền lâm vào trầm tư. Lúc này trong lòng bọn họ đều chung một suy nghĩ, “Không ngờ trên đời này ngoài người kia có sở thích luyện chế độc đan, bây giờ lại có một người có sở thích kỳ lạ này nữa.”

Vân Hi ngẩng mặt nhìn ra cửa sổ, ánh mắt nhìn về một nơi nào đó rất xa, lên tiếng nói một câu: “Không biết bây giờ hắn đang ở nơi nào?”

Ở kinh thành Vĩnh An Quốc là một cảnh tượng vô cùng hưng thịnh.

Người dân đi lại nhộn nhịp trên phố, Diệp Vân Thường cùng Diệp Trí Mặc đi song song nhau đi trên đường, ánh mắt quan sát người đi đường, chân bước thong thả. Đây là lần đầu tiên hai người được nhìn ngắm đường phố ở thành Kính An này, từ lúc trở về hai người liền ở lỳ trong phủ không hề ra ngoài, hôm nay nhân lúc Diệp Mộng Dao cùng Diệp Mộng Tuyết có việc nên hai người họ liền tách ra và đi đến nơi này.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv