Lý Hạo không phải là đồ ngốc. Đương nhiên gã biết Sa Trí Tuyên và Ngô Hiểu Bảo tìm đến gã vì còn có điểm để lợi dụng.
Hơn nữa, Lý Hạo còn biết giữa Sa Trí Tuyên, Ngô Hiểu Bảo và Điền Chính Nghiệp đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng vì trước đây Lý Hạo và Điền Chính Nghiệp luôn đối đầu, hơn thế, Lý Hạo luôn bị Điền Chính Nghiệp áp chế. Điền Chính Nghiệp gặp chuyện không may khiến Lý Hạo rất vui mừng, cho nên gã cũng tình nguyện giúp Sa Trí Tuyên và Ngô Hiểu Bảo tiếp nhận mấy mỏ than của Điền Chính Nghiệp, thậm chí cố ý giúp đến mức ép giá mua cực thấp.
Lý Hạo không hung hăng càn quấy, không thẳng thắn nói toạc cả ra như Điền Chính Nghiệp, mà dù là chuyện gì gã cũng có thể nhẫn nhịn, ngoài ra còn phải suy xét cẩn thận.
Cho nên Sa Trí Tuyên và Ngô Hiểu Bảo ra vẻ tức giận và phẫn nộ với Hàn Đông, còn Lý Hạo tuy cũng căm tức nhưng lại không như Điền Chính Nghiệp xung phong đi đối phó với Hàn Đông.
Còn Sa Trí Tuyên và Ngô Hiểu Bảo đối phó với Hàn Đông thế nào là chuyện của chúng, đến lúc đó có xảy ra chuyện gì thì cũng không liên quan đến gã. Còn nếu Hàn Đông bị hai người họ chơi đến rơi đài thì gã cũng có lợi.
“Ha ha, các người tốt nhất là đấu đến lưỡng bại câu thương, vậy mới là tốt nhất.” Lý Hạo thầm nghĩ.
- Bí thư Hàn, tình hình dường như hơi bất thường.
Nhìn mấy người đối diện đi tới, Bộ Cương thận trọng nói.
Lúc này Vinh Tiểu Dân cũng hơi xoay người lại, thấy phía sau có mấy người bao vây tới, biến sắc nói:
- Bí thư Hàn cẩn thận, những người này đều lai giả bất thiện cả.
Hàn Đông cũng nhận thấy những người này hơi bất thường, nói:
- Xem ra chúng ta chọc vào tổ ong vò vẽ rồi. Nhất Sơn, gọi điện thoại đến đồn công an.
- Dạ, Bí thư.
Tả Nhất Sơn đáp xong bèn lấy điện thoại gọi ngay cho đồn công an thị trấn Cổ Song.
Hàn Đông nhìn lại, thấy bên cạnh có một quầy bán quà vặt, liền nói với mọi người:
- Chúng ta qua đó đi.
Mấy người liền vội chạy qua. Vinh Tiểu Dân hơi căng thẳng một chút. Dù sao nhiều người như vậy, thấy khí thế của chúng hùng hùng hổ hổ, e là đặc biệt nhắm vào mấy người Hàn Đông.
Lúc nãy, Hàn Đông và mấy người Vinh Tiểu Dân kiểm tra thí điểm hai mỏ than, đều đã đến hạn cả, kết quả thu được khiến Hàn Đông vô cùng phẫn nộ, liền quyết định thu hồi quyền khai thác của hai mỏ than này ngay tại chỗ. Bộ Cương liền đưa ra văn bản liên quan, thông báo lệnh, dùng điện thoại di động của Hàn Đông thông báo cho nhân viên công tác trong Cục Than đá, lập tức chuẩn bị những văn bản tương quan.
Giờ bọn họ vừa mới bước ra đã nhìn thấy những người này, rất rõ ràng là nhắm vào họ.
Bên cạnh đó, Tả Nhất Sơn vẫn tràn đầy tin tưởng với Hàn Đông. Anh đã từng chứng kiến thân thủ của Hàn Đông rồi.
Tả Nhất Sơn đã gọi được điện thoại cho đồng công an thị trấn Cổ Song, sau đó cũng gọi ngay cho Bí thư Đảng ủy thị trấn Cổ Song Cốc Dịch Dương, nói rõ tình hình nơi này, bảo Cốc Dịch Dương lập tức dẫn người tới.
Cốc Dịch Dương nghe được thấy rất bất ngờ vì mấy chủ mỏ than lại dám dẫn người bao vây Bí thư Huyện ủy Hàn Đông, lập tức hoảng hốt, ngắt điện thoại, thông báo cho tất cả các nhân viên chính phủ đang công tác, trước tiên phải đi cứu viện.
- Mấy người làm gì vậy?
Ông chủ quầy hàng quà vặt thấy mấy người Hàn Đông đi thẳng vào, ngạc nhiên hỏi.
Vinh Tiểu Dân nói:
- Chúng ta là người của Ủy ban nhân dân huyện, muốn nghỉ ở đây một lúc.
Nhìn thấy những người đó đã bao vây tới đây, Hàn Đông nói với mọi người:
- Mọi người vào phòng đi, tôi có thể chống đỡ được.
Ông chủ quầy hàng quà vặt thấy nhiều người không chút hảo ý bao vây lại, có vài tên trong đó gần đây là côn đồ nổi tiếng, lập tức liền lo lắng đứng dậy, lấy điện thoại gọi cho cảnh sát.
Tả Nhất Sơn nói:
- Chúng tôi đã thông báo cho đồn công an. Ông chủ, ông đừng lo lắng quá. Nếu lúc đó nơi này có hư hại gì, chúng tôi nhất định sẽ khiến họ phải bồi thường tất cả cho ông.
- Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ? Các anh không phải người của Ủy ban nhân dân huyện sao?
Ông chủ quầy hàng quà vặt vô cùng khó hiểu, nghĩ thầm rằng mấy người chắc điên rồi, không ngờ giữa ban ngày ban mặt lại dám công khai bao vây người của Ủy ban nhân dân huyện, thật là càn quấy.
- Chính là chúng đó. Không ngờ lại muốn đóng cửa mỏ than chúng ta. Mọi người cứ liều mạng với chúng.
Một gã cao to thét lên, mấy người phía sau cũng xông tới, trong đó có mấy người còn cầm gậy gộc.
Hàn Đông thấy thế, đưa tay vớ lấy một cây gậy gỗ, sau đó đứng giữa cửa, trầm giọng quát:
- Các người muốn làm gì? Tôi là Hàn Đông, Bí thư Huyện ủy. Các người dám công khai bao vây cán bộ chính phủ, không sợ ngồi tù sao?
- Đừng nghe hắn, mọi người cứ xông lên đi.
Gã thét lên, dẫn đầu xông tới.
Cây gậy trong tay Hàn Đông đã vung lên, đập thẳng vào mặt, khiến gã to cao đó ngã trên mặt đất.
Mọi người còn lại giật mình kinh hãi, không thể ngờ được chàng thanh niên này lại ra tay quá lợi hại như vậy.
Ngay cả Vinh Tiểu Dân cũng chấn động. Anh ta không thể nghĩ được Hàn Đông lại có thể nhanh chóng giải quyết tên to cao đó một cách gọn gàng.
Lại có mấy tên nữa xông tới, kết quả là Hàn Đông dù bận rộn vẫn ung dung thi triển gậy gỗ, trong nháy mắt đã bức bọn chúng lui xuống, còn có hai người bị thương trên trán máu chảy đầm đìa.
- Mẹ nó, tên này quá độc ác, mọi người đi đập xe đi, lúc nãy tôi thấy nó đậu bên kia.
Có người hét lớn.
Hàn Đông lạnh lùng cười. Đám người đó đúng là ô hợp, căn bản là không chịu nổi một kích mà.
Còn chiếc xe, bọn chúng muốn phá cứ phá. Chỉ là chạy trời không khỏi nắng, đến lúc đó, tất nhiên phải tìm đúng người bồi thường.
Vài người bèn quay lại, đến trước đầu xe, cầm gậy gộc này nọ dùng hết sức đập phá, còn có người tìm đá để đập nữa.
Vào lúc này, tiếng còi hụ inh ỏi của cảnh sát vang đến. Hai chiếc xe cảnh sát nhanh như điện xẹt xông tới. Xe vừa dừng lại, Sài Tĩnh Hải đang ngồi phía trước xe thấy tình hình như thế rất hoảng sợ, nhưng lại không thấy bóng Bí thư Huyện ủy Hàn Đông bên trong.
- Dừng tay lại hết cho tôi!
Sài Tĩnh Hải hét lớn một tiếng, nhanh chóng rút súng ra, mở chốt an toàn, đưa súng bắn một phát chỉ thiên.
“Đoàng!”
Tiếng súng sắc nhọn vang lên, khiến tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Vài người thấy thế, liền vứt bỏ mọi thứ trong tay, bắt đầu bỏ chạy ra xa để trốn.
Những người này phần lớn đều là bức xúc, tức giận nhất thời mà tìm đến, cũng không phải loại người cùng hung cực ác. Giờ cảnh sát đã đến, cũng đã nổ súng cảnh cáo, xem ra là muốn giải quyết thật sự, tất nhiên bọn họ không dám ngoan cố nữa.
Sài Tĩnh Hải thấy trong xe không có ai, trong lòng cũng hơi yên tâm. Những người này trút giận vào xe, chứng tỏ họ cũng không thật sự làm thương tổn ai khác.
- Bắt người cho tôi!
Sài Tĩnh Hải phất tay nói.
Anh ta dẫn theo mười người cảnh sát, chia thành nhiều tổ. Cứ hai người một tổ chia ra bắt người.
Mấy công nhân vây quanh cũng khoảng hai ba mươi người, đã chạy hết vài người, những người còn lại không còn cách nào phản kháng đã bị Sài Tĩnh Hải bắt được. Tra hỏi một chút liền biết được mấy người Hàn Đông đang ở trong quầy bán quà vặt phía trước, thấy nơi đó còn có người bao vây, anh ta bèn bước tới.
Những người bao vây quầy bán quà vặt lúc nãy đã nghe được tiếng súng, lại thấy Sài Tĩnh Hải cùng hai cảnh sát xông tới, bèn chạy tan tác.
Lúc này Sài Tĩnh Hải cũng không còn lo được gì nhiều, anh ta thấy Hàn Đông đứng ở cửa cầm gậy, xem ra cũng không có thương tổn gì, nên yên tâm được phần nào, bèn cất súng vào. Sau đó anh ta mới cúi người nói:
- Bí thư Hàn, anh không có việc gì chứ?
Hàn Đông vứt gậy xuống nói:
- Tôi không sao. Những người này bị người khác sai khiến, bao vây chúng tôi. Anh phải nghiêm túc xử lý những người có liên quan đồng thời tìm cho ra người chủ mưu phía sau cho tôi.
- Dạ, Bí thư Hàn.
Sài Tĩnh Hải lại cúi người nói:
- Bí thư Hàn, anh để tôi cho người lái xe đưa các anh về.
Lúc này, một chiếc xe jeep khác lại chạy tới, đó là Bí thư thị trấn Cốc Dịch Dương và Chủ tịch Hạ Khả Phách của thị trấn Cổ Song, còn có cả mấy nhân viên đi theo. Thấy Hàn Đông không có vấn đề gì, Cốc Dịch Dương và Hạ Khả Phách cũng an tâm ngay.
- Bí thư Hàn, rốt cuộc đã có chuyện gì vậy ạ?
Cốc Dịch Dương hỏi:
- Anh không có việc gì chứ?
Hàn Đông nói:
- Tôi không sao.
Vinh Tiểu Dân cảm thán:
- May mắn là có Bí thư Hàn, bằng không hôm nay chúng ta thật thê thảm. Bí thư Cát, mỏ than Vĩ Quốc và mỏ than Đại Chí xảy ra chuyện gì, là ổ thổ phỉ sao?
Cốc Dịch Dương vừa nghe đến hai mỏ than này, liền dậm chân nói:
- Ôi chao, vừa mới thấy Đường Vĩ Quốc chạy xe về phía bên kia. Cục trưởng Sài, anh mau dẫn người đuổi theo đi.
Lập tức anh ta liền bảo một người cảnh sát dẫn đường, đuổi theo Đường Vĩ Quốc.
Hàn Đông lại nhắc lại ý kiến xử lý của mình, yêu cầu thị trấn Cổ Song trong thời gian này phải lấy việc chấn chỉnh an toàn làm trọng điểm, đột phá toàn diện, khai triển công tác trên nhiều phương diện, nhất định phải đảm bảo sự ổn định.
Liên tưởng đến trước đây Điền Chính Nghiệp cho người chém mình, cả chuyện mấy chủ mỏ than dẫn người đến gây rối ở Ủy ban nhân dân thành phố, lại thêm chuyện lần này, Hàn Đông nhận ra được, đây chắc chắn là có người cố ý. Nhưng người chủ mưu sau màn là Điền Chính Nghiệp đã ngồi tù, vậy người chủ mưu còn lại là ai chứ?
“Chẳng lẽ lại có liên quan đến Sa Trí Tuyên?” Hàn Đông thầm nghĩ.
Lần trước Điền Chính Nghiệp đã khai ra là gã phái người chém hắn, đám người Sa Trí Tuyên cũng đã biết được, chẳng qua hắn chưa có được chứng cứ thuyết phục thôi.
Dù cuối cùng Cục Công an cũng không thu được tin tức gì, nhưng bằng trực giác, Hàn Đông cảm thấy Điền Chính Nghiệp nói sự thật.
Mặt khác, Hàn Đông nhận thấy ánh mắt Ngô Hiểu Bảo nhìn mình vô cùng phẫn nộ và căm thù. Giờ Ngô Hiểu Bảo và Sa Trí Tuyên cùng quậy một chỗ, rất có khả năng bọn chúng vì lợi ích trong mỏ than, bố trí cho người xách động việc này.
Bên cạnh đó, Hàn Đông biết được từ nơi Bộ Cương, sau khi Điền Chính Nghiệp gặp chuyện không may, nhưng mỏ quặng mà gã nắm giữ đã bị người khác mua lại với giá rất thấp. Với tình hình thế này, e là đối phương cũng chỉ là giữ giùm quyền khai thác hai mỏ than này cho người khác thôi.
“Sa Trí Tuyên, Ngô Hiểu Bảo và Điền Chính Nghiệp trước kia cùng qua lại, khi Điền Chính Nghiệp gặp chuyện không may, nói không chừng chính hai người chúng là người tiếp nhận mỏ than của Điền Chính Nghiệp. Như vậy xem ra, Sa Trí Tuyên đầu tư mỏ than ở huyện Vinh Quang cũng không dùng tên của tập đoàn Hùng Phi. Chuyện này chứng minh gã không chuyên tâm muốn đầu tư vào mỏ than, chẳng qua là thấy tiền sáng mắt, muốn kiếm một khoản mà thôi. Cho nên, mình chỉnh đốn an toàn trong mỏ than, khẳng định là đã đụng chạm đến quyền lợi của gã, cho nên Ngô Hiểu Bảo mới có thể hận mình như vậy.”
Hàn Đông âm thầm suy nghĩ, bỗng nhiên hai mắt sáng lên, thầm nhủ: “Nói không chừng chúng cũng mua mỏ than trong thị trấn Cổ Song này, chẳng lẽ hai mỏ than này cũng của chúng?”
“Nếu lần này điều tra được đúng thật là do Sa Trí Tuyên sai khiến, thì đừng trách mình độc ác.” Hàn Đông nói đầy giận dữ trong lòng.
Sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn, nếu Sa Trí Tuyên cứ khiêu khích hết lần này đến lần khác, Hàn Đông cũng không thể cứ tiếp tục kiềm chế được.
Quay lại Ủy ban nhân dân huyện không bao lâu, Sài Tĩnh Hải đã gọi điện thoại đến báo cáo, nói đã bắt được Đường Vĩ Quốc, người nắm giữ hai mỏ than kia.
Hàn Đông nói:
- Bắt được thì tốt, rồi, nhất định phải cố gắng hết sức, tìm cho ra người chủ mưu phía sau.
- Bí thư Hàn yên tâm, tôi nhất định tìm cho ra người đứng sau.
Sài Tĩnh Hải nói như đinh đóng cột.
Tiếp đó, Sài Tĩnh Hải liền tổ chức phỏng vấn. Anh ta dùng thân phận Phó trưởng phòng Công an huyện kiêm nhiệm Trưởng đồn Công an thị trấn Cổ Song đến hỗ trợ công tác chấn chỉnh công tác của các mỏ than trong thị trấn. Thế nên năng lực công tác hẳn là không có vấn đề gì.
Nhưng tên Đường Quốc Vĩ cũng khá ưa kháng cự. Ngay từ lúc đầu gã chẳng chịu nói gì. Không còn cách nào khác, Sài Tĩnh Hải đành phải giở vài thủ đoạn, khiến gã phải chịu chút đau đớn, rốt cuộc Đường Vĩ Quốc không chịu nổi, đành phải khai ra ông chủ thật sự của mình, nhưng vẫn còn uy hiếp Sài Tĩnh Hải, nói anh ta tra tấn bức cung, lạm dụng tư hình, gã sẽ kiện anh ta, ngoài ra, Sa Trí Tuyên cũng không bỏ qua cho anh ta đâu.
Sài Tĩnh Hải cười lạnh nói:
- Anh muốn kiện thì tùy anh thôi. Nhưng hành vi của anh là phạm pháp, anh vẫn phải bị chế tài trước pháp luật.
Nhưng Sài Tĩnh Hải cũng không dám sơ suất. Chuyện liên quan đến con trai của Chủ tịch thành phố, không phải là chuyện một Trưởng phòng Công an, cán bộ cấp trưởng phòng nho nhỏ như anh ta có thể giải quyết. Anh ta lập tức gọi điện thoại cho Hàn Đông:
- Bí thư Hàn, sau khi thẩm vấn, Đường Vĩ Quốc đã khai ra ông chủ thật sự của hai mỏ than đó cùng với người sai khiến hắn làm ra việc lần này.
Hàn Đông nghe được giọng điệu của Sài Tĩnh Hải, trong lòng nổi lên một dự cảm xấu. Xem ra suy đoán trước đây của mình là sự thật.
- Là ai?
Hàn Đông trầm giọng hỏi.
Sài Tĩnh Hải nói:
- Theo lời khai của Đường Vĩ Quốc, ông chủ thật sự của hai mỏ than này là Sa Trí Tuyên. Cũng chính Sa Trí Tuyên đã sai khiến gã làm ra chuyện lần này. Khi anh thu hồi quyền khai thác mỏ than của họ, gã đã gọi điện thoại cho Sa Trí Tuyên. Chính Sa Trí Tuyên bảo gã quậy um lên. Sa Trí Tuyên hẳn là đang ở huyện Vinh Quang.
- Vậy sao? Đối với những người như vậy, cho dù là ai cũng đều phải nghiêm khắc làm việc theo pháp luật. Đã có lời khai của Đường Vĩ Quốc, vậy các anh cứ đi bắt người đi.
Hàn Đông thản nhiên nói. Không ngờ lại đúng là Sa Trí Tuyên. Như vậy, mình không thể khách sáo đến nỗi mình là cọp mà người ta cứ nghĩ là mèo ốm chứ.
- Ừ, anh thông báo cho Cục trưởng Tào làm đi, đồng thời mang những người có liên quan về huyện, lập tức triển khai thẩm vấn, nhanh chóng làm tốt mọi việc, tôi sẽ báo cáo với Thành ủy ngay.
- Dạ, Bí thư Hàn.
Sài Tĩnh Hải nghe điện thoại, nghe được những lời Hàn Đông nói, nhận ra trong giọng nói đầy sát khí, biết Hàn Đông thật sự rất tức giận. Ngoài ra, dù anh ta phá án đúng theo trình tự, hơn nữa lại đang ở thị trấn Cổ Song, chuyện bắt người nhất định phải giao lại cho Cục trưởng Tào Vĩnh Ba đi làm. Củ khoai lang phỏng tay này, cứ theo chỉ thị mà giao cho người khác làm.
Gát điện thoại, Sài Tĩnh Hải lập tức gọi điện thoại đến văn phòng Cục trưởng Cục Công an Tào Vĩnh Ba:
- Cục trưởng Tào, cách đây không lâu, có không ít người bao vây Bí thư Hàn ở thị trấn Cổ Song.
- Anh nói gì vậy?
Tào Vĩnh Ba vừa nghe thấy, lập tức đứng lên, xem ra trị an huyện Vinh Quang quả thật không hề lạc quan. Mặc kệ là xuất phát từ mục đích gì, người có gan gây rối như vậy ắt không thể là người bình thường.
- Bí thư Hàn thế nào, hắn không có việc gì chứ?
Sài Tĩnh Hải nói:
- Cục trưởng Tào, Bí thư Hàn không việc gì. Hắn quay về Huyện ủy rồi. Chúng tôi cũng đã thẩm vấn xong, người chủ mưu phía sau sự việc này là Sa Trí Tuyên. Tôi mới vừa báo cáo với Bí thư Hàn, Bí thư Hàn ra lệnh chúng ta cứ dựa theo trình tự bình thường mà phá án, bảo anh lập tức bắt người. Sa Trí Tuyên hiện đang ở trong khách sạn Vinh Quang của huyện Vinh Quang. Tôi lập tức dẫn những người liên quan đến vụ án quay về.
- Ừ, tôi biết rồi.
Tào Vĩnh Ba gát điện thoại, lập tức dẫn người, lái xe cảnh sát, nhanh như điện xẹt chạy về phía kiểm điểm Vinh Quang.
Vừa mới đến khách sạn đã thấy Sa Trí Tuyên, Ngô Hiểu Bảo cùng một người đàn ông nữa bước ra.
Hóa ra Sa Trí Tuyên đợi một lúc, liền gọi điện thoại cho Đường Vĩ Quốc, tìm hiểu diễn biến, nhưng không ai nghe điện thoại. Điều này khiến Sa Trí Tuyên hơi lo lắng, bèn chuẩn bị đến thị trấn Cổ Song xem tình hình.
Nhìn thấy hai chiếc xe cảnh sát dừng lại trước cửa khách sạn, mấy cảnh sát từ trên xe nhảy xuống bao vây tới. Sa Trí Tuyên hơi sửng sốt, hỏi:
- Các người định làm gì?
Tào Vĩnh Ba bước lên, cười nhạt nói:
- Sa Trí Tuyên, anh bị tình nghi trong một vụ án, mời anh quay về hỗ trợ điều tra cùng chúng tôi.
- Cái gì?
Sa Trí Tuyên giật mình kinh hãi. Không thể ngờ được người của Cục Công an đã điều tra được mọi chuyện. có thể thấy được tên Đường Vĩ Quốc kia cũng chẳng đáng tin cậy.
- Dựa vào cái gì mà bắt bọn tôi. Chúng tôi không làm gì cả, chúng tôi chỉ ở đây uống trà thôi.
Sa Trí Tuyên còn muốn lợi dụng thân thế của mình để qua khỏi ải này. Chỉ cần rời khỏi huyện Vinh Quang, mọi chuyện cứ từ từ tính sau.
Tào Vĩnh Ba nói:
- Dựa vào lời khai của người bị tình nghi, anh là người chủ mưu phía sau. Mời anh quay về cùng chúng tôi.
Lúc này mấy người cảnh sát đã bạo gan bắt đầu siết chặt vòng vây với Sa Trí Tuyên và Ngô Hiểu Bảo, có người còn lấy cả còng tay ra nữa.
Sắc mặt Sa Trí Tuyên cực kỳ khó coi. Gã nói:
- Được rồi, tôi sẽ phối hợp điều tra với các anh, nhưng phải để tôi gọi điện thoại cái đã.
Tào Vĩnh Ba lắc đầu nói:
- Giờ không được. Đợi đến Cục Công an, đến lúc đó sẽ có cơ hội cho anh gọi điện thoại.
Sau đó anh ta khoát tay chặn lại, liền có một người cảnh sát tiến sát đến.
Nếu đã đắc tội với Sa Trí Tuyên như vậy thì cứ làm cho tới nơi tới chốn, vì thế Tào Vĩnh Ba không nói đến chút tình cảm nào.
Sa Trí Tuyên tức giận đến mặt mày đỏ bừng. Lúc chiếc còng tay lạnh lẽo chụp vào cổ tay gã, trong lòng gã tràn đầy căm tức đối với Hàn Đông. Cảm thấy tất cả mọi việc đều do Hàn Đông mang đến. Hơn nữa, dựa vào thân thế của gã, nếu Hàn Đông không ra lệnh, tên Trưởng phòng Công an huyện nho nhỏ này cũng không thể nào dám động đến gã. Nhưng hiện giờ, dù gã có căm tức đến thế nào thì cũng không có cách nào khác.
- Các người làm gì, thả tôi ra.
Mặt mày Ngô Hiểu Bảo tái nhợt không còn chút máu, phẫn nộ quát lớn.
Nhưng y càng la to, mấy người cảnh sát dường như càng tức giận, còng tay càng siết chặt hơn. Y càng vùng vẫy thì khóa của chiếc còng lại càng thít chặt khiến tay y bị thương.
Lý Hạo biết mình cũng không thể chạy thoát. Ngay cả Sa Trí Tuyên họ cũng bắt, bản thân mình chẳng là gì so với Sa Trí Tuyên, chắc chắn họ phải bắt rồi, cho nên y rất phối hợp, thì sẽ phải chịu đau đớn ít hơn một chút.
Sau đó, mọi người dẫn Sa Trí Tuyên, Ngô Hiểu Bảo và Lý Hạo về Cục Công an.
Về đến Cục Công an, Tào Vĩnh Ba lập tức gọi điện thoại cho Hàn Đông, báo cáo:
- Bí thư Hàn, chúng tôi đã dẫn đám người Sa Trí Tuyên về Cục Công an, đang tiến hành thẩm vấn.
Hàn Đông nói:
- Ừ, tôi biết rồi. Tất cả cứ làm theo trình tự. Đợi Sài Tĩnh Hải dẫn người về đến, vụ án do anh toàn quyền phụ trách.
- Dạ, Bí thư Hàn, tôi nhất định làm tốt vụ án này.
Tào Vĩnh Ba trầm giọng nói. Sau sự việc lần trước, Tào Vĩnh Ba xem như là tâm phúc của Hàn Đông. Hơn nữa, anh ta đã đi đến bước này, sau này cũng chỉ có thể theo sát bước Hàn Đông mới được.
Đương nhiên, trong Thành ủy, Tào Vĩnh Ba còn có Ủy viên thường vụ Thành ủy, Bí thư Đảng ủy Công an Khương Tường Vũ làm chỗ dựa, cho nên anh ta cũng không cần phải lo lắng nhiều. Chỉ cần anh ta không làm trái pháp luật, không lạm dụng chức quyền, vậy thì không có vấn đề gì cần lo lắng.
Đã bắt Sa Trí Tuyên, mình cần phải thông báo gấp cho Thành ủy mới được.
Hàn Đông suy nghĩ một lúc, bèn cầm điện thoại, gọi đến số điện thoại văn phòng Bí thư Thành ủy Đinh Vi Dân.
Tình hình chung, Hàn Đông cũng không gọi thẳng đến số điện thoại trên bàn Đinh Vi Dân, đều là thông qua thư ký của ông là Trần Bá Thanh để xin chỉ thị. Nhưng lần này, Hàn Đông cảm thấy sự việc vô cùng quan trọng, nên gọi thẳng đến số điện thoại bàn của Đinh Vi Dân.
Rất nhanh, giọng nói của Đinh Vi Dân đã vang lên:
- Xin chào, tôi là Đinh Vi Dân.
- Bí thư Đinh, tôi là Hàn Đông.
Hàn Đông bình tĩnh nói.
- Hàn Đông à, cậu có chuyện gì sao?
Đinh Vi Dân vừa nghe thấy, trên mặt thoáng chút bất đắc dĩ. Hàn Đông chủ động gọi điện thoại đến, e là lại có chuyện gì.
- Bí thư Đinh, tôi có chuyện rất quan trọng muốn báo cáo với anh. Hôm nay tôi đến thị trấn Cổ Song kiểm tra công tác chấn chỉnh an toàn mỏ than ở thị trấn Cổ Song….
Hàn Đông nói qua một lượt, nói thêm:
- Giờ Cục Công an đã bắt đám người Sa Trí Tuyên về để thẩm tra, tạm thời còn chưa có kết quả.
Đinh Vi Dân nghe được lại có dính líu đến Sa Trí Tuyên, hơn nữa chuyện này lại liên quan trực tiếp đến lợi ích của Sa Trí Tuyên, lập tức nhíu mày nói:
- Ừ, lần này liên quan đến con của lãnh đạo chủ chốt trong Thành ủy, cậu nhất định phải thận trọng, tất cả đều phải dựa theo quy trình.
Hàn Đông nói:
- Xin Bí thư Đinh yên tâm, tôi không làm càn đâu.
Sau đó, Hàn Đông lại gọi điện thoại cho Bí thư Đảng ủy Công an Khương Tường Vũ, nói sơ tình hình, xin Khương Tường Vũ ủng hộ mình.
Khương Tường Vũ chỉ có thể cười khổ, nói:
- Hàn Đông, cậu làm ra cũng không ít việc nha.
Hàn Đông nói:
- Tôi cũng không có cách nào khác. Tôi cũng không thể ngồi yên một chỗ cho người ta ức hiếp được.
1 giờ 30 chiều, khi Hàn Đông đang nghỉ ngơi trong nhà khách huyện ủy, điện thoại di động của hắn reo lên. Hắn nhìn thấy là số điện thoại của Cục Công an, bèn nghe máy, lập tức nghe được giọng nói hưng phấn của Tào Vĩnh Ba:
- Bí thư Hàn, chúng tôi vừa thẩm vấn xong, dùng phương thức thẩm vấn riêng lẻ. Mọi chuyện cơ bản đã điều tra xong.
- Vậy sao? Tình hình cụ thể thế nào?
Hiện tại Hàn Đông cũng không còn chút hưng phấn nào vì hắn đã sớm hạ quyết tâm, lần này cho dù kết quả thẩm vấn thế nào, hắn cũng phải nghĩ cách trừng trị Sa Trí Tuyên, nếu không, công tác của hắn ở huyện Vinh Quang này sẽ bị thằng nhóc này phá hoại.
Thật ra, ngay từ đầu, Hàn Đông đã cố gắng kiềm chế đối với Sa Trí Tuyên. Nhưng hết lần này đến lần khác, Sa Trí Tuyên cứ liên tục khiêu khích, sức nhẫn nại của Hàn Đông cũng dần dần tiêu tan. Giờ lại xảy ra chuyện như vậy, Hàn Đông đã hơn cả phẫn nộ. Cho dù lần này Sa Trí Tuyên và Ngô Hiểu Bảo cùng giữ miệng cho nhau, cho dù là Cục Công an không điều tra được gì, Hàn Đông cũng không muốn bỏ qua cho gã.
Không thể dùng pháp luật đối phó với gã thì Hàn Đông cũng phải dùng biện pháp khác để trừng trị gã.
Hơn nữa, Hàn Đông cho rằng, Sa Trí Tuyên có thể lăn lộn, phát triển nhanh chóng ở Vinh Châu phần lớn là nhờ vào cha gã Sa Ứng Lương. Nếu động tới phương diện này, không chừng có thể tìm được sơ hở. Đến lúc đó, không chỉ trừng trị được Sa Trí Tuyên, mà ngay cả cha gã cũng không bỏ qua.
- Bí thư Hàn, chuyện này đã khá rõ ràng, lần này quả thật là do Sa Trí Tuyên sai khiến. Lúc Đường Vĩ Quốc gọi điện thoại cho Sa Trí Tuyên, gã đã bảo cứ làm lớn mọi việc lên, sau đó Đường Vĩ Quốc liền gọi điện thoại tìm người để hành động.
Tào Vĩnh Ba nhẹ nhàng báo cáo tình hình, nói:
- Bí thư Hàn, việc này phải xử lý thế nào?
Hàn Đông nói:
- Việc này anh còn phải hỏi tôi sao? Trước hết phải bồi thường tổn thất, sau đó vì hành vi của họ như vậy là vi phạm pháp luật, nên phải tạm giam. Còn hình phạt thì phải chờ viện kiểm sát khởi tố. Chuyện này tôi đã báo cáo với lãnh đạo Thành ủy, anh cứ yên tâm làm việc. Nếu có áp lực gì, anh cứ cho bọn họ tìm tôi là được.
- Tôi biết rồi, Bí thư Hàn.
Tào Vĩnh Ba thầm thở dài trong lòng. Xem ra lần này Hàn Đông ra tay thật. Sa Trí Tuyên không chỉ phải bồi thường tiền, mà còn phải truy cứu trách nhiệm ra pháp luật. Như vậy chẳng phải đắc tội với Chủ tịch thành phố Sa sao?
Nhưng anh ta cũng biết vài chuyện của Hàn Đông, biết trước đây Hàn Đông khá căng thẳng với Sa Ứng Lương. Chuyện lần này chỉ tăng thêm một ít mà thôi.
“Xem ra lần này thần tiên đánh nhau, tốt nhất đừng liên quan đến người vô tội như mình.” Tào Vĩnh Ba thầm nghĩ, trong lòng hơi lo lắng.
Dù sao cha của Sa Trí Tuyên cũng là Chủ tịch thành phố Vinh Châu, dù trong khoảng thời gian này bị Bí thư Thành ủy Đinh Vi Dân cản trở, nhưng đã làm việc ở Vinh Châu nhiều năm như vậy, thế lực cũng đan xen phức tạp. Lần này lại là chuyện liên quan đến con trai ông ta, ông ta chắc chắn sẽ can thiệp, đến lúc đó khó thoát khỏi áp lực.
“Thôi bỏ đi, dù sao mình cũng chỉ là con chốt, lãnh đạo sắp xếp thế nào, thì mình cứ làm thế ấy.” Tào Vĩnh Ba nghĩ, bèn đội mũ, đứng lên.
- Cái gì? Sa Trí Tuyên bị bắt? Không chỉ đền tiền mà còn phải truy cứu trách nhiệm trước pháp luật?
Sa Ứng Lương vô cùng kích động, tay cầm điện thoại mà còn ngỡ mình nghe nhầm.
Điện thoại do Cục trưởng Cục Công an thành phố gọi tới. Tin tức mà Tưởng Vĩ Hải có được là từ một Phó Cục trưởng phòng Công an huyện Vinh Quang. Sau khi y nghe được tin này đã vội vàng gọi điện thoại tới cho Sa Ứng Lương.
- Chủ tịch thành phố Sa, tình hình đã như vậy. Nghe nói là Hàn Đông đích thân ra lệnh, có lẽ Viện Kiểm sát huyện sẽ nhanh chóng khởi tố.
Tưởng Vĩ Hải thành thật nói.
Đồng thời, trong lòng anh ta cũng vô cùng khâm phục Hàn Đông. Thằng nhóc này, lá gan cũng không phải lớn bình thường. Nhìn bộ dạng lần này của hắn, có lẽ phải sống chết với Sa Ứng Lương, không ngờ lần này lại bắt cả Sa Trí Tuyên, con trai Sa Ứng Lương, hơn nữa còn muốn ra tay thật sự.
- Ừ, tôi biết rồi. Lão Tưởng, anh có bất cứ tin tức nào thì cho tôi biết một tiếng.
Sa Ứng Lương tràn đầy tức giận trong lòng. Tên Hàn Đông này quả là đáng ghét. Sao hắn luôn đối phó với con trai mình. Chẳng lẽ hắn thật sự cho rằng một Chủ tịch thành phố như ông ta dễ đối phó vậy sao?
Lập tức, ông ta gọi điện thoại cho một vị lãnh đạo của Viện Kiểm sát, bảo y mau chóng giải quyết Viện Kiểm sát huyện Vinh Quang, bảo đảm họ không tùy tiện khởi tố Sa Trí Tuyên. Sau đó, Sa Ứng Lương lại gọi điện thoại đến tòa án thành phố, rồi lại gọi điện thoại đến văn phòng Hàn Đông.
Lúc này Hàn Đông cũng chưa làm gì cả. Nếu đã quyết định đối phó với Sa Trí Tuyên, lần này nhất định phải dốc hết sức. Hắn đã nghĩ tới, Sa Ứng Lương nhất định sẽ toàn lực nhúng tay vào. Dựa vào thế lực của ông ta, đến lúc đó, công tác ở Viện Kiểm sát và Tòa án huyện chắc chắn sẽ bị quấy nhiễu, thậm chí vụ án có thể bị đưa thẳng lên cho thành phố tiếp nhận.
Cho nên sau khi Hàn Đông gọi điện thoại cho Khương Tường Vũ cũng đã gọi điện thoại cho Viện trưởng Tòa án Hoàng Bái Dật, Viện trưởng Viện Kiểm sát Khương Khiết Nhiên, nói rõ mọi việc, cho bọn họ làm nhanh một chút.
Để đứng vững trước sự quấy nhiễu của Sa Ứng Lương, Hàn Đông phải kết luận được sự việc trước. Định luận xong rồi, thì lúc đó bất kể là Cục Công an thành phố, Tòa án hay Viện Kiểm sát thành phố, nếu muốn phủ quyết phán quyết ở huyện thì cũng phải đưa ra được lý do. Nếu không, dù là ai thì Hàn Đông cũng cho họ nếm mùi chật vật.
Điện thoại trên bàn vang lên, Hàn Đông khẽ nhếch mép cười, nghe máy:
- Xin chào, tôi là Hàn Đông.
- Tôi là Sa Ứng Lương.
Qua điện thoại, Hàn Đông có thể nghe được sự phẫn nộ trong lời nói của Sa Ứng Lương, có thể thấy được chuyện của Sa Trí Tuyên khiến ông ta rất căm tức:
- Hàn Đông, tôi hỏi cậu, cậu dựa vào cái gì mà cho người bắt Sa Trí Tuyên? Luật nào cho cậu quyền lực này?
Hàn Đông khẽ mỉm cười, dù tối mắt vẫn ung dung nói:
- Chủ tịch thành phố Sa, anh lầm rồi. Tôi không bắt người, bắt người là chuyện của Cục Công an. Chỉ cần Cục Công an dựa theo trình tự bình thường mà phá an, tôi cũng không thể can thiệp.
- Đừng nói những lời vô nghĩa với tôi. Tôi cảnh cáo cậu, cậu đừng có quá đáng.
Sa Ứng Lương không nén được cơn giận trong lòng. Nếu như Hàn Đông đứng trước mặt ông ta, ông ta nóng lòng muốn dùng một quyền đánh bại Hàn Đông.
Nghe Sa Ứng Lương nói xong, trên môi Hàn Đông lại xuất hiện một nụ cười nhạt. Xem ra Sa Ứng Lương cũng có lúc mất lý trí.
- Chủ tịch thành phố Sa, cho đến giờ tôi chưa từng làm gì quá đáng, nhưng cũng sẽ không dễ dàng tha thứ sự quá đáng của người khác. Chủ tịch thành phố Sa còn có chuyện gì nữa không?
- Cậu…
Sa Ứng Lương bị khiêu khích. Thái độ của Hàn Đông khiến lửa giận trong lòng ông ta bùng lên, cúp điện thoại ngay. Hàn Đông khẽ cười, đặt điện thoại xuống, nhưng lại lập tức cầm điện thoại lên, gọi đến số điện thoại văn phòng Ủy viên thường vụ Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Bùi Bảo Thuận, khách khí nói:
- Xin chào Chủ nhiệm Bùi, tôi là Hàn Đông ở huyện Vinh Quang.
- Xin chào Hàn Đông, có chuyện gì sao?
Thái độ của Bùi Bảo Thuận cũng khá khách khí, đồng thời anh ta cũng có chút nghi hoặc, không biết Hàn Đông bỗng nhiên gọi điện thoại cho mình để làm gì.
Hàn Đông nói:
- Chủ nhiệm Bùi, tôi có chút việc muốn báo cáo với ngài.
Bèn nói hết mọi việc cho Bùi Bảo Thuận nghe, xin anh ta làm tốt công tác giám sát, tránh cho công tác của huyện Vinh Quang gặp phải áp lực không đáng có.