Nghe hết lời của Kiều San San , Hàn Đông giật mình, sau đó nghĩ tới lần trước Kiều San San tới thành phố Ninh Hải cách đây khoảng hơn 3 tháng, nếu Kiều San San có rồi, thì không phải là bây giờ mới biết.
Thế mà bây giờ cô ấy mới nói với mình, xem ra cô ấy cũng phải do dự rất lâu, lấy hết dũng khí nói ra.
Trong nháy mắt, Hàn Đông đã nhạy bén đoán được tâm sự của Kiều San San, dù sao thì cô ấy cũng đã theo hắn, mà lại không có danh phận gì, bây giờ tự nhiên lại có con với hắn, cô ấy một mặt chắc chắc rất hạnh phúc, một mặt khác cô ấy càng lo lắng hơn, gánh nặng khi có đứa bé này hiện tại sẽ làm cho quan hệ giữa hai người bước tới giai đoạn cực đoan.
Nghe tiếng trong điện thoại có thể thấy giọng nói của Kiều San San có chút run rẩy, từ đó có thể thấy suy đoán của Hàn Đông là không sai, Kiều San San chỉ lo thời gian này, trong lòng cô ấy đang rất băn khoăn, đang đấu tranh tư tưởng, hiện tại cuối cùng là lấy hết dũng cảm để gọi cuộc điện thoại này.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hàn Đông thầm thở phào nhẹ nhõm, giọng dịu dàng nói:
- Như vậy thực sự tốt quá rồi.
- Tốt qúa … rồi…
Kiều San San tất nhiên không hề nghĩ rằng Hàn Đông lại nói như thế, cô bỗng giật mình, trên mặt đã giàn giụa nước mắt rồi nghẹn ngào nói:
- Có thật là tốt không?
Hàn Đông gật đầu nói:
- Đương nhiên là thật, thời gian này em nhất định phải an tâm dưỡng thai, không được nghĩ nhiều, lúc nào có thời gian anh sẽ tới thăm em. Đến lúc đó em phải sinh cho anh một đứa bé thông minh và xinh đẹp đấy nhé, đó là kết tinh của tình yêu chúng ta mà.
Đây là phòng làm việc của Hàn Đông nên hắn tất nhiên không cần lo lắng có người nghe lén.
Hàn Đông đã nghĩ kĩ rồi, Kiều San San đi theo hắn, hắn lại không thể cho cô ấy danh phận gì, thậm chí gặp mặt cũng khó, bây giờ cô ấy mang đứa con của hắn trong bụng, chỉ cần cô ấy đồng ý thì hắn để cho cô ấy sinh đứa bé này.
Kiều San San vui quá đến phát khóc, trong điện thoại cô khóc ầm lên.
Hàn Đông giọng dịu đang an ủi Kiều San San:
- Đừng khóc, khóc có hại cho sức khỏe, có hại cả cho con nữa…
- Em không sao, là do em vui quá ấy mà.
Kiều San San nghẹn ngào nói, trong hai tháng nay trong lòng cô cứ lo lắng về phản ứng của Hàn Đông sau khi biết tin này, cho dù cuối cùng cô ấy lấy hết dũng khí gọi điện cho Hàn Đông, nhưng trong lòng cô vẫn thấp thỏm lo lắng, nhưng khi nghe giọng nói dịu dàng của Hàn Đông và hắn không chút do dự ủng hộ cô sinh đứa bé, tảng đá lớn trong lòng cô đã biến mất, toàn thân cô cảm thấy rất thoải mái.
Phút giây này, từ đáy lòng Kiều San San đã cảm nhận được cảm giác hạnh phúc.
Ít nhất thái độ của Hàn Đông cho thấy, hắn thực sự yêu cô, hoàn toàn không giống như trong phim vào lúc quan trọng nhất cô phải hi sinh bản thân để bảo vệ cho hắn.
Hàn Đông giọng nhẹ nhàng ấm áp an ủi Kiều San San qua điện thoại, sau đó hai người vương vấn không thôi mà tắt điện thoại.
Đặt điện thoại xuống trong lòng Hàn Đông có chút vui mừng đan xen lo lắng.
Hắn lo lắng , nếu để cho Lữ Nhạc hay vợ chồng Lữ Quốc Trung biết tin này, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Hắn cũng không muốn Kiều San San vì chuyện này mà bị tổn thương.
Ngồi xuống vắt óc nghĩ một thôi một hồi Hàn Đông cũng không nghĩ ra cách nào hợp lí để giải quyết chuyện này.
Cắm đầu nhìn vào điện thoại, Hàn Đông đột nhiên nhìn thấy trong điện thoại có lưu số điện thoại của mẹ hắn, lập tức hắn nghĩ ra một cách khá hay, đó là nhờ mẹ, trước hết phải thử để mẹ hắn biết và chấp nhận việc này, dù sao mẹ hắn và Kiều San San cũng không phải là mới tiếp xúc với nhau, bà cũng khá hài lòng với Kiều San San, thậm chí lúc đầu bà không phải cũng nói là chấp nhận San San làm con dâu bà sao.
Nghĩ tới đây, trong lòng Hàn Đông thầm quyết định trong khoảng thời gian này sẽ gọi điện cho mẹ hắn nhiều hơn, trước hết thăm dò ý của bà, sau đó từ từ nói với bà chuyện của Kiều San San.
Nghĩ được bước đầu giải quyết, lòng Hàn Đông lập tức nhẹ nhõm rất nhiều, trong lòng hắn chỉ còn thấy rất vui.
Cho dù bây giờ Lữ Nhạc là vợ danh chính ngôn thuận duy nhất của hắn, nhưng trong lòng hắn Kiều San San, Lữ Nhạc, Bạch Vũ Giai đều quan trọng như nhau.
Đúng lúc này điện thoại ở trên bàn vang lên, Hàn Đông nghe máy, không ngờ lại là ủy viên thường ủy thành ủy, trưởng ban thư kí thành ủy Dương Lợi Đông gọi tới thông báo cho Hàn Đông tham gia cuộc họp hội ý bí thư, cuộc họp chủ yếu là học tập tinh thần bài phát biểu của Tổng bí thư Long Chính Bang khi thị sát vào cuối tháng 2 tại 3 tỉnh phía đông Trung Hoa, đẩy nhanh hơn nữa phát triển kinh tế tập thể cấp thôn.
Như Hàn Đông nhớ, nhiệm kì trước chuyến đi phía đông Trung Hoa của Long Chính Bang chính là đưa ra tổng kết lí luận của ông ấy về điều hành chính phủ của Trung Hoa, thậm chí sau đó được viết vào điều lệ Đảng, trở thành một trong những chỉ đạo tư tưởng của Đảng. Nhưng nhiệm kì này có một tình hình đặc biệt, đó là Hàn Đông đã đưa ra “Luận Đại biểu”, hơn nữa còn được giới lí luận phê bình bàn tán xôn xao một thời gian, tuy nói là hiện tại có chút mới mẻ nhưng lí lẽ mà Hàn Đông đưa ra lại có không ít ảnh hưởng, trong quá trình xây dựng lí luận của Đảng đã trở thành một bộ phận quan trọng, không ít nhà lí luận, học giả có rất nhiều bài viết đều xoay quanh đi sâu thảo luận Luận Đại biểu mà Hàn Đông đưa ra.
Vì thế có thể nói, Hàn Đông đưa ra bài “Luận Đại Biểu” này, hoàn toàn thay thế lí luận mà Long Chính Bang định đưa ra, Long Chính Bang cũng không thể lại viết bài luận về vấn đề này nữa, vì vậy lần này không thể giống lần trước là có vài bài phát biểu nổi tiếng.
Đương nhiên, đến tháng 2, Tổng bí thư Long vẫn như lần trước, vẫn đi khảo sát một lượt các tỉnh phía đông Trung Hoa, về lí luận cũng có một vài bài phát biểu quan trọng, trong đó chủ yếu nhắc tới tăng cường thiết lập kinh tế tập trung ở nông thôn, thúc đẩy tư tưởng kinh tế nông thôn phát triển
Theo cách nói của Long Chính Bang, hiện tại thành tích xây dựng kinh tế của nước ta ngày một lớn mạnh, nhưng khoảng cách thành phố và nông thôn không ngừng gia tăng, toàn Đảng toàn dân phải nhận thức đầy đủ vấn đề này, nỗ lực phát triển kinh tế nông thôn. Phải đặc biệt chú ý tới vai trò quan trọng của kinh tế tập trung nông thôn thời kì mới, phát huy hiệu suất sản xuất canh tác tập trung, thúc đẩy toàn bộ nền kinh tế nông thôn phát triển.
Về quan điểm mà Long Chính Bang đưa ra, Hàn Đông cũng khá đồng tình với quan điểm này. Tuy nhiên Hàn Đông cũng có cách riêng của mình, dù sao cũng là kinh tế tập trung thì có nơi phù hợp có một số nơi lại không phù hợp. Đặc biệt là vùng nông thôn ở phía tây Trung Hoa, nếu muốn thúc đẩy kinh tế nông thôn phát triển thông qua hình thức kinh tế tập trung, nhìn chung là không thực tế. Cho dù khu vực phía tây Trung Hoa là mức độ phát triển kinh tế của thành thị thì đều có chút lạc hậu, cho dù nông thôn là cơ sở phát triển kinh tế, tư tưởng, trình độ nhận thức của người dân đều là đang trong quá trình nâng cao.
Vì vậy Hàn Đông vẫn chuẩn bị đẩy mạnh công tác thí điểm xây dựng hệ thống nông thôn, tìm ra cách phù hợp hơn nữa.
Đương nhiên, Hàn Đông cũng không trực tiếp phủ nhận quan điểm Long Chính Bang đưa ra, hơn nữa còn lợi dụng quan điểm của Long Chính Bang để làm luận chứng ủng hộ cho công tác thí điểm xây dựng hệ thống nông thôn mới của mình.
“Trong hội nghị hội ý bí thư, đúng là giúp ta đưa ra quan điểm của mình, nếu muốn làm tốt công tác thí điểm xây dựng hệ thống nông thôn mới, thì trước hết phải được sự coi trọng hơn nữa của Thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố.”
Hàn Đông thầm nghĩ trong bụng.
“Nhưng hiện tại Lam Nghiệp và Vương Vĩnh Ninh đã bắt tay hợp tác rồi, anh ta không thể nắm được cả thường vụ, mà trong hội nghị hội ý bí thư, anh ta đã nắm quyền chủ động, điều này có chút rắc rối.”
Bí thư thành ủy trong phân chia quyền lực ở thành phố này vốn đã nắm giữ thế chủ động, cho dù Hàn Đông đã nắm chắc thường vụ, nhưng Lam Nghiệp có thể hạn chế họp thường vụ hơn nữa y nắm thế chủ động trong hội nghị hội ý bí thư, có rất nhiều chuyện y có tư cách để chỉ trích, thêm bớt.
Vì vậy, tranh đấu giữa Hàn Đông và Lam Nghiệp sẽ không vì Hàn Đông nắm giữ thường vụ mà chấm dứt, ngược lại hiện tại có thể ngày càng nghiêm trọng.
Nhưng Hàn Đông nhận thấy rằng hắn không thể cứ đấu mãi với Lam Nghiệp như thế này được, phải nghĩ cách để cuộc chiến không ngừng nghỉ này nhanh chóng kết thúc, sau đó mới có tâm trí đi làm chuyện khác.
Vừa mới bước tới tầng một của thành, đúng lúc này phó bí thư thành ủy Chu Tân cũng đang xuống xe, nhìn thấy Hàn Đông liền nở nụ cười chào hỏi.
Sau đó hai người cùng đi lên tầng.
- Chủ tịch Hàn, lần này thành phố đang tiến hành kế hoạch một thôn có một sinh viên đại học làm quản lí thôn, thằng nhóc Chu Vũ Khê nhà tôi cũng đăng kí tham gia, hơn nữa đã vào vòng phỏng vấn đó.
Chu Tân vừa cười vừa nói.
Hàn Đông khẽ mỉm cười rồi nói:
- Thế à, đây đúng là tin vui, cơ sở là nơi để rèn luyện, cũng là nơi để làm việc thực sự.
Chu Tân nói:
- Đúng, nói ra thì, thằng Chu Vũ Khê nhà tôi quyết tâm tới nông thôn rèn luyện cũng chính là có sự tác động của chủ tịch Hàn đấy ạ, lần đó trong cuộc hiệp đàm giới thiệu việc làm sinh viên, nó gặp chủ tịch Hàn, nó lắng nghe bài phát biểu của chủ tịch Đông, xúc động vô cùng, về nhà nó còn tuyên truyền cho tôi một hồi, tôi đã bị thằng nhóc này thuyết phục rồi.
Nghe lời của Chu Tân trong lòng Hàn Đông tự nghiền ngẫm:
“Ông ta nói điều này là có ý gì, dường như có chút thể hiện thiện chí, lẽ nào nhìn ra tình hình lúc này, Chu Tân ngồi cũng không yên rồi sao.”
Thực sự cho tới lúc này, Hàn Đông cũng không biết con trai Chu Tân – Chu Vũ Khê rốt cuộc là người như thế nào, dù sao thì lần trước Chu Vũ Khê cũng không kịp có cơ hội để giới thiệu bản thân, hơn nữa Hàn Đông cũng không để ý gì tới một cậu thanh niên, trừ khi sau khi được nhận cậu ta thực sự làm được chuyện tốt ở nông thôn, thì mới có thể lọt vào tầm mắt của Hàn Đông.
Hiện tại Hàn Đông chỉ nghĩ về ý của Chu Tân, dựa vào trực giác của Hàn Đông thì Chu Tân nhắc tới điều này là muốn thể hiện một ý đồ nào đó.
Đây cũng là một cơ hội khá tốt, nếu có thể có được sự ủng hộ của Chu Tân, thì cho dù là trong cuộc họp hội ý bí thư hay họp thường vụ, Hàn Đông hoàn toàn có thể nắm thế chủ động rồi, điều này rất có lợi cho Hàn Đông thực hiện khát vọng trong lòng hắn.
Nhưng hiện tại Hàn Đông vẫn chưa xác định Chu Tân có phải là có thiện chí hay không, vì vậy hắn bước chậm lại, chuẩn bị thử một chút.
- Ha .. ha… Tôi làm gì có sức ảnh hưởng lớn đến thế, chủ yếu là bí thư Tân dậy dỗ chỉ bảo tốt, tư tưởng nhận thức của chính Chu Vũ Khê đã chín muồi mà thôi.
Chu Tân vừa bước theo Hàn Đông vừa quay đầu về phía Hàn Đông, khuôn mặt rạng rỡ :
- Chủ tịch Hàn, anh không biết chứ, thằng Chu Vũ Khê nhà tôi tính tình rất bướng bỉnh, trước đó đã quyết tâm không theo chính trị rồi, nhưng sau buổi nói chuyện của chủ tịch Hàn làm cho nó lập tức thay đổi cách nghĩ, vì thế tôi mới nói nó chịu sự tác động và ủng hộ của chủ tich Hàn rất lớn, nó nhận ra tầm quan trọng của xây dựng nông thôn, và cũng rất tin tưởng vào dự án xây dựng nông thôn mới mà chủ tịch Hàn đưa ra, chờ mãi vì thế nó dứt khoát lựa chọn đăng kí tham gia kế hoạch sinh viên làm thôn quan...