Mới buổi trưa, vụ bê bối của Lâm Thiển Hạ đã trở thành tiêu đề của của các trang tạp chí lớn.
Nổi đình nổi đám với tiêu đề rất bắt mắt: “Những chuyện của tiểu hoa đán mới nổi Lâm thiển Hạ và đại gia.”
Hơn nữa còn có một bức ảnh đính kèm, trên ảnh Sở Trạch Hiên đang kéo tay của cô ấy. Ảnh chụp đã bị điều chỉnh nghiêm trọng, ngay cả ánh sáng và bóng tối lúc đó cũng đã bị chỉnh lại làm người ta nhìn vào giống như Lâm Thiển Hạ đang nói chuyện yêu đương bình thường với anh ta.
Lâm Thiển Hạ đang đứng trên ban công nhà mình pha một tách cà phê, yên lặng cầm kịch bản.
Đột nhiên, chiếc điện thoại cô đặt ở bên cạnh đổ chuông, Lâm Thiển Hạ cầm lên nhìn thì phát hiện là chị Lý gọi đến.
Cô ấy đưa tay cầm lên: “Alo, chị Lý.”
“Thiển Hạ, sao em lại gặp Sở Trạch Hiên? rốt cuộc hai người xảy ra chuyện gì vậy?”
Lâm Thiển Hạ càng thêm kinh ngạc, chuyện cô ấy gặp Sở Trạch Hiên làm sao chị Lý biết được?
“Chị Lý? Sao chị lại biết?” Lâm Thiển Hạ nhíu nhíu mày.
“Bây giờ không chỉ có chị biết nữa mà chuyện giữa em và Sở Trạch Hiên đã lên hotsearch luôn rồi, em bị đám chó săn theo dõi.”
“Cái gì?” Sắc mặt của Lâm Thiển Hạ đột nhiên thay đổi.
“Thiển Hạ, sau này em ra ngoài thì phải chú ý một chút. Bây giờ người ghen tị với em rất nhiều, họ đều đang đào bới tin tức của em, đều muốn bôi đen em.”
“Được, em biết rồi, em cúp máy trước đây.” Bây giờ Lâm Thiển Hạ cần đi xem cái tin tức kia gấp.
Lâm Thiển Hạ mở hotsearch ra, quả nhiên là tin tức về cô ấy đã nằm trong top ba rồi. Cô ấy nhấn vào tin tức, đúng là ảnh buổi sáng cô ấy nói chuyện với Sở Trạch Hiên, rõ ràng vẻ mặt của cô ấy đang rất tức giận lại bị ánh sáng làm cho nhu hòa. Vì để kiếm được người đọc, những phương tiện truyền thông này đúng thật là không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Lâm Thiển Hạ nhìn tấm ảnh Sở Trạch Hiên đang ôm lấy tay mình, cô cảm thấy lạnh cả người.
Lâm Thiển Hạ nhắm mắt lại thở dài một cách nặng nề, cô thật sự không ngờ tới đám chó săn không vào được vậy mà lại tìm một chỗ gần nơi ở của cô để cắm điểm.
Chỗ này của cô cũng không phải một nơi cao cấp cho nên rất khó để ngăn cản được đám chó săn.
Lâm Thiển Hạ đang đau đầu kinh khủng thì điện thoại của cô vang lên. Cô cầm lên xem, số điện thoại này là số lạ. Nhưng mà cô nghĩ người gọi đến đúng lúc này nhất định không phải là người tốt, chẳng lẽ là Lâm Mộng Di?
Cô thật sự đoán đúng rồi, cuộc điện thoại này đúng thật là của Lâm Mộng Di gọi đến.
Lâm Thiển Hạ không muốn nghe, cô đứng dậy đi vào phòng tắm, vươn tay hứng nước lạnh rửa mặt, lúc này cô thật sự cảm thấy rất nhức đầu.
Lúc Lâm Mộng Di đang đi dạo phố thì gặp được một người chị em. Không ngờ tới ngừơi chị em này vừa ngồi xuống đã cho cô ta xem cái tin tức này, cô ta tức giận đến mức sắp nổ tung.
Lâm Mộng Di hoàn toàn không ngờ tới, chồng của cô ta và Lâm Thiển Hạ lại lên hotsearch, còn nắm tay, còn trò chuyện, trông rất thân thiết.
Làm cho Lâm Mộng Di mất mặt trước hai người chị em plastic này, còn phải giả vờ vui vẻ giải thích một trận.
Lúc này Lâm Mộng Di đang trốn ở một hành lang không người để gọi điện thoại! Vậy mà không nghĩ tới Lâm Thiển Hạ lại không nghe máy.
“Lâm Thiển Hạ chết tiệt, tôi biết ngay là cô sẽ không an phận mà.” Sự nghi ngờ của Lâm Mộng Di cuối cùng cũng có chứng cứ
Quả nhiên là chồng cô ta Sở Trạch Hiên đi tìm Lâm Thiển Hạ ở sau lưng cô ta, đây là muốn nối lại tình cũ với Lâm Thiển Hạ hay sao?
Lúc này, Lâm Mộng Di tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cầm lấy địa chỉ mà lần trước trợ lí theo dõi được. Cô ta nghĩ nhất định phải cho người đại gia mà Lâm Thiển Hạ dính vào biết.
Người phụ nữ này thật là không biết xấu hổ, một người phụ nữ bẩn thỉu.
Người mà Lâm Mộng Di phái đi theo dõi, lúc này đang theo dõi nơi làm việc của Quyền Quân Lâm. Lâm Mộng Di cắn môi, nheo mắt oán hận.
Lâm Mộng Di gọi điện thoại cho trợ lý, đầu dây bên kia vừa kết nối được cô là liền hỏi thẳng: “Theo dõi được người đàn ông kia ở đâu hay chưa?”
“Anh ta và mấy người bạn đã đi vào một nhà hàng ăn cơm trưa.”
“Gửi địa chỉ cho tôi, bây giờ tôi muốn đi qua đó.” Lâm Mộng Di cảm thấy có thể thông qua tin tức của chồng để cho người đàn ông này biết Lâm Thiển Hạ là một người không biết chừng mực.
Sau khi hỏi địa chỉ, Lâm Mộng Di ngay lập tức lái xe qua đó. Lúc này trợ lý của cô ta cũng đang ăn cơm ở trong nhà hàng đó mà Quyền Quân Lâm và khách của anh ta lại ở trong phòng bao riêng.
Lâm Mộng Di ngồi trước mặt trợ lý, trợ lý của cô ta chỉ tay về hướng phòng bao riêng: “Người đàn ông đó đang ở trong đó.”
Lâm Mộng Di cắn cắn môi mở tin tức ngày hôm nay ra, điều khiến cô ta tức giận đó chính là xảy ra chuyện này mà chồng của cô ta Sở Trạch Hiên một cuộc điện thoại xin lỗi cũng không có.
Chẳng phải anh ta nên gọi điện thoại cho cô ta để làm sáng tỏ, giải thích một chút sao?
Nhưng mà trước mắt, chuyện quan trọng nhất cô ta phải làm đó chính là để cho người đại gia mà Lâm Thiển Hạ dính vào chán ghét cô ta.
Lâm Mộng Di vẫn luôn chờ đợi mà trong phòng bao riêng, Quyền Quân Lâm đang cùng mấy vị khách ăn trưa, trò chuyện vài việc trên phương diện làm ăn.
Thời gian không biết từ lúc nào đã hơn một giờ trưa, cửa phòng bao riêng mở ra, chỉ thấy ở giữa một đám đàn ông mặc tây trang, người đàn ông phong độ ngời ngời bị vây quanh ở chính giữa.
Thân hình thon dài của anh được bao bọc trong một bộ tây trang màu xám đậm. Các đường nét sắc nét trên khuôn mặt, tất cả mọi thứ đều tỏa ra sức hút chết người.
Lâm Mộng Di trừng lớn mắt, thân hình của người đàn ông này giống với người đàn ông đi ăn cơm với Lâm Thiển Hạ mà cô ta gặp lần trước. Chỉ là anh vẫn luôn không quay đầu lại cho nên cô ta không biết hóa ra anh ta lại đẹp trai mê người như vậy.
Thậm chí hào quang ở trên người đàn ông này so với chồng của cô ta Sở Trạch Hiên càng thêm mạnh mẽ hơn một chút.
Thậm chí cô ta còn có thể lập tức quên luôn Sở Trạch Hiên khi nhìn vào anh ta, nếu như người đàn ông này muốn yêu đương với cô ta thì cô ta sẽ đồng ý ngay lập tức.
Lúc này trong lòng của Lâm Mộng Di nổi lên sự đố kỵ mạnh mẽ, cô ta hung ác mà nghĩ, cô ta tuyệt đối sẽ không để cho Lâm Thiển Hạ có cơ hội ở bên người đàn ông như thế này.
Nếu không, cả đời này cô ta đều sẽ đố kị không cam lòng.
Lâm Mộng Di thấy Quyền Quân Lâm muốn rời đi, cô ta lập tức tìm thấy cơ hội đứng dậy, mỉm cười gọi anh ta một câu: “Chào ngài, xin hỏi có thể cho tôi một chút thời gian để trò chuyện không?”
Quyền Quân Lâm quay đầu nhìn về người phụ nữ phía sau, nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì?”
“Tôi tự giới thiệu một chút, tôi là Lâm Mộng Di, chị gái của Lâm Thiển Hạ.” Lâm Mộng Di tự tin rằng Quyền Quân Lâm sẽ nói chuyện với cô ta.
Quyền Quân Lâm nghe thấy thân phận của cô ta, anh ta quay đầu nói với mấy vị khách ở bên cạnh: “Các anh đi trước đi.”
Mấy vị khách lập tức nhiệt tình chào hỏi anh ta rồi rời đi.
“Bên này, xin mời.” Lâm Mộng Di mời anh ta vào chỗ ngồi.
Quyền Quân Lâm ngồi xuống, trong ánh mắt thâm trầm mang theo một tia suy tư: “Cô Lâm tìm tôi có việc gì?”
Lâm Mộng Di nhìn vào mắt anh ta tự nhiên đầy tình cảm: “Tôi tìm ngài là vì muốn nói với ngài chuyện về Lâm Thiển Hạ, tôi có thể làm cho anh càng hiểu rõ hơn về con người cô ta.”
Lúc Quyền Quân Lâm nghe cô ta giới thiệu về bản thân thì anh đã nhận ra người ném cô bé vào sân nhà của anh chính là người phụ nữ có trái tim ác độc ở trước mắt.
Tuy nhiên, Quyền Quân Lâm ngược lại muốn nghe xem người phụ nữ này muốn nói cái gì.
“Cô muốn nói với tôi cái gì?” Quyền Quân Lâm nhíu lông mày hỏi.