- - Chủ tịch thành phố, lần này bên phía Hội đồng nhân dân chắc không có vấn đề gì chứ?
Lôi Hữu Hạ hỏi, Hội nghị thường vụ vừa kết thúc, anh ta liền cùng với Tống Kiến Quốc đi tới văn phòng của Hàn Đông.
Bây giờ Hàn Đông đã hoàn toàn nắm giữ đại cục của thành phố Ninh Hải, bởi vậy Tống Kiến Quốc và Lôi Hữu Hạ càng thêm quyết tâm đứng về phía Hàn Đông.
Hội nghị thường vụ hôm nay, điều chỉnh rất nhiều chức vụ, Tống Kiến Quốc và Lôi Hữu Hạ đều có thu hoạch.
Bọn họ đương nhiên cũng rất vui mừng, dù sao đi theo Hàn Đông, lợi ích có được không ít, có thể tiến thêm một bước mở rộng tầm ảnh hưởng của mình ở thành phố Ninh Hải, cớ sao lại không làm chứ.
Nhưng bây giờ hai người bọn họ cũng bởi vì lợi ích mà xây dựng quan hệ liên minh với Hàn Đông khá chặt chẽ, không có nghĩa là hai người bọn họ gia nhập dưới trướng Hàn Đông, trở thành một thành viên của nhà họ Hàn.
Dù sao hai người bọn họ ở trong tỉnh cũng có chỗ dựa, bọn họ cũng không thể tùy ý thay đổi phe cánh.
Đây chính là một đặc điểm lớn trong quan trường Trung Hoa, người không cùng phe cánh cũng có thể vì cùng chung lợi ích mà đạt thành liên minh cùng hành động. Cùng lúc đó, cho dù người cùng một phe cánh, cũng có thể vì cạnh tranh lẫn nhau, quan hệ cũng không tốt lắm, tranh đấu với nhau cũng vô cùng gay gắt. Tình hình này bất luận là ở phe phái nào cũng đều tồn tại, dù sao cùng trong một phe phái, tài nguyên có hạn, vị trí cũng có hạn, một vị trí trọng yếu bị một người chiếm lấy, như vậy người khác chỉ có thể chiếm vị trí thứ yếu, như vậy phát triển sẽ phải đi sau rồi.
Bất kể là ai trong quan trường, có ai không muốn mình có thể thuận lợi đi lên.
Bởi vậy đối với người ngáng đường phát triển của mình, cũng không có mấy người sẽ can tâm bị người khác vượt qua.
Cũng bởi vì như vậy chốn quan trường là nơi cạnh tranh kịch liệt. Có thể nói, trong quan trường cạnh tranh có ở khắp mọi nơi mọi lúc, hơn nữa phương thức cạnh tranh cũng là mọi thủ đoạn, mọi chiêu trò, nếu không người ta sẽ không nói người thông minh đều đi làm quan rồi.
Bây giờ Tống Kiến Quốc và Lôi Hữu Hạ thông qua hợp tác với Hàn Đông, để nâng cao thực lực của mình, tích lũy lực lượng, đạt được mục đích phát triển tốt hơn nữa.
Mà bọn họ cũng biết, Hàn Đông nếu muốn làm ra sự nghiệp ở thành phố Ninh Hải, phải có được sự ủng hộ của đám người như mình, như vậy mới có thể giảm bớt rất nhiều sức lực cho hắn.
Bởi vậy, giữa mấy người cùng chung lợi ích, làm cho bọn họ nhanh chóng đi đến bên nhau.
Hơn nữa chỉ cần lợi ích chung còn tồn tại, như vậy hợp tác giữa bọn họ vẫn có thể duy trì.
Lôi Hữu Hạ sở dĩ nhắc tới chuyện của Hội đồng nhân dân chủ yếu là suy nghĩ đến lần trước, mọi người đã từng làm cho ứng cử viên được Hội nghị thường vụ thông qua rồi không được lựa chọn, ửng cử viên được Hội nghị thường vụ Thành ủy lần này thông qua đều là người của Hàn Đông, nếu Hội đồng nhân dân lần này lại cản trở, như vậy cũng rất phẫn nộ.
Không đợi Hàn Đông tỏ thái độ, Tống Kiến Quốc cười cười, nói:
- - Phó chủ tịch thành phố Lôi không cần lo lắng, tình thế bây giờ đúng là lúc chúng ta cố gắng phấn đấu làm nên một sự nghiệp lớn, tôi tin rằng tương lai của thành phố Ninh Hải sẽ vô cùng tốt đẹp, về phần những người khác, tôi tin là giác ngộ của bọn họ cũng không đến nỗi quá thấp, tin rằng bọn họ có thể nhận rõ tình thế, không gây trở ngại cho sự phát triển của thành phố Ninh Hải.
Hàn Đông không khỏi mỉm cười, xem ra Tống Kiến Quốc bây giờ hoàn toàn hiểu rõ tình thế, cho dù Tạ Minh Huy và Lam Nghiệp cùng một giuộc, nhưng trong thời điểm mấu chốt này, thách Tạ Minh Huy lão cũng không dám khoác lác.
Đương nhiên rồi, sau này sẽ như thế nào thì rất khó nói. Dù sao Tạ Minh Huy từ ban đầu đã kiên quyết đứng về phe Lam Nghiệp, phỏng chừng lão ta nhất định sẽ nghĩ cách làm khó mình.
Nhưng Hàn Đông cũng không sợ, Tạ Minh Huy cũng không thể làm quá đáng, nếu không đừng nói Hàn Đông sẽ xử lý lão ta, đến cả người bên trên cũng sẽ không để cho lão ta làm bậy.
- - Phó chủ tịch thành phố Tống nói đúng, bây giờ chúng ta nhất định phải trấn tĩnh tinh thần, toàn lực ứng phó, đẩy mạnh phát triển các phương diện của thành phố chúng ta. Chỉ có phát triển mới có thể giải quyết vấn đề, phát triển tốt rồi, những vấn đề khác cũng sẽ giải quyết dễ dàng, phát triển là đầu mối chính, là mục tiêu, nắm bắt được đầu mối, mục tiêu này thì các phương diện khác sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Bây giờ mấy công việc trọng điểm của thành phố chúng ta, phải kiên trì nắm bắt, một là công tác thí điểm xây dựng nông thôn mới, công việc này đã khua chiêng gõ trống ở quận Tân Giang rồi, đương nhiên mọi người phải suy nghĩ nhiều hơn, quan tâm nhiều hơn đến tiến triển của công tác này.
- - Hai là nhất định phải nắm chắc việc xây dựng đội ngũ cán bộ, tiền đề của việc làm tốt công việc là dùng người cho tốt, quản lý người cho tốt, chỉ cần tạo ra được một đội ngũ cán bộ nhân viên hạng nhất mới có thể làm ra được thành tích. Đặc biệt là bây giờ các đơn vị cơ sở toàn các huyện đã bắt đầu làm công tác chuẩn bị tuyển cử cho nhiệm kỳ mới, công tác tuyển cử của Đại biểu Đảng các cấp, đại biểu Hội đồng nhân dân cũng đang tiến hành, là một cán bộ lãnh đạo, chúng ta phải nghiêm chỉnh thực thi chức trách, tăng cường giám sát, ngăn chặn các hiện tượng vi phạm pháp luật rối loạn kỷ cương, đảm bảo tính hiệu quả của việc tuyển cử đại biểu các cấp, để cho các đại biểu có thể thực sự phát huy tác dụng đại biểu.
- - Ba là phải đặc biệt coi trọng xây dựng tổ chức cơ sở nông thôn, phải thúc đẩy mạnh mẽ triển khai công tác sinh viên nhậm chức ở nông thôn, thiết thực làm được một thôn một sinh viên, nỗ lực phát huy tác dụng thực tế của sinh viên ở cơ sở. Phải xây dựng một môi trường phát triển tốt, hấp dẫn càng nhiều sinh viên ưu tú xuống cơ sở, xuống nông thôn để rèn luyện phát triển.
- - Bốn là phải tăng cường chỉnh đốn ngành nghề, đả kích các loại làm mưa làm gió bất chính.
Lần này thông qua chỉnh đốn đối với ngành nghề xây dựng, để cho chúng ta thêm một bước nhận thức được, phải thiết thực bảo vệ lợi ích của nhân dân, phải bắt đầu từ việc nhỏ, phải đột phá từ chỗ khó, phải không ngần ngại phá vỡ một số đã có được lợi ích, chỉ có như vậy các ngành nghề liên quan mới có thể phát triển mạnh khỏe, lợi ích của nhân dân mới có thể được đảm bảo có hiệu quả, kinh tế xã hội của chúng ta mới có thể phát triển ổn định. Ở đây chúng ta phải thiết thực lợi dụng điều kiện của phương diện như quy chế xây dựng địa phương của thành phố cấp Phó tỉnh, hoàn thiện có tính định hướng các quy định pháp luật, một là đặt cơ sở tốt cho sự phát triển hài hòa của thành phố chúng ta, hai là cung cấp kinh nghiệm tương ứng cho toàn quốc giải quyết vấn đề tương tự.
- - Đương nhiên những ý nghĩ này còn có chỗ chưa hoàn thiện, cần mọi người chúng ta cùng cố gắng, không ngừng đi thăm dò, hoàn thiện. Tôi tin rằng chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, chân thành hợp tác, ngày mai của thành phố Ninh Hải nhất định sẽ càng tốt đẹp.
Hàn Đông chậm rãi nói ra những ý tưởng và chủ ý trong lòng.
Bây giờ đã nắm giữ được đại cục thành phố Ninh Hải, như vậy Hàn Đông liền có ý chí mạnh mẽ chuẩn bị bắt đầu làm lớn một phen.
Mà trước đây, Hàn Đông cùng với các Ủy viên thường vụ đi sâu giao lưu trao đổi, trước tiên làm tốt công tác tư tưởng của bọn họ, sau khi thống nhất tư tưởng, lại từng bước thúc đẩy.
Tống Kiến Quốc và Lôi Hữu Hạ lắng nghe, hai người trong lòng cảm thấy khiếp sợ, lại thấy vui mừng.
Bọn họ khiếp sợ là không ngờ Hàn Đông lại nghĩ xa như vậy, hoàn toàn là đứng ở góc độ và quan điểm của bàn cờ toàn thành phố để nhìn nhận vấn đề, đây đã có chút vượt qua chức trách của Chủ tịch thành phố rồi. Bởi vậy có thể thấy được Hàn Đông người này đầy dã tâm, sợ nhất hắn không bao lâu nữa sẽ đuổi Lam Nghiệp đi, sau đó thay thế vào.
Bọn họ vui mừng chính là Hàn Đông có nhiều ý tưởng như vậy, như vậy nhất định phải có được sự ủng hộ của bọn họ, mà bọn họ đang trong quá trình ủng hộ Hàn Đông, cũng có thể tích lũy được thành tích, thì cớ sao mà không làm chứ.
Thật ra thì bọn họ là tình nguyện cùng với nhân vật số một có dã tâm và năng nổ đi tranh đấu, so với một người lãnh đạo gìn giữ có thừa mở rộng không đủ còn tốt hơn.
Bọn họ đầy kỳ vọng vào con đường làm quan của mình, đương nhiên không hy vọng cả ngày vô dụng, nói thật ra bọn họ bây giờ tình nguyện bận một chút, mệt một chút, còn hơn cả ngày không có việc gì.
- - Chủ tịch thành phố, có anh dẫn dắt, chúng tôi nhất định có thể làm được một sự nghiệp. Phát triển của thành phố Ninh Hải mấy năm nay mặc dù không chậm, nhưng đã dần dần mất đi sức sống, mất đi hy vọng vươn lên mãnh liệt, nếu cứ kéo dài như vậy các hạng mục phát triển của thành phố Ninh Hải chắc chắn sẽ dần dần lùi bước, vừa mới nghe Chủ tịch thành phố Hàn Đông đưa ra mấy điểm, nếu bổ sung đầy đủ thêm sẽ là một bản kế hoạch kiến thiết làm cho người ta tinh thần phấn chấn, có được bản kế hoạch này, chúng ta sẽ có một hướng phấn đấu càng rõ ràng hơn, có một mục tiêu càng đúng đắn hơn…
Trong lời nói của Tống Kiến Quốc đầy sự khen tặng, làm cho Lôi Hữu Hạ ở bên cạnh trong lòng không khỏi khinh bỉ.
- - Đúng vậy, có sự lãnh đạo kiên cường của Chủ tịch thành phố Hàn, lòng tin của chúng tôi càng được củng cố, chúng tôi càng thêm hăng hái, chỉ cần chúng ta đoàn kết nhất trí, nhất định có thể làm tốt công tác ở thành phố Ninh Hải.
Lôi Hữu Hạ vừa mở miệng cũng không khỏi ca tụng Hàn Đông.
Hàn Đông cười cười, nói:
- - Tiền đồ là tươi sáng, nhưng quá trình cần phải chúng ta cùng cố gắng mới được.
Ba người lại hàn huyên một hồi, Tống Kiến Quốc và Lôi Hữu Hạ liền cáo từ.
Hàn Đông xem tài liệu một lát, vừa xem đã đến giờ tan làm rồi, bèn thu xếp một chút rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Mà Vương Lập Bình đã sớm chuẩn bị xong, thấy thế nhanh chóng đi theo phía sau Hàn Đông.
Bây giờ Hàn Đông đã chuyển ra khỏi Tùng Viên, đến sống ở biệt thự Nam Hồ.
Cho dù cha con Tạ Nguyên Bình ở Tập đoàn Viễn Đại đều đã bị bắt giam rồi, sắp phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, nhưng cũng không có nghĩa là tòa nhà mà bọn họ xây dựng lên đều có vấn đề. Chủ nhân ở biệt thự Nam Hồ đều là người có tiền, cho nên dù hoàn cảnh khó khăn, nội bộ Tập đoàn Viễn Đại vẫn phải làm tốt công tác hoàn thiện biệt thự Nam Hồ.
Xe số 1 từ cửa nhỏ phía sau biệt thự Nam Hồ tiến vào, bảo vệ ở cửa đều cung kính giơ tay chào.
Xe dừng lại ở cửa biệt thự, Hàn Đông xuống xe, Lưu Thiết Quân bèn lái xe trở về.
- - Hàn Đông, qua bên này nhìn xem.
Lữ Nhạc ở phía trước vẫy tay, cô bày một cái bàn trên cỏ, chống một cái ô, ngồi ở đó nhàn nhã đọc sách. Công việc của cô là Phó cục trưởng Cục Phát thanh và truyền hình thành phố, không có gì mấy, hơn nữa là phu nhân của Chủ tịch thành phố, còn đang có con nhỏ, đến muộn về sớm một chút cũng không có ai nói gì, cô bình thường đều tan làm sớm trước nửa tiếng, khi Hàn Đông trở về, cô đã ở nhà đợi sẵn.
- - Có gì đấy ?
Hàn Đông cười đi tới.
Lữ Nhạc đứng lên, kéo cánh tay Hàn Đông, dịu dàng nói:
- - Anh xem bên cạnh có hoa viên thật là đẹp.
- - Vậy sao?
Hàn Đông trên mặt mỉm cười, nhưng trong lòng không khỏi thở dài, bên cạnh chính là biệt thự hắn mua cho Kiều San San.