“Hàn Đông rất biết chớp cơ hội, lần này tới chỉ lo vì nhân sự ở Ninh Hải. Cuộc họp sắp mở rồi, đóan chừng hắn ta vì Ủy ban nhân dân thành phố Ninh Hải mà tới thôi.”
Tào Hoành Vị nhanh chóng đóan được ý đồ của Hàn Đông. Nhưng e rằng chỉ có thể ngầm đóan, không muốn đối chọi với Hàn Đông trong sự việc ở Ninh Hải lần này. Nếu hắn muốn điều chỉnh nhân sự ở Ninh Hải, vậy cứ để hắn tọai nguyện.
Tào Hoành Vị nhớ đến cuộc gọi ngày hôm qua, thở nhẹ một cái. Tình thế bây giờ không phải là tốt cho lắm.
Thế lực của gã, hiện tại đều để bảo vệ vị trí Ủy Viên thường vụ. Mà một Bí thư tỉnh ủy muốn tiến sâu vào bộ máy chính trị như gã, hiện nay tiến lui đều khó. Dù gì tỉnh Giang Việt mấy năm nay phát triển rất tốt, nhưng không có nhiều điểm sáng. Cấp trên muốn đẩy gã vào Cục, e cũng phải tốn công sức.
“ Càng lên trên, càng phải cẩn thận .”
Tào Hoành Vị thở dài nói. Nếu lần này gã muốn vào Cục một cách thuận lợi, vậy phải đợi nhiệm kì sau. Không biết có phát sinh gì không, nhưng dựa vào tuổi tác của gã, có thể đứng vào hàng cấp cao, nhưng chỉ có thể đứng một bên, hoặc dưỡng già ở Hội đồng nhân dân hoặc mặt trận Tổ Quốc. Khả năng có thể vào Cục sẽ cực kỳ ít ỏi.
Cho nên lần này nhất định phải cố gắng hết sức, tranh thủ cơ hội lần này phải thành công.
Trước mắt, việc Tào Hoành Vị phải làm là ổn định tình hình ở Giang Việt, đồng thời tham khảo cách Ninh Hải thực hiện đổi mới nông nghiệp, lấy chút kinh nghiệm để có thể lập công.
Hôm sau, Hàn Đông dẫn theo Vương Lập Bình, gọi Lưu Thiết Quân đánh xe đến thành phố Biện Châu.
Chiếc xe Audi lao vút trên đường cao tốc. Hàn Đông dựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, đồng thời cũng suy nghĩ một chút sự tình.
Dựa vào csự khống chế ở Ninh Hải của hắn, tin chắc không lâu, sẽ càng ổn định và vững vàng. Thực tế mức phát triển ở Ninh Hải, cũng không quá chậm. Dù sao là thành phố cấp phó tỉnh ở Đông bộ, bất luận phương diện chính sách, tiền tài đều trội hơn ở rất nhiều thành phố. Huống hồ cơ sơ rất tốt, nên càng thu hút nhân tài, vốn đầu tư. Việc này sẽ góp phần thúc đẩy Ninh Hải phát triển.
Việc Hàn Đông quan tâm chính là để Ninh Hải phát huy hết tiềm lực, rút ngắn phân biệt nông thôn thành thị. Đối với cả quốc gia, đây cũng là vấn đề rất lớn. Thành phố Ninh Hải không có vấn đề quá lớn về phát triển kinh tế, vậy nên Hàn Đông cần bỏ công sức vào vùng nông thôn. Nếu thúc đẩy nông thôn phát triển, đây ắt sẽ là một việc rất thiết thực, lại mang tính chất đột phá, đồng thời sẽ là tấm gương sáng cho cả nước.
Đương nhiên rồi. Hàn Đông càng nghĩ càng trở nên sâu xa, mơ hồ.
“Vấn đề ở Ninh Hải cũng không lớn, tầm nhìn của mình không nên hạn chế trong thành phố Ninh Hải.”
Hàn Đông thầm nhắc nhở.
“Mình cũng nên quan tâm tới tỉnh Giang Việt. Tuy mình chủ yếu công tác ở Ninh Hải, nhưng không thể tránh né ảnh hưởng và chế ước của tỉnh. Đồng thời sớm muộn mình cũng sẽ rơi vào cuộc tranh đấu giữa các cấp ở tỉnh. Thừa lúc chưa phải là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, ít nhiều vẫn chưa liên can đến. Suy nghĩ cân nhắc kỹ càng, một ngày lâm vào cảnh đó cũng không quá bị động.”
Bất cứ lúc nào tầm nhìn cũng không thể giới hạn ở một mặt. Nhìn xa một chút, con đường sẽ vững vàng hơn.
Lần này Hàn Đông sở dĩ nhân dịp điều chỉnh nhân sự ở Ủy ban nhân dân thành phố đến gặp Bí thư tỉnh ủy Tào Hoành Vĩ, thật ra là để thăm dò. Hắn muốn xem thái độ của gã đối với Ninh Hải, đối với hắn như thế nào.
Đồng thời Hàn Đông muốn thăm Âu Dương Hiên Dật, đang làm Phó bí thư kiêm Bí thư Đảng ủy. Âu Dương Hiên Dật là bạn bè tin cậy nhất của Hàn Đông ở Tỉnh ủy. Những người khác Hàn Đông không tiếp xúc nhiều, cũng không nắm rõ lập trường của họ, nên không muốn tùy tiện ghé thăm.
Biện Châu là thành phố trực thuộc tỉnh Giang Việt, đồng thời cũng là thành phố cấp phó tỉnh. Vì vậy nhộn nhịp hơn Ninh Hải, khắp nơi đều là cao ốc, trên đuờng xe cộ tấp nập. Tuy nhiên, Hàn Đông biết được, nếu so sánh thực lực kinh tế hai thành phố này cũng không sàn sàn như nhau. Dù sao Ninh Hải cũng không phải là thành phố trực thuộc tỉnh, nhưng vị trí ở gần bến cảng, kinh tế phát triển nhanh chóng. Kinh tế mấy năm nay âm thầm có dấu hiệu vượt qua Biện Châu. Nếu dựa theo tình hình hiện nay, trung tâm kinh tế chắc chắn sẽ là Ninh Hải.
Đối với vấn đề này, Hàn Đông tin tưởng chỉ cần trong 3 năm, hắn sẽ khiến Ninh Hải trở thành thành phố phát triển nhất tỉnh Giang Việt.
Ăn cơm trưa xong, Hàn Đông bảo Vương Lập Bình muợn một phòng ở nhà khách Ủy ban nhân dân tỉnh để nghỉ trưa. Đồng thời cũng có chỗ nghỉ cho Vương Lập Bình và Lưu Thiết Quân. Dù sao bọn họ theo mình cũng rất vất vả. Hàn Đông suy xét rất thấu đáo.
Những việc rất nhỏ như vậy cũng đủ khiến Vương Lập Bình và Lưu Thiết Quân cảm thấy vô cùng ấm áp.
Khỏang 2 giờ trưa, Hàn Đông đi tới văn phòng của Tào Hoành Vị.
Tuy rằng Hàn Đông chưa từng tới đây để báo cáo công tác nhưng thư ký của Tào Hoành Vị - Hạ Kim Tùng có lẽ đã thấy Hàn Đông vài lần, có ấn tượng đối với Hàn Đông. Hắn vừa đi đến cửa, Hạ Kim Tùng liền nhận ra ngay, vui cười tiếp đón.
- Bí thư Hàn, chào ngài.
Tuy rằng Hàn Đông lần này chưa vào Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Giang Việt, nhưng áp lực hắn cho Hạ Kim Tùng còn lớn hơn cái chức vụ đó rất nhiều. Cho nên Kim Tùng đối xử với Hàn Đông vô cùng khách sáo.
- Xin chào Chủ nhiện Hạ, phiền cậu báo cáo với Bí thư Tào giúp tôi.
Hàn Đông cũng khách sáo không kém. Bản thân hắn không phải là người thích kênh kiệu với cấp dưới, nếu Hạ Kim Tùng có thái độ tốt, hắn cũng sẽ không vênh váo tự kiêu.
Hạ Kim Tùng gật đầu nói:
- Bí thư Hàn đợi một chút.
Sau đó, cậu ta bèn gõ cửa, nói với Tào Hoành Vị đang ngồi bên trong:
- Thưa bí thư, đồng chí Hàn Đông ở Ninh Hải đã đến rồi ạ.
- Ồ, mời cậu ấy vào đi.
Tào Hồng Vị tay cầm bút, ngẩng đầu lên nói.
- Dạ vâng.
Hạ Kim Tùng đi ra, mời Hàn Đông bước vào.
Hàn Đông gõ cửa, nghe thấy tiếng Tào Hoành Vị ở bên trong, lúc này mới đẩy cửa đi vào.
Tào Hoành Vị ngồi sau bàn làm việc, đang cúi đầu viết gì đó, thấy Hàn Đông bước vào cũng không đứng dậy tiếp đón, chỉ ngẩng đầu lên nói:
- Cậu ngồi đợi chút, tôi làm sắp xong rồi.
- Vâng, bí thư thật bận rộn.
Hàn Đông bình thản nói, ngồi xuống trước mặt Tào Hoành Vị.
Nhìn điệu bộ Tào Hoành Vị bận rộn viết lách, Hàn Đông cảm thấy nghi ngờ. Hôm qua Tào Hoành Vị không hề do dự đồng ý cuộc gặp ngày hôm nay, nên Hàn Đông vốn rất tự tin. Thế mà hôm nay lại không quan tâm việc hắn đến. Hắn đang ở đây mà gã lại bày trò, còn bắt hắn phải chờ đợi.
“Nếu đã như vậy, để xem tên Tào Hoành Vị rốt cuộc đang giở trò gì.”
Hàn Đông nghĩ thầm. Thong dong ngồi một bên, không sốt ruột. Cứ cho Tào Hoành Vị ngồi lâu hơn nữa cũng không lo lắng. Vì thế Tào Hoành Vị có muốn dùng thủ đọan này để thử thách hắn, cũng là vô ích.
Giờ phút này Tào Hoành Vị đúng là đang quan sát Hàn Đông. Tuy rằng gã đã đóan được lý do hôm nay Hàn Đông ở đây, cũng chuẩn bị để hắn được như ý. Nhưng cũng không thể quá dễ dãi với hắn, vì thế quyết định thờ ơ với hắn. Phải để cho hắn biết nơi đây là Giang Việt, làm gì cũng phải biết điểm dừng mới được.
Thời gian từng phút trôi qua, cũng đã khỏang 10 phút rồi. Tào Hoành Vị mới đặt bút, đứng lên nói:
- Để cậu đợi lâu rồi, sang đây ngồi đi.
Hai người bây giờ mới qua phòng khách ngồi xuống. Hạ Kim Tùng bèn đẩy cửa bước vào, bưng một bình trà nóng, có lẽ ở ngoài đã nghe động tĩnh nên mới đúng lúc như thế.
- Thưa bí thư, lần này tôi đến, chủ yếu muốn báo cáo anh nghe tình hình công tác ở Ninh Hải, đồng thời có vấn đề liên quan đến nhân sự xin bí thư chỉ bảo.
Hàn Đông đi thẳng vào vấn đề, nói luôn mục đích của mình khi đến đây.
Tào Hoành Vị thản nhiên nói:
- Được, dưới sự lãnh đạo của cậu, công việc phát triển rất tốt, chỉ cần việc có lợi cho Ninh Hải, Tỉnh ủy sẽ suy nghĩ.
Cho dù Tào Hoành Vị trong lòng đã sớm quyết định, chỉ cần điều kiện của Hàn Đông không quá đáng, cũng sẽ đáp ứng. Nhưng trong lúc nói chuyện, sẽ giữ dáng vẻ bình thản, như vậy mới không khiến Hàn Đông cảm thấy thoải mái.
Cho nên khi nghe Hàn Đông nói về điều chỉnh bộ máy nhân sự của Ủy ban nhân dân Ninh Hải, Tào Hoành Vị chưa thể hiện thái độ gì, vẫn thận trọng nói:
- Gần đây mới chỉnh lại nhân sự rồi, vì sự ổn định của Ninh Hải, không nên thay đổi nhiều lần. Về ý kiến của cậu, Tỉnh ủy sẽ cân nhắc cẩn thận.
Gã nói thẳng vào nhận xét của Hàn Đông, cũng là muốn nói cho hắn biết đừng tưởng gã là người không biết gì.
Hàn Đông đứng lên, nói rành mạch:
- Bí thư Tào, vì sự phát triển của Ninh Hải cần một tập thể đòan kết, hiệu quả. Vì thế xin Tỉnh ủy hãy xem xét lại.
Nhìn thấy bộ dạng giải quyết công việc của Hàn Đông, hình như nếu Tỉnh ủy không xem xét thì sự phát triển của Ninh Hải sẽ bị ảnh hưởng lớn lắm. Tào Hoành Vị tức tối, nhưng không thể hiện điều gì ra ngoài.
Từ lúc đi ra khỏi văn phòng, Hàn Đông thở dài một tiếng. Đây là một cuộc hỏi thăm không mấy vui vẻ. Thái độ hàm hồ của Hoành Vị, không biết gã cuối cùng muốn như thế nào, chính mình cũng phải chuẩn bị tư tuởng.
Vừa bước xuống đến tầng một.
Hàn Đông liền thấy Chủ tịch tỉnh Hà Vĩnh Thành từ xe bước xuống. Hai người nhìn nhau, Vĩnh Thành không một chút thay đổi nét mặt, dường như cả hai lướt qua như người xa lạ.