Chạng vạng năm giờ tối, sau khi Tô Lạc Lạc gọi điện thoại cho bọn trẻ, thì thấy Long Dạ Tước bước ra khỏi phòng làm việc, anh nhìn thoáng qua đồng hồ, nói với cô gái ngồi trên ghế sô pha: “Chúng ta nên chuẩn bị đi thôi.”
Tô Lạc Lạc biết, tối nay cô sẽ đi đến buổi tiệc lớn, cô phải biết ăn mặc thật đẹp thì mới xứng với thân phận người phụ nữ của anh. Cô gật đầu, hai ngày nay cô cảm thấy mình đã ngủ đủ, sắc mặt trở nên sáng bóng và quyến rũ hơn, lộ vài phần ngây thơ và lười biếng.
Khi Long Dạ Tước ra ngoài cùng Tô Lạc Lạc, anh ấy đưa tay ra để dẫn cô đi. Thế nhưng Tô Lạc Lạc lại né ra một chút, Long Dạ Tước vẫn độc đoán nắm chặt lấy tay của cô ấy, mười ngón tay của anh và cô đan vào nhau siết chặt.
“Em không phải trẻ con, tại sao anh cứ luôn phải nắm tay em?” Tô Lạc Lạc không khỏi tò mò nói.
Long Dạ Tước không đầu không đuôi mà trả lời: “Anh thích, chẳng vì cái gì cả.”
Tô Lạc Lạc im lặng cười, Long Dạ Tước quay đầu lại, vừa lúc thấy nụ cười đắc chí của cô, khóe miệng anh cũng nhếch lên một nụ cười nhẹ.
Tô Lạc Lạc phồng má, Long Dạ Tước kêu cô chờ một chút, anh đi ra ga ra lấy một chiếc xe. Hôm nay, anh lái một chiếc xe thể thao màu xanh đậm, lạnh lẽo và độc đoán, giống như một con báo chuẩn bị đi săn, hình dáng thật đẹp.
Long Dạ Tước bước đến mở cửa xe cho cô, sau khi Tô Lạc Lạc ngồi vào xe, anh đóng cửa xe và sải bước đến vị trí ghế lái, ngồi vào rồi xoay vô lăng phóng xe ra khỏi cửa.
Trợ lý Tống Nhã của Long Dạ Tước đã hẹn Tô Lạc Lạc ở một cửa hàng lễ phục cao cấp. Sau khi Long Dạ Tước bước vào cùng cô, người phục vụ đã nhiệt tình đón tiếp cô, nhưng khi người quản lý nhìn thấy cô gái bước vào, cô ta hơi giật mình choáng váng.
Hơn mười phút trước, cô ta vừa mới tiễn Thiện tiểu thư, làm sao lại xuất hiện một cô gái khác giống Thiện tiểu thư vậy?
Khi người quản lý thấy Tô Lạc Lạc không phải Thiện Oánh, hơn nữa người khách hẹn trước họ Tô, cô ta nhanh chóng bỏ sang một bên những suy nghĩ không nên nghĩ, nhiệt tình đứng lên tiếp đón: “Cô Tô, mời đi bên này.”
Long Dạ Tước ngồi ở phòng chờ bên cạnh được người phục vụ tiếp đãi. Tô Lạc Lạc đi đến sảnh lễ phục ở tầng hai. sau khi quản lý hỏi về màu sắc yêu thích, kiểu và những yêu cầu khác của cô, người quản lý yêu cầu người phục vụ bên cạnh cô ta nhanh chóng đưa bộ lễ phục của cửa hàng mà phù hợp với cô ra. Tô Lạc Lạc ngồi trên ghế sô pha, nhìn sáu người phục vụ lần lượt mang ra những bộ lễ phục với các màu sắc, kiểu dáng khác nhau nhưng đều rất đẹp và lộng lẫy. Cô nhất thời nhìn hoa cả mắt. Người quản lý đứng cạnh gợi ý một chiếc váy dạ hội ngắn màu hồng nhạt và đề nghị cô hãy thử xem.
Tô Lạc Lạc vừa thấy bộ lễ phục nhỏ nhắn và tinh tế, cô cũng rất thích, sau khi cô ấy mặc thử, liền quyết định lấy cái này.
Mắt nhìn của quản lý rất tốt, cô ta chỉ nhìn thoáng qua một cái đã chọn được bộ lễ phục hợp với Tô Lạc Lạc, cô có một loại khí chất trong sáng đáng yêu, không thích hợp với phong cách gợi cảm và trưởng thành, như vậy chỉ che giấu đi vẻ đẹp của chính mình.
Mà chiếc váy dạ hội ngắn một bên vai, như muốn ngay lập tức bày ra hết tất cả khí chất độc nhất của cô. Tô Lạc Lạc cũng rất thích, sau đó cô đi trang điểm và làm tóc. Tô Lạc Lạc rất có khí chất ngọt ngào, mái tóc dài của cô ấy được búi lỏng sau gáy tạo vẻ bồng bềnh. Trên trán và bên tai có vài lọn tóc rủ xuống kết hợp cùng với đôi khuyên tai kim cương, giữa cổ trắng ngà có đeo sợi dây chuyền đơn giản, trên cổ tay đeo chiếc vòng kim cương tinh xảo đồng bộ cùng với chiếc nhẫn hình hạt lựu đỏ ở ngón tay.
Bộ váy đơn giản mà tinh tế này mặc lên khiến cô đẹp đến nghẹt thở, người quản lý thầm cảm thán, cô gái trước mặt này giống Thiện tiểu thư đến chín phần, bộ váy này mặc lên người cô cũng không thua kém vẻ đẹp của Thiện tiểu thư.
Chỉ là vẻ đẹp của cô khiến người ta muốn chiếm hữu, là vẻ đẹp thoải mái, mà cũng dịu dàng như ngọc.
Khi Tô Lạc Lạc từng bước bước xuống tầng dưới, Long Dạ Tước cũng vừa hay đi ra khỏi phòng chờ nghe điện thoại, anh quay đầu nhìn về phía cầu thang chạm khắc hoa đá, cô gái đang từ từ chậm rãi bước xuống. Thậm chí ngay cả khi đang giao phó công việc với cấp dưới qua điện thoại, anh nhất thời lơ đễnh trong khoảng thời gian dài
Mãi cho đến khi âm thanh lo lắng của trợ lý truyền đến: “ Tổng giám đốc Long, vừa rồi anh nói gì ạ?”
Long Dạ Tước thản nhiên lên tiếng: “Không có gì.” Ngay sau đó, anh cúp máy, toàn tâm toàn ý nhìn cô gái đang đi về phía mình.
Thật sự không ngờ tới người phụ nữ của anh lại đẹp đến vậy, hoàn toàn nâng vẻ đẹp bình thường của cô ấy lên mười lần.
Dưới cái nhìn sáng rực bức người của Long Dạ Tước, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Lạc Lạc ửng đỏ, giống như một sự tô điểm tự nhiên, càng xinh đẹp đến động lòng người.
“Đừng nhìn, em ngượng.” Tô Lạc Lạc hờn dỗi lên tiếng.
Long Dạ Tước không khỏi trầm thấp cười: “Chẳng lẽ anh ngắm người phụ nữ của anh cũng là sai sao?”
Tô Lạc Lạc ngẩng đầu trừng mắt liếc anh một cái: “Ai là phụ nữ của anh chứ?”
“Em.” Long Dạ Tước chỉ thẳng cô.
Tô Lạc Lạc cũng không phản bác, Long Dạ Tước nhìn thoáng qua đồng hồ, nói: “Chúng ta đi thôi.”
Long Dạ Tước dắt cô rời khỏi cửa hàng quần áo. Tô Lạc Lạc cầm theo một chiếc túi nhỏ đính kim cương, trong đó cô chỉ đựng son môi cùng điện thoại di động. Tô Lạc Lạc ngồi vào chiếc xe thể thao, Long Dạ Tước nhịn không được liếc cô vài lần, dưới ánh đèn rực rỡ, cô như được bao phủ bởi một vẻ đẹp mơ hồ.
Người phụ nữ này luôn khiến anh không nhịn được mà nhìn vào, mà dường như nhìn bao nhiêu lần đi nữa cũng không đủ.
“Em đêm nay rất đẹp.” Long Dạ Tước hơi hơi híp đôi mắt, buông lời khen ngợi cô.
Trong lòng Tô Lạc Lạc cảm thấy có chút ngọt ngào, chắc chắn chả có ai trên đời này không thích người khác khen ngợi.
Tô Lạc Lạc không nhịn được nói một câu: “Em tin bữa tiệc tối nay sẽ có nhiều người đẹp hơn em đang chờ anh đi thưởng thức”.
Long Dạ Tước nghe xong, không cho là đúng liền phản bác: “Ở trong mắt anh, em là người phụ nữ đẹp nhất rồi.”
Tô Lạc Lạc không ngờ rằng người đàn ông này sẽ nói lời ngon tiếng ngọt, cũng không làm gì nhiều nhưng sự ngọt ngào tận trong đáy lòng cô đang lặng lẽ dâng trào.
Xe của Long Dạ Tước ầm ầm lao tới. Địa điểm tổ chức tiệc ngay tại đại sảnh sang trọng của một khách sạn bảy sao cao cấp, xa hoa ở trung tâm thành phố. Sau khi Long Dạ Tước cùng Tô Lạc Lạc xuống xe, anh liền hơi vươn cổ tay, ánh mắt ý bảo cô khoác lên tay anh
Tô Lạc Lạc mím môi cười khẽ, vươn cánh cay mảnh khảnh khoác lên khuỷu tay anh, cùng anh bước vào đại sảnh. Danh tính của Long Dạ Tước từ lâu đã không phải kiểm tra an ninh, chỉ cần dựa vào thân phận Thái tử của nhà họ Long và chủ tịch tập đoàn Long Thị cũng đủ tư cách để đi đến tất cả các bữa tiệc trong thành phố.
Tuy rằng trước kia Tô Lạc Lạc đã từng tham gia bữa tiệc cùng Dạ Trạch Hạo. Nhưng giờ phút này, cô vẫn cảm thấy khẩn trương và lo lắng, bởi vì trong lòng cô ấy, vẫn có chút không xứng với anh.
Đi vào sảnh bữa tiệc, chỉ thấy sự tập trung chủ đạo ở nơi này, khung cảnh sang trọng của giới thượng lưu. Đàn ông âu phục giày da, chuyện trò vui vẻ, mà phụ nữ hoặc quý phái hoặc gợi cảm, hoặc tao nhã sánh vai cùng mỗi một người đàn ông bên cạnh, cùng với họ cười nhẹ một tiếng, trò chuyện thật vui vẻ.
Long Dạ Tước cầm một ly sâm panh từ trong tay người phục vụ đưa cho Tô Lạc Lạc, còn anh một ly rượu vang đỏ, nói với cô: “Đi với anh chào hỏi người chủ trì bữa tiệc.”
Tô Lạc Lạc gật đầu. Người tổ chức ngày hôm nay là một trưởng bối nổi như cồn trong giới kinh doanh, cũng là chủ tịch của thương hội, họ Dương. Nay ông ta đã ngoài sáu mươi tuổi, vừa nhìn thấy Long Dạ Tước đến gần, niềm nở chào hỏi: “Dạ Tước, đến đây! Chà…Tại sao lại đi cùng Thiện tiểu thư nhỉ?”