Hàn Đông liếc mắt nhìn tên kiêu ngạo từ bên đường đi tới, chỉ thấy sắc mặt y một màu xanh, đuổi theo người gọi là Trưởng phòng Vương, có lẽ y cũng không ngờ người mà mình gọi tới giúp đỡ lại sợ tới mức hốt hoảng mà đi rồi.
Trưởng phòng Vương kia rất rõ ràng là nhận được điện thoại của nhân vật có thế lực nào đó, cho nên bị dọa mà đi, có lẽ nói không chừng người gọi điện thoại cho y chính là lãnh đạo của y.
“Không biết là do Lam Tinh hay một người khác trong phòng đó, có thể đồng nghiệp của Lam Tinh có bối cảnh gì đó cũng không chừng.”
Hàn Đông trong lòng thầm nghĩ, trong quan trường các mối quan hệ liên quan với nhau, phía sau một người bình thường có lẽ có thể liên quan tới không ít nhân vật có thế lực.
Chuyện này có thể kết thúc như vậy, Hàn Đông cũng thở phào nhẹ nhõm, chí ít cũng không cần đến hắn ra mặt thay hoa hồng gai Lam Tinh này dàn xếp sự việc.
Theo góc độ của Hàn Đông, tên kiêu ngạo đó đáng bị trừng trị.
Tần Phương cười haha, nói:
- Lần này e là cậu thất vọng rồi, không tới phiên cậu làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi.
Hàn Đông khẽ mỉm cười, nói:
- Chị không phải nói cô ấy là một bông hồng có gai hay sao, làm sao mà cần tôi anh hùng cứu mỹ nhân.
Hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện, cảm xúc của Tần Phương cũng ngày càng cao, sau khi cô giúp nhà họ Miêu và nhà họ Dư bắt đầu hợp tác xây dựng quỹ Yêu Nước, đối với chuyện làm ăn cô nhúng tay vào càng ngày càng ít, dần dần buông tay, chỉ là một vài việc quan trọng mới tham dự vào, do đó hiện tại cuộc sống cũng càng thoải mái.
- Lần này ra đây, tôi có kế hoạch nửa tháng cho hành trình, chuẩn bị ở chỗ cậu chơi một hai ngày, sau đó lại đi dạo nơi khác, tôi cảm thấy mỗi ngày ở Yến Kinh cả người đều cảm thấy buồn, ra ngoài một chút, tầm nhìn cũng mở rộng không ít.
Tần Phương có chút cảm khái, từ lúc nghe ý kiến của Hàn Đông, sau khi giải quyết xong vấn đề lớn nhất trước mắt của nhà họ Miêu, cô cũng cảm thấy hòn đá lớn đè nặng trong lòng không còn nữa, tâm tình thoải mái rất nhiều, bắt đầu chú trọng cuộc sống, tình cảm của mình.
Đối với người thanh niên ở trước mắt này, nói thật Tần Phương từ lúc đầu đã không có ý khinh thường hắn, hơn nữa từ lần đầu tiên gặp Hàn Đông đã rất coi trọng hắn, bởi vì cô cảm thấy Hàn Đông là một người có tiềm năng rất lớn, cùng hắn tạo mối quan hệ tốt, khẳng định trong tương lai có lợi không ít, nhưng cô từ trước giờ không ngờ, Hàn Đông lại phát triển tốt như vậy, bước phát triển thậm chí vượt qua tưởng tượng của cô.
Cho dù theo hiểu biết của cô, ba mươi tuổi đã trở thành cán bộ cấp Thứ trưởng có thực quyền, quả thực hơi có chút khác thường, lại thêm thế lực khổng lồ của nhà họ Hàn cũng có quá trình phát triển vững chắc, theo trạng thái hiện tại của Hàn Đông, tương lai là lãnh đạo số một của Trung Hoa cũng không phải là không có khả năng.
“Nếu Hàn Đông từ bây giờ bắt đầu tập trung lực lượng, tương lai nếu làm lãnh đạo số một, vậy đúng là một trong những lãnh đạo mạnh nhất có sức ảnh hưởng nhất của nước Trung Hoa từ trước tới nay, chỉ sợ ngoài lãnh đạo khai quốc ra, sau này cũng không có ai có thể so sánh được.”
Thấy Hàn Đông cùng mình nói chuyện vui vẻ, Tần Phương trong lòng cảm thán một trận, đồng thời cũng cảm thấy may mắn.
“Không phải ai cũng có thể cùng lãnh đạo tương lai xây dựng tình bạn sớm như vậy.”
Tần Phương trong lòng có chút đắc ý.
Điều này cũng đúng, dù sao thì trong quá trình Hàn Đông không ngừng phát triển, cho dù sẽ có vô số người muốn đứng về trận tuyến của Hàn Đông, có vài người khắng định cũng muốn cùng Hàn Đông xây dựng mối quan hệ đồng nghiệp tốt, thậm chí là quan hệ cá nhân, nhưng lại không có mấy người có thể sớm như vậy cùng Hàn Đông duy trì mối quan hệ tốt, có lẽ đợi đến lúc Hàn Đông thật sự có một ngày đi lên vị trí lãnh đạo số một, tình bạn giữa Hàn Đông và Tần Phương cũng được hàng chục năm rồi, như vậy người khác càng không thể so sánh.
Tần Phương là một cô gái, cũng không hề có dã tâm gì, cô chỉ hy vọng có thể bảo vệ mình và người bên cạnh mình, cho nên cô cùng Hàn Đông tạo mối quan hệ tốt, tuy ở mức độ nào đó là đang lợi dụng Hàn Đông, nhưng cô cũng đang cố gắng giúp Hàn Đông, tranh thủ làm một người có lợi cho sự phát triển của Hàn Đông, mà hiện tại đang làm như vậy, cho nên theo cô thấy, tình bạn giữa mình và Hàn Đông khằng định sẽ càng ngày càng sâu đậm.
“Haha, mình sao lại trở nên hư vinh như vậy.”
Tần Phương trong lòng nghĩ thầm, nhưng ở nước Trung Hoa, bất luận là ai nếu có thể cùng lãnh đạo tương lai xây dựng mối quan hệ tốt, chỉ e là trong lòng cũng vô cùng đắc ý.
Hàn Đông đang nói chuyện, ánh mắt đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc, chính là Trợ lý Chủ tịch thành phố, Cục trưởng Cục Công an Lâm Dũng, y đã đổi thường phục, đi giữa hai người vừa đi vừa nói chuyện.
Nhìn ra được, Lâm Dũng cũng là rất có khí thế, hơn nữa hai người bên cạnh thái độ đối với ông ta cũng rất khiêm nhường.
Hàn Đông không kiềm được cười một cái, trong lòng nghĩ ở đâu cũng gặp phải người quen, khách sạn Ninh Hải trước mắt là khách sạn xa hoa nhất của thành phố Ninh Hải, người mời khách ở đây cũng không ít, mà nhân vật quyền lực của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, đoán chừng cũng là khách quen ở đây.
Lâm Dũng đang nói chuyện vui vẻ với người bên cạnh, chợt thấy Hàn Đông ngồi ở vị trí gần cửa sổ trong đại sảnh, ngẩn ra một lúc rồi nói với hai người bên cạnh một tiếng, bước nhanh qua đó.
- Chủ tịch thành phố, anh cũng đích thân đến đây dùng cơm à.
Lâm Dũng cười, nói đùa.
Không phải đang làm việc, đùa vô hại một chút có lợi cho việc gia tăng tình cảm giữa hai người, Lâm Dũng tự nhiên cũng là có ý này.
Hàn Đông cười cười, nói:
- Việc ăn cơm này, người khác cũng không thể làm thay được, Cục trưởng Lâm cũng đến tham dự tiệc sinh nhật của cấp dưới?
Lâm Dũng ngẩn người, nói:
- Không phải, vài người bạn gặp mặt một chút thôi.
Hàn Đông gật gật đầu, lập tức nói:
- Đây là bạn tôi, Tần Phương, chủ của Câu lạc bộ quên sầu ở Yến Kinh.
- Thì ra là Giám đốc Tần.
Lâm Dũng ngạc nhiên, tuy là trước đó y không biết Tần Phương, nhưng sau khi Hàn Đông đến Ninh Hải, y cố tình tiến hành điều tra tình hình của Hàn Đông một cách sâu sắc, mặt khác y và Nghiêm Kiến Sơn quan hệ không tệ, từ phía Nghiêm Kiến Sơn có thể tìm hiểu không ít tình hình, cho nên y tự nhiên biết Tần Phương có quan hệ khá tốt với Hàn Đông, biết được mỹ nữ quyến rũ này nắm giữ nguồn tài nguyên khổng lồ, lại có bối cảnh quân đội hùng mạnh, không phải là nhân vật đơn giản.
- Xin chào.
Tần Phương nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi Lâm Dũng, trên mặt mang nụ cười khách sáo, cô biết Hàn Đông đã giới thiệu mình cho Lâm Dũng, vậy thì nói lên Lâm Dũng này chắc là ủng hộ Hàn Đông, hơn nữa năng lực của y chí ít cũng được Hàn Đông thừa nhận.
Lâm Dũng nói:
- Hoan nghênh Giám đốc Tần đến thành phố Ninh Hải khảo sát đầu tư, tôi đã nghe từ lâu đại danh của Giám đốc Tần.
Tần Phương dịu dàng, nói:
- Tôi đâu đến để đầu tư, tôi đến để nghỉ ngơi sẵn tiện thăm Hàn Đông.
Lâm Dũng ra vẻ hiểu ra, nói:
- Vậy chúc Giám đốc Tần ở Ninh Hải chơi vui vẻ, đợi lát nữa tôi qua đây kính rượu.
Tần Phương nói:
- Cám ơn, không cần đâu, chúng tôi sắp ăn xong rồi.
- Vậy cũng được, tôi cũng không làm phiền hai vị dùng cơm, Chủ tịch Hàn, bữa hôm nay để tôi trả.
Lâm Dũng biết Tần Phương chắc chắn cũng không để mắt đến mình, vừa rồi nói chuyện ôn hòa với mình cũng là nể mặt Hàn Đông, cho nên y cũng không nhiều lời, trực tiếp chuẩn bị đi khỏi.
Hàn Đông khoát tay, nói:
- Không cần, anh cũng đi mau đi, người ta đợi lâu rồi.
Lâm Dũng cười ha ha, nói:
- Vậy được rồi, tôi cũng không khách sáo nữa.
Sau đó y lại khách khí chào hỏi Tần Phương, rồi cáo từ.
- Cục trưởng Lâm, hai vị đó là…
Hai người đi cùng Lâm Dũng cẩn thận hỏi, bọn họ nhìn thấy Lâm Dũng lúc nãy ở trước mặt Hàn Đông và Tần Phương tỏ vẻ khách khí, mà hai người đó cả đứng cũng không đứng dậy, do đó đoán rằng một nam một nữ đó lai lịch khẳng định không nhỏ.
Lâm Dũng cười cười, trước mặt hai người này y lại khôi phục bộ dạng điềm đạm, nói:
- Hai người không xem thời sự Ninh Hải sao?
- Bản tin thành phố Ninh Hải?
Hai người kia ngây ra, lập tức nhìn về phía hai người ngồi phía cửa sổ kia, một trong hai người trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc, y đột nhiên cảm thấy người thanh niên đó vô cùng quen mắt, hình như có chút giống với Chủ tịch thành phố mới nhậm chức Hàn Đông, nhưng hình như trẻ hơn nhiều so với trên tivi.
- Đó là…là Hàn..
Lâm Dũng cười cười, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của y, nói:
- Không tệ lắm, còn có chút tố chất chính trị.
Điều này có nghĩa là thừa nhận phán đoán của y, người đàn ông đó lập tức hơi khiếp sợ, còn có chút kích động.
Đương nhiên, y cũng biết, với thân phận của mình, cũng là miễn cưỡng cùng Lâm Dũng tạo quan hệ, nhưng muốn cùng Hàn Đông một cán bộ cấp Thứ trưởng tạo mối quan hệ, căn bản là không thể nào, đừng thấy Hàn Đông hiện tại ngồi ở đó, vẻ mặt tươi cười, cho người ta cảm giác như vào xuân, nhưng không phải ai cũng có thể bước tới tự đề cử mình.
“Xem ra lời đồn quả nhiên không sai, Cục trưởng Lâm và Hàn Đông quan hệ không tồi, vừa nãy Cục trưởng Lâm qua chào hỏi, Chủ tịch thành phố Hàn hình như còn giới thiệu với y cô gái đẹp ngồi đối diện.”
Người đàn ông đi theo Lâm Dũng nghĩ thầm trong lòng, vừa rồi bọn họ vốn cảm thấy có chút kỳ lạ khi Lâm Dũng đối với người thanh niên đó vô cùng khách sáo, nhưng hiện tại sau khi biết thân phận của Hàn Đông, bọn họ thấy biểu hiện lúc nãy của Lâm Dũng cũng là bình thường thôi, và phản ứng của Hàn Đông cũng khiến bọn họ cảm thấy thật khiêm tốn, như vậy đã nể mặt Lâm Dũng rồi.
Cái này chính là sự thật, khi một người có thân phận khác, thì cách nhìn của người khác đối với y cũng khác, giống như trong lòng của hai người vừa rồi, lúc đầu Hàn Đông chỉ là người đàn ông bình thường hơi đẹp trai một chút, cho nên trước thái độ khách sáo của Lâm Dũng đối với Hàn Đông sẽ cảm thấy kỳ lạ, mà sau khi biết Hàn Đông là Chủ tịch thành phố mới nhậm chức, bọn họ lại cảm thấy Hàn Đông đối với Lâm Dũng mới gọi là khách sáo.
Cùng một người, vì thân phận không giống, cách nghĩ của mọi người liền hoàn toàn ngược lại.
Tuy nhiên bất kể như thế nào, thái độ của hai người này đối với Lâm Dũng càng thêm khách khí.
Lúc này, Lâm Dũng trong lòng cảm khái.
“Xem ra Hàn Đông và Tần Phương quan hệ rất tốt, cha vợ của Hàn Đông cũng là Phó chủ tịch Quân ủy, lại thêm người của nhà họ Miêu ủng hộ, vậy thì chí ít là về mặt thế lực quân đội đã rất vững chắc rồi.”
“Mặt khác thế lực của nhà họ Hàn cũng lớn mạnh như vậy, mấu chốt là vẫn đang trong quá trình phát triển, ông cụ Hàn thì không cần phải nói, chính là nhân vật nổi trội số một, hiện tại là nhân vật có sức ảnh hưởng lớn nhất của nước Trung Hoa, sức ảnh hưởng trong chính đàn của nước Trung Hoa thậm chí so với lãnh đạo số một hiện giờ cũng không kém, hơn nữa ông ngoại của Hàn Đông lại là Ủy viên thường vụ Bộ Chính trị, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, là người khiến cho vô số quan viên cán bộ của nước Trung Hoa sợ hãi.”
“Có bối cảnh hùng mạnh như vậy, lại thêm bản thân Hàn Đông cũng không phải người tầm thường, đầu óc không phải người bình thường có thể so sánh được, những thành tích đã làm, rất nhiều đã có thể ghi vào sử sách, cứ như vậy, người này tương lai khẳng định sẽ trở thành nhân vật số một của nước Trung Hoa, nắm giữ quyền lự tối cao nhất.”