- Nhất Sơn, bí thư Hàn có thời gian rảnh không, tôi cần báo cáo công tác một chút
Hoàng Văn Vận mặt mày tươi tỉnh đứng bên ngoài văn phòng của Hàn Đông nói với Tả Nhất Sơn.
Tả Nhất Sơn nói:
- Bí thư Hoàng chờ chút…
Hoàng Văn Vận là lấy thân phận của thường vụ thành ủy kiêm nhiệm chức chức bí thư đảng ủy khu Cao Tân, nên Tả Nhất Sơn mới xưng hô như vậy với anh ta.
Anh ta vừa dứt lời, cửa phòng trong liền mở ra, Hàn Đông đi thẳng ra ngoài, cười nói:
- Bí thư Văn Vận, anh khách khí tôi cái gì, đến thì trực tiếp vào đi thôi.
Thấy hắn trực tiếp ra đón, Hoàng Văn Vận trong lòng vô cùng cảm động, vị trí của hắn đã thay đổi rồi, nhưng thái độ đối xử với mình, thì trước giờ vẫn khách khí như thế, giơ hai tay ra nắm tay hắn, Hoàng Văn Vận nói:
- Bí thư Hàn, lễ vẫn phải có, quy tắc cần nói vẫn phải nói. Lần trước ở hội nghị thường vụ không phải bí thư Hề đã nói rồi sao, phải một lần chỉnh đốn tác phong ở toàn tỉnh, đây coi như là một trong số đó mà.
Hàn Đông cười nói:
- Bí Thư Văn Vận đúng là biết liên tưởng.
Hai người vào phòng ngồi, Tả Nhất Sơn rất nhanh chống đã pha trà đưa đến trước mặt Hoàng Văn Vận.
Lần này Hoàng Văn Vận đến, chủ yếu là có hai việc, một là anh ta chuẩn bị tiến hành điều chỉnh nhân sự ở khu Cao Tân, muốn mời Hàn ĐÔng gúp đỡ. Mặc dù anh ta là thường vụ thành ủy kiêm bí thư đảng ủy khu Cao Tân, nhưng nếu muốn nắm giữ toàn bộ thế cục của khu Cao Tân, thì không dễ chút nào, nên anh muốn tranh thủ cơ hội tiến hành điều chỉnh nhân sự toàn thành phố lần này, để Hàn Đông giúp mình điều chỉnh hai vị trí của khu Cao Tân, như thế anh ta có thể thuận lợi hoàn thành việc nắm bắt khu Cao Tân.
Một chuyện khác là việc riêng, Hoàng Văn Vận mời Hàn Đông ăn cơm, thể hiện một chút ý chúc mừng.
Hai chuyện này, Hàn Đông đương nhiên đều đáp ứng rồi. Cho dù Hoàng Văn Vận không nói, hắn cũng chuẩn bị mời những người có quan hệ tốt họp mặt. Về phần nhân sự của khu Cao Tân, cũng là chuyện nhỏ, Hề Hiểu Kiến và Hạ Kim Cường hiện nay trên cơ bản không hề nhúng tay vào việc của khu Cao Tân rồi, và lần này không ít người bị khai trừ công chức đảng viên, vị trí chuyển đi chuyển lại, đến lúc không đủ người còn cần đề bạt từ vị trí cấp trưởng phòng cấp cục phó, cho dù vị trí thật sự không đủ, cũng có thể có vài người nghỉ hưu trước mà.
Tuy hắn phải làm cân bằng ở trong thành phố, nhưng cũng không có nghĩa là hắn sẽ nhường nhịn mọi thứ, như vậy ngược lại sẽ làm vài người không biết thân biết phận, vào thời điểm thích hợp cũng cần thể hiện một chút sự mạnh mẽ của bản thân.
- Bí thư Hàn, vậy tôi không làm phiền anh làm việc nữa, tôi sắp xếp xong xuôi rồi, sẽ gọi cho bí thư Hàn.
Hàn Đông nói:
- Được, gọi cả bí thư Vân Bình và chính ủy Hàn, mọi người cùng tụ tập một chút.
- Không thành vấn đề!
Hoàng Văn Vận nói, Hàn Đông làm như vậy, rất rõ ràng là muốn mọi người cùng đoàn kết lại một chút, đây cũng là việc mà mọi người rất vui muốn thấy.
Đã qua nửa ngày, Tả Nhất Sơn đã sửa sang lại một chút những văn kiện có liên quan của thành ủy. Trước đây Hàn Đông làm thường vụ thành ủy, đối với vài văn kiện đưa ra đã biết qua rồi, hiện giờ chủ yếu muốn xem tư liệu về Đảng, phương diện này muốn xem không ít, tuy nhiên có Tả Nhất Sơn phân loại cũng nhẹ nhàng hơn.
Rất nhanh Hàn Đông đã quen thuộc với chức trách của một phó bí thư, sau đó liền lấy notebook ra, viết ra công tác trong khoảng thời gian này.
Lúc này bên ngoài lại truyền đến tiếng Tả Nhất Sơn nói chuyện với chủ nhiệm ủy ban kỷ luật Trương Vân Bình, hắn khẽ mỉm cười, đứng lên ra ngoài đón.
Trương Vân Bình cũng nhân cơ hội nói về tác phong công tác để đến ngồi một chút, nói chuyện một lúc, nói đến việc Hoàng Văn Vận mời khách, sau đó anh ta liền đứng lên nói:
- Bí thư Hàn, tôi biết anh bây giờ đang bận nhiều việc ở đây, thế không làm phiền nữa, tối chúng ta lại nói chuyện sau.
- Như vậy đi.
Hàn Đông cười nói, đứng lên để tiễn anh ta ra cửa.
Đối với người của mình, Hàn Đông đều khá khách khí. Hơn nữa, Trương Vân Bình thân là phó bí thư, chủ nhiệm ủy ban kỷ luật, bản thân cũng rất có trọng lượng ở thành ủy, anh ta có thể đích thân đến ngồi một chút, cũng đã rất nể mặt hắn rồi.
- Bí thư Hàn xin dừng bước.
Trương Vân Bình cười nói, đồng thời trong lòng đối với thái độ của Hàn Đông đối với mình cũng rất vừa lòng.
Trương Vân Bình vừa mới đi xuống, thường vụ thành ủy, trưởng ban tuyên giáo Trịnh Thị Vĩ lại xuất hiện phía bên ngoài phòng làm việc của Hàn Đông, Tả Nhất Sơn nhìn thấy anh ta liền đứng dậy nói:
- Chào trưởng ban Trịnh.
Trịnh Thị Vĩ khẽ mỉm cười, gật đầu nói:
- Thư ký Tả, phiền anh nói với bí thư Hàn một chút, tôi có việc muốn báo cáo với anh ấy.
Thái độ của anh ta với Tả Nhất Sơn rất khách sáo, trên thực tế trong lòng anh ta có chút không cam tâm, vì anh ta cảm thấy được, tuy bản thân hiện miễn cưỡng xem như người của bên Hàn Đông rồi, nhưng quan hệ với Hàn Đông vẫn chưa đủ thân thiết, so với bọn Hoàng Văn Vận, Trương Vân Bình, còn có chênh lệch rất lớn, cùng là thường vụ thành ủy, vì sao Hàn Đông lại không thể thực sự tiếp nhận mình.
Khi Ngụy Dụ Vĩ vẫn chưa có chuyện, anh ta đã nhìn ra sự mạnh mẽ quật khởi của Hàn Đông không thể ngăn chặn, như vậy liền nhanh chóng quyết định đứng về phía Hàn Đông, nhưng Hàn Đông tuy bên ngoài đối xử với anh ta rất khách khí, nhưng từ trước tới giờ chưa đi ăn cùng anh ta bao giờ, chỉ một chút này đã thể hiện rõ quan hệ giữa hai người, cũng không có nhiều hòa hợp.
Hiện nay Hàn Đông trở thành phó bí thư Thành ủy, nắm giữ quyền phát ngôn lớn, Trịnh Thị Dĩ cảm thấy cần phải thêm chút nữa, tranh thủ chính thức gia nhập vào bản doanh của Hàn Đông, như vậy mới có thể lấy được chỗ tốt hơn.
Tả Nhất Sơn đi vào báo cáo một chút, rất nhanh liền đi ra ngoài nói:
- Trưởng ban Trịnh, bí thư Hàn mời anh vào.
anh ta liền lập tức đẩy cửa vào.
Lúc Trịnh Vi Dĩ bước vào, Hàn Đông từ bàn làm việc đứng dậy, đi về phía trước bốn năm bước, cười nói:
- Trương ban Trịnh đến rồi, mau ngồi xuống.
Tuy nụ cười trên mặt Hàn Đông vẫn ấm áp như trước, nhưng Tả Nhất Sơn vẫn nhìn ra được, thái độ của Hàn Đông đối với Trịnh Thị Vĩ so với bọn Hoàng Văn Vận, Trương Vân Bình kém hơn nhiều, đây là thân sơ có khác.
Loại quan hệ này, thật giống như Hàn Đông đối với bọn Hoàng Văn Vận, Trương Vân Bình là người của mình, mà với Trịnh Thị Vĩ chỉ là đồng minh mà thôi. Người của mình là luôn phải đồng tâm hiệp lực, mà đồng minh thì vì lợi ích mới đi đến cùng với nhau.
Trịnh Thị Vĩ đến cũng là để thể hiện một chút lòng trung thành mà thôi, đồng thời cũng muốn mời Hàn Đông đi ăn để tỏ ý chúc mừng, anh ta nói:
- Bí thư Hàn, buổi tối anh có thời gian không, tôi muốn mời anh ăn một bữa cơm.
Hàn Đông nói:
- Ngại quá, tôi đã có hẹn với người khác rồi, để hôm khác đi.
Nói là hôm khác, nhưng Trịnh Thị Dĩ lại biết, cái hôm khác này cũng không biết là hôm nào, vì thế bèn chua xót nói:
- Bí thư Hàn, tôi thực rất có thành ý mời anh ăn cơm mà, anh ngày nào có thời gian nể mặt…
Lời anh ta nói đã đến thế rồi, Hàn Đông cũng không tiện từ chối, vì thế nói:
- Như vậy đi, mai tôi sắp xếp rồi báo cho anh.
- Được, được, vậy tôi bất cứ lúc nào cũng đợi bí thư Hàn triệu tập.
Trịnh Thị Vĩ vui mừng nói, đồng thời trong lòng thầm đắc ý:
“Xem ra phải mặt dày một chút mới được, Hàn Đông này cũng không thể cứ từ chối mãi, hà hà…”
Tiễn Trịnh Thị Vĩ ra ngoài cửa, Hàn Đông không khỏi cười khổ một cái, cái tên Trịnh Thị Vĩ này đúng là bám riết không tha, chỉ là hắn cảm thấy người này thật quá dựa dẫm, vì thế trong lòng chỉ coi anh ta như đồng minh, mà không thực sự tiếp nạp anh ta.
Hoàng Văn Vận gọi điện đến, báo với Hàn Đông tối nay đã sắp xếp ở sơn trang Thanh Vân. Anh ta cũng biết Hàn Đông thường hay ăn ở sơn trang Thanh Vân, như vậy liền trực tiếp sắp xếp ở đó.
Buổi chiều tan tầm, Hàn Đông liền đến sơn trang Thanh Vân, vừa xuống xe, Hoàng Văn Vận, Trương Vân Bình và Hàn Quốc Bình đều ra đón.
Hàn Đông cười nói:
- Các anh làm cái gì vậy, chúng ta đến đây cũng không phải để họp.
Trương Vân Bình nói:
- Ha ha, đúng thế, tối nay không phải họp, nên mọi người phải thoải mái.
Hàn Đông và Trương Vân Bình đã từng ăn cơm cùng nhau, biết tửu lượng của anh ta không tồi, nên cười nói:
- Tôi cũng không dám so với bí thư Văn Vận à.
Mấy người vừa nói vừa đi vào phòng, rất nhanh đồ ăn đã đưa lên, Hoàng Văn Vận mở một chai rượu Mao Đài, mỗi người rót một chén, sau đó nâng cốc nói:
- Chúng ta cạn một chén trước, chúc bí thư Hàn thăng chức.
Hàn Đông nói:
- Thăng chức cái gì, chỉ là điều chỉnh chức vụ một chút mà thôi.
Hàn Quốc Bình nói:
- Vậy cũng không giống, hiện giờ bí thư Hàn đã là một nhân vật chủ chốt của lãnh đạo thảnh ùy rồi, phân công quản lý Đảng và quần chúng, trong tay là một loạt chiếc mũ quan lớn.
Bốn người cùng nhau vừa ăn cơm vừa nói chuyện, chủ yếu là nói chuyện đất đai con người, đối với chuyện công việc cũng ít nói, mọi người có thể cùng ngồi ăn cơm, mối quan hệ của mọi người cũng không cần phải nói rồi, có những chuyện, căn bản không cần phải nói quá rõ.
Tuy khi mới bắt đầu nói phải uống thoải mái, nhưng mọi người đều khống chế được, uống vừa đủ, cũng không có ai say.
Sau đó mọi người lại vào một căn phòng yên tĩnh khác, vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm.
Lần này Hàn Đông chủ động nhắc tới việc điều chỉnh nhân sự, hy vọng mọi người đều có sự chuẩn bị trước
Chuyện này, Hoàng Văn Vận đã trao đổi trước với Hàn Đông, anh ta cũng không có yêu cầu gì khác, Hàn Quốc Bình là người phân khu quân đội, cũng không có quá nhiều gặp gỡ với nhân sự của địa phương, bởi vậy cũng không có yêu cầu gì. Chỉ có Trương Vân Bình đề xuất điều chỉnh chọn người cho chức phó chủ nhiệm ủy ban kỷ luật, muốn sắp xếp cho Khổng Giai Nam làm phó chủ nhiệm thường vụ, như vậy dễ dàng cho công tác của anh ta. Điểm này Hàn Đông cũng ủng hộ, công tác ủy ban kỷ luật vô cùng quan trọng, có thể sớm cho Trương Vân Bình khống chế cục diện cũng có lợi.
Chỉ có điều phó chủ nhiệm thường trực ủy ban kỷ luật Lôi Hạo Phong là người của Hạ Kim Cường, lần này điều chỉnh anh ta, nhất định sẽ làm cho Hạ Kim Cường trong lòng có chút khó chịu, và Lôi Hạo Phong cũng là cán bộ cấp cục trưởng, còn phải sắp xếp một vị trí mới cho anh ta mới được. Hàn Đông suy nghĩ một chút, nhất thời thì cũng không thể xếp đặt được, liền không nghĩ nữa, dù sao đến lúc đó mọi người đều sẽ động thủ, còn đầy vị trí trống ra đấy, làm việc tùy theo hoàn cảnh cũng không có gì khó khăn.
Tầm khoảng mười giờ quay về, Hàn Đông vừa chuẩn bị đi tắm, điện thoại lại vang lên, vừa nhìn thấy do bố gọi đến, Hàn Đông có chút nghi hoặc liền nghe máy.
- Tiểu Đông, mới lên chức, có cảm nhận gì không?
Hàn Chính cười trong điện thoại nói.
Hàn Đông nói:
- Cũng không có cảm nhận đặc biệt gì, chính là tình hình phức tạp hơn chút, nhiều việc hơn chút, ngoài ra cũng không có gì.
Hàn Chính không khỏi bật cười, nói:
- Hàn Đông con đúng là nghĩ thoáng, có điều con nói cũng đúng, việc trên quan trường cũng thật là na ná như nhau, trọng yếu nhất có một điểm, đó là cần giao lưu với tất cả mọi người, quan trường là do người tạo thành, hơn nữa còn do rất nhiều người thông minh tạo thành đấy, chỉ cần có thể xử lý tốt quan hệ giữa người với người, sự việc cũng có thể làm tốt.
Ông ấy lần này gọi điện đến, cũng là vì Hàn Đông vừa mới thăng chức, nên mới đặc biệt tâm sự với hắn, tiện thể cũng mang những gì trong lòng mà ông đã học được trên quan trường nói với Hàn Đông một chút.
Hàn Đông nói chuyện với bố, có gì không hiểu liền trực tiếp hỏi, bởi vậy mỗi lần đều có thu hoạch không ít.
Hàn Đông cũng hiểu được cấp cao chắc chắn đang đối mặt với cuộc đọ sức mới, có điều tạm thời hắn còn chưa bị cuốn vào trong, bởi vậy hiện giờ việc bản thân muốn làm, chính là làm tốt việc của mình, những thứ khác, chỉ có thể từ từ phát triển.
Sáng ngày thứ hai, thường vụ thành ủy, trưởng ban tổ chức cán bộ Mã Pháp Sinh đến văn phòng của Hàn Đông, anh ta đến lần này chủ yếu là vì thành ủy sắp tiến hành điều chỉnh nhân sự, và cùng Hàn Đông tiến hành thương lượng trước.
Từ Mã Pháp Sinh, Hàn Đông đã hiểu được một ít bố trí của Hề Hiểu Kiến, lần này Hề Hiểu Kiến chủ yếu muốn nắm trong tay có vị trí cục trưởng cục xây dựng đô thị, cục trưởng cục đất đai, hắn không khỏi thầm than trong lòng:
- Hiện tại Hề Hiểu Kiến thật rất cẩn thận đấy, đường đường là bí thư thành ủy, không ngờ chỉ muốn hai vị trí cấp cục trưởng, xem ra tên này cũng rất nhẫn nại đây.
Hàn Đông cũng bình thường mà đem ý nghĩ của mình nói ra, hắn tin rằng Mã Pháp Sinh rất nhanh sẽ báo cáo lại với Hề Hiểu Kiến.
Hai người nói chuyện khoảng hai giờ đồng hồ, Mã Pháp Sinh liền cáo từ.
Buổi tối, Hàn Đông lại cùng Trịnh Thị Vĩ ăn cơm, vốn dĩ ăn cơm xong, Trịnh Thị Vĩ muốn mời Hàn Đông đi giải trí, kết quả Hàn Đông lấy cớ vì có việc mà cự tuyệt.
Trịnh Thị Vĩ tuy bị từ chối, nhưng cũng không hề nản lòng, lần này có thể mời Hàn Đông đi ăn cơm, đã là một tiến bộ rồi, sau này bản thân lại từ từ chuẩn bị, khẳng định có thể không ngừng kéo gần khoảng cách với Hàn Đông.
Hàn Đông cũng từ lời nói và hành động vội vàng của anh ta muốn trở thành người trong trận doanh của mình, không khỏi thầm than:
- Bất kể đến một vị trí nào, những kẻ liều mạng luồn cúi muốn gia nhập trận doanh thật không ít, Trịnh Thị Vĩ đã là cấp phó giám đốc sở rồi, lại là thường vụ thành ủy, nếu không phải muốn đạt được lợi ích lớn hơn nữa, hoặc muốn bò lên cao hơn, anh ta cần gì phải liều mình để lôi kéo quan hệ với mình đâu.
Ngày 30 tháng 9, thành ủy Tân Châu mời dự họp ủy viên thường vụ mở rộng, chủ yếu là sắp xếp công việc trong thời gian nghỉ Quốc Khánh, trong đó hạng mục quan trọng nhất là công tác an toàn, việc này cuối cùng đã rơi vào Chử Bình Khánh, dù sao Chử Bình Khánh được phân cho công việc quản lý an toàn sản xuất
Công việc an toàn sản xuất là một việc tốn sức mà không thu được kết quả tốt, nhưng đã được phân công quản lý rồi, thì cũng chạy không thoát, bởi vậy trong lòng Chử Bình Khánh có chút không vui, nhưng chỉ có thể trông mong không có sự cố an toàn nào lớn xảy ra là tốt rồi.
Lễ Quốc Khánh được nghỉ ba ngày, Hàn Đông được dịp lợi dụng thời gian này đi Vân Điền thăm cha mẹ, mặt khác cũng mượn cơ hội này gặp Kiều San San.
Họp xong, Hàn Đông liền lên tàu đi Vân Điền, vé tàu Tả Nhất Sơn đã mua trước rồi.
Ngồi trên xe, nhìn ra ngoài cửa xe cảnh vật ngược về phía sau, hắn khép mắt lại, hiện giờ đúng là hiếm có được thoải mái mấy hôm.
Hàn Đông bảo Tả Nhất Sơn là mua vé tàu hạng phổ thông loại ghế cứng, chỗ của hắn là loại ghế ba chỗ ngồi liên tiếp, Hàn Đông ngồi cạnh cửa sổ, bên cạnh hắn là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, tóc ngắn, thoạt nhìn ánh mắt lộ ra hào quang của sự khôn khéo, đang nói chuyện cùng người còn lại, khoe khoang anh ta đi thành phố Minh Côn tỉnh Vân Điền làm ăn, anh ta có mạng lưới quan hệ rất mạnh ở đó, rất nhiều vụ làm ăn người khác không làm được, anh ta lại làm được. Nghe ý tứ trong lời nói của anh ta, dường như ở thành phố Minh Côn không có chuyện gì anh ta không làm được.
Hàn Đông vốn dĩ nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng nghe anh ta khoác lác bên cạnh, liền không nhịn được mà mở mắt ra, cười hỏi:
- Vậy rốt cuộc anh làm ngành nào, không thể ngành nào cũng làm chứ?
- Ha ha, vị tiểu huynh đệ này nói đúng, tôi việc gì cũng làm, ngành nào kiếm ra tiền tôi làm ngành đấy. Biết không, ngành bất động sản càng ngày càng nóng, lần này tôi đi là làm bất động sản, tôi quen mấy người bạn, bọn họ có thể lấy được đất với giá vô cùng thấp, đến lúc đó chúng tôi cùng hùn vốn xây nhà, bán ra thì phải có một món lãi kếch sù rồi.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Bất động sản thực sự rất kiếm được tiền, nhưng mở bất động sản, cần đầu tư rất lớn đấy.
- Hề hề, cậu đúng là người ngoài ngành.
Đôi mắt nhỏ kia nhìn Hàn Đông nói:
- Bất động sản quả thật cần đầu tư rất lớn, nhưng cậu biết không, bọn họ đều nhờ vào vay ngân hang, dùng tiền của người khác, kiếm tiền của mình, mà mấy người bạn của tôi, mánh khóe vô cùng, muốn mượn được tiền chỉ là chuyện nhỏ à. Tôi cũng may mắn, lần này bọn họ cần người, liền gọi tôi qua giúp, dù sao bọn họ có quan hệ, nhưng có rất nhiều việc không tiện ra mặt mà.
Hàn Đông trong lòng nửa tin nửa ngờ, nếu thật sự như lời khoác lác của tên này, anh ta có quan hệ như thế, anh ta cũng không đến nỗi lăn lộn không ra cái gì à. Tuy Hàn Đông biết không thể nhìn bề ngoài mà xem người, nhưng hắn còn tin khí chất của một con người, quả thật có thể tiết lộ căn bản về người ấy, có tiền và không có tiền, người thực sự có kiến thức và người không có kiến thức, từ khí chất có thề đủ để phân biệt được.
Người đàn ông này từ trang phục và khí chất của Hàn Đông, có thể nhìn ra người thanh niên này hẳn có chút thân phận, bởi vậy có ý muốn kết nối quan hệ, không ngừng khoác lác, hỏi han Hàn Đông đi Minh Côn làm gì, nói nếu đi làm ăn, anh ta có thể giúp đỡ.
Hàn Đông chỉ vì rảnh rỗi đến nhàm chán mới nói chuyện với anh ta, cũng không muốn dây dưa quá nhiều với anh ta, do đó chỉ mơ hồ nói với anh ta là hắn chỉ tiện thể đi xem một chút thôi.
Thấy ánh mắt của Hàn Đông có vẻ xa cách ngàn dặm, người đàn ông kia liền không nhiều lời nữa, chỉ là khi nói chuyện với người bên cạnh, đôi mắt nhỏ tinh ranh thỉnh thoảng lại hướng về phía Hàn Đông nhìn một chút.
Sáng sớm hôm sau đã tới nhà ga thành phố Minh Côn rồi, Hàn Đông xuống tàu, đến bên đường đứng đón xe taxi, người đàn ông lùn kia liền theo tới, cười nói:
- Người anh em cậu định đi đâu, có muốn cùng tôi đi gặp bạn của tôi không, cậu là người làm ăn, biết thêm vài người thêm vài đường đi mà.
Hàn Đông khẽ cười nói:
- Không cần, tôi còn có chuyện khác, sau này có cơ hội rồi hãy nói.
- Ừ, đây là danh thiếp của tôi, cậu cầm lấy, ở Minh Côn gặp chuyện gì, có thể gọi vào điện thoại của tôi, tôi chắc chắn sẽ giải quyết.
Người đàn ông lùn kia nói xong, móc ra một tấm danh thiếp đưa cho Hàn Đông, nói:
- Nhớ gọi điện cho tôi nhé.
Hàn Đông cầm danh thiếp nhìn nhìn, tên tiểu tử này tên Kim Kiệt Quân, là tổng giám đốc công ty thương mại Đại Địa, Hàn Đông đoán công ty của gã là một công ty vỏ bọc mà thôi. Hàn Đông cười cười, để danh thiếp vào trong túi nói:
- Được thôi, có cơ hội tôi sẽ gọi điện cho anh.
Một chiếc xe taxi dừng lại, Hàn Đông liền lên xe sau đó giơ tay vẫy vẫy Kim Kiệt Quân.
Sau đó nói với lái xe đến tỉnh ủy Vân Điền, xe taxi đi nửa tiếng đến nơi, Hàn Đông trả tiền xe, xuống xe gọi điện thoại cho mẹ là Dư Ngọc Trân.
Dư Ngọc Trân tuy quản lý công ty thành viên Vân Điền của tập đoàn Đông Thăng, nhưng trên cơ bản bà giao công việc hết cho trợ thủ Kiều San San, cho nên bình thường đều ở trong nhà.
Hàn Chính cũng giống Hàn Đông bình thường đều ở nhà khách tỉnh ủy, không chuyển vào tiểu khu tỉnh ủy.
- Tiểu Đông, sao lại nhớ đến gọi điện cho mẹ, lễ Quốc Khánh không đi chơi à?
Trong điện thoại Dư Ngọc Hân cười nói.
Hàn Đông khẽ mỉm cười nói:
- Mẹ, con ở dưới lầu
- Dưới lầu, là ở chỗ nào?
Dư Ngọc Trân nghi ngờ hỏi.
Hàn Đông ngẩng đầu lên nhìn một chút nói:
- Số 18 đường Thái Vân Nam
- A …
Từ trong điện thoại truyền đến tiếng kêu ngạc nhiên của Dư Ngọc Trân, lập tức liền nghe thấy tiếng bà vui vẻ nói:
- Tiểu Đông, con đến Minh Côn rồi, sao không nói trước một tiếng.
Ngay sau đó bà liền mở cửa bước nhanh xuống lầu, nhân viên dưới lầu thấy phu nhân chủ tịch tỉnh vội vã chạy xuống dưới lầu, đều vô cùng kinh ngạc, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hàn Đông hai tay đút trong túi quần, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ chạy băng băng xuống của mẹ, mặt tươi như ánh mặt trời nói:
- Niềm vui bất ngờ này thật không tồi.
- Cái thằng bé này…
Dư Ngọc Trân thân mật đánh vào tay của hắn, nói:
- Còn làm bộ với mẹ, thế nào mà không nói trước với mẹ một tiếng.
Hàn Đông nói:
- Nói rồi, thì không còn là niềm vui bất ngờ nữa.
Sau đó Hàn Đông kéo lấy tay mẹ, cùng bà đi lên lầu. Những người ở dưới lầu đều đại khái biết rồi, nghe nói con trai của chủ tịch tỉnh cũng làm sếp, xem ra người đang cùng đi thân thiết với bà, chắc là con trai của chủ tịch tỉnh rồi, nhìn dáng vẻ của hắn, đúng là rất đẹp trai à, trong phút chốc, mấy cô nhân viên phục vụ xinh đẹp đều suy nghĩ linh tinh.
Vào trong phòng, Dư Ngọc Trân rót một chén trà cho hắn, vẻ mặt hiền lành ngồi trước mặt hắn, tường tận xem xét hắn.
Hàn Đông nói:
- Mẹ, mẹ nhìn con như vậy làm gì?
Dư Ngọc Trân quở trách nói:
- Xem xem con vẫn không được, thằng bé này, cũng không biết thường xuyên thăm mẹ.
Hàn Đông nói:
- Bố đâu, sao nghỉ mà không ở nhà?
- Con không phải không biết, bố con rất bận rộn, sáng hôm nay phải đi thị sát công tác an toàn, buổi chiều mới có thể rảnh rỗi.
Dư Ngọc Trân nói
- Từ lúc làm chức chủ tịch tỉnh, ông ấy không hề lơ là một ngày nào.
Hai người nói chuyện một lát, Hàn Chính đã trở lại rồi, vào cửa nhìn thấy Hàn Đông, ông cũng rất bất ngờ, cười nói:
- Hàn Đông con đến cũng không nói một tiếng, muốn làm cuộc tập kích bất ngờ à!
Buổi trưa, Dư Ngọc Trân đích thân xuống bếp, làm vài món Hàn Đông yêu thích, người một nhà vui vẻ hòa thuận cùng ăn cơm.
Cơm nước xong, Dư Ngọc Trân thấy khi hắn nói chuyện dường như không tập trung, khẽ mỉm cười, trong lòng biết hắn đang nghĩ đến Kiều San San, trong lòng thầm thở dài một hơi, thằng bé này vẫn không thể quên được con bé Kiều San San.
Hàn Chính cũng nhìn ra được điểm này, trong lòng thầm mắng Hàn Đông, có điều ông cũng không tiện nói gì, dù sao ông cũng không thể trước mặt bà xã giật dây cho con trai đi tìm Kiều San San.
Dư Ngọc Trân từ trong ngăn kéo lấy ra một tờ danh thiếp đưa cho hắn, nói:
- Đi đi, con bé chắc đang ở phòng làm việc, buổi tối quay về sớm một chút.
Hàn Đông mừng rỡ nói:
- Cám ơn mẹ, tạm biệt bố mẹ.
Nói rồi hắn liền nắm lấy tấm dnah thiếp chạy xuống dưới lầu.
Xuống dưới lầu, hắn liền gọi một chiếc xe, rất nhanh liền dựa theo địa chỉ trên tấm danh thiếp, tìm thấy địa chỉ của công ty thành viên tập đoàn Đông Thăng taị Vân Điền.
Đứng dưới lầu, hắn ngẩng đầu lên nhìn một chút, chỉ nhìn thấy trên đỉnh lầu hai chữ màu vàng to lập lòe Đông Thăng, dưới ánh sáng mặt trời, phản chiếu từng ánh vàng, trong lòng Hàn Đông, không khỏi bùi ngùi một hồi, tập đoàn thông tin Đông Thăng này, hoàn toàn vì hắn mới phát triển lên.
Nhìn tập đoàn Đông Thăng không ngừng trưởng thành, mặc dù hắn chỉ bỏ ra một chút ít mà thôi, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút tự hào.
Ngay sau đó vừa nghĩ đến có thể lập tức gặp được Kiều San San, trong lòng hắn có chút phấn khởi.
Lầu một là để tiếp đãi, trước quầy tiếp đón có một nữ nhân viên mặc đồng phục đứng đó, cô đã để ý thấy chàng thanh niên đẹp trai đứng một lúc trước cửa lầu, trong lòng có chút nghi ngờ, anh chàng đẹp trai này đến đây làm gì vậy.
- Xin chào, xin hỏi văn phòng của tổng giám đốc Kiều ở tầng mấy?
Hàn Đông tiến lên mỉm cười hỏi.
Nhân viên tiếp tân suýt chút nữa thì bị nụ cười của hắn làm mê man, cô cười ngọt ngào nói:
- Xin lỗi, xin hỏi ngài có hẹn trước sao?
- Hẹn trước?
Hàn Đông sững người, lập tức hỏi:
- Còn phải hẹn trước sao?
- Dạ…
Cô nhân viên văn phòng kia ngây ngô gật đầu, mặt lập tức hơi đỏ lên, nói:
- Tập đoàn Đông Thăng là tập đoàn cỡ lớn trong nước , ở các mặt thông tin tính toán , là tập đoàn dẫn đầu toàn quốc, lãnh đạo công ty rất bận, ngài muốn hẹn trước không?
Hàn Đông lắc lắc đầu, nói:
- Nhưng tôi không muốn hẹn trước.
- Hả.
Nhân viên văn phòng dường như hơi dại trai, ngây người một chút, bối rối nhìn hắn, bộ dạng có vẻ rất bất lực.
Hàn Đông không khỏi buồn cười, hắn cũng vì tâm trạng vui vẻ, nên mới trêu cô nhân viên văn phòng.
Sau đó hắn liền đi tới chiếc ghế rồi ngồi xuống, lấy điện thoại ra, gọi đến số của văn phòng Kiều San San, rất nhanh giọng nói thân thiết của Kiều San San truyền đến:
- Alô, xin chào, đây là tập đoàn truyền thông Đông Thăng…
- Xin chào tổng giám đốc Kiều
Hàn Đông cười hà hà nói:
- Anh đang đứng dưới lầu, nhưng chỗ các em quy củ quá, không có hẹn trước không cho anh lên.
- Hả…
Kiều San San kinh ngạc kêu lên một tiếng, lập tức nói:
- Em xuống ngay đây.
Rất nhanh, Kiều San San mặc trang phục công sở liền chạy xuống, nhân viên văn phòng đứng trước quầy tiếp tân thấy tổng giám đốc Kiều hớt hải chạy xuống đón tiếp anh chàng đẹp trai, lập tức kinh ngạc mở to hai mắt, mặt càng lúc càng đỏ.
Kiều San San vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói:
- Hàn Đông sao anh lại tới đây, sao không liên hệ với em sớm.
Nói rồi kéo cánh tay hắn đi lên lầu.
Nhân viên văn phòng nhìn Hàn Đông và Kiều San San tay nắm tay đi lên lầu, cuối cùng cũng biết người đàn ông đẹp trai khiến người ta phải động lòng này, hóa ra là bạn trai của tổng giám đốc Kiều, lập tức trong lòng vô cùng thất vọng.
Đi vào văn phòng cuả Kiều San San, hai người không tự chủ được mà ôm lấy nhau, lập tức hôn nhau cuồng nhiệt.
Rất lâu sau đó, hai người mới dứt ra, vừa mới thở dốc được hai cái, hai người lại ôm hôn nhau, Hàn Đông không kìm được mà đặt tay lên bộ ngực đầy đặn của Kiều San San.
Tiết trời tháng mười, vẫn còn chút nóng, Kiều San San mặc váy, tay hắn rất nhanh từ cổ áo liền hướng vào bên trong.
- Ô kìa, đây là văn phòng, Hàn Đông...
Mặt Kiều San San đỏ bừng, hơi giãy dụa.
Hàn Đông nhìn thấy bộ dạng của cô, trong lòng hơi động lòng, liền nói:
- Phòng làm việc của em hẳn là không có ai tùy ý đi vào.
- Anh…
Nhìn nụ cười xấu xa trên mặt Hàn Đông, trong lòng Kiều San San lập tức hiều ý đồ của hắn, lập tức mặt đầy thẹn thùng, có điều trong lòng cô, cũng là có chút mong chờ.
Thấy Kiều San San ngầm đồng ý rồi, Hàn Đông cười ha hả, ôm cô ngồi xuống sô pha, lập tức giơ tay cởi chiếc thắt lưng của cô ra, sau đó đẩy váy ra, hai cặp đùi thon dài trắng nõn của cô lộ ra, bên trong cô mặc chiếc quần lót màu hồng, bên trên còn thêu chú gấu nhỏ đáng yêu, Hàn Đông khẽ mỉm cười, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve bên trên, cách một tấm vải mỏng manh, có thể cảm nhận rõ ràng những gì bên trong.
Kiều San San hơi kêu lên một tiếng, khẽ nhắm mắt lại.
Đúng lúc này, điện thoai trên bàn dồn dập vang lên, Kiều San San chợt mở mắt.
Hàn Đông buôn bực thở hắt, đưa chân nhướng lên, lấy điện thoại lại, đưa Kiều San San, ra hiệu cô nghe máy.
- A lô…
Kiều San San giọng điệu bình tĩnh nhấc máy, lập tức hét lên kinh ngạc:
- Hả, cô giữ anh ta lại, nói tôi không ở đây, cái gì? Tôi biết rồi…
Đặt điện thoại xuống, Kiều San San hơi sợ hãi nói:
- Hàn Đông, có người đến…
- Cái gì?
Hàn Đông ngây người sửng sốt, buông Kiều San San ra, để cô kéo váy xuống, trong lòng không hiểu chút nào, người nào mà lại lớn lối như vậy, không ngờ trực tiếp xông vào văn phòng của phó tổng giảm đốc tập đoàn Đông Thăng.
Cốc cốc cốc…
Một tràng gõ cửa truyền đến, một giọng nói bên ngoài:
- Anh biết em đang ở trong, mở cửa đi…
Hàn Đông nhìn Kiều San San một cái, lập tức đứng lên, đi đến mở mạnh cánh cửa.
Một bó hoa tươi xuất hiện trước mặt, Hàn Đông một phát bắt được, sau đó ném thẳng xuống đất.
- Hả, anh là ai?
Cầm bó hoa tươi là một người đàn ông cao, mặt anh ta rất nỗi kinh ngạc, rất rõ ràng anh ta không ngờ người mở cửa lại là một người con trai, còn ném thẳng hoa của mình xuống đất.
- Còn anh là ai?
Hàn Đông lạnh lùng hỏi.
- Không mượn anh xen vào!
Tên tiểu tử kia rất hung hăng, anh ta nhìn vào phía trong, lập tức quan sát Hàn Đông một lượt, nói:
- Mày là ai, sao lại ở trong văn phòng cuả San San?
Trong mắt y, tràn đầy đố kị, dường như hận không thể nuốt chửng Hàn Đông vậy.
Kiều San San đi đến, giơ tay khoác lên cánh tay Hàn Đông nói:
- Tần Dung, tôi nói tôi có bạn trai rồi, mong anh đừng quấy rầy nữa được không!
- Mày là bạn trai của cô ấy?
Tên Tần Dung kia liếc mắt nhìn hắn một cái
- Anh không tin, San San em cần gì phải tìm một người đến diễn với anh, anh đối với em là thật lòng, vì em, những người bạn gái trước kia anh đều không lui tới nữa rồi, em…
Hàn Đông hiểu rồi, tên này đến để theo đuổi Kiều San San, có điều sự theo đuổi của y, thái độ có chút kịch liệt, không ngờ không được sự cho phép mà xông lên.
- Cút!
Hàn Đông bực tức nói, nghe lời nói đã biết y không phải là thứ tốt đẹp gì, bởi vậy hắn vô cùng phẫn nộ.
Nếu là một người đứng đắn, cho dù theo đuồi Kiều San San, Hàn Đông cũng sẽ không để ý, nói cho cùng cũng chỉ cho thấy sức hấp dẫn của Kiều San San. Nhưng kẻ như này, cũng không phải là đơn thuần theo đuổi Kiều San San, cho nên Hàn Đông sẽ không khách khí với y.
- Ơ, tên tiểu tử này cáu kỉnh quá nhỉ.
Tần Dung cười lạnh một tiếng
- Oắt con nếu biết điều, thì tránh xa Kiều San San ra một chút, không thì tao cho mày xấu mặt.
Hàn Đông lạnh lùng nhìn y, trầm giọng nói:
- Tao nói cho mày biết, sau này tránh xa Kiều San San một chút, không thì đừng trách tao không khách khí.
- Ha ha, không khách khí với tao, bố mày xem mày có bản lĩnh gì, thằng oắt con mày có gan thì đợi ở đây.
Tần Dung hung hăng cười nói, lập tức rút điện thoại ra gọi.
Hàn Đông không ngờ rằng mình đến tìm Kiều San San, không ngờ lại gặp phải chuyện này, cũng vô cùng tức giận, lúc này cũng lấy điện thoại ra, gọi vào điện thoại ở nhà của cha mẹ, nghe điện thoại là Dư Ngọc Trân.
- Đây là có chuyện gì à, có người đến gây rối ở công ty, còn quấy rầy Kiều San San, mẹ cũng không quản một chút!
Khẩu khí của Hàn Đông lộ ra một chút bất mãn.
Dư Ngọc Trân cũng rất nghi hoặc, nói:
- Sao lại thế, mẹ làm sao biết được?
Hàn Đông ngắn gọn nói lại sự việc, nói:
- Tên ranh đấy là Tần Dung, nó hiện gờ đang ở công ty, còn gọi điện gọi người đến để xử lý con đây này!
- Được, mẹ biết rồi.
Dư Ngọc Trân cũng có chút tức giận
- Mẹ sẽ nói ngay với ba con.
Gác máy, Dư Ngọc trân nói lại sự việc với Hàn Chính, nói:
- Thôi anh gọi một cuộc điện thoại đi, tiểu Đông rất bất mãn.
Hàn Chính nói:
- Họ Tần à, chắc không phải Tần Gia chứ.
Ngay sau đó ông liền bấm một số điện thoại, trầm giọng nói:
- Giám đốc sở Nhậm à, tôi là Hàn Chính, chuyện là như vậy…
Nhận đươc điện thoại, là giám đốc sở công an tỉnh Vân Điền Nhâm Đức Gia, đặt máy xuống, ông lập tức gội điện thoại cho cục trưởng công an thành phố Đào Hi Gia, để anh ta đưa người đến tập đoàn Đông Thăng ngay, ông ta sẽ đi theo ngay sau đó.
Đào Hi Gia vừa nghe giám đốc sở coi trọng việc này như vậy, không khỏi sợ tới mức đổ mồ hôi, không biết lại là có chuyện quan trọng gì, lúc này liền dẫn theo một xe cảnh sát phóng thẳng đến tập đoàn Đông Thăng.
Lúc này, tại tầng dưới của tập đoàn Đông Thăng, mười người đàn ông mặc vest từ trên xe nhảy xuống, nối đuôi nhau đi vào trong tòa nhà.
- Các người có chuyện gì…
Nhân viên văn phòng chào hỏi, kết quả bị một người đàn ông trừng mắt nhìn cô, trầm giọng nói:
- Không liên quan đến cô, đứng sang một bên đi.
Trên lầu, hai tay Tần Dung khoanh trước ngực, một bên chân không ngừng gõ xuống nền, vẻ mặt đầy khinh miệt nhìn Hàn Đông cười, nói:
- Oắt con, hôm này mày chết chắc rồi, tao sẽ cho mày bò mà đi ra ngoài.
Kiều San San tức giận nói:
- Anh làm gì thế Tần Dung, ở đây là tập đoàn Đông Thăng!
- Tập đoàn Đông Thăng thì làm sao!
Tần Dung bĩu môi nói:
- Muốn anh tha cho thằng nhãi này cũng được, em đồng ý theo anh, anh sẽ tạm tha cho nó.
Hàn Đông cười lạnh lùng:
- Tao cũng muốn xem ai tha cho ai!
Đúng vào lúc này, đám người mặc vest đến nơi rồi, trời rất nóng, bọn họ mặc âu phục, thoạt nhìn rất chính quy, nhưng lại cho người khác một cảm giác buồn cười.
- Tần thiếu gia!
Người đàn ông bộ mặt giữ tợn tiến lên phía trước cung kính nói.
Những người đàn ông còn lại xếp thành hàng một đứng ra phía sau Tần Dung.
Tần Dung càng thêm đắc ý, nhìn Kiều San San một cái, rồi lại nhìn sang Hàn Đông, nói:
- Tao đếm ba tiếng, mày quỳ xuống xin tha, từ đây bò ra ngoài, tao sẽ tha cho mày.
Hàn Đông nhìn y, không nói gì, chỉ giơ tay đẩy Kiều San San lùi ra phía sau.
- Ba, hai, một!
Tần Dung đếm xong, thấy Hàn Đông vẫn bất động, liền trầm giọng nói:
- Đánh gãy cái chân chó của nó…
- Vâng, Tần thiếu gia!
Người đàn ông mặc âu phục thấy dáng người Hàn Đông không cao như mình, cộng thêm bản thân cũng luyện tập liên tục, nên một mình đi lên, một tay vỗ vào phía mặt Hàn Đông.
- Cút!
Hàn Đông nổi giận gầm lên một tiếng, đạp mạnh một cước, đùng một tiếng, tên kia bị đạp lùi mấy bước, đập ngay vào tường, gã lập tức dựa vào tường trượt xuống đất, bộ mặt đầy đau đớn, nhưng không kêu ra tiếng.
Tần Dung thấy Hàn Đông mạnh như vậy, giật mình kinh hãi, nói:
- Lên hết cho tao!
Kiều San San thấy thế, quay người lại bắt đầu bấm số gọi cảnh sát.
Tần Dung cười lạnh một tiếng nói:
- Gọi đi, anh xem ai dám quản!
- Không được động đậy!
Đúng lúc này, một đám cảnh sát vọt lên, người chạy ở phía trước nhất chính là cục trưởng công an thành phố Minh Côn Đào Hi Gia, anh ta vừa nhìn đám người mặc âu phục, đau đầu ngay một trận, có điều nghĩ tới giám đốc sở sắp đến ngay, trong lòng anh ta cũng đã có xác định.
- Không được nhúc nhích, tất cả giơ tay lên!
Đào Hi Gia quát.
Đối với những người cảnh sát bỗng nhiên đến, những người mặc âu phục có chút kinh hãi, ánh mắt đều nhìn về phía Tần Dung.
Tần Dung nhận ra Đào Hi Gia, thấy anh ta đích thân đến, trong lòng rất kinh ngạc, y bước lên trước nói:
- Là cục trưởng Đào phải không, tôi tên Tần Dung, đây là có chuyện gì vậy, công ty tranh chấp, dường như không tới phiên cảnh sát quản chứ!
- Tần Dung…
Đào Hi Gia vừa nghe cái tên này, sắc mặt lập tức thay đổi, liền cắn răng nói:
- Tranh chấp công ty gì chứ, chúng tôi nhận được báo cáo, ở đây có người gây rối, Tần… Tần thiếu gia, sao anh lại ở đây.
Hàn Đông đã nhìn ra, cái tên họ Tần quả nhiên có bối cảnh, tên cục trưởng cũng biết thân phận của y, có điều để xem sự việc sẽ diễn tiến ra sao.
Tần Dung cười hằng hặc nói:
- Cục trưởng Đào, các anh lầm rồi, mấy người này đều là nhân viên của công ty Mặc Thiết, bọn họ với công ty Đông Thăng có chút tranh cãi về nghiệp vụ, đây không phải đến tranh luận đấy ư, anh xem họ từng người mặc âu phục, giống người gây rối sao!
- Cái này…
Đào Hi Gia có chút khó xử, cái tên Tần Dung này không dễ chọc, nhưng nghe ý tứ của giám đốc sở, phải bảo vệ người của tập đoàn Đông Thăng mà.
Chính lúc này, giám đốc sở công an Nhâm Đức Gia cũng chạy tới, ông ta vừa nhìn thấy cảnh sát đứng một bên không làm việc, lập tức quát:
- Làm cái gì, đưa hết tất cả về để điều tra.
- Giám đốc sở!
Đào Hi Gia lập tức mừng rỡ, giám đốc sở đến rồi, vậy là không phải chịu tiếng xấu thay cho người khác rồi.
- Đào Hi Gia cậu làm cái kiểu gì thế, tôi bảo cậu đưa người đến tản bộ sao?
Nhâm Đức Gia bất mãn nói.
Đào Hi Gia nhìn Tần Dung một cái, nói:
- Giám đốc sở, những người này…
Nhâm Đức Gia vung tay, dứt khoát nói:
- Đưa về!
- Vâng!
Đào Hi Gia vừa thấy thái độ cứng rắn của giám đốc sở, cũng không nói gì, lập tức chấp hành mệnh lệnh.
Mà những người cảnh sát kia đương nhiên cũng nhanh chóng hành động, lấy còng tay ra còng tay người.
Đối mặt với nhiều cảnh sát như vậy, bọn người mặc âu phục cũng không thể phản kháng, nếu như vậy sẽ lớn chuyện mất.
Có điều trong đó có một người đàn ông sắc mặt hơi tái, nhắm ngay cơ hội chạy xuống dưới lầu.