Người Cầm Quyền

Chương 297: Có khả năng tiến thêm một bước



- Chào chủ tịch Phạm.

Hàn Đông và Lữ Tuấn Khải cùng kính cẩn chào.

Phạm Đồng Huy gật đầu, nhìn thấy Hàn Đông và thư ký của Nguyên Hằng Kiện đứng với nhau trong lòng có chút kỳ lạ hỏi:

- Hàn Đông tới làm việc?

Hàn Đông vẫn chưa trả lời Lữ Tuấn Khải liền cười:

- Vừa nãy bí thư Nguyên và chủ tịch Hàn nói chuyện bảo tôi mời chủ tịch Hàn ăn cơm trưa.

Phạm Đồng Huy cười vẫy tay:

- Ồ, vậy các cậu đi đi.

Mặc dù trên mặt không có biểu hiện gì nhưng trong lòng Phạm Đồng Huy vẫn rất nghi ngờ. Không ngờ Nguyên Hằng Kiện cũng coi trọng Hàn Đông như vậy, xem ra Hàn Đông này quả nhiên thủ đoạn không thường.

Lên xe Phạm Đồng Huy dựa lưng vào ghế mắt nhắm đột nhiên nói không đầu không cuối:

- Phàm Hàn có thời gian cũng nên giao lưu nhiều với Hàn Đông đi.

Cổ Phàm Hàn ngạc nhiên quay đầu nói:

- Vâng thưa chủ tịch Phạm.

Buổi trưa Lữ Tuấn Khải sắp xếp bữa trưa tại một nhà hàng cách tỉnh ủy không xa, ở đây không khí rất tao nhã, Hàn Đông và Lữ Tuấn Khải trong phòng gọi mấy món ăn, vừa ăn vừa nói chuyện.

- Xin mời chủ tịch Hàn, tôi kính anh một ly.

Lữ Tuấn Khải giơ cốc bia lên vì chiều anh còn phải đi làm nên trưa chỉ có thể uống một chai bia.

Nhưng đối với Hàn Đông mà nói, sự tiếp đãi này đã là rất chu đáo rồi.

Do không biết tính tình Lữ Tuấn Khải như nào nên Hàn Đông nói chuyện có chút khách khí:

- Thư ký Lữ, tôi kính anh, sau này còn phải nhờ thư ký Lữ nhiều.

Lữ Tuấn Khải cười:

- Chủ tịch Hàn không cần khách khí, sau này chúng ta còn gặp nhau nhiều.

Hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện dần dần ngày càng hiểu nhau lập tức liền trao đổi liên lạc.

Bây giờ di động đã thông dụng, một số lãnh đạo đã bắt đầu trang bị điện thoại di động, mà Lữ Tuấn Khải là thư ký của bí thư tỉnh ủy, mặc dù bây giờ chỉ là cấp Cục trưởng nhưng địa vị vô cùng quan trọng cho nên cũng có trang bị di động.

Ăn cơm xong Lữ Tuấn Khải liền cáo từ Hàn Đông.

Anh là thư ký của bí thư tỉnh ủy bất cứ lúc nào cũng cần phải phục vụ bí thư tỉnh ủy vì thế không thể chậm trễ quá lâu.

Hàn Đông nhắm mắt nghỉ ngơi chút liền lái xe đi về phía huyện Phú Nghĩa.

Vừa lái đi không lâu di động của Hàn Đông đã reo lên, nhìn lại là số lúc trước chắc Phương Trung gọi đến, Hàn Đông nhận điện thoại:

- A lô, tôi là Hàn Đông.

- Tôi là Sa Ứng Lương.

Trong điện thoại Sa Ứng Lương ngữ khí rất không tốt

- Hàn Đông cậu đang bận gì vậy?

Hàn Đông nói:

- Chào Sa Ứng Lương, tôi vừa có việc cho nên…

- Được rồi, anh đợi một lát lái xe trực tiếp tới Thục đô chúng ta gặp nhau ở Ủy ban nhân dân thành phố.

- Vâng chủ tịch Sa.

Hàn Đông trong lòng vô cùng nghi hoặc không biết Sa Ứng Lương rốt cục muốn làm gì.

Nhưng Hàn Đông cũng không nghĩ nhiều, dù sao Sa Ứng Lương cũng không thể coi mình không ra gì.

Sau đó Hàn Đông liền tiếp tục lái xe về phía trước.

Khoảng 5 giờ 50 phút Hàn Đông đã tới Thành ủy lúc này Sa Ứng Lương chắc cũng vừa tới.

Nhìn thấy Sa Ứng Lương vừa xuống xe Hàn Đông liền tiến lên trước chào hỏi:

- Chào chủ tịch Sa.

- Ừ

Chủ tịch Sa lạnh lùng quay người bước lên lầu.

Phương Trung lạnh lùng nhìn Hàn Đông một cái trong lòng lại rất thích thú, căn cứ theo tình hình Thành ủy hiện tại thì Sa Ứng Lương không thể làm gì Hàn Đông, nhưng là một chủ tịch thành phố thực sự nếu làm khó Hàn Đông, đối với Hàn Đông không phải là chuyện tốt, chí ít sau này những ngày tháng của Hàn Đông cũng vô cùng khó khăn.

Tới phòng họp ủy ban nhân dân thành phố, mọi người ngồi xuống, Sa Ứng Lương trừng mắt nhìn Hàn Đông nói:

- Chủ tịch Hàn, tôi thấy anh có vẻ rất bận?

Hàn Đông rất buồn bực nói:

- Chủ tịch Sa, buổi trưa bí thư Nguyên gọi tôi tới hỏi một số tình hình, tôi thực sự là có việc mà.

Hàn Đông vốn không muốn đem việc này ra khoe khoang nhưng nếu Sa Ứng Lương lạnh lùng như vậy Hàn Đông cũng chỉ còn cách nói sự thật.

Sa Ứng Lương ngạc nhiên hỏi lại:

- Bí thư Nguyên?

Hàn Đông gật đầu:

- Vâng, tôi trực tiếp nhận điện thoại của bí thư Phương vừa tới Tỉnh ủy vì thế sau đó liền tắt điện thoại xong việc rồi mới mở máy.

Khi Hàn Đông nói trong lòng Sa Ứng Lương vô cùng kinh ngạc, theo lời kể của Hàn Đông thì bí thư Nguyên và Hàn Đông nói chuyện những hơn một tiếng, đây là một việc khó mà có được. Phải biết rằng chủ tịch thành phố như anh khi gặp Nguyên Hằng Kiện cũng chỉ có thể 10 phút đổ lại mà thôi.

Cho dù là phó chủ tịch tỉnh cũng chưa chắc có thể nói chuyện với bí thư Nguyên lâu như vậy. Trong lòng Sa Ứng Lương nghĩ thầm lại càng tức giận hơn, tên Hàn Đông này rốt cuộc có may mắn gì, nếu có thể có được sự ưu ái của bí thư Nguyên chỉ sợ mình đối phó với hắn cũng không phải dễ.

Nghĩ tới đây trong lòng Sa Ứng Lương càng buồn bực, nhưng thần sắc trên mặt lại vẫn hòa nhã nói:

- Nếu như vậy thì thôi nhưng sau này có việc gì phải nói rõ trước.

- Tôi biết rồi.

Hàn Đông gật đầu.

Sau đó Sa Ứng Lương liền sắp xếp một chút, yêu cầu Hàn Đông và Phương Trung chuẩn bị, ngày mai chuẩn bị cùng và mấy lãnh đạo của mấy huyện Vinh Châu tiến hành giao lưu.

Kỳ thực đại hội toàn cán bộ trước, Sa Ứng Lương đã tổng kết đa phần là Hàn Đông làm, nhưng lần này đặc biệt để Hàn Đông và Phương Trung cùng lãnh đạo các huyện khác tiến hành giao lưu chủ yếu là vì huyện Phú Nghĩa được bình chọn là một trong 10 huyện phát triển mạnh của toàn tỉnh, mà đã được biểu dương trong cuộc họp, chủ tịch tỉnh Yến Sơn Cao đề ra.

- Các huyện, thành phố nhất định phải học tập 10 huyện này, đúc kết rút kinh nghiệm để phát triển tốt hơn nữa.

Đối với sự sắp xếp của Sa Ứng Lương

Cho dù các hạng mục phát triển cuả huyện Phú Nghĩa thực sự không tồi nhưng cũng có ý nghĩa tham khảo.

Nhưng mối quan hệ giữa sự phát triển của một khu với người lãnh đạo khu đó rất mật thiết. Nếu không có người lãnh đạo có năng lực thì hình thức có phát triển đến mấy cũng không có tác dụng.

Nhưng đây là sự sắp xếp thống nhất trong thành phố, Hàn Đông có cảm giác không có chút ý nghĩa gì, kiểu hình thức này cũng không thể không làm.

Sau đó hai người bèn cáo từ.

Trong lòng Phương Trung tỏ vẻ trầm trọng vô cùng. Từ lời nói của Hàn Đông có thể biết Hàn Đông hôm nay bất ngờ đi gặp bí thư tỉnh ủy, tên tiều này rốt cuộc có lai lịch thế nào.

Ngồi trên xe sắc mặt Phương Trung rất không tốt, theo tình hình anh biết bản thân muốn đánh đổ Hàn Đông căn bản là một chuyện không thể rồi, mà xem ra cũng không cần trông cậy vào Sa Ứng Lương ở thành ủy giúp mình đối phó với Hàn Đông.

Dù sao căn cứ theo tình hình hiện tại, đằng sau Hàn Đông mơ hồ còn có Trưởng ban tổ chức cán bộ thường ủy tỉnh ủy Triệu Nhạc, đây cũng là điều rất đáng nể rồi, hơn nữa ngay cả Bí thư tỉnh ủy Nguyên Hằng Kiện cũng có ưu ái với Hàn Đông, cứ coi như Sa Ứng Lương hận Hàn Đông thấu ruột cũng không dám lộ liễu đối phó với hắn.

“Ôi những ngày như này khi nào mới kết thúc đây”, Phương Trung mặt trầm ngâm, trong lòng nghĩ thầm, tay anh liên tục xoa đầu, động tác này liên tục không ngừng.

Ngày thứ hai Hàn Đông và Phương Trung lại tới ủy ban nhân dân thành phố, huyện Phú Nghĩa đang trên đà phát triển củanăm 92, cùng với lãnh đạo của mấy khu huyện khác tiến hành giao lưu.

Cả quá trình giao lưu này lãnh đạo của mấy khu huyện liên tiếp đặt câu hỏi cho Hàn Đông.

Họ cũng biết rõ huyện Phú Nghĩa cho nên biết có được nhiều thành tựu lớn như vậy chủ yếu là do Hàn Đông, còn Phương Trung mọi người đều biết ngầm rằng bây giờ huyện Phú Nghĩa đã hoàn toàn là thiên hạ của Hàn Đông, Phương Trung bây giờ chỉ là một nỗi hổ thẹn mà thôi.

Thấy tình hình này Phương Trung mặt không chút thay đổi nhưng trong lòng vô cùng tức giận.

Điều này đối với anh thực sự là một nỗi sỉ nhục vô cùng.

Sau cuộc giao lưu mọi người cùng nhau đi ăn cơm.

Khi ăn cơm mọi người đều thi nhau mời rượu Hàn Đông.

Cũng may bây giờ tửu lượng của Hàn Đông tốt hơn nhiều so với trước, nếu không chỉ mỗi người một chén nhỏ Hàn Đông cũng không chịu nổi rồi.

Còn Phương Trung lại ngồi yên lặng một bên, thỉnh thoảng mới có người cạn chén với anh, anh cũng không từ chối.

Sau khi ăn xong Hàn Đông cùng mấy bí thư, chủ tịch huyện quận tới quán trà gần đó uống trà nói chuyện, có người còn đề nghị chơi mạt chược.

Hàn Đông vốn không muốn chơi nhưng nghe thấy Điền Thần - chủ tịch huyện Vinh Quang nói một câu bèn cười ngồi xuống.

Điền Thần nói:

- Chủ tịch Hàn công việc của anh tốt như vậy cũng phải cùng vui với mọi người chứ.

Hàn Đông nghĩ dù sao buổi trưa uống rượu rồi lúc này cũng không thể về, cùng vui một chút cũng hay, Hàn Đông cũng biết mọi người chơi bài là phải cược tiền nhưng tiền đối với Hàn Đông cũng không là vấn đề.

Thế là Hàn Đông liền ngồi xuống, Điền Thần ngồi đối diện với Hàn Đông, hai người khác một là bí thư của khu Duyên Than, còn một người còn lại là chủ tịch quận của quận Đại An.

Điền Thần cười nói:

- Chúng ta đánh bao nhiêu đây?

Bí thư quận Duyên Than nói:

- Hàn Đông quyết định đi.

Trong bốn người ngoài Hàn Đông là người trẻ chỉ hơn hai mươi tuổi ra ba người kia đều là tuổi trung niên. Công tác lâu như vậy, trong nhà điều kiện không tồi, bởi vậy đối với việc đặt cược bao nhiêu, cũng là không sao cả

Hàn Đông cười nói:

- Các vị đều là đàn anh nếu chơi thì chơi phải vui chút, theo các anh quy định chơi bình thường đi.

Điền Thần cười ha ha nói:

- Chủ tịch Hàn thật hào khí, vậy chơi 20 đi.

Hai mươi, cũng chính là ai, mỗi lần tăng là số tiền 20, đặt cược lớn như vậy cũng là chơi không nhỏ.

Lập tức mấy người bắt đầu chơi, Hàn Đông mặc dù cũng đã từng chơi mạt chược nhưng không giỏi lắm mà chỉ đánh nhỏ.

Vì thế chưa đến vài ván Hàn Đông đã thua gần 1 nghìn.

Nhưng đối với Hàn Đông mà nói căn bản chỉ là chín trâu mất sợi lông. Hàn Đông mỗi lần ra khỏi nhà trên người đều mang mấy nghìn tiền mặt, thua 1 nghìn vẫn còn lại hai ba nghìn.

Khi bọn Hàn Đông chơi mạt chược bên trong phòng trà tĩnh lặng Phương Trung cẩn thận ngồi trước mặt chủ tịch thành phố Sa Ứng Lương.

- Chủ tịch Sa, hiện tại thế cục của huyện Phú Nghĩa chính là như vậy, tôi cũng bất lực.

Phương Trung nói một cách khổ sở

- Tình hình này tôi nghĩ chủ tịch Sa phải nghĩ cách điều chỉnh một chút huyện ủy Phú Nghĩa tránh sau này Hàn Đông muốn làm gì thì làm, cũng không xem Ủy ban nhân dân thành phố ra gì.

- Hừ

Sa Ứng Lương hừ một tiếng nói:

- Cậu tưởng điều chỉnh dễ như vậy sao? Thế cục của thành ủy rất phức tạp, có việc gì cũng phải căn cứ vào nhiều mặt mới được.

Phương Trung ngồi kính cẩn trước mặt Sa Ứng Lương, anh đương nhiên cũng biết thế cục của thành ủy đối với Sa Ứng Lương không có lợi nhưng Phương Trung cũng thực sự không có cách nào khác, vì thế mới nghĩ tới nhờ sự trợ giúp của Sa Ứng Lương.

- Chủ tịch Sa, nếu thực sự không được anh xem có thể chuyển tôi sang nơi khác làm được không.

Phương Trung lấy hết dũng khí nói.

Sa Ứng Lương mắt lạnh lùng nhìn anh ta nói:

- Cậu muốn tới quận nào? Huyện Vinh Quang được không?

Kinh tế của huyện Vinh Quang cũng vô cùng lạc hậu thậm chí ở một số phương diện còn không bằng huyện Phú Nghĩa. Huyện Vinh Quang không chỉ lạc hậu về kinh tế mà dân số cũng ít hơn huyện Phú Nghĩa hơn 300 nghìn, trong thành phố xếp vị trí thấp nhất.

Nghe Sa Ứng Lương nói Phương Trung ngạc nhiên cắn răng nói:

- Chỉ cần có thể để tôi rời khỏi huyện Phú Nghĩa đi đâu cũng không sao cả.

Làm một bí thư huyện ủy vô cùng hổ thẹn chẳng bằng tới một huyện thấp kém làm một nhân vật số một chân chính.

Sa Ứng Lương nhìn Phương Trung chằm chằm cười nhạt:

- Cậu tới huyện Vinh Quang chắc chắn có thể làm tốt không, lẽ nào không thể làm ở huyện Phú Nghĩa sao?

Câu này vừa nói ra sắc mặt Phương Trung đỏ gần như đổ máu, anh xấu hổ nói:

- Chủ tịch Sa, xin lỗi tôi thực sự…

- Được rồi.

Sa Ứng Lương xua xua tay

- Cậu đến chỗ khác rồi lại giẫm lên vết xe đổ, cậu cứ ở huyện Phú Nghĩa chịu khó mà làm đi, cậu là bí thư huyện ủy không thể gặp một chút khó khăn là nghĩ tới việc bỏ chạy, phải nghĩ cách giải quyết vấn đề trước mắt. Cậu là bí thư huyện ủy là người thành ủy bổ nhiệm, có một số việc phải cần khí chất của bí thư huyện ủy mới được.

Phương Trung thở dài, tư chất của bí thư huyện ủy việc gì cũng phải theo để làm. Nhưng hội nghị thường vụ huyện ủy xếp sang một bên, nếu thực sự việc gì bản thân cũng càn cương độc đoán đến lúc gây ra chuyện gì do ai phụ trách?

Hơn nữa việc trọng đại trong huyện phải thông qua thảo luận của hội nghị thường vụ mới có thể quyết định được.

Nếu bí thư huyện ủy không thể làm chủ được những việc trọng đại thì uy quyền của bí thư này làm sao có thể thể hiện ra được.

Cho nên bây giờ Phương Trung cảm giác rất buồn bực, thậm chí cảm thấy quy định của đảng thật phiền phức, nếu bí thư huyện ủy là nhân vật quan trọng tại sao còn phải bị hội nghị thường vụ trói buộc?

Hàn Đông cùng mấy người chơi mạt chược chơi đến 4 giờ mới dừng, hắn tổng cộng thua hơn hai nghìn nhưng mặt không có chút biến sắc, dường như thứ thua không phải là tiền.

Mọi người không khỏi khâm phục chủ tịch huyện trẻ tuổi này, còn trẻ như thế mà thực sự không tồi, khó trách hắn có thể làm ra nhiều chuyện lớn như vậy.

Hàn Đông cười tươi cáo từ mọi người. Sau đó tự lái xe về huyện Phú Nghĩa.

Làm một vòng gần như có thể yên tâm làm việc rồi.

Nghỉ ngơi buổi tối ngày thứ hai đi làm chưa được bao lâu Hàn Đông nhận được điện thoại của Uông Hồng Trạch.

- Chủ tịch Hàn nói cho anh một tin tốt.

Uông Hồng Trạch giọng nói trong điện thoại vô cùng vui vẻ.

Hàn Đông cười nói:

- Trưởng phòng Uông có việc gì tốt vậy?

Uông Hồng Trạch cười nói:

- Chẳng phải cậu nói muốn mở Thanh Sơn Lĩnh sao, bây giờ có cơ hội rồi đấy, tôi quen một ông chủ rất nhiều tiền có ý đầu tư, tôi giới thiệu cho anh ta Thanh Sơn Lĩnh, anh ta vô cùng hứng thú, chiều sẽ tới huyện Phú Nghĩa để gặp mặt.

Hàn Đông nghe cũng vô cùng có hứng thú nói:

- Vậy được, cảm ơn trưởng phòng Uông giúp đỡ.

Uông Hồng Trạch cười nói:

- Chủ tịch Hàn khách khí gì với tôi chứ, tới lúc đó tôi cũng phải cùng anh nói chuyện, khoảng 3 giờ rưỡi tới huyện Phú Nghĩa.

Người mà đến Uông Hồng Trạch cũng phải tự mình tiếp đón chắc chắn là một ông chủ rất giàu rồi, điều này làm Hàn Đông rất vui, việc lần này mà thành thì Thanh Sơn Lĩnh chính thức đi lên chính quy.

Hiện tại đường từ huyện Phú Nghĩa tới Thanh Sơn Lĩnh - đường Phú Thọ đang trong thời gian sửa chữa, mà xung quanh Thanh Sơn Lĩnh cũng bắt đầu sửa chữa một số khách sạn, bố cục của những khách sạn này đều là tiến hành theo quy hoạch thống nhất, bố cục đều đã sắp xếp.

Tắt điện thoại, Hàn Đông liền thông báo với Hứa Hiểu Đông nói rõ việc này để anh chuẩn bị tốt những việc liên quan.

Hơn 3 giờ chiều, Uông Hồng Trạch tới rồi, hộ tống tới còn có một người trung niên đầu có chút hói, dáng vẻ nho nhã, mang theo một người trẻ tuổi

Uông Hồng Trạch giới thiệu:

- Chủ tịch Hàn đây là chủ tịch hội đồng quản trị Tạ của tập đoàn Đỉnh Tân, chủ tịch Tạ, vị này là Hàn Đông chủ tịch huyện Phú Nghĩa.

Hàn Đông cười nói:

- Hoan nghênh chủ tịch Tạ tới huyện Phú Nghĩa đầu tư ngành du lịch.

Chủ tịch Tạ cảm thán nói:

- Chủ tịch Hàn đúng là trẻ tuổi có tài, một vị chủ tịch huyện trẻ tuổi như vậy Tạ mỗ là lần đầu tiên gặp.

Uông Hồng Trạch nói:

- Chủ tịch Tạ, đừng nhìn sự trẻ tuổi của chủ tịch Hàn, chủ tịch Hàn đã làm không ít việc, lãnh đạo có thực lực như chủ tịch Hàn thật hiếm có.

Lập tức anh liền kể hai việc mà Hàn Đông đã làm đồng thời nói với chủ tịch Tạ:

- Nhờ sự cố gắng của chủ tịch Hàn mà huyện Phú Nghĩa đã có những thành tích rất lớn ở năm 92, được Ủy ban nhân dân tỉnh chọn là một trong 10 huyện mạnh của tỉnh có được sự khen ngợi.

Chủ tịch Tạ cười tủm tỉm gật đầu:

- Chủ tịch Hàn thực sự có năng lực.

Sau đó tại phòng họp Ủy ban nhân dân Hàn Đông và Hứa Hiểu Đông cùng gặp chủ tịch Tạ, đồng thời lấy tư liệu của Thanh Sơn Lĩnh và những việc huyện Phú Nghĩa đã nỗ lực làm vì Thanh Sơn Lĩnh giới thiệu một cách chi tiết.

Nghe Hàn Đông và Hứa Hiểu Đông giới thiệu chủ tịch Tạ liên tục gật đầu, trên mặt cười tươi.

- Trước đây tôi cũng xem qua “câu chuyện sát thủ”, và đã nghe qua đĩa CD, bây giờ nghe các cậu giới thiệu xem ra Thanh Sơn Lĩnh này quả nhiên không tồi, hay như này chúng ta đi thực tế một chút thế nào?

Chủ tịch Tạ cười nói.

Hàn Đông cười nói:

- Như vậy cũng tốt, tôi tin chủ tịch Tạ sau khi đích thân tới Thanh Sơn Lĩnh một chuyến nhất định sẽ thích phong cảnh ở đó.

Sau đó Hàn Đông đích thân cùng chủ tịch Tạ và Uông Hồng Trạch tới Thanh Sơn Lĩnh.

Hiện tại cùng với danh tiếng của Thanh Sơn Lĩnh ngày càng lớn thì du khách tới đây ngày càng nhiều.

Trên núi xung quanh đều có thể nhìn thấy người tới thăm quan.

Sức khỏe chủ tịch Tạ cũng không tồi, từ dưới núi đi thẳng lên đỉnh cao nhất.

Vừa đi Hàn Đông vừa giới thiệu chi tiết phong cảnh ở Thanh Sơn Lĩnh, ví dụ như tháp Miểu Vọng trên đỉnh núi, còn có thánh địa Phật giáo chùa phổ pháp tiểu Nga Sơn, Đại Hùng bảo điện, trong truyền thuyết La Hải Đống hình thành thi pháp Miêu Đạo, và chùa Kim Tiền mà hoàng đế Thuận Trị xuất gia, những di tích cổ này và cả ngọn núi làm phong cảnh Thanh Sơn Lĩnh càng cuốn hút, làm phong cảnh của cả khu vô cùng huyền bí linh thiêng.

Chủ tịch Tạ leo lên tháp Chiêm Vọng trên đỉnh cao nhất một cách hứng thú, đưa mắt nhìn bốn phía, nhìn thấy Thanh Sơn mờ ảo, tiếng thông reo từng đợt thỉnh thoảng lại có chim chóc bay từ trong đám cây ra, trên trời từng đám mây duyên dáng gió thổi nhè nhẹ làm lòng người vô cùng thoải mái dễ chịu.

Từ trên này có thể nhìn thấy toàn bộ Thanh Sơn Lĩnh không khỏi làm người ta có cảm giác trống trải.

- Không tồi, quả thực không tồi.

Chủ tịch Tạ liên tiếp cảm thán.

Nhìn thấy dáng vẻ của ông, Hàn Đông cũng rất vui.

Hàn Đông biết tập đoàn Đỉnh Tân là một tập đoàn lớn trong nước. Cả công ty thi hành phát triển đa nguyên hóa, công ty con phân bố khắp nơi trên toàn quốc, thực lực vô cùng hùng mạnh, nếu có tập đoàn Đỉnh Tân đến đầu tư có thể bảo đảm cả Thanh Sơn Lĩnh sẽ càng thêm có hệ thống và quy phạm.

Từ trên tháp xuống chủ tịch Tạ nói với Hàn Đông:

- Cá nhân tôi rất thích phong cảnh của Thanh Sơn Lĩnh, phong cảnh tự nhiên đẹp như vậy làm tôi thực sự muốn ở đây dưỡng lão quá.

Hàn Đông cười nói:

- Chủ tịch Tạ vẫn chưa già mà, sức khỏe của chủ tịch vẫn rất tốt, leo được lên núi, hơn cả thanh niên đấy chứ.

Chủ tịch Tạ cười, ông tên Tạ Nam Tùng, năm này đã hơn 60 tuổi rồi nhưng xem ra cũng không phải già lắm, mà cho dù ông quản lý tập đoàn lớn như vậy nhưng những ngày bình thường vẫn chú ý rèn luyện sức khỏe, đối với sức khỏe của mình ông vô cùng tự tin, nghe thấy lời khen ngợi của Hàn Đông ông rất vui.

Nhưng cho dù ông rất hài lòng với phong cảnh ở đây nhưng ông cũng không thể vội vàng nói hài lòng được, ông cười nói:

- Tôi mặc dù là chủ tịch hội đồng quản trị nhưng tất cả quyết sách của tập đoàn đều phải thông qua khảo sát chuyên môn của tập đoàn, sau khi nghiên cứu mới có thể quyết định đầu tư, vì thế tôi sẽ phái một đội khảo sát tới khảo sát để xem có đầu tư hay không, quyết định thế nào đợi kết quả điều tra rồi nói sau.

Hàn Đông gật đầu:

- Vâng, vậy chủ tịch Tạ sắp xếp đội khảo sát đến, nói thực bây giờ huyện Phú Nghĩa cũng đang toàn diện thu hút đầu tư nhưng nếu tập đoàn Đỉnh Tân có thể tới đầu tư chúng tôi vô cùng hoan nghênh.

Về tới huyện Phú Nghĩa, chủ tịch Tạ không ở lại mà lưu lại số điện thoại của Hàn Đông rồi cùng Uông Hồng Trạch rời đi.

Tiễn bọn họ xong Hứa Hiểu Đông đến văn phòng của Hàn Đông nói:

- Chủ tịch Hàn, chủ tịch Tạ rốt cuộc có ý gì?

Hàn Đông cười nói:

- Chủ tịch Hứa không phải lo, tôi xem chủ tịch Tạ rất hài lòng với phong cảnh của Thanh Sơn Lĩnh, khả năng tập đoàn Đỉnh Tân sẽ đầu tư là khá lớn.

Hứa Hiểu Đông nói:

- Nếu đã như vậy sao ông ta còn phái tổ điều tra đến, chẳng phải là thừa sao, phí tiền của?

Hàn Đông cười nói:

- Đây là quy định và chế độ quản lý của tập đoàn, dù sao nếu thực sự muốn đầu tư vào Thanh Sơn Lĩnh cũng là một đầu tư không nhỏ, phải thông qua những luận chứng khoa học mới được, không có một quy phạm đồng bộ, tập đoàn của họ làm sao có thể lớn được như vậy.

Hứa Hiểu Đông gật đầu nói:

- Ra là vậy, vậy chúng ta chờ tin tốt vậy.

Ngày thứ hai đội khảo sát của tập đoàn Đỉnh Tân tới huyện Phú Nghĩa, Hàn Đông bảo Hứa Hiểu Đông cùng đi, chỉ là yêu cầu bình thường cũng phải hết lòng làm hài lòng bọn họ.

Đội khảo sát của tập đoàn Đỉnh Tân ở huyện Phú Nghĩa 2 ngày cũng không đưa ra yêu cầu đặc biệt gì.

Sau đó họ liền rời khỏi huyện Phú Nghĩa.

Hứa Hiểu Đông lập tức báo cáo tình hình cho Hàn Đông:

- Chủ tịch Hàn công việc khảo sát của tập đoàn Đỉnh Tân vô cùng cẩn thận. Họ chuyên môn hỏi về nông gia lạc trên núi, những người du khách đã đến, ngoài ra còn mang theo máy móc chuyên môn kiểm tra đo lường không khí, dòng nước của Thanh Sơn Lĩnh.

Hàn Đông liền cười:

- Đây là việc tốt, họ khảo sát càng cẩn thận thì chứng tỏ họ rất coi trọng việc này, như vậy khả năng họ đầu tư càng lớn, chúng ta cứ chờ tin tức tốt đi.

Hàn Đông suy nghĩ quả nhiên không tồi.

Sau 3 ngày Hàn Đông nhận được điện thoại của chủ tịch Tạ đích thân gọi tới, ông nói:

- Chào chủ tịch Hàn, tôi là Tạ Nam Tùng, nói với cậu một tin tốt, sau khi đội khảo sát về đã có được từng bước kết luận cho rằng môi trường của Thanh Sơn Lĩnh huyện Phú Nghĩa thực sự không tồi, có giá trị đầu tư nhất định.

Nghe thấy Tạ Nam Tùng nói vậy Hàn Đông mỉm cười, Tạ Nam Tùng này trong lòng sớm đã muốn đầu tư vào Thanh Sơn Lĩnh nhưng còn nói ra vẻ, chắc cũng là vì còn muốn đàm phán việc đầu tư về sau, cũng vì tập đoàn tranh thủ càng nhiều điều tốt mà thôi.

Đối với thương nhân có bản tính mưu lợi như thế này, Hàn Đông vô cùng hiểu, cũng là vì kinh doanh, nếu thương nhân không muốn kiếm lợi nhuận mới là không bình thường.

Sau 2 ngày tổ đàm phán của tập đoàn Đỉnh Tân tới huyện Phú Nghĩa.

Lần này đến là phó tổng công ty đầu tư phí dưới tập đoàn và nhân viên đàm phán chuyên môn.

Hàn Đông sắp xếp những người có liên quan vào bàn đàm phán với đối phương.

Việc đàm phán bắt đầu, đối phương liền đưa ra một số vấn đề lớn biểu hiện không có chút thành ý nào, dường như chỉ đến huyện Phú Nghĩa châm chọc môi trường và tình hỉnh ở đây.

Điều này làm Hứa Hiểu Đông và một người nữa tham gia đàm phán cảm thấy khó chịu, có người không chịu được sắc mặt có chút khó coi.

Nhưng Hàn Đông lại không quan tâm, đối phương càng như vậy Hàn Đông lại càng tin tưởng họ chắc chắn sẽ đầu tư vào huyện Phú Nghĩa, vì thế đối với những vấn đề đối phương đưa ra Hàn Đông đều lần lượt trả lời.

Còn đối với những yêu cầu mà họ đưa ra Hàn Đông cũng có căn cứ có lý, để đảm bảo lợi ích của huyện Phú Nghĩa đảm bảo Thanh Sơn Lĩnh hợp lực lại chỉ có thể đáp ứng điều này mới có thể gật đầu biểu thị cho phép.

Dần dần đội đàm phán của huyện Phú Nghĩa, Hàn Đông trở thành chủ lực, những người khác nghiễm nhiên làm nền thỉnh thoảng hỗ trợ Hàn Đông tìm tư liệu để chứng minh điều Hàn Đông nói.

Đàm phán 1 ngày, cả quá trình đàm phán dường như không thu được tiến triển gì, cho dù Hàn Đông đối với một số vấn đề đã đưa ra những giải thích hợp lý nhưng đối phương vẫn bắt bẻ lại các loại vấn đề, không ngừng làm khó dễ, liên tiếp đưa ra các kiểu yêu cầu.

Buổi chiều sau khi ăn cơm cùng tổ đàm phán, Hàn Đông và Hứa Hiều Đông tiễn họ tới khách sạn ở, khi quay về Hứa Hiểu Đông tức giận nói:

- Chủ tịch Hàn, tôi bây giờ có chút hoài nghi họ có phải muốn đến đàm phán đầu tư hay không, tôi cảm giác dường như họ đến để tìm vấn đề.

Hàn Đông lấy thuốc đưa cho anh một điếu, sau khi Hứa Hiểu Đông nhận lấy lập tức lấy ra bật lửa châm thuốc cho Hàn Đông, hai người hít một hơi thuốc, Hàn Đông nói:

- Chủ tịch Hứa tôi lại không cảm thấy, chẳng lẽ cậu không biết, họ không đưa ra một vấn đề thì sẽ đưa ra yêu cầu thái quá sao?

Hứa Hiểu Đông nghĩ ngợi rồi nói:

- Đúng, tôi thấy họ cứ như là con sư tử há to miệng, theo yêu cầu họ đưa ra, huyện Phú Nghĩa tùy ý tìm công ty cũng có thể mở Thanh Sơn Lĩnh.

Hàn Đông cười:

- Ừm, vì thế có thể thấy bây giờ họ cố ý tìm nhiều vấn đề nhưng mục đích thực sự chỉ có một, đó là từ trong đàm phán có thể có nhiều cái lợi hơn, vì thế chúng ta bây giờ không thể vội, dù sao họ đưa ra vấn đề gì chúng ta giải thích rõ ràng, đối với yêu cầu họ đưa ra, chúng ta đều phải có căn cứ không thể trả lời tùy tiện.

- Lại nói tiếp Thanh Sơn Lĩnh có thể là nguồn tài nguyên lũng đoạn độc đáo, mà không chỉ một mình bọn họ có thể đầu tư, vì thế họ căn bản không có triệu tập gì.

Hừa Hiểu Đông mắt sáng lên nói:

- Tôi thấy bây giờ người của tập đoàn Đỉnh Tân làm khó dễ như vậy chỉ là vì ỷ vào thực lực hùng hậu của công ty bọn họ mới có thể hung hăng tán dóc giá cả, nếu có công ty khác đến cạnh tranh với họ thì thái độ của họ chắc chắn sẽ khác.

Hàn Đông nghĩ một lát Hứa Hiểu Đông nói cũng đúng liền nói:

- Vấn đề này được rồi, tối tôi gọi điện yêu cầu Ngưu Chí Không của tập đoàn Kỳ Vọng tới một chuyến sau đó tôi đi cùng ông ta, cuộc đàm phán ngày mai do cậu tiếp đón, dù sao đối phương có vấn đề cậu trả lời nếu có yêu cầu dứt khoát từ chối, đối phương có hỏi tôi thì bảo với họ tôi đi tiếp khách khác làm được.

Hứa Hiểu Đông cười nói:

- Được, tôi tin tưởng như vậy, yêu cầu của tập đoàn Kỳ Vọng chắc không cao như vậy.

Trước đó, yêu cầu của tập đoàn Kỳ Vọng chủ yếu là hai yêu cầu, một là phải dọn sạch nông gia nhạc hiện giờ trong núi, yêu cầu này huyện Phú Nghĩa ra mặt làm, họ cái gì cũng đảm nhiệm, hai là trong đầu tư của Thanh Sơn Lĩnh họ hy vọng Ủy ban nhân dân huyện giúp đỡ để ngân hàng cho vay một khoản.

Đối với điều thứ hai này Hàn Đông không thể đồng ý, nếu có thể cho vay Hàn Đông chắc chắn sẽ dùng vào mặt khác, ví dụ như đường lộ của huyện Phú Nghĩa nhiều như vậy cũng cần phải sửa, nông gia lạc hiện tại ở Thanh Sơn Lĩnh họ vốn là cư dân địa phương lấy đó làm nhà, cho dù Ủy ban nhân dân huyện tiến hành khai thác thống nhất đối với Thanh Sơn Lĩnh nhưng phải để bọn họ đi, công việc này rất khó làm, đồng thời cũng sẽ phải mất một số tiền bồi thường lớn của Ủy ban nhân dân, dù sao họ ở đó làm nông gia lạc thu nhập mỗi năm cũng không ít.

Mặt khác đối phương còn đưa ra một số vấn đề và yêu cầu về cơ bản đều là hơi quá đáng.

Buổi tối hôm đó Hàn Đông gọi điện cho Lữ Nam Phương, Lữ Nam Phương đồng ý cùng Hàn Đông diễn một vở kịch.

Ngày thứ hai Hàn Đông không tham gia cuộc đàm phán với bên tập đoàn Đỉnh Tân mà do Hứa Hiểu Đông làm phụ trách tổ trưởng đàm phán.

- Chủ tịch Hứa tại sao hôm nay chủ tịch Hàn không tới?

Phó tổng giám đốc bên đối phương nghi ngờ hỏi, từ tình hình hôm qua có thể thấy uy quyền của Hàn Đông trong bộ máy huyện Phú Nghĩa rất cao, nếu không phải là Hàn Đông tới đàm phán, chắc cùng mấy người này đàm phán cũng không ra được kết quả gì.

Hừa Hiểu Đông và Hàn Đông nói rồi, phải ép đối phương biểu lộ thái độ rõ của mình, vì thế bây giờ thể hiện rất nhẹ nhàng, anh hít một hơi thuốc cười nói:

- Xin lỗi, chủ tịch Hàn đang tiếp khách vì thế đàm phán tiếp theo, chủ tịch Hàn ủy thác cho tôi và mọi người rồi.

- Vậy sao?

Phó tổng giám đốc nghi ngờ, lời nói của Hứa Hiểu Đông anh tỏ vẻ bán tin bán nghi, đàm phán hôm qua Hứa Hiểu Đông chỉ là một nhân vật thứ yếu, hôm nay Hàn Đông tại sao lại ủy thác một trách nhiệm quan trọng cho anh ta.

Nhưng trong thời gian ngắn anh cũng không làm rõ được tình hình, nên đành mang bộ mặt đầy sự nghi hoặc bắt đầu đàm phán.

Đối với vấn đề họ đưa ra Hứa Hiểu Đông cũng đều giống như Hàn Đông hôm qua lần lượt trả lời nhưng một khi đối phương đưa ra yêu cầu gì quá đáng anh đều từ chối, thậm chí nguyên nhân giải thích cũng không có, chỉ nói đây là chủ tịch Hàn căn dặn.

Mấy lần đều như vậy phó tổng giám đốc bên đối phương có chút tức giận rồi, Hứa Hiểu Đông đàm phán như vậy đơn giản là không có chút thành ý nào, anh tức giận nói:

- Chủ tịch Hứa, nếu việc này cuối cùng cần phải chủ tịch Hàn quyến định tôi thấy nên mời chủ tịch Hàn đến nói chuyện với chúng tôi.

Lời nói của anh có chút gây tổn thương người, nhưng Hứa Hiểu Đông lại không quan tâm, anh vốn là trợ thủ của Hàn Đông có việc gì quan trọng anh thực sự không làm chủ được phải cần Hàn Đông gật đầu mới được.

- Xin lỗi, chủ tịch Hàn cũng rất bận.

Hứa Hiểu Đông thở dài nói:

- Chúng ta tiếp tục đi, chỉ cần chúng ta nói chuyện được chủ tịch Hàn nhất định sẽ ủng hộ hiệp nghị của chúng ta.

Phó tổng giám đốc bên đối phương rất tức giận, không biết Hàn Đông và Hứa Hiểu Đông rốt cuộc đang làm cái quái gì, trong lòng nghĩ như vậy, buổi chiều lại không được, chỉ sợ đàm phán 1 năm cũng không ra được kết quả gì.

- Hôm nay bàn tới đây thôi.

Anh giơ cánh tay đứng lên nói.

Biểu hiện của Hứa Hiểu Đông làm anh ta vô cùng hoài nghi, vì thế quyết định tạm dừng đàm phán, tìm hiểu tình hình một chút rồi nói tiếp.

Buổi chiều nhân viên phó tổng cử đi tìm hiểu báo cáo tình hình cho phó tổng:

- Chủ tịch Hàn hiện đang đi cùng Ngưu Chí Không của tập đoàn Kỳ Vọng tới Thanh Sơn Lĩnh, chẳng lẽ tập đoàn Kỳ Vọng muốn đầu tư? Tên Ngưu Chí Không này là đại diện của tập đoàn tới.

Phó tổng cau mày nói:

- Cũng có khả năng này, tập đoàn Kỳ Vọng mặc dù không bằng tập đoàn Đỉnh Tân nhưng cũng có ưu thế của họ, các loại tài nguyên ở tỉnh Tây của họ mạnh hơn tập đoàn của chúng ta, xem ra Hàn Đông phái Hứa Hiểu Đông đến đàm phán với chúng ta chủ yếu chính là nguyên nhân Ngưu Chí Không.

- Vậy có phải là Hàn Đông muốn chúng ta sớm ra quyết định

Tên này đúng là có đầu óc.

Phó tổng hỏi:

- Vậy cậu đã tìm hiểu rõ chưa? Đối phương có phải là Ngưu Chí Không không?

- Chắc chắn rồi.

- Chắc đúng rồi, tôi cũng biết tập đoàn Kỳ Vọng hiện tại đã bắt đầu chiến lược đa nguyên hóa, nếu đầu tư du lịch cũng không phải không thể, xem ra chúng ta phải nhanh hơn một bước, có chút vấn đề không cần nữa.

Ngày thứ hai lại đàm phán tiếp, Hứa Hiểu Đông cảm thấy thái độ của đối phương thay đổi không ít, lòng mừng thầm, xem ra mưu kế của anh và Hàn Đông thật không tồi.

Nếu đối phương biểu hiện có thành ý hơn, thái độ của Hứa Hiểu Đông cũng tốt hơn nhiều, cả cuộc đàm phán diễn ra một cách khó khăn.

Buổi chiều Hàn Đông nhận được điện thoại của Hứa Hiểu Đông liền cười:

- Xem ra họ thực sự muốn đầu tư đấy, nếu như vậy hà tất sư tử phải há miệng to, đưa ra điều kiện quá đáng như vậy.

Ngưu Chí Không ở bên cạnh cười nói:

- Anh Đông đến việc đàm phán cũng vô cùng lợi hại, tôi thắc mắc anh Đông rốt cuộc có gì không biết đây.

Hàn Đông cười ha ha nói:

- Tôi biết cũng nhiều mà không biết chắc chắn cũng không ít. Buổi chiều chúng ta uống trà tiếp, đợi bên kia đàm phán ổn rồi tôi lại qua tiếp.

Ngưu Chí Không cười nói:

- Tùy anh Đông sắp xếp.

Lúc này điện thoại của Hàn Đông vang lên liên tục, Hàn Đông lấy ra xem, là số của Chu Khải Kiệt, liền bấm nghe:

- Anh Chu…

Giọng của Chu Khải Kiệt có chút ngập ngừng:

- Hàn Đông, có một tin tốt nói cho cậu.

Hàn Đông ngạc nhiên cười nói:

- Tin tốt gì vậy? Nghe ngữ khí của anh Chu có vẻ là chuyện lớn rồi.

Chu Khải Kiệt nói:

- Cậu ở huyện Phú Nghĩa ép Phương Trung đến chết, Phương Trung vô cùng buồn bực tìm lãnh đạo đề nghị điều đi, vốn việc này cũng không có nhiều khả năng nhưng bí thư huyện Vinh Quang vừa điều tra ra được bệnh ung thư, tôi đoán chủ tịch Sa có thể sẽ đề nghị Phương Trung điều đi.

Hàn Đông liền hiểu ngay ý của Chu Khải Kiệt, mình có khả năng tiến thêm một bước.

Nếu Phương Trung điều tới huyện Vinh Quang làm bí thư huyện ủy vậy bí thư huyện ủy của huyện Phú Nghĩa bị trống, theo tình hình huyện Phú Nghĩa hiện nay thì có thể thích hợp với vị trí này nhất chỉ có mình. Đương nhiên rồi, điều này có một tiền đề, đó là thành ủy không có ý định cử bí thư huyện ủy ở trên xuống mới được.

- Anh Chu, không biết thành ủy có sắp xếp gì không?

Hàn Đông bình tĩnh hỏi, mặc dù có khả năng sẽ tiến thêm một bước nhưng chưa có đề xuất không đến mức làm Hàn Đông tỏ ra kích động.

Chu Khải Kiệt cười nói:

- Thành ủy chắc hai ngày nay tiến hành thảo luận, cậu có thể được đề xuất làm công việc này.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv