Tết Dương lịch năm 2000, Hàn Đông trở về Yến Kinh tận hưởng một chút hạnh phúc gia đình ngắn ngủi.
Đồng thời, Hàn Đông cũng đem suy nghĩ về công việc của mình bàn với ông nội.
Đối với ý tưởng của Hàn Đông, ông cụ Hàn đã đưa ra sự khẳng định đầy đủ.
Khi Hàn Đông nói chuyện phiếm với ông, Hàn Vũ đang nằm trong lòng của Hàn Đông, im lặng dựa vào ngực của Hàn Đông, đôi mắt nhỏ nhìn Hàn Đông một chút rồi lại nhìn ông cụ Hàn, giống như nghiêm túc ngồi nghe hai người nói chuyện, dáng vẻ đáng yêu đó khiến người ta yêu mến.
Cho dù thời gian dài không có Hàn Đông bên cạnh, nhưng Hàn Vũ không cảm thấy Hàn Đông xa lạ, vừa nhìn thấy Hàn Đông, nó liền vui sướng mà vươn cánh tay nhỏ lên, miệng ê a giống như đang nói chuyện vậy, rồi chui vào lòng Hàn Đông. Chờ Hàn Đông ôm vào lòng rồi, nó bèn im lặng, cố gắng nghiêm túc nhưng đôi mắt không ngừng ngó nghiêng ngó dọc.
Máu mủ tình thâm, ôm cốt nhục của mình, Hàn Đông cảm nhận được cảm giác huyết mạch liên thông.
- Ăn tết xong, Lữ Nhạc sẽ đem Tiểu Vũ đến thành phố Ninh Hải.
Ông hiền từ nói với Hàn Đông:
- Ở bên cha mẹ sẽ có lợi cho sự phát triển của con cái.
Hàn Đông nói:
- Tiểu Vũ vẫn còn nhỏ, hay là để một, hai năm sau vậy.
Hàn Đông thật sự hi vọng để Tiểu Vũ bên cạnh mình, nhưng vừa nghĩ đến ông yêu thương Tiểu Vũ như vậy, giống như là bảo bối, mỗi ngày đều ôm vào lòng, trêu đùa, nụ cười cũng xuất hiện nhiều hơn. Có thể nói, bây giờ Hàn Vũ là một trong những niềm vui của ông, nếu đưa Hàn Vũ đến thành phố Ninh Hải, ông sẽ rất cô đơn, cho dù bên cạnh ông có bảo vệ, người săn sóc đặc biệt, bọn họ cũng là người cao tuổi đã phục vụ cho ông lâu lắm rồi, giống như người nhà vậy, nhưng rốt cuộc bọn họ cũng không phải là người thân, làm sao có thể thay thế người thân được chứ.
Nghĩ tới việc hậu duệ đời sau của ông có không ít người, nhưng mọi người đều có sự nghiệp của riêng mình, mỗi ngày ông đều ở trong biệt thự, làm sao cảm nhận được hạnh phúc con cháu đầy đàn được.
Vì thế Hàn Đông cũng không muốn tước đi niềm vui nhỏ nhoi đó của ông.
Ông trừng mắt nhìn Hàn Đông, hiểu được suy nghĩ của Hàn Đông, nhưng trong lòng người già như ông thì chỉ cần đời sau của mình phát triển tốt chính là niềm an ủi lớn nhất của ông. Đối với ông mà nói cũng không có yêu cầu gì.
- Con cũng đừng suy nghĩ đến ta, con làm Chủ tịch thành phố, cứ ở một mình cũng không tốt, người khác còn nói con không muốn làm lâu ở thành phố Ninh Hải.
Ông nhìn Hàn Đông bằng ánh mắt sâu sắc.
- Ta biết tình hình ở Ninh Hải khá phức tạp, nhưng con cứ ở đó làm tiếp đi, tạo được chút thành tựu, không làm đến ba hay năm năm, cũng không được nghĩ đến chuyện chuyển nhà nữa.
Giờ phút này, cho dù giọng điệu của ông vẫn như mây trôi nước chảy nhưng Hàn Đông vẫn cảm thấy được niềm tin mãnh liệt, hơn nữa hắn còn thấy, cho dù phần lớn thời gian của ông đều ở trong biệt thự nhưng ông rất quan tâm đến tình hình công việc của mình, cũng biết tình hình ở thành phố Ninh Hải rất phức tạp. Nếu ông đã nói tình hình ở Ninh Hải nguy hiểm như hang hùm hổ huyệt như vậy thì ngoại trừ tình hình mà bây giờ mình tìm hiểu được, thì khẳng định còn có nhiều thế lực nhúng tay vào.
Đây cũng là chuyện bình thường, Ninh Hải là một trong những thành phố cấp Phó tỉnh, không nói chuyện người của tỉnh Giang Việt sẽ chú ý đến, chính là các thế lực lớn ở Trung ương, cũng sẽ không dễ dàng buông tha miếng mồi béo bở này. Nghĩ tới việc lúc đầu Trương Hồng Quang kiểm tra sức khỏe có vấn đề, hai người Vương Vĩnh Ninh và Tống Kiến Quốc vì vị trí Chủ tịch thành phố mà tranh đấu, giằng co rất dữ dằn, thậm chí còn kinh động đến tầng trên, còn bản thân có thể chiếm được vị trí quản lý thành phố Ninh Hải, không chừng tầng trên cũng là muốn mượn thế lực ông nội hắn để đè nén các bên xuống.
Vì vậy, xem ra hiện tại cho dù tình hình ở thành phố Ninh Hải tương đối yên ổn rồi, nhưng đằng sau vẻ yên ổn đó lại đè nén một sức mạnh rất lớn, bởi vì thời kỳ yên ổn, thời kỳ cân bằng mà bản thân bước vào mang lại, sớm muộn cũng sẽ có ngày bùng nổ. Tuy nhiên, ông nội rất tin tưởng ở hắn, nói rõ với hắn nhất định phải lập được một chút thành tích thì mới có thể đi khỏi được.
- Cháu cũng chuẩn bị bình tâm rồi, một bước một dấu chân, đánh chắc thắng chắc, làm ra chút thành tựu ở thành phố Ninh Hải.
Sắc mặt Hàn Đông nghiêm trọng, nói.
- A..A...
Lúc này Tiểu Vũ nắm tay mình lại, dùng sức vẫy tay, giống như kêu bố nó hãy cố gắng lên.
Hàn Đông khẽ mỉm cười, đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Vũ, cằm hắn đặt trên đầu cậu bé, ma sát nhẹ nhàng, Hàn Vũ bèn cười ha ha.
Nhìn thấy hai cha con như vậy, nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của ông, cảnh tượng này thật ấm áp.
Nhưng cảnh tượng ấm áp thế này nhanh chóng bị cắt đứt bởi một tiếng nhạc trong trẻo.
Hàn Đông trong lòng thầm thở dài, bởi vì lý do công việc nên cho dù về nhà, ở bên cạnh ông hắn nhưng Hàn Đông cũng không thể nào khóa máy được.
Lấy điện thoại ra, thấy một số điện thoại lạ.
- Xin chào, tôi là Hàn Đông.
Hàn Đông ấn nút nghe.
- Chủ tịch thành phố, tôi là Lâm Dũng.
Điện thoại truyền đến tiếng cười ha hả.
- Không quấy rầy Chủ tịch chứ? Chủ tịch có rảnh không, tôi đang ở Yến Kinh.
- Anh cũng đang ở Yến Kinh sao?
Hàn Đông nghi ngờ nói, đồng thời hiểu rõ cuộc gọi này của Lâm Dũng không chừng là muốn kêu hắn tụ họp.
Tuy nhiên, nhìn lại ông hắn, Hàn Đông thấy mình khó khăn lắm mới về nhà, cũng nên dành nhiều thời gian ở bên ông, về phần Lâm Dũng, cơ hội gặp mặt còn rất nhiều, cũng không chỉ có mỗi lúc này.
Ông cụ Hàn cũng hiểu được chuyện gì, bèn mỉm cười nói:
- Nếu bạn bè gọi con ra ngoài thì ra, cũng không cần con phải ở bên ta cả ngày đâu.
Hàn Đông suy nghĩ một chút rồi gật đầu, nói với Lâm Dũng:
- Được rồi, ông tôi nói rồi, anh đang ở đâu tôi sẽ tới đó.
- Ông?
Lâm Dũng giật mình, rất nhanh phản ứng lại người mà Hàn Đông nói là ai, lập tức trong lòng cảm thấy kích động, nói:
- Chủ tịch thành phố, anh đang ở bên ông cụ Hàn à, vậy thì không làm phiền anh nữa đâu.
Cho dù bình thường Lâm Dũng khá tùy tiện, nhưng một khi nghĩ tới việc lúc này Hàn Đông đang ở bên ông cụ Hàn, trong lòng ông ta cảm thấy rất kích động, thậm chí có chút căng thẳng.
Hàn Đông cười, nói:
- Không có việc gì cả, ông tôi nói không cần tôi bên cạnh.
- Vậy thì gặp nhau ở Câu lạc bộ quên sầu nhé.
Lâm Dũng nói, nhưng trong lòng không cảm thấy vui, tuy không nói với ông cụ Hàn một tiếng nào nhưng nghĩ đến việc Hàn Đông có thể nói với ông cụ về mình, ông ta cảm thấy mình lâng lâng giống như là ăn quả đào tiên của Vương Mẫu nương nương vậy.
- Được rồi, tôi sẽ đến đó ngay.
Hàn Đông tắt máy rồi nói với ông:
- Là trợ lý Chủ tịch thành phố kiêm Cục trưởng Cục Công an của thành phố con.
Ông nội hỏi:
- Chính là Cục trưởng Cục Công an làm ra hành động mùa đông đó à?
Hàn Đông không ngờ rằng ông mình lại biết được chuyện này, trong lòng hơi động một chút, rất rõ ràng ông luôn quan tâm công việc của hắn, thậm chí người bên cạnh hắn, ông đều để ý.
Gật đầu nói:
- Đúng rồi, ông ta đã tới Yến Kinh.
Ông nội khua tay, nói:
- Đi đi, người ta từ xa đến, đừng để họ đợi lâu. Tiểu Vũ lại đây nào, đến bên cụ nào.
Nhìn cụ dang tay ra, Hàn Vũ ngẩng đầu nhìn Hàn Đông, trong ánh mắt dường như hiện ra ý hỏi.
Hàn Đông giơ tay vuốt khuôn mặt cậu bé:
- Tiểu Vũ ngoan nhé, ngoan ngoãn ở bên cụ.
Hàn Vũ liền mở miệng nói thứ ngôn ngữ của riêng nó, sau đó dang rộng cánh tay.
Ông cụ thấy thế, trên mặt tươi cười.
Giao Hàn Vũ cho ông mình, Hàn Đông nói với Lữ Nhạc một tiếng, sau đó lái chiếc BMW thể thao màu đỏ rời đi.
Không bao lâu sau , Hàn Đông cũng đã tới Câu lạc bộ quên sầu.
Ngoại trừ Lâm Dũng thì còn có Nghiêm Kiến Sơn.
- Làm phiền Chủ tịch thành phố không được ở bên cạnh người thân rồi, thật là ngại quá.
Lâm Dũng cười ha ha, nói.
Hàn Đông nói:
- Không có gì, ông nghe nói anh đến nên đã hỏi một câu, chính là Cục trưởng Cục Công an làm ra hành động mùa đông nọ, kêu tôi nhanh chóng đến đây, đừng để các anh đợi lâu.
Lâm Dũng vừa nghe như vậy liền kích động, mặt đã đỏ lên rồi nói:
- Ông cụ thật sự, thật sự....
Ông ta nói lắp “thật sự…” một hồi, nhưng lại không nói tiếp được thật sự cái gì.
Nghiêm Kiến Sơn đứng một bên xem mà buồn cười, nhưng anh ta hiểu, nếu là mình, trước mặt ông cụ Hàn chỉ e là cũng không dám thở mạnh.
Lần này, Lâm Dũng đến Yến Kinh, cũng là do Nghiêm Kiến Sơn gọi đến, anh ta chủ yếu là muốn nhân cơ hội này tiến thêm một bước tạo mối quan hệ tốt với Hàn Đông. Mặc dù lúc trước có qua lại với Hàn Đông nhưng cũng không tốt cho lắm, hơn nữa Hàn Đông đến thành phố Ninh Hải nhậm chức Chủ tịch thành phố, đang là lúc dùng người, anh ta bảo Lâm Dũng chủ động dựa vào, đúng lúc tặng cho Hàn Đông một ân tình. Xem ra bây giờ, quyết định này thật sự đúng đắn.
- Đúng rồi, Hàn Đông, hôm qua tôi gặp tên Mã Bình Nguyên, gã rất đắc ý, nghe nói Tô Xán sắp được thăng chức rồi?
Nghiêm Kiến Sơn ở Yến Kinh, là một trong những tên ăn chơi trác táng, đương nhiên biết thứ Hàn Đông quan tâm là gì.
Hơn nữa bình thường anh ta cùng đám bạn hư hỏng nói về Hàn Đông và Tô Xán, bởi vì trong lớp người trẻ tuổi ở Yến Kinh thì Hàn Đông và Tô Xán chính là những người xuất sắc nhất, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, trong hai người thì Hàn Đông xuất sắc hơn rất nhiều, nên khiến Nghiêm Kiến Sơn không chút do dự mà tiếp cận, lôi kéo Hàn Đông.
Hàn Đông cũng không thấy lạ, thản nhiên hỏi:
- Tô Xán vẫn còn ở tỉnh Giang Bắc phải không?
Nghiêm Kiến Sơn gật đầu, nói;
- Đúng vậy đó, nghe nói chuẩn bị cất nhắc lên chức Phó chủ tịch tỉnh Giang Bắc, có vẻ Ban tổ chức cán bộ đã thông qua rồi.
Lâm Dũng cười ha ha, nói:
- Vị trí Phó chủ tịch tỉnh cũng khá cao đó nha, nghe nói gần đây Vương Vĩnh Ninh dường như có qua lại với nhà họ Tô.
Ông ta là Cục trưởng Cục Công an, tin tức biết được cũng rất nhanh.
Hàn Đông cũng không ngờ tới Vương Vĩnh Ninh có quan hệ với nhà họ Tô, xem ra gần đây ông ta im hơi lặng tiếng như vậy, không chừng giấu nghề chờ cơ hội mà thôi.
“Chẳng trách ông nói thành phố Ninh Hải rất nguy hiểm.” Hàn Đông nghĩ thầm.