Người Cầm Quyền

Chương 428: Tâm bay đi rồi



Kiều San San trong mắt ngập tràn hi vọng, nhìn Dư Ngọc Trân, vẻ mặt mong chờ.

Ngay cả Dư Ngọc Trân cũng cảm thấy thương tiếc trong lòng, bà thở dài, giơ tay vuốt đầu Kiều San San, nói:

- Là Tiểu Đông nhà bác nợ con.

Vẻ mặt Hàn Đông ảm đạm, trong lòng rất khó chịu.

Cho dù Lão thái gia đã chấp nhận mối quan hệ giữa hắn và Kiều San San, thế nhưng hắn thủy chung không thể nào cho cho Kiều San San một danh phận mà chỉ có thể để cho cô yên lặng ở bên cạnh hắn, thậm chí còn không được quang minh chính đại, chuyện này, đối với Kiều San San, quả thật đúng là một chuyện rất uất ức.

- Bác gái, đây là cháu tự nguyện.

Kiều San San hạ giọng nói, giơ tay nắm chặt tay của Hàn Đông. Cô cũng cảm nhận được tâm tình của Hàn Đông không được tốt cho nên mới dùng phương thức này để an ủi Hàn Đông.

Hàn Đông gắt gao nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Kiều San San, giống như cả đời cũng không muốn buông ra.

Dư Ngọc Trân từ ái nhìn Kiều San San, hỏi:

- Nghe nói cháu đã từ chức rồi, tiếp theo cháu có tính toán gì không?

Kiều San San nói:

- Tạm thời cháu cũng chưa có ý tưởng nào, tạm thời cháu và bạn cháu cùng nhau buôn bán, cũng coi như là để có chút việc để làm.

Dư Ngọc Trân gật đầu nói:

- Cũng được, có chút việc để làm thì ngày tháng qua cũng tốt hơn một chút. Không bằng như thế này, công ty Vân Điền của tập đoàn Đông Thăng bên kia còn thiếu một người, cháu qua đó giúp bác đi.

Kiều San San ngẩn ra, lập tức thẹn thùng nói:

- Bác gái, cháu cái gì cũng không biết.

- Làm gì có ai trời sinh đã biết kinh doanh quản lý đâu?

Dư Ngọc Trân mỉm cười nói.

- Cháu qua đó vừa làm vừa học là được.

Hàn Đông nói:

- Mẹ, mẹ muốn để cho San San làm gì vậy?

Hắn biết, mẹ kêu Kiều San San qua đó giúp bà, phỏng chừng là không đơn giản giống như vẻ bên ngoài như vậy, có lẽ la muốn cho Kiều San San cách xa mình một thời gian đi. Vừa rồi, mẹ đã để lộ ra, Lão thái gia đã chuẩn bị ngày mùng một tháng bảy này sẽ cho hắn đính hôn, như vậy, nói không chừng vì tránh để ảnh hưỡng, mẹ mới nghĩ đến việc cho Kiều San San đến bên cạnh bà.

Trong lòng Kiều San San cũng nghĩ tới khả năng này, mặc dù trong lòng vô cùng chua xót, thế nhưng cô biết được, mình một chút biện pháp cũng không có.

Dư Ngọc Trân nhìn thấy bộ dáng khó xử của Kiều San San, liền nói:

- Tiểu Kiều, cháu là một cô bé thông minh, cũng không phải trả lời gấp, nghĩ kỹ đi rồi nói lại cho bác.

Kiều San San hấp hé môi, thản nhiên cười nói:

- Bác gái, thật ra, cháu tình nguyện đến giúp bác, chỉ là cháu sợ làm không được tốt thôi.

Giờ phút này, Kiều San San càng tươi cười thì lại càng có vẻ bi thảm, khiến Hàn Đông nhìn thấy đau đớn trong lòng.

Dư Ngọc Trân trong lòng cũng tràn ngập thương tiếc, gật đầu nói:

- Vậy là tốt rồi, về những chuyện khác, cháu cũng không cần lo lắng quá đâu, đến đó rồi chậm rãi học, học rồi sẽ biết thôi.

Kiều San San gật đầu, không nói gì thêm.

Lúc này, nhân viên phục vụ gõ cửa, bưng đồ ăn vào.

Hàn Đông nói:

- Mẹ, chúng ta ăn cơm trước đi, không phải mẹ lâu rồi không được ăn món Tây Xuyên hay sao? Mẹ nếm thử một chút, xem đồ ăn ở đây thế nào.

Dư Ngọc Trân tươi cười nói:

- Ngửi mùi là đã muốn chảy nước miếng rồi.

Lúc ăn cơm, tâm tình của Hàn Đông vô cùng trầm trọng, hắn rất muốn hỏi mẹ, rốt cuộc, việc hôn nhân của hắn, lão thái gia đã sắp xếp như thế nào rồi. Lúc trước ở nhà, mẹ cũng không nói cho hắn biết Lão thái gia sẽ chuẩn bị cho mình đính hôn vào ngày mùng một tháng bảy này.

Ăn cơm xong, Hàn Đông lái xe trở về, đến dưới nhà, Kiều San San nói:

- Bác gái, cháu không lên nhà nữa đâu, bạn cháu còn đang ở nhà chờ, ngày mai cháu sẽ đến theo bác đi dạo phố.

Tuy cô biết được, trên lầu, hàn đông còn thừa rất nhiều phòng, thế nhưng bởi vì mẹ của Hàn Đông tới đây, cho nên cô cũng không tiện lên đó ở. Hơn nữa, tuy rằng hiện tại, nhìn bên ngoài trông cô có vẻ đã bình tĩnh trở lại, theeis nhưng trên thực tế, cô cũng đang rất cần được yên lặng suy nghĩ, tiêu hóa những chuyện đã xảy ra hôm nay.

Dư Ngọc Trân cũng không miễn cưỡng, gật đầu nói:

- Vậy được, ngày mai bác sẽ bảo Hàn Đông đến đón cháu.

Tuy rằng ngày mai là thứ sáu, là ngày phải đi làm, thế nhưng Hàn Đông bởi vì có mẹ đến đây cho nên đã xin nghỉ.

Kiều San San nói:

- Không cần đâu ạ, sáng mai cháu sẽ tự mình qua đây.

Hàn Đông nói:

- Vậy em cứ ở dưới này đợi một chút, anh lên rồi lập tức xuống đưa em về.

Kiều San San nói:

- Không cần đâu.

Hàn Đông không nói nhiều nữa:

- Cứ quyết định như vậy đi.

Sau đó, Hàn Đông liền đưa mẹ lên lầu. Tiếp đó, Hàn Đông đi xuống lầu, nhìn thấy Kiều San San lẻ loi đứng nơi đó, đèn đường trắng bệch lờ mờ tỏa xuống, trông vô cùng lạnh lẽo.

Hàn Đông đi đến, ôm Kiều San San vào lòng, hạ giọng nói:

- Anh không đáng…

- Đừng.

Kiều San San giơ tay che miệng Hàn Đông, hạ giọng nói:

- Đây là lựa chọn của em, dù sao anh đã từng nói, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ, không phải sao?

Hàn Đông dùng sức gật đầu, nói:

- Em yên tâm, cả đời này anh sẽ không buông tay với em.

Kiều San San thản nhiên cười, nhẹ nhàng tránh cái ôm của Hàn Đông, nói:

- Hàn Đông, chúng ta đi thôi, anh cũng phải về sớm một chút, đừng để bác gái phải đợi lâu.

Hàn Đông gật đầu, hai người lên xe, Hàn Đông chậm rãi lái xe ra khỏi tiểu khu. Nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng phía dưới, Dư Ngọc Trân biết được, Hàn Đông và Kiều San San quả thực là có tình cảm với nhưng, thế nhưng bà không được phép chọn lựa, không thể không tuân theo yêu cầu của Lão thái gia, đến mang Kiều San San đi, khiến hai người tách nhau ra một khoảng thời gian.

Sở dĩ làm như vậy, thứ nhất là bởi vì Hàn lão thái gia quả thật đã quyết định ngày mùng một tháng bảy này sẽ đính hôn cho Hàn Đông, nghe nói là đối tượng cũng đã xác định rồi, tin rằng Hàn Đông cũng sẽ đồng ý. Lúc này, nếu như Hàn Đông cả ngày vẫn cứ cùng Kiều San San triền miên, như vậy thì sẽ tạo ra ảnh hưởng không tốt, cho nên nhất định phải tách hai người họ ra một khoảng thời gian. Thứ hai, ý của lão thái gia là, hy vọng thông qua phương thức này, khiến tâm trạng của hai người bình ổn lại, đối với bọn họ cũng có lợi.

Chỉ có điều, nghĩ tới mình trái lương tâm làm ra chuyện như vậy, trong lòng Dư Ngọc Trân cũng chịu không nổi, bà chỉ hy vọng con mình có thể được vui vẻ, đồng thời, bà cũng rất thích Kiều San San, kỳ thật bà cũng rất hy vọng Kiều San San có thể trở thành con dâu của mình, ít nhất thì quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng sẽ được dễ dàng hơn một chút.

Hàn Đông đưa Kiều San San về đến khách sạn mà cô và Cát Ny đang ở rồi mới lái ô tô trở về.

Về đến nhà, thấy mẹ đang ngồi trong phòng khách xem Tv, Hàn Đông liền đi tới, ngồi xuống bên cạnh, hỏi:

- Mẹ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, hình như là có một số việc mẹ chưa có nói cho con biết phải không?

Dư Ngọc Trân nói:

- Hiện tại không phải là con đã biết hết rồi sao?

- Được rồi, để mẹ nói cho con, mẹ cũng chỉ biết là Lão thái gia đã quyết định, ngày mùng một tháng bảy này, sẽ đính hôn cho con, về phần đối phương là ai, thì mẹ cũng không được biết.

Dư Ngọc Trân tức giận nói.

Hàn Đông càng thêm buồn bực. Hiện tại đã là trung tuần tháng tư, cách tháng bảy cũng không còn xa nữa. Lão thái gia nếu như đã muốn đính hôn cho hắn, vậy thì sao đến giờ vẫn còn chưa cho biết đối phương là ai. Chuyện này giống như là đánh du kích vậy, ít nhất thì cũng phải cho hắn biết trước đã chứ, bất luận là hắn có không chấp nhận, thì cũng phải để cho hắn chuẩn bị tư tưởng trước, để hắn gặp mặt đối phương, giao lưu tìm hiểu một chút đã chứ.

- Cũng không biết lão thái gia tính toán như thế nào?

Hàn Đông trong lòng đoán mãi không ra. Lần trước, Lão thái gia quyết định đối tượng là Thẩm Dao, kết quả là Hàn Đông ngay cả ảnh chụp cũng không chịu xem, liền trục tiếp từ chối. Tuy rằng Lão thái gia không nói gì, thế nhưng Hàn Đông cũng biết, trong chuyện này, sau đó, Lão thái gia hẳn là phải bồi thường cho nhà họ Thẩm một chút. Mà lúc này, Hàn Đông cũng không biết Lão thái gia lại quyết định ai cho hắn đây.

Lúc này, Dư Ngọc Trân thản nhiên nói:

- Tiểu Đông, cô bé Thẩm Dao kia con còn nhớ chứ, chính là cô gái lần trước mẹ cho con xem ảnh đấy. Cha của cô ấy là Thẩm Điện Côn, hình như tháng sau sẽ được thăng cấp làm Tư lệnh quân khu Liêu Dương.

Hàn Đông sửng sốt, Thẩm Điện Côn trước đây không phải là Phó tư lệnh quân khi Liêu Dương hay sao? Nhanh như vậy mà đã được thăng làm tư lệnh quân khu ư? Phải biết rằng, Quân khu Liêu Dương là một trong 6 quân khu lớn của nước Hoa Hạ, là quân khu lớn bảo vệ phía Đông Bắc của nước Hoa Hạ. Tư lệnh ở đây, chính ủy bình thường vẫn là Thượng tướng mà hiện tại, Thẩm Điện Côn mới chỉ là Trung tướng, với quân hàn Trung tướng mà được thăng lên làm tư lệnh của một quân khu lớn, thì đúng là đã bước một bước quá nhanh rồi, như vậy tiếp theo, ông ta sẽ nhanh chóng được thăng lên làm Thượng tướng.

Ông nội của Thẩm Dao, Thẩm Như Long, cũng là một trong những nguyên lão của nước Hoa Hạ, là lui xuống từ vị trí Phó chủ tịch. Tuy rằng hiện tại, lực ảnh hưởng của ông cụ trong quân đội không nhỏ, thế nhưng muốn để cho Tẩm Điện Côn làm ra được một bước tiến lớn như vậy, thì với sức lực của một người hẳn là không bao giờ làm được.

- Mẹ bỗng nhiên lại nhắc tới chuyện này với mình, xem ra cũng là do Lão thái gia dặn dò. Ừ, cha của Thẩm Dao có thể được đề bạt nhanh như vậy, hẳn là Lão thái gia trong đó cũng có tác động không nhỏ.

Hàn Đông cân nhắc trong lòng.

- Đây có lẽ là một kiểu trao đổi đi, Lữ Quốc Trung lần này có thể được đề bạt làm Tổng tham mưu trưởng, chỉ sợ với chuyện này cũng có quan hệ rất lớn.

Nghĩ đến đây, Hàn Đông không khỏi lắc đầu, quan trường của nước Hoa Hạ, quả thực là vô cùng phức tạp.

- Mẹ, con hiểu rồi, con biết phải làm thế nào rồi.

Hàn Đông nhàn nhạt nói. Lần này mẹ đến, khẳng định là phụng mệnh đến, đặc biệt khuyên bảo hắn, nếu không, thì sao bà có thể nói chuyện này cho hắn biết chứ? Bởi vậy, cũng có thể hiểu được, lần này Lão thái gia đã tính toán chu toàn rồi.

Cũng chính bởi vì điều này, cho nên Hàn Đông cũng chỉ có thể tuân theo hết thảy những gì Lão thái gia an bài mà thôi.

- Lần này, tuy rằng không biết lão thái gia sẽ quyết định hôn sự cho mình thế nào, thế nhưng Lão thái gia cũng sẽ tìm cho mình một chỗ dựa không nhỏ đi.

Hàn Đông hạ quyết tâm trong lòng.

- Cho nên, chỉ cần miễn cưỡng ở chung là được, cứ như vậy chấp nhận sự thật đi.

Dư Ngọc Trân vừa lòng, gật đầu, nói:

- Hàn Đông, con là đứa bé thông minh, cũng không cần mẹ phải nhiều lời, con cũng có thể hiểu được mục đích lần này tới đây của mẹ, cho nên, con cũng phải khuyên bảo tiểu Kiều, bảo cô ấy đến giúp mẹ đi.

- Mẹ, San San là một cô gái lương thiện.

- Mẹ biết, mẹ cũng khá thích con bé. Con yên tâm, mẹ sẽ đối xử với con bé giống như con dâu mình.

Dư Ngọc Trân trấn an nói.

- Chuyện này con cứ yên tâm đi.

Hàn Đông cho dù lo lắng cũng không có cách nào, nói:

- Con đem San San giao cho mẹ, mẹ phải chiếu cố cô ấy cho thật tốt đấy.

- Ngươi, đứa nhỏ này, có bạn gái rồi, thì ngay cả mẹ cũng không tin tưởng nữa hay sao?

Dư Ngọc Trân cốc đầu Hàn Đông nói.

Hôm sau, không cần Hàn Đông khuyên bảo, Kiều San San vừa nhìn thấy Dư Ngọc Trân thì đã nói với bà là cô tình nguyện theo bà đến tỉnh Vân Điền.

Hàn Đông thở phào một hơi, đông thời, trong lòng cũng rất bực bội, cảm thấy vô cùng áy náy với Kiều San San.

Qua một đêm, Kiều San San dường như đã hoàn toàn thông suốt, trên mặt tươi cười ngọt ngào, nói chuyện cùng Dư Ngọc Trân.

Lúc đi dạo phố, Dư Ngọc Trân thân thiết lôi kéo tay Kiều San San, không lâu sau, Kiều San San cũng kéo tay Dư Ngọc Trân, hai người không ngừng đi dạo chung quanh, nhìn bộ dáng hai người thì cũng có chút hương vị mẹ chồng con dâu cùng nhau dạo phố.

Hàn Đông cũng liền trở thành tay sai vặt, ở một bên, phụ trách bê vác cùng trả tiền mua hàng.

Nhìn thấy mẹ và Kiều San San vừa nói vừa cười, trong lòng Hàn Đông vô cùng vui vẻ, lại có chút thương cảm, đồng thời cũng tràn đầy nghi hoặc, không biết, Kiều San San rốt cuộc là đang nghĩ gì.

Khi dạo phố, Dư Ngọc Trân mua không ít đồ, trong đó, không ít quần áo là đặc biệt mua cho Kiều San San. Kiều San San vốn nói thế nào cũng không chịu nhận, thế nhưng, dưới sự kiên trì của Dư Ngọc Trân, cô cũng chỉ còn cách vui vể nhận lấy.

Dư Ngọc Trân đã đạt được mục đích đi đến, cho nên, hôm sau, bà liền đáp máy bay trở về tỉnh Vân Điền. Hàn Đông và Kiều San San tiễn bà ra sân bay, Dư Ngọc Trân lôi kéo tay của Kiều San San, dặn cô chiếu cố bản thân mình, khi đến bên kia, thì đầu tiên phải liên hệ với bà.

- Bác gái yên tâm, cháu sắp xếp xong chuyện bên này rồi lập tức qua đó.

Kiều San San nói, cô cũng hiểu được ý của Dư Ngọc Trân, bởi vậy vô cùng phối hợp.

Hơn nữa, đêm qua, cô cũng đã suy nghĩ kỹ lại rồi. Chuyện giữa cô và Hàn Đông, đã không còn khả năng nữa rồi, mà ông nội của Hàn Đông có thể ngầm đồng ý quan hệ giữa cô với Hàn Đông đã là chuyện đáng quý lắn rồi. Hiện tại, mẹ của Hàn Đông còn bảo mình qua công ty của bà làm việc nữa, như vậy, có lẽ, đối với cô mà nói, quả đúng là một cơ hội không tồi, ít nhất còn có thể ở chung với mẹ của người mình yêu mến, coi như cũng là một loại an ủi rồi.

Cho nên, Kiều San San liền nghĩ thông suốt, ở cùng một chỗ với Dư Ngọc Trân, cũng là một chuyện tốt. Sở dĩ cô không có lập tức theo qua, là bởi vì cô cần phải liên lạc với người nhà một chút nữa, mặt khác, cô cũng muốn tranh thủ trong khoảng thời gian này, ở cùng một chỗ với Hàn Đông. Có lẽ, sau khi Hàn Đông đính hôn, chuyện hai người gặp lại, sẽ không còn được dễ dàng như vậy nữa, cho dù muốn gặp, thì cũng phải là lén gặp nhau mới được.

Khi máy bay bay đến tihr Vân Điền gào thét phóng lên trời cao, Hàn Đông thu hồi ánh mắt, dừng lại trên người Kiều San San.

Kiều San San chớp mắt, lập tức nhẹ nhàng nói:

- Hàn Đông, sao anh cứ nhìn em như vậy?

- Chúng ta đi thôi.

Hàn Đông nói xong, liền lôi Kiều San San lên xe, sau đó một đường bão táp nhanh chóng lái xe về nhà. Về đến nhà, Hàn Đông xuống xe, ôm lấy Kiều San San, mang cô lên trên lầu.

Vừa vào đến cửa, Hàn Đông liền cúi đầu, hôn thật sâu Kiều San San.

Kiều San San cũng nóng bỏng đáp lại.

Hai người đều biết, qua không bao lâu nữa, tình cảm giữa hai người, sẽ chỉ có thể cố gắng kiềm chế mà thôi. Cho dù tâm tư của Hàn Đông có đặt trên người Kiều San San, đối với người mà lão thái gia an bài không thèm để ý, thế nhưng Hàn Đông cũng nhất định phải chú ý đên mặt mũi của hai bên, có một số việc có thể làm, thế nưng, không được lộ liễu. Giống như việc sau khi Hàn Đông tuân theo lão thái gia an bài đính hôn xong, thì vẫn có thể duy trì quan hệ cùng Kiều San San. Những chuyện này cũng chỉ có thể ngầm hiểu trong lòng chứ không được tuyên bố ra ngoài, trên thực tế, trong thể chế của nước Hoa Hạ, chuyện này cũng không hiếm thấy, thế nhưng bất kể là đương sự hay là người bên ngoài, đều không có nói ra. Mà Hàn Đông cùng Kiều San San, sau này cũng có thể bí mật lui tới, thế nhưng hết thảy đều phải cẩn thận, không thể chính đại quang minh giống như những cặp đôi bình thường được nữa., ít nhất, ở mặt ngoài là như vậy.

Cho nên, hiện tại, trong lòng cả hai đều có chút kích động.

Giờ khắc này, khi hai trái tim gắt gao dựa vào cùng một chỗ, hai người kịch tình hôn, quên hết chuyện của thế gian.

Một lúc lâu sau, Hàn Đông phục hồi lại tinh thần, một tay ôm lấy Kiều San San, đi đến phòng ngủ, đặt cô lên giường, sau đó, hai người lại kịch liệt ôm lấy nhau.

Quần áo tung bay, rất nhanh liền rơi xuống đất, còn Hàn Đông và Kiều San San thì trong nháy mắt đã hòa hợp lại, cả hai giằng co rồi hợp thành một thể.

Trong phòng ngủ uyển chuyển vang lên từng tiếng rên rit, giống như một khúc ca xuân, kéo dài mãi không thôi.

Trải qua rất lâu sau, Hàn Đông và Kiều San San lúc này mới an tĩnh lại.

Tuy nhiên, hai người vẫn như trước, ôm lấy nhau, giằng co, thậm chí, giữa hai người đã không còn khoảng cách nữa, khoảng cách vẫn duy trì ở số âm.

- Hàn đông, qua ba ngày nữa, em sẽ chuẩn bị đến thành phố Minh Hỗn.

Kiều San San nằm trong ngực Hàn Đông, sâu kín nói.

Hàn Đông ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Nếu em không muốn đi, thì không cần phải đi, anh sẽ nói lại với mẹ.

- Không, em đã quyết định rồi.

Kiều San San kiên định nói, trên mặt một mảnh phấn hồng, đôi mắt tràn ngập nhu tình, đôi mi thon dài nhẹ nhàng chớp động.

- Sau này, em ở bên cạnh bác gái, thì cũng có thể thay anh chiếu cố bà, mặt khác, em cũng có thể học thêm kinh nghiệp quản lý doanh nghiệp nữa.

Hàn Đông không nói thêm gì, chỉ gắt gao ôm lấy Kiều San San.

Hắn còn có thể nói gì nữa đây. Lúc này, atrong lòng Hàn Đông chỉ có vô tận cảm động.

Hai ngày này, hai người giống như sắp phải sinh ly tử biệt vậy, cảm thấy mỗi khắc thời gian đều rất quý giá, mỗi một khắc đều hận đều không thể đem đối phương dung nhập vào trong thân thể mình.

Thời gian vội vã trôi qua, ba ngày thời gian nháy mắt đã không còn nữa.

Ngày hai mươi hai tháng tư, Hàn Đông lái xe, đưa Kiều San San đến sân bay Thục Đô.

Đứng ở lối vào, hàn đông gắt gao ôm chặt kiều san san, thật lâu không có buông ra.

- Hàn Đông, em phải đi đăng ký rồi.

Kiều San San ở trong ngực Hàn Đông, hạ giọng nói.

Hàn Đông hít sâu một hơi, buông Kiều San San ra, khẽ mỉm cười, nói:

- Được rồi, em lên máy bay đi, có thời gian, anh sẽ đến gặp em.

Kiều San San gật đầu, kéo hành lý đi vào trong.

Mười phút sau, một chiếc máy bay gào thét phóng lên trời xanh.

Hàn Đông tựa vào bên cạnh xe, ngửa đầu nhìn máy bay trên bầu trời, trong lòng cảm thấy mất mát.

Hắn cảm thấy, giờ khắc này, dường như tâm hắn cũng đã theo máy bay bay đi mất.

Hút mấy điếu thuốc xong, Hàn Đông mở cửa xe, lái xe rời khỏi sân bay.

Kiều San San đã đi rồi, thế nhưng cuộc sống và công tác của hắn vẫn còn phải tiếp tục.

Vì vận mệnh của bản thân hắn, vì vận mệnh của gia tộc, hắn nhất định phải ra sức tiến lên phía trước.

- Chỉ có điều, không biết, lần này, lão thái gia rốt cuộc sẽ chọn cho mình một cô gái như thế nào đây?


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv