Dạ Trạch Hạo cười nhìn cô:
– Cô như vậy là ghét bỏ cái gì, cô có biết có bao nhiêu cô gái muốn được giống như cô không?
– Tôi nói rồi, tôi không phải Fan của anh, cũng không mê luyến anh, anh đừng tính cả tôi.
Tô Lạc Lạc nói rõ ràng.
– À, tôi đột nhiên nghĩ ra, vừa rồi Long Dạ Tước cùng tôi cắt băng không phải là cha của bọn trẻ sao? Cô sợ anh ta ghen sao?
Dạ Trạch Hạo tò mò.
Tô Lạc Lạc ngẩn ra, cô thật ra không nghĩ tới việc này.
Nhưng, Dạ Trạch Hạo nói xong cô vội vàng phản đối
– Không phải, tôi và anh ta đã bàn bạc rõ ràng, không can thiệp vào chuyện của anh vả lại, anh ta ghen gì với tôi?
– Bởi vì anh ấy thích cô?
Dạ Trạch Hạo thử thử.
– Anh không đọc tin tức trên báo sao? Anh ấy thích chính là cô chủ nhà họ Tô Tô Vũ Phỉ, chính là người lần trước bắt nạt tôi kia.
Tô Lạc Lạc sửa lại cho đúng.
– Vậy cô và Tô Vũ Phỉ có quan hệ như thế nào? Hai cô đều họ Tô, không phải trùng hợp chứ?
– Tôi không có quan hệ gì với cô ta.
– Vậy cô muốn chỉnh cô ta?
– Thấy cô ta không vừa mắt, được không?
Tô Lạc Lạc cảm giác Dạ Trạch Hạo sắp biết hết bí mật của cô.
Dạ Trạch Hạo híp mắt, anh ta không tin bọn họ không có vấn đề gì, có lẽ sau này Dạ Trạch Hạo sẽ điều tra rõ.
– Tôi đi vệ sinh.
Tô Lạc Lạc cảm giác buồn vệ sinh.
– Đi thôi.
Dạ Trạch Hạo gật gật đầu lúc này chị Mai đi đến bên cạnh anh ta, anh ta dùng ánh mắt tò mò:
– Thấy vẻ mặt của anh ta thế nào?
Chị Mai gật gật đầu:
– Anh ta tức giận.
– Tức giận nhiều không?
– Rất tức giận.
Chỉ mai thật ra cũng không đồng ý tham gia trò chơi của anh ta, thật nhàm chán.
Giống như trẻ con báo thù vậy.
Dạ Trạch Hạo cười lạnh:
– Trò hay bắt đầu rồi.
– Như vậy đối với Tô Lạc Lạc không công bằng.
– Tôi biết, sau này tôi sẽ bồi thường cho cô ấy, nói không chừng tôi còn cưới cô ấy.
Dạ Trạch Hạo bình tĩnh nói.
Chị Mai lập tức trừng mắt nhìn anh ta:
– Anh cũng không thể tùy hứng như vậy được, Cô Tô lấy chồng hay không còn chưa biết, nhìn cô ấy không giống như thích anh.
Dạ Trạch Hạo nheo mắt, có chút hơi nhụt chí nói
– Tôi cũng không biết sao tôi lại không hấp dẫn cô ấy, chẳng lẽ sức hút nam tính của tôi bị giảm.
Trong toilet xa hoa.
Tô Lạc Lạc biết tòa nhà lớn này dùng để làm gì.
Hơn nữa, lúc này cũng rất im lặng. Tô Lạc Lạc vừa rửa tay đi ra ngoài, liền tháy bên cạnh WC nam có một người đàn ông đang dựa tường hút thuốc.
Tô Lạc Lạc giật mình, Long Dạ Tước hút thuốc?
Từng đợt khói mỏng manh được nhả ra từ đôi môi gợi cảm của anh. Tô Lạc Lạc không muốn ảnh hưởng đến anh, nhưng người đàn ông này đã chắn nửa đường.
– Cho tôi đi qua một chút được chứ?
Cô hỏi giọng bình tĩnh.
Không phải anh muốn ở trường hợp công khai giả vờ không biết cô, cô cũng chỉ diễn như vậy mới đúng.
Anh không tránh ra ngược lại tắt điếu thuốc trong gạt tàn bên ạnh, dưới sự kinh ngạc của Tô Lạc Lạc, một lực vòng qua thắt lưng cô, cô còn chưa kịp phản ứng, lưng đã đập mạnh trên tường.
Một giây sau, người đàn ông với bộ ngực vững chắc tiên lại gần, xung quanh cô vẫn còn mùi thuốc thoang thoảng.
Tô Lạc Lạc ngẩng đầu, anh mắt kinh ngạc nhìn anh:
– Anh.. anh muốn làm gì?
Nhìn vào mắt người đàn ông cô phát hiện ra trong sâu thẳm có một ngọn lửa giận đang thiêu đốt.
Cô thầm run lên, không biêt anh muốn làm gì?
– Người kia chính là kim chủ hiện giờ của cô? Là người đàn ông mỗi ngày cô chạy đến hầu hạ?
Anh hỏi cô hơi thở vẫn mang theo hương thuốc lá mát lạnh.
Tô Lạc Lạc lập tức bịt mũi, vẻ mặt ghet bỏ, cô không thích đàn ông hút thuốc.
Ánh mắt anh trầm xuống, chết tiệt, nàng đang ghét bỏ cái gì
Anh vốn là người không chế tốt cảm xúc, bình thường anh sẽ không tùy tiện tức giận. Nhưng cô gái này hình như có ma lực khiên anh tức giận.
Tô Lạc Lạc vừa che miệng vừa tức giận nói:
– Đó là công việc của tôi, không phải giống như anh nghĩ.
Long Dạ Tước cười lạnh giễu cợt:
– Công việc của cô gồm cả việc lên giường?
Nói xong anh cúi đầu, có thể thấy được nửa người trên của cô. Lễ phục hôm nay cô mặc đối với bất kỳ người đàn ông nào mà nói, đó là hấp dẫn trí mạng.
Nghĩ đến tối qua anh đã đợi đến 12 giờ không thấy cô, cảm giác càng tức giận, đều là do lỗi của cô mới khiên anh làm ra chuyện buồn cười cấp thấp như vậy.
Tô Lạc Lạc tức giận đến cắn răng. Đàn ông quả nhiên suy nghĩ không bình thường. Rõ ràng một chuyện tốt, lại bị họ nói thành dơ bẩn như vậy?
Nhưng Tô Lạc Lạc không rảnh để giải thích với anh nhiều như vậy, cô bật cười:
– Anh Long, anh đừng quên anh đã đưa ra quy định trong đó có nói rõ không được can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của đối phương, giờ anh đang can thiệp nghiêm trọng đến sinh hoạt cá nhân của tôi, có phải là tôi nên trừng phạt anh?
Cười chống chế giận là gì?
Lúc này Long Dạ Tước chính là đang cười như vậy.
Cô còn dám nói quy định với anh? Cũng đúng khi anh đưa ra quy định cũng không nghĩ là một cô gái tùy tiện.
– Tô Lạc Lạc, tôi không có hứng thú với sinh hoạt cá nhân của cô. Nhưng tôi nhắc nhở cô, nếu sinh hoạt cá nhân của cô không lành mạnh thì cô không xứng đáng àm mẹ của con tôi, tôi có thể hủy bỏ tư cách của cô bất cứ lúc nào.
Giọng anh vang lên lạnh lùng cao ngạo.
Tô Lạc Lạc tức giận đên đỏ mặt, cố gắng phản đối:
– Sinh hoạt cá nhân của anh mới không lành mạnh.
– Trong vòng ba ngày, tôi muốn cô bỏ việc này, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Người đàn ông nói xong bước ra ngoài.
Phía sau, Tô Lạc Lạc thầm cắn răng, trong lòng mắng hỗn đản.
Chết tiệt, cô trái với quy tắc sẽ chịu trừng phạt, anh trái với quy tắc còn có thể đưa thêm một quy định?
– Đây là có ý gì?
Bỏ việc cô uống gió Tây sao? Cô mặc kệ.
Dựa vào đâu anh nói gì là phải làm vậy?
Tô Lạc Lạc đi ra khỏi Toilet Dạ Trạch Hạo vẫn kiên nhẫn chờ cô, đã chào hỏi và họ có thể rời đi.
Ngồi vào xe, vẻ mặt của Tô Lạc Lạc đầy tâm tình như đang suy nghĩ nặng nề.
– Sao vậy? Ai bắt nạt cô?
Dạ Trạch Hạo nheo mày hỏi, anh ta vẫn luôn là người mẫn cảm.
– Không có gì
Tô Lạc Lạc không muốn nói đến chuyện này.
Nhưng Dạ Trạch Hạo lại có thể cảm giác được cô tức giận, rõ ràng khi đi toilet cô không tức giận như vậy, sao khi trở về lại tức giận như vậy?
Chẳng lẽ cô đã gặp ai ở Toilet?
Long Dạ Tước tìm cô?
– Lạc Lạc, yên tâm mặc kệ cô gặp chuyện gì phiền toái, tôi sẽ bảo vệ cô, giúp đỡ cô.
Dạ Trạch Hạo nghiêng người qua nhìn vào mặt cô vẻ mặt quan tâm nói.
Tô Lạc Lạc trừng mắt quay đầu nhìn anh:
– Thật sự?
– Thật hơn cả trân châu.
– Quên đi, tôi không cần
Tô Lạc Lạc lắc đầu, hiện giờ dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình.