Cốc cốc, phó đồn trưởng mang theo mấy viên cảnh sát, ra sức gõ cửa phòng bên kia
Một lúc sau, cánh cửa mở ra, hai người đàn ông tóc dài ngồi trong phòng, nhìn thấy cảnh sát đi vào, trên khuôn mặt hai lập tức hiện lên nét sợ hãi.
- Có chuyện gì à?
Một người đàn ông tóc dài đứng lên nói.
Phó đồn trưởng cảnh sát lạnh lùng nói:
- Kiểm tra thường lệ, lấy chứng minh thư ra đây.
- Cảnh quan, chúng tôi ra ngoài đi hát, ở đâu ra mà lúc nào cũng mang chứng minh thư theo người đâu.
Người đàn ông tóc dài còn lại cười cợt nhả nói.
Chu Chính đứng nhìn lạnh lùng, rõ ràng trên người hai người đàn ông tóc dài này toát ra vẻ côn đồ. Hẳn là loại người vô tích sự trong xã hội, nhưng sao bọn chúng lại móc nối với Hàn Đông được, dựa vào trực giác anh ta cảm thấy hai tên này chắc có liên quan đến cú điện thoại tố giác Hàn Đông, hơn nữa khi nãy hai tên này có vẻ hoảng sợ, dù chỉ là thoáng qua nhưng đã bị sự nhạy bén của Chu Chính nắm bắt được.
- Không có chứng minh thư, vậy đi về với chúng tôi.
Giọng phó đồn trưởng trầm trầm.
- Lão đại, không phải chứ, chúng em chỉ đi hát, cũng không phạm tội gì, tại sao lại bắt chúng em đi.
Một tên tóc dài nói.
Tên tóc dài còn lại trợn mắt nói:
- Cảnh sát cũng không được bắt người tùy tiện chứ.
- Tôi muốn tố cáo…
Hai tên tóc dài mỗi người một câu, khiến phó đồn trưởng rất khó xử, dù sao cảnh sát bắt người cũng được nhưng ít ra phải có cớ mới được. Hai tên đó rõ ràng là dân địa phương. Nếu như chỉ vì không mang theo chứng minh thư theo người mà bắt về, quả thật khó mà ăn nói.
Chu Chính liền ra hiệu cho Phó đồn trưởng bỏ qua chuyện này, mấy viên cảnh sát đành thả hai tên đàn ông cười cợt nhả, sau đó liền đi ra ngoài.
- Cho người theo sát hai tên kia, xem bọn chúng làm gì, nếu có cơ hội thì bắt về đồn hỏi chuyện.
Chu Chính trầm mặt dặn dò.
Sự việc có liên quan đến Hàn Đông. Cho dù chỉ là bước đầu nghi ngờ, Chu Chính cũng phải điều tra đến cùng.
- Cục trưởng, không biết cụ thể phải điều tra những gì?
Phó đồn trưởng lấy hết dũng khí hỏi, ông ta đến bây giờ vẫn chưa biết rốt cuộc Chu Chính vì chuyện gì.
Chu Chính lạnh lùng cười:
- Tôi nghi ngờ bọn chúng có liên quan đến cuộc điện thoại tố giác, anh theo dõi bọn chúng, làm rõ mục đích của bọn chúng là gì!
- Xin cục trưởng yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt chuyện này.
Phó đồn trưởng vừa nghe. Lập tức trong lòng có một niềm vui bất ngờ, Chu Chính đã giao việc này cho mình, nếu như việc này làm tốt, nói không chừng Chu Chính mà hài lòng thì sẽ đổi cho mình đến nơi khác làm đồn trưởng, cái này cũng rất có khả năng.
Đồn trưởng gật gật đầu:
- Đi thôi
Ngay lúc này, ở trong phòng, hai tên tóc dài như trút được gánh nặng, vừa gọi điện tố cáo quả thật là do một trong hai người ở bên dưới dùng điện thoại công cộng gọi. Hơn nữa bọn chúng còn mang theo camera, vốn là muốn sau khi cảnh sát đến sẽ chụp được vài bức ảnh hay ho, cuối cùng không ngờ mấy viên cảnh sát hoàn toàn không vào bên trong cửa, ngược lại lại tìm vào đến đây. Làm chúng sợ đến mức phải dấu ngay xuống dưới sô pha. Tuy nhiên mấy tên cảnh sát không hề lục soát.
- Có vấn đề gì sao?
Nhìn thấy Chu Chính quay lại, Hàn Đông hỏi một cách nghi hoặc.
Chu Chính ngẫm nghĩ một chút, xem ra phải nói qua về tình huống thật một chút:
- Em thấy việc này có gì không bình thường, đã cho cấp dưới đi điều tra rồi.
Hàn đông cũng không hiểu, rốt cuộc là kẻ nào đang đứng đằng sau âm mưu này, có điều bản thân cũng không có điểm yếu nào để kẻ khác nắm, chỉ là đến để hát hò mà thôi, cũng chẳng có gì to tát. Chỉ là có kẻ giở trò đằng sau, hắn cũng muốn làm rõ, bởi vậy để Chu Chính cho người đi điều tra chuyện này.
Chuyện này đối với hắn mà nói thì chỉ như một khúc nhạc đệm mà thôi, theo sau mấy người hát đến 10 giờ, sau đó cùng đi ra ngoài ăn đêm.
Ngày hôm sau là ngày mồng hai tháng năm, Hàn Đông lái xe đưa Lữ Nhạc và Tiêu Bối Bối đi Trúc Hải chơi, Trúc Hải là danh lam thắng cảnh nổi tiếng nhất ở thành phố Tân Châu, hễ là người lạ đến cơ bản đều sẽ muốn đến Trúc Hải chơi một phen. Ngày mồng ba tháng năm, Hàn Đông đưa các cô đi chơi Thạch Hải và những nơi khác. Lữ Nhạc và Tiêu Bối Bối đi chơi vô cùng vui
Mồng bốn tháng năm là phải đi làm rồi, hắn nói với Tả Nhất Sơn một tiếng, sau đó tiếp tục đưa Lữ Nhạc và Tiêu Bối Bối đi chơi, dù sao chỉ trong phạm vi của thành phố Tân Châu, cũng coi như là xem xét dân tình. Công việc mặc dù rất quan trọng, nhưng trong cuộc sống, có những thứ phải quan tâm một chút.
- Mẹ nó, thằng đấy cuối cùng là lai lịch thế nào chứ?
Vương Quân, Tạ Trác Vĩ, Tất Bác Bình, Đào Gia Uy đang ngồi ăn cơm, nói đến chuyện lúc trước là mấy người lại bực tức.
Tên mập Đào Gia Duy tức giận nói:
- Thằng cha đó thật độc ác, chân tôi vẫn còn đang đau đây.
Tạ Trác Vĩ, Tất Bác Bình vẫn đang âm thầm thở dài, nghĩ lại có chút sợ hãi, đồng thời đối với thân thủ của Hàn Đông cũng có chút kinh hãi, khi đó bọn chúng còn nghĩ là chân chúng bị gẫy rồi cơ, nhưng sau khi đến bệnh viện thì chỉ bị chệch mà thôi. Tuy nhiên hiện giờ khớp vẫn còn sưng nhưng cũng không có gì đáng ngại.
Ba người bọn chúng trả ba trăm nghìn tệ, đều là do nhà Đào Gia Duy trả.
Tuy bị thiệt hại nặng, nhưng đến bây giờ bọn chúng vẫn không biết thân phận của đối phương như nào, bởi thế cảm thấy cực kỳ uất ức.
- Thù này không trả thì tôi không thể nuốt được cục tức này.
Tạ Trác Vĩ nghiến răng nghiến lợi nói.
Đào Gia Duy nói:
- Tôi đã nhớ được biển số của hai chiếc xe đó, đến lúc đó sẽ gọi điện nhờ bạn điều tra, nhất định sẽ biết được thân phận của hắn ta.
Tạ Trác Vĩ đập bàn nói:
- Thế thì tốt, chỉ cần có đầu mối nhất định sẽ điều tra ra nó, biển số xe của nó là gì để tôi cho người của tôi đi điều tra.
Đào Gia Duy trong lòng đã nhớ rất rõ biển số xe của Hàn Đông, người trong nhà họ đều làm trong quan trường, nói cho họ biết, nhờ người đi điều tra nhất định có thể nhanh chóng tìm ra được.
Vương Quân lạnh lùng theo dõi tất cả, dù lần này y không bị ăn đòn cũng không bị bắt đến doanh trại, nhưng mấy người kia đều là bạn của y, hơn nữa lại còn bị bắt đi trước mặt y, khiến y cảm thấy vô cùng mất mặt, nên trong lòng y hận Hàn Đông vô cùng, hắn nghĩ nhất định phải tìm cơ hội xử lý hắn, thằng đó ở thành phố Tân Châu vậy thì sẽ nghĩ cách để người ở Tân Châu giúp đỡ xử hắn, nhất định sẽ không có vấn đề gì lớn. Dù cho Hàn Đông có chút tiền, thân thủ cũng khá. Nhưng nếu cơ quan chính phủ muốn xử lý một người dù kẻ đó có lợi hại nữa thì cơ bản là không có cách nào chống lại.
Hàn Đông vẫn không biết mấy tên kia đang nghĩ kế đối phó mình, có điều dù hắn có biết thì cũng sẽ cười nhạt, mấy tên đó cậy nhà có chút điều kiện, đến người bình thường cũng còn kém, đối với hắn mà nói, những tên kia chỉ có chút ăn chơi trác táng, cậy điều kiện gia đình mà tác oai tác quái. Bắt nạt những người bình thường chứ bản thân chúng làm gì có bản lĩnh mấy.
Chơi suốt hai ngày, Lữ Nhạc và Tiêu Bối Bối đang nghỉ ngơi ở nhà nửa ngày, mà Hàn Đông thì đanh tranh thủ đến văn phòng xử lý chút chuyện công vụ.
Thời gian nghỉ cũng không có chuyện gì xảy ra, công vụ của ngày hôm nay cũng làm từng bước, chỉ cần không họp là hắn có thể nhanh chóng giải quyết xong việc.
Ngày mồng 6 cũng là thứ 7, bắt đầu từ ngày hôm nay cả nước bắt đầu thực hành chế độ năm ngày công tác, cho nên thứ 7 cũng không cần đi làm. Có điều Lữ Nhạc và Tiêu Bối Bối phải về rồi, hắn lái xe đưa họ ra sân bay Thục Đô. Nhìn máy bay bay lên không trung, hắn cảm giác như mình cũng bị mang đi theo vậy.
Những ngày này, hắn ở cùng Lữ Nhạc và Tiêu Bối Bối rất vui vẻ, hơn nữa quan hệ giữa hắn và Lữ Nhạc cũng thân thiết hơn vài phần.
Đương nhiên trông mấy ngày này, chơi như vậy khiến hắn có chút mệt, hắn đi cùng Lữ Nhạc và Tiêu Bối Bối bừng bừng hứng khởi, họ không mệt nhưng hắn thì đi đến lưng đau chân thì chuột rút.
Cho nên ngày chủ nhật hắn không đi ra ngoài mà ở lại nhà nghỉ ngơi cả buổi.
Đồng thời, Hàn Đông cũng phải suy nghĩ cho bước kế tiếp của kế hoạch công tác.
Cho đến bây giờ, Hàn Đông đã rất quen thuộc với thành phố Tân Châu từ trên xuống dưới rồi, nên hắn cảm thấy là lúc nên bắt đầu công việc rồi.
Về bản thảo kinh doanh thành thị mà Tả Nhất Sơn đưa cho Hàn Đông, hắn rất nghiêm túc xem xét, tiếp theo phải từng bước phát triển tiếp.
Sáng ngày thứ 2, Hàn Đông xuống giường với tinh thần phấn chấn, xuống tầng tới cửa hàng ăn uống để ăn sáng. Mọi người ở nhà khách đều đã biết được thân phận lãnh đạo của hắn, nên đã chuẩn bị riêng cho hắn một phòng ăn mà bình thường đều không sử dụng cho bên ngoài. Hơn nữa mỗi tháng Hàn Đông trả mỗi lần năm nghìn tệ tiền ăn. So với số thức ăn đó thì giá cả rẻ đến mười phần. Hắn cũng không so đo gì, dù sao cũng coi như một loại ẩn hình phúc lợi của việc làm quan đi.
Ăn xong bữa sáng ra, Vu Đại Lực đã lái xe ngồi đợi sẵn bên ngoài, Tả Nhất Sơn vừa nhìn thấy hắn đi ra liền nhanh chóng đi lên trước mở cửa xe.
Từ tòa nhà đến trụ sở cơ quan chưa đến một cây số, xe chỉ đi vài phút đã đến nơi. Vốn dĩ hắn định mỗi ngày đều đi bộ đi làm, nhưng như vậy chỉ làm cho người ta cảm giác như mình đang làm trò, nên Hàn Đông không nói ra.
Gần lúc tan tầm buổi trưa, điện thoại của văn phòng Hàn Đông vang lên.
Nhấc máy liền nghe thấy bên trong một giọng trầm thấp vang lên:
- Đồng chí Hàn Đông phải không, tôi là Uông Kỳ Tài Ủy ban kỷ luật.
Hàn Đông sửng sốt, chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh Uông Kỳ tại sao bỗng dưng lại gọi cho mình, dù Uông Kỳ Tài là người của hắn. Nhưng anh ta và Hàn Đông bình thường cũng chẳng bao giờ liên lạc cả.
- Chào chủ nhiệm Uông, anh có việc gì chỉ bảo?
Hàn Đông mỉm cười hỏi.
Uông Kỳ Tài nói:
- Cũng không có gì. Chỉ là gọi điện để biết tình hình thôi, ngày lễ mồng một tháng 5 anh không đi đâu chơi à?
Hàn Đông thấy nao nao, trong lòng rất kinh ngạc, Uông Kỳ Tài là Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật tỉnh, anh ta chắc không gọi điện để nói chuyện phiếm. vậy rốt cuộc là vì cái gì nhỉ?
- Chủ nhiệm Uông, ngày lễ mồng một tháng 5 vị hôn thê và em họ của tôi đến Tân Châu chơi, tôi cùng các cô ấy đi dạo chơi.
Hàn Đông thấy cuộc điện thoại của Uông Kỳ Tài có chút dị thường, đối với vấn đề của hắn, hắn cũng không có gì giấu diếm. Tất cả đều là ăn ngay nói thật.