Trong mắt cô, Tô Lạc Lạc chẳng qua chỉ là một cô gái bình thường, có chỗ nào đặc biệt cơ chứ?
Bây giờ Tô Lạc Lạc đang đăng nhập vào trang web trường của bọn nhỏ, trong đó cô có thể xem được một số video và và cách giáo dục bọn nhỏ, cô có thời gian rảnh liền vào xem.
Thành thật mà nói thì Tô Lạc Lạc thật sự không chú ý đến Dạ Trạch Hạo và Hạ Dung đang ôm ấp nhau trước máy quay!
Quay chụp xong cảnh vừa rồi, đạo diễn lại yêu cầu Dạ Trạch Hạo bế Hạ Dung lên chụp thêm vài tấm.
Hạ Dung lập tức vươn tay ôm chặt cổ của anh, xinh đẹp quyến rũ trong ngực anh, thỉnh thoảng lại cười khúc khích, cố gắng muốn thu hút sự chú ý của Dạ Trạch Hạo.
Trạng thái cảnh quay chụp hôm nay của Dạ Trạch Hạo không được tốt lắm nhưng nhìn chung mà nói thì đạo diễn vẫn rất hài lòng.
Tô Lạc Lạc nhìn thời gian, sắp tới bốn giờ ba mươi rồi, tim cô vô thức siết lại, bên này Dạ Trạch Hạo vẫn chưa xong việc! Xem ra hôm nay cô không thể cùng Long Dạ Tước đón bọn nhỏ rồi.
Vì không muốn làm ảnh hưởng quá trình quay chụp nên cô để điện thoại ở chế độ im lặng.
Khoảng bốn giờ bốn mươi, Long Dạ Tước gọi điện đến nhưng Tô Lạc Lạc không nghe máy mà nhấn ngắt máy.
Cô gửi đi một tin nhắn cho anh: “Hôm nay tôi có việc, anh đi đón bọn nhỏ trước đi, không sai biệt lắm tôi sẽ trở về.”
“Về sớm chút, đừng quên hôm nay em muốn cùng ăn sinh nhật với bọn nhỏ.” Một tin nhắn tỏ rõ sự không vui được gửi qua.
Tô Lạc Lạc trả lời lại: “Được rồi, tôi sẽ trở về mà.”
Sau khi gửi tin nhắn xong, cô ngẩng đầu nhìn Dạ Trạch Hạo, chỉ thấy anh đang ôm Hạ Dung quay chụp có chút thâm tình.
“Nào, chụp một cảnh hôn nhau đi! Chúng ta dự định sẽ dùng một bức ảnh nhỏ đặt ở bên dưới poster để tuyên truyền.” Đạo diễn đột nhiên đề xuất.
Hạ Dung có chút xấu hổ ngẩng đầu nhìn Dạ Trạch Hạo: “Tôi không có vấn đề gì.”
Ánh mắt Dạ Trạch Hạo nhìn về phía Tô Lạc Lạc, lần này Tô Lạc Lạc đang nhìn anh này! Cách đó một khoảng, Tô Lạc Lạc vẫy tay với anh rồi cười rộ lên.
Dạ Trạch Hạo cắn cắn môi, đáy lòng nổi lên một chủ ý, anh cũng gật đầu một cái: “Không có vấn đề gì.”
“Cô cậu chỉ cần hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước là được rồi.” Đạo diễn nói.
Hạ Dung lại vươn tay khoác lên cổ Dạ Trạch Hạo, trong mắt hiện lên một tia khát khao và trìu mến, ánh mắt mê ly thâm tình.
“Được rồi, bắt đầu thôi.” Đạo diễn ra lệnh.
Dạ Trạch Hạo từ từ đưa môi mỏng đến gần Hạ Dung, sau đó môi mỏng nhẹ nhàng chạm vào môi của cô ta.
Lúc này phía ống kính chụp ảnh lập tức nhấn chụp liên tiếp.
Cảnh quay chụp rất nhanh đã hoàn thành, đạo diễn sau khi xem qua đều cảm thấy rất hài lòng, ảnh tuyên truyền quảng cáo chụp xong rồi thì có thể tẩy trang.
Lúc Hạ Dung trên bục bước xuống, đôi mắt cô ta không khỏi có chút đắc ý nhìn về phía Tô Lạc Lạc, muốn thông báo với cô rằng khi nãy cô đã được hôn Dạ Trạch Hạo.
Tô Lạc Lạc cũng không phải ngốc, cô có thể cảm nhận được địch ý của Hạ Dung đối với mình.
Cô có chút buồn cười, chắc có lẽ Hạ Dung thích Dạ Trạch Hạo đây mà, cô ta đang nghĩ sẽ tranh đoạt với cô!
Tô Lạc Lạc cảm thấy có chút bất đắc dĩ, cô nghĩ Dạ Trạch Hạo vẫn nên nhanh chóng đi tìm bạn gái chính thức đi!
Giả bộ như vậy cô có chút áp lực.
Nửa tiếng sau, Dạ Trạch Hạo đã thay lại bộ đồ khi nãy anh mặc đến, khí chất mê người chói mắt.
Hình ảnh ban nãy trước ống kính của anh và bây giờ hoàn toàn khác nhau, như hai người vậy, chẳng trách khả năng diễn xuất của anh ta chinh phục được khán giả, quả thật anh ta không phải là diễn viên chỉ có mỗi cái mặt.
Tô Lạc Lạc đứng dậy nhìn anh ta cười: “Chụp xong rồi hả? Có thể đi được chưa?”
“Ừ! Có thể đi được rồi.” Ánh mắt Dạ Trạch Hạo nhìn chằm chằm vào cô.
Tô Lạc Lạc chớp mắt: “Anh nhìn tôi làm gì?”
“Vừa nãy em có ghen hay không?” Dạ Trạch Hạo cắn môi tiến sát lại hỏi cô.
Tô Lạc Lạc nhỏ giọng trả lời anh: “Sao tôi phải ghen?”
Lúc này Hạ Dung cũng thay quần áo xong rồi nhanh chóng cất bước đi đến: “Trạch Hạo, buổi tối cùng nhau ăn cơm được không? Em mời.”
“Xin lỗi, tối nay tôi không rảnh.” Dạ Trạch Hạo cự tuyệt.
Hạ Dung nở một nụ cười thất vọng, sau đó nhìn về phía Tô Lạc Lạc: “Cô chính là bạn gái tin đồn của Dạ Trạch Hạo nhỉ! Xin chào.”
Tô Lạc Lạc có chút buồn bực, chẳng lẽ diễn viên sinh ra là đều để diễn? Cô vẫn chưa quên ánh mắt khiêu khích mà Hạ Dung nhìn cô khi nãy, mà bây giờ ở trước mặt Dạ Trạch Hạo cô ta lại giả vờ tỏ ra nhiệt tình.
“Xin chào.” Tô Lạc Lạc cười nhạt trả lời.
“Trạch Hạo, xem ra chúng ta là trời sinh một đôi, hợp tác lần này nhất định sẽ rất thành công.” Hạ Dung cười đùa.
Dạ Trạch Hạo trên mặt không có biểu cảm gì, quay qua nói với Tô Lạc Lạc: “Chúng ta trở về thôi!”
Tô Lạc Lạc cũng vội vã trở về, hôm nay là sinh nhật của cô, bọn nhỏ đều đang đợi cô đấy!
“Được.” Tô Lạc Lạc gật đầu, đứng dậy rời đi cùng Dạ Trạch Hạo.
Sau lưng cô, ánh mắt Hạ Dung có chút đố kị.
Cô ta nghĩ, lần này sau khi quay phim xong cô ta phải đoạt lấy được Dạ Trạch Hạo làm bạn trai cô ta.
Sau khi Tô Lạc Lạc lên xe, Dạ Trạch Hạo thấy nét mặt cô có chút lo lắng, anh tò mò hỏi: “Sao vậy? Em rất vội về nhà sao?”
“Đúng vậy!”
“Vì sao?” Dạ Trạch Hạo cười hỏi.
Tô Lạc Lạc lập tức suy nghĩ một chút, bây giờ cô không thể nói hôm nay là sinh nhật của cô nếu không anh ta nhất định sẽ tặng quà! Cho dù không tặng mà nếu cô nói mở tiệc sinh nhật nhưng không mời anh ta, anh ta có tức giận hay không chứ!
Tóm lại, trong đầu suy nghĩ một vòng quay trở về, cô quyết định nói dối.
“Ấy! Tôi muốn về nhà chăm các con của tôi.”
“Vậy sao?”
“Được rồi! Bây giờ chúng ta về đi.” Dạ Trạch Hạo cũng không hỏi sâu hơn, bởi vì tối nay anh ta đã chuẩn bị cho cô một trận kinh hỉ!
Mà có đôi khi, kinh hỉ sẽ làm người ta bất ngờ.
Anh ta muốn cô có một sinh nhật khó quên.
Tô Lạc Lạc có chút chột dạ không dám nhìn thẳng vào Dạ Trạch Hạo, cô giả vờ cầm điện thoại nhìn đồng hồ, Dạ Trạch Hạo chuyên tâm lái xe, không có hỏi tiếp tục.
Xe chạy một đường đến trước ngã ba gần biệt thự, Tô Lạc Lạc vội vã nói với Dạ Trạch Hạo: “Đưa tôi đến đây là được rồi! Anh không cần chạy vào trong nữa đâu, tôi tự mình đi vào.”
“Được!” Dạ Trạch Hạo cũng không ép buộc, anh lấy một gói đồ đã được bọc kín đưa cho cô: “Em đem cái này về đi.”
“Đây là cái gì?”
“Đây là đồ ngày mai tôi muốn mang ra ngoài, tôi sợ sẽ quên nên đưa cho em giữ.”
“Ấy! Ngày mai tôi sẽ nhắc anh!”
“Không cần đâu, nói không chừng ngày mai tôi sẽ ngủ dậy trễ, tôi sẽ gọi điện thoại nhờ em giao cho chị Mai.” Dạ Trạch Hạo tìm cớ.
Tô Lạc Lạc cũng không nghĩ nhiều, cô cầm lấy nói:”Được! Ngày mai giao cho chị Mai đúng không! Tôi nhớ kĩ rồi.”
“Tối nay điện thoại của em luôn mang theo bên người nhé, biết không?”
“Vì sao?”
“Bởi vì tối nay có việc sẽ gọi cho em.”