Bận rộn hơn mười phút trán Tô Lạc Lạc đã toát mồ hôi, lau xong sắp xếp xong hai đứa nhỏ Tô Lạc Lạc ngẩng đầu thấy một đôi mắt thâm thúy đang nhìn mình.
Cô lập tức có chút kinh hoảng trừng mắt liếc anh một cái:
– Anh nhìn cái gì.
Long Dạ Tước nhếch miệng:
– Nhìn anh là phúc khí của anh.
– Tôi tình nguyện không cần phúc khí này, tốt nhất anh nên nhìn người phụ nữ khác đi.
Nói xong Tô Lạc Lạc bê chậu nước đi ra ngoài.
Phía sau Long Dạ Tước ảo não nhìn theo bóng cô, sau đó cẩn thận đắp chăn cho hai đứa trẻ, hôn trán bọn chúng xong mới đi ra ngoài.
Tô Lạc Lạc trở lại phòng, trước tiên là khóa trái cửa cô cũng không muốn xảy ra chuyện gì nguy hiểm.
Bọn trẻ con mệt cô cũng mệt nghĩ đến sáng mai còn phải đến nhà Dạ Trạch Hạo nhất định phải đi ngủ sớm một chút.
Trong một gian phòng khác, Long Dạ Tước tắm xong cũng không buồn ngủ anh nhớ đến lần đầu tiên mình mắng cô, anh thật sự không nghĩ tới, Tô Vũ Phỉ tự tay tát mình một cái để đổ oan cho cô. Lúc đó anh tức giận, nói ra những lời nặng lời như vậy.
Hóa ra, cô vô tội.
Chỉ là tính tình cô mạnh mẽ, rõ ràng không phải cô làm cô lại thừa nhận, thật sự khờ.
Nhưng mặc kệ thế nào, trong lòng Long Dạ Tước lại cảm thấy vui mừng, ít nhất cô không phải người phạm sai lầm mà không nhận. Nghĩ đến tính cách tốt bụng của cô anh cảm thấy vui mừng, giống như việc đó liên quan đến anh vậy.
Sáng sớm.
Tô Lạc Lạc mở mắt nhìn đồng hồ, 7 giờ sáng, Tô Lạc Lạc mới rời giường Dạ Trạch Hạo đã gọi điện thoại đến giục.
– A lô.
– Tới đây trong vòng mười phút.
– Tôi vừa dậy, cho tôi 20 phút?
– Làm gì có nhân viên cò kè mặc cả như vậy.
Dạ Trạch Hạo buồn bực nói.
– tôi còn phải thay quần áo.
– Cô có thể không mặc gì đến đây.
Dạ Trạch Hạo cười xấu xa thành tiếng.
Tô Lạc Lạc trực tiếp cúp điện thoại, lao vào toilet đánh răng rửa mặt.
Khi cô xuống tầng, nghĩ đến hai đứa trẻ chắc đang còn ngủ chưa dậy, lại nghĩ hiện giờ con gái đã có thể tự thay quần áo cho nên cô không cần lo lắng.
– Sao lại dậy sớm như vậy?
– Mẹ, mẹ muốn đi đâu sao?
Tô Tiểu Hinh phát hiện cô mặc quần áo để đi ra ngoài.
– Mẹ phải đi làm.
Tô Lạc Lạc không muốn nói dối con gái.
– Đúng, mẹ phải đến nhà chú Dạ làm việc.
– Bọn con có thể đi cùng sao?
Tô Tiểu Sâm lập tức hỏi.
– Việc này…
– Ba đang làm việc trong phòng làm việc. Hôm nay ba rất bận chắc chắn không có thời gian chăm sóc bọn con.
Tô Tiểu Sâm tìm cớ.
Tô Lạc Lạc nghĩ nghĩ, sau đó nhỏ giọng nói
– Được, mẹ có thể đưa bọn con đi nhưng hai đứa phải hứa không được làm ồn đến chú Dạ.
– Bọn con hứa.
Tô Lạc Lạc lập tức dẫn theo hai đứa trẻ rời khỏi nhà. Từ đây đến nhà Dạ Trạch Hạo cũng chỉ đi khoảng mười phút đồng hồ, Tô Lạc Lạc dẫn hai đứa bé đi bộ sang đó.
Buổi sáng không khí trong lành ba mẹ con vừa đi vừa cười rất vui vẻ.
– Một bước, hai bước… cố lên Tiểu Hinh.
Tô Tiểu Hinh lập tức chạy đuổi theo.
15 phút sau đến cửa nhà Dạ Trạch Hạo. Tô Lạc Lạc bấm chuông hai đứa trẻ thì hét vang:
– Chú Dạ, mở cửa, chú Dạ….
Cụp một tiếng cửa mở ra.
Tô Lạc Lạc đẩy ra hai đứa trẻ theo vào. Tô Lạc Lạc có chút bất đắc dĩ cười. Xem ra hai đứa trẻ này thật sự thích Dạ Trạch Hạo.
Dạ Trạch Hạo lười biếng nằm trên sô pha, giống như còn chưa tỉnh ngủ.
– Tối hôm qua chơi trò chơi suôt đêm?
Tô Lạc Lạc có chút không biết nói gì khi nhìn anh ta.
Dạ Trạch Hạo ngồi dậy thấy hai đứa nhỏ đi đến lập tức cười rộ lên:
– Sao dẫn cả chúng đến?
– Bọn chúng không nên theo tôi đến sao?
Tô Lạc Lạc nhìn Dạ Trạch Hạo
– Nếu anh không thích bọn chúng tôi sẽ dẫn bọn chúng về.
Hai đứa trẻ lập tức chớp mắt, có chút đáng thương nhìn giống như rất sợ Dạ Trạch Hạo không chào đón chúng.
Dạ Trạch Hạo nhìn thấy hai đứa trẻ, trong người họ chảy một dòng máu cùng một mạch huyết thống. Anh cười:
– Đừng lo, tôi đương nhiên chào đón rồi, hôm nay các cháu có thể ở đây chơi cả ngày.
– A!
Hai đứa trẻ lập tức vui vẻ cực kỳ.
– Được rồi, tôi đi làm bữa sáng, hai con ngồi chơi đi.
Nói xong Tô Lạc Lạc đặt túi trên sô pha đi vào phòng bếp.
Dạ Trạch Hạo hỏi hai đứa trẻ:
– Có muốn chơi trò chơi với chú không?
– Có ạ.
Dạ Trạch Hạo cầm điều khiển ti vi ném cho Tô Tiểu Sâm một cái điều khiển trò chơi đua xe rồi nói với Tô Tiểu Hinh:
– Chờ chú và anh chơi trong chốc lát xong cho con chơi được không?
– Vâng.
Tô Tiểu Hinh nói giờ cô bé cũng không biết chơi chỉ có thể nhìn hai người chơi trước.
Dạ Trạch Hạo điều khiển đến trò chơi đua xe, Tô Tiểu Sâm lập tức kích động, lại hưng phấn, mắt sáng lên muốn ganh đua tốc độ với Dạ Trạch Hạo.
Dạ Trạch Hạo nhìn thoáng qua vẻ hào hứng của cậu nhóc sau đó dạy cậu cách chơi. Cậu bé rất thông minh, chỉ cần dạy một lần, nhìn màn hình đã chuẩn bị tốt trò chơi đua xe, Dạ Trạch Hạo nói:
– Chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta bắt đầu thôi.
– Vâng, con đã chuẩn bị tốt.
Tô Tiểu Sâm cầm điều khiển ẩn.
Từ đầu Tô Tiểu Sâm đều dẫn đầu, Dạ Trạch Hạo cũng có ý nhường cậu bé nhưng sau đó anh ta phát hiện cậu bé rất có thiên phú, rất nhanh có thể so với anh ta. Trên đường đua xe của cậu bé chạy ổn định lại nhanh, chuyển làn cũng không bị lật.
Dạ Trạch Hạo không khỏi giật mình. Xem ra anh ta không thể nhường, anh không thể bại bởi một cậu nhóc, nói ra rất mất mặt. Cho nên bọn họ một lớn một nhỏ hai gương mặt còn có chút tương tự đều nhìn chằm chằm màn hình thi đấu thật sự kịch liệt.
Tô Tiểu Hinh ở bên cạnh cũng không muốn quấy rầy bọn họ, ngược lại cũng hào hứng.
Trong một căn biệt thực khác, Long Dạ Tước đang ở phòng làm việc giải quyết công việc khẩn cấp, không nghe thấy tiếng của bọn trẻ.
– Bọn nhỏ đâu?
Anh hỏi người giúp việc.
– Cô Tô đã dẫn họ ra ngoài.
– Đi đâu?
– Cô ấy không nói, cậu gọi điện thoại hỏi một chút xem.
Long Dạ Tước có một dự cảm bất hảo. Không phải cô dẫn bọn trẻ đến nhà của Dạ Trạch Hạo chứ? Nghĩ vậy sắc mặt anh lập tức ủ dột khó coi, trở lại phòng làm việc cầm di động lập tức gọi điện thoại cho Tô Lạc Lạc.
Điện thoại di động của Tô Lạc Lạc để trong túi trên sô pha ở biệt thự Dạ Trạch Hạo vang lên, Tô Tiểu Hinh ngồi gần, cô bé mở túi của mẹ, lấy di động ra chạy vào phòng bếp tìm mẹ.