Người Cầm Quyền

Chương 285: Chỉ cần cô vui vẻ



Hàn Đông nói với Cốc Cương, mình muốn ăn trưa với người đoàn phim, sắp xếp ở khách sạn Long Đằng

Một là Hàn Mạn Lương là anh họ, hai là Hàn Đông còn muốn lợi dụng đoàn phim lần này đóng phim, nhằm tuyên truyền cho việc phát triển Thanh Sơn Lĩnh, nên phải đối với đoàn phim nhiệt tình một chút

Hàn Đông vẫn đợi ở phòng làm việc, khi đúng một giờ trưa, điện thoại di động lần thứ hai vang lên, lần này thị Hàn Mạn Lương gọi tới, anh ta gọi từ khách sạn Long Đằng, anh ta nói

- Tiểu Đông, bọn anh tới rồi, chú mau tới đi, bọn anh còn chưa ăn cơm đấy, tới lúc đó anh cho mấy em minh tinh xinh xinh tiếp đãi chú

Hàn Đông tức giận nói:

- Ăn nói thế hả, em tới ngay đây

Hàn Mạn Lương này, anh ta xem mấy nữ minh tinh thành người gì thế

Hàn Đông trong lòng một trận cười khổ, nhưng hắn cũng rõ, số nữ minh tinh này là món đồ chơi, mà cuộc sống của họ cũng không tốt đẹp như đã biểu hiện trước mặt công chúng, có người vì để được nổi danh, chuyện gì cũng dám làm cả

Mặc dù kiếp này cuộc sống của Hàn Đông rất đơn giản, thế nhưng ở kiếp trước, Hàn Đông chính là mở một công ty điện ảnh và truyền hình, đối với chuyện trong đó, hắn cũng biết vô cùng rõ ràng. Thậm chí chính bản thân Hàn Đông cũng từng có quan hệ với mấy cô được xưng là ngọc nữ gì gì đó

khách sạn Long Đằng ngày hôm nay không đón khách ngoài, cố tình thế để tiếp đãi người làm phim, bọn họ thậm chí treo cả pano hoan nghênh ở cửa luôn

Hàn Đông đậu xe vào bãi, đi thẳng vào trong đại sảnh

Trong đại sảnh không ít người đang đứng đó, nói chuyện xôn xao

- Tiểu đông, ở đây

Hàn Đông mới vừa vào phòng khách, chợt nghe Hàn Mạn Lương gọi mình

Ngẩng đầu vừa nhìn, Hàn Đông không khỏi ngây ngẩn cả người.

Bên cạnh Hàn Mạn Lương, có một người đàn ông đứng đó, ngoài ra còn có ba người đẹp, một người trong đó, chính là nữ minh tinh đang hot - Hoa Phương, còn người kia là minh tinh tuyến hai, Hàn Đông đối với các nàng cũng không có cảm giác gì.

Cô gái đứng ngoài cùng nhất, có vẻ ngây ngô nhất, là người khiến cho Hàn Đông có cảm giác như bị luồng điện xẹt ngang

- Vậy cũng gặp được cô ấy ở đây!

Giây phút nhìn thấy vẻ ngây ngô của người con gái kia khiến đầu óc Hàn Đông không thể nào quên được trong phút chốc dường như dâng trào như những con sóng.

Trong trí nhớ, Hàn Đông trong những ngày tháng cực kì huy hoàng mở một công ty điện ảnh giải trí.

Hắn khi đó, mỗi ngày đều sống trong vàng son, thay đàn bà như thay áo.

Nhưng duy chỉ có người con gái dịu dàng ngây thơ lặng lẽ ở bên cạnh hắn không một lời ca thán oán hận.

Hàn Đông cũng hoàn toàn quen với cuộc sống có sự tồn tại của cô, coi cô như là một người thân cận nhất của hắn, có việc gì đều tình nguyện tâm sự cùng cô, và cũng nhận được sự an ủi từ cô.

Dẫu là người đẹp bên cạnh hắn lúc nào cũng thay đổi, nhưng người con gái này vẫn là người chung thủy với Hàn Đông nhất, cô giống như một người phụ nữ của gia đình mà những người đàn bà khác chỉ giống như là một vị khách qua đường đi ngang qua cuộc đời của Hàn Đông.

Cho đến một ngày, cô bị đối thủ ép phải nhảy lầu tự vẫn, lúc đó Hàn Đông mới nhận ra sự quan trọng của cô, cả thế giới như tối sầm trở lại, tất cả yêu hận trong lòng Hàn Đông bị đè né trong lòng đều nổ tung.

Chỉ tiếc, xét cho cùng Hàn Đông cũng là người của Hàn gia, và sau khi ông cụ Hàn cây cột trụ của gia đình sập xuống, sức mạnh của Hàn Đông cũng bị giảm xuống đến tám chín phần, sự đấu tranh của Hàn Đông cuối cùng chỉ đem lại sự diệt vong cho hắn.

Nhưng ông trời dường như vẫn còn thương hại hắn, khiến hắn có một cuộc đời mới để hắn có cơ hội bù đắp lại những gì còn tiếc nuối ở kiếp trước.

Hàn Đông hiểu rằng, bản thân là người của Hàn gia, vậy thì bất luận như thế nào cũng không thể thoát được mối ràng buộc này, do đó vì gia tộc, Hàn Đông mới cố gắng phấn đấu bắt đầu từ cái cơ bản nhất, thông qua sự nỗ lực của bản thân để thay đổi vận mệnh, cho nên hắn quyết tâm toàn ý tích lũy kinh nghiệm chính trị cũng như vốn liếng. Đối với những chi tiết nhỏ nhặt nhất cũng ghi nhớ trong đầu.

Giờ phút này, khi nhìn thấy người con gái kí ức trong đầu Hàn Đông lập tức như dâng trào.

Người con gái này tên là Bạch Vũ Giai, cái tên như đã in sâu vào trái tim Hàn Đông, chính vì nó in sâu trong tim cho nên lúc bình thường không để ý đến căn bản không nhận thức được.

Nhưng một khi bị xúc động, trong lòng như gợn lên từng đợt sóng dâng tràn dữ dội không cách nào có thể ngăn nổi.

Dẫu đã trải qua trắc trở cực lớn để có thể hồi sinh trở lại khiến cho tinh thần Hàn Đông vô cùng kiên định, nhưng trong giờ phút này đây trái tim Hàn Đông lại gợi lên vô số ý nghĩ tâm thần có chút kích động:

- Tiểu Đông, đây là Bạch Vũ Giai.

Hàn Mạn Lương như không cười, vẻ mặt Hàn Đông nhìn Bạch Vũ Gia có chút kì quái khiến cho Hàn Mạn Lương trong lòng có chút nghi hoặc, theo như biết thì Hàn Đông trước đây chưa từng gặp qua Bạch Vũ Giai.

Người đẹp nổi tiếng Hoa Phương nhìn Hàn Đông có chút kì lạ, người đàn ông anh tuấn trẻ tuổi này thật là kì lạ, một đại minh tinh trước mặt không nhìn mà lại đi nhìn con bé Bạch Vũ Giai kia làm gì?

Nữ minh tinh tuyến hai kia cũng bĩu môi, người đàn ông này thật là bất lịch sự nhìn thấy minh tinh như bọn họ mà bộ dạng lại không có chút gì gọi là ngạc nhiên sao? Cũng không trách được đây chỉ là một huyện nhỏ hẻo lánh chưa nhìn thấy thế giới bên ngoài cũng là điều dễ hiểu.

Trong lòng cô cảm thấy bản thân mình tốt đẹp, nhưng trên thực tế, Hàn Đông quả thực không biết tên cô ta.

Bạch Vũ Giai bị Hàn Đông nhìn như vậy cũng ngại ngùng, khẽ mỉm cười cũng coi như là chào hỏi.

- Anh là ai? Có quen tôi không? Sao lại nhìn tôi như vậy?

Trong lòng Bạch Vũ Giai có vô số câu hỏi, cô chỉ là một người mới, lần này khó khăn lắm dựa vào mối quan hệ mới được làm một tiểu nha đầu xuất hiện trong phim cùng với Hoa Phương, trước đây cô có một hai vai lướt qua trong phim nhưng cũng chỉ là những vai a hoàn không được ai chú đến.

Hít một hơi thật sâu, Hàn Đông nhanh chóng bình tĩnh trở lại, mỉm cười với cô:

- Ha ha, Vũ Giai, hình như chúng ta quen nhau từ lâu lắm rồi.

Xưng hô là Vũ Gia, Hàn Đông gọi một cách tự nhiên giống như là đã gặp rất nhiều lần vậy.

Lập tức Bạch Vũ Giai cũng trong nháy mắt cảm thấy bản thân hình như thật sự là có quen người đàn ông trẻ tuổi này thật.

Hàn Mạn Lương cười ha ha nói:

- Đây gọi là duyên phận, gọi là gì nhỉ.

- Nên gọi là tình yêu sét đánh.

Người đàn ông như vừa gặp đã quen cũng cười theo nói.

- Đúng, tình yêu sét đánh, ha ha.

Hàn Mạn Lương cười nói.

Hàn Đông khẽ mỉn cười nói:

- Có lẽ là vừa gặp mà như đã quen.

Lúc này Hàn Mạn Lương nói:

- Tiểu Đông, giới thiệu cho chú, vị này là Hoa Phương, là nữ minh tinh của Hoa Hạ, không cần anh nói nhiều nữa, nếu như chú muốn xin chữ kí thì có thể đi gặp trực tiếp cô ấy, vị này tên là Vu Đông Lan có lẽ cũng từng nhìn thấy trên ti vi hiện nay là một trong những nữ minh tinh có tiềm năng nhất trong nước, vị này tuy không phải là diễn viên nhưng chú chắc cũng biết đến Triệu Vương Tiểu Phong đạo diễn nổi tiếng của nước ta.

Sau đó gã lại quay ra nói với mọi người:

- Đây là Hàn Đông huynh đệ của tôi, việc ăn ở nghỉ ngơi sau này của mọi người ở huyện Phú Nghĩa đều dựa vào anh ta.

Hàn Đông khách khí nói với mọi người:

- Hoan nghênh các vị đến huyện Phú Nghĩa quay phim, tin rằng con người huyện Phú Nghĩa cũng như phong cảnh tự nhiên sẽ khiến cho các vị hài lòng.

Hoa Phương hơi hếch cằm nói:

- Hàn Đông anh làm việc ở huyện Phú Nghĩa sao?

Hàn Đông vẫn chưa kịp trả lời, Hàn Mạn Lương thản nhiên nói:

- Gọi anh Đông đi.

Hoa Phương sững người, lập tức thản nhiên cười nói:

- Biết rồi, ông chủ.

Hàn Đông cũng không cần tính toán gì với người đàn bà này cười nói:

- Bây giờ tôi làm việc cho ủy ban nhân dân huyện Phú Nghĩa, mọi người từ xa đến chắc cũng đói rồi chi bằng đi ăn trước, khách sạn Long Đằng tuy không bằng khách sạn lớn ở Yến Kinh nhưng ở huyện Phú Nghĩa cũng coi như là khách sạn tốt nhất rồi.

Cốc Cương bước đến cung kính nói:

- Chủ tịch Hàn, mọi thứ đã chuẩn bị xong ngài xem đã ngồi vào được chưa?

Hàn Đông gật đầu nói:

- Uhm, mời mọi người vào chỗ đi, lúc này ai cũng đói cả rồi không cần phải câu nệ làm gì.

Nhìn thấy cách nói chuyện của Hàn Đông thân thiết, Vu Đông Lan lúc này cũng cười hỏi:

- Anh Đông, Không ngờ anh cũng đã làm lãnh đạo cơ đấy,

Vừa nãy thấy Cốc Cương gọi Hàn Đông là Chủ tịch Hàn.

Cô cứ cho rằng Hàn Đông trẻ tuổi như vậy cùng lắm là làm đến phó chủ tịch huyện cũng đã khó khăn lắm rồi.

Cốc Cương lúc này mới trịnh trọng giới thiệu:

- Chủ tịch Hàn là chủ tịch ủy ban nhân dân huyện Phú Nghĩa.

Hàn Mạn Lương đắc ý cười nói:

- Chắc mọi người không biết, Tiểu Đông là một chủ tịch huyện thực sự, những việc mà hắn làm được nói ra chắc mọi người sẽ ngạc nhiên.

Hoa Phương giọng càng dịu dàng nói:

- Vậy không biết anh Đông đã làm được những chuyện vĩ đại nào?

Hàn Đông nghĩ gọi như vậy quả thực là không ra gì cả, vậy là nói:

- Mọi người vẫn cứ gọi tên của tôi hoặc là gọi chức danh cũng được.

Cốc Cương đã đi sắp xếp chỗ ngồi cho những người khác chỉ còn chỗ ngồi chủ tiệc là còn bỏ trống.

Bởi vì Hàn Đông nói là phải ăn cơm, cho nên Cốc Cương phải liên hệ trước với khách sạn để cho họ chuẩn bị làm mấy bàn tiệc, tất nhiên là khách sạn cũng sẽ hết sức phối hợp.

Theo sau Hàn Đông và Hàn Mạn Lương cùng ngồi vào bàn.

Hàn Đông là chủ tất nhiên phải ngồi vị trí đầu tiên, Hàn Mạn Lương ngồi bên tay trái hắn ta, bên tay phải tất nhiên là minh tinh Hoa Phương.

Bạch Vũ Giai vốn không có tư cách ngồi cùng Hàn Mạn Lương và Hoa Phương, nhưng vì Hàn Mạn Lương nhìn thấy ánh mắt Hàn Đông nhìn cô ta lạ thường như vậy liền gọi cô ta vào ngồi cùng bàn.

Bạch Vũ Giai tất nhiên trong lòng có chút kích động, cô khó khăn lắm mới được vào làm với đoàn làm phim này lại cùng được đóng chung với Hoa Phương vô cùng nổi tiếng đúng là cơ hội vô cùng hiếm có.

Ngồi một bên, Bạch Vũ Giai thỉnh thoảng nhìn Hàn Đông một lát, dựa vào trực giác cô cảm thấy Hàn Đông lúc trước nói là nhìn như đã quen chắc hẳn không phải là nói dối, chỉ là cảm giác nhưng nói ra cũng khiến người ta khó tin bản thân Bạch Vũ Giai cũng có cảm giác như đã từng quen biết.

- Lẽ nào thật sự đã từng gặp hắn ở đâu đó.

Bạch Vũ Giai nghĩ trong lòng.

Mọi người đều có sự nghi hoặc với vị Hàn Đông trẻ tuổi như vậy mà đã leo lên chức chủ tịch của một huyện, tuy rằng bọn họ là người ngoài nhưng cũng biết được rằng ở Hoa Hạ muốn thăng quan thì kinh nghiệm là một nhân tố vô cùng quan trọng, chủ tịch huyện cũng là quan của hẳn một huyện, có một số nghành đừng nói là cấp cục trưởng ngay cả là một trưởng phòng hay một nhân viên khi làm việc cũng phải bạt mạng, huống hồ lại là chủ tịch huyện quản lý cả một huyện thì quyền lực phải lớn như thế nào.

Bạch Vũ Giai linh hoạt rót rượu cho mọi người, đến lượt Hàn Đông mặt cô có chút ửng hồng.

Thực ra cô không phải là người hướng nội, nhưng không biết tại sao khi đứng trước mặt Hàn Đông thì trong lòng cô bỗng đang bình yên lại gợn sóng.

Nghe tiếng cảm ơn vô cùng ôn hòa của Hàn Đông mặt Bạch Vũ Giai càng đỏ lên nhẹ nhàng nói:

- Không có gì.

Nhìn thấy bộ dạng của cô như vậy Hàn Mạn Lương cười nói:

- Xem ra Tiểu Bạch có cảm tình với Tiểu Đông nhỉ.

Hàn Đông có ý không vui nói:

- Nói gì vậy, nào mọi người nâng ly hoan nghênh mọi người đến với huyện Phú Nghĩa hi vọng những ngày mọi người ở đây công việc cũng như cuộc sống luôn vui vẻ.

Hàn Mạn Lương nói:

- Tiểu Đông chú không nói hai câu sao?

Hàn Đông nói:

- Hình thức ấy không cần thiết, mọi người đều đói rồi để cho mọi người ăn no rồi hãy nói.

Mọi người vừa ăn cơm, uống rượu cùng nhau trò chuyện.

Hàn Mạn Lương kể rành mạch rõ như lòng bàn tay, thổi phồng những thành tích vĩ đại của Hàn Đông cho mọi người khiến họ càng kinh ngạc, không ngờ Hàn Đông trẻ tuổi như vậy mà đã làm được những chuyện lợi hại như vậy chả trách trẻ như vậy mà đã leo lên đến chức chủ tịch huyện.

Bọn họ đều mơ hồ biết rằng, gia cảnh của Hàn Mạn Lương không phải là bình thường nhìn thái độ của Hàn Mạn Lương đối với Hàn Đông thì hai người chắc phải là người cùng một nhà, Hàn Đông tự mình có thể làm được những chuyện như vậy đằng sau lại có gia đình, tương lai nhất định sẽ tiền đồ rộng lớn, cho dù là Hoa Phương có chút kiêu ngạo thì trong lúc này cũng không thể không có vài phần phải xem lại con người Hàn Đông.

Nếu như có thể bám lấy một người như Hàn Đông, vậy thì tương lai thật sự sẽ là sự tận hưởng vô cùng.

Đạo diễn Vương Tiểu Phong hai tay nâng ly rượu nói:

- Ngài đúng là một vị quan tốt của dân chúng tôi kính ngài một ly.

Hàn Đông chạm ly với ông ta, mỉm cười nói:

- Thực ra, Hoa Hạ có rất nhiều quan chức tận tụy với công việc cũng đã làm được không ít việc, tôi chỉ là một trong số đó thôi.

Dẫu là Hàn Đông cho rằng trong cái tập thể ấy có không ít người quả thực là sâu đục khoét, nhưng bên ngoài hắn vẫn có ý thức tự giác bảo vệ hình tượng của tập thể.

Vu Đông Lan chờ cho Hàn Đông uống xong cũng hai tay nâng ly lên, nói một cách nũng nịu:

- Chủ tịch Hàn, tôi cũng kính ngài một ly.

Hàn Đông khẽ mỉm cười, cũng không từ chối dẫu sao uống rượu cũng chỉ dùng ly bé nên uống thêm vài ly đối với Hàn Đông cũng không sao.

Hoa Phương bị Vu Đông Lan tranh lên trước trong lòng cũng cảm thấy buồn bực, nhưng mặt vẫn tươi cười hớn hở nâng ly lên mời rượu Hàn Đông.

Hàn Đông tất nhiên là không từ chối, chạm ly xong liền uống cạn, Hàn Mạn Lương nhìn thấy Bạch Vũ Giai vẫn còn đang đỏ mặt vội cười nói:

- Sao cô lại không mời rượu Tiểu Đông, hai người không phải là tình yêu sét đánh sao, vậy thì ít nhất cũng phải mời hai ly.

Thấy ông chủ đã nói như vậy, Bạch Vũ Giai vội đứng lên đầu tiên là rót rượu sau đó đưa cho Hàn Đông nhẹ nhàng nói:

- Chủ tịch Hàn tôi kính ngài một ly.

Hàn Đông cười nói:

- Vừa nãy ông chủ của cô đã nói rồi, một ly là không được đâu đấy.

Mặt Bạch Vũ Giai càng đỏ lên, ngay cả cổ lúc này cũng đã đỏ ửng.

Tất cả mọi người cũng hò hét cổ vũ, đồng thời trong lòng cũng có chút kì lạ, Hàn Đông đối với Bạch Vũ Giai quả thực rất khác lẽ nào hắn lại thật sự để mắt đến cô bé này.

Điều này khiến cho Vu Đông Lan ngồi bên cạnh cũng không hài lòng. Theo như cô ta thì Bạch Vũ Giai không có gì là nổi tiếng lại cũng không xinh đẹp bằng cô ta, vậy thì dựa vào cái gì mà Hàn Đông vừa nhìn thấy cô ta là đã thấy thích rồi chứ.

Thậm chí là Hoa Phương trong lòng cũng có chút đố kị.

Bạch Vũ Giai đỏ mặt uống cùng Hàn Đông hai ly, sau đó ngồi xuống khẽ cười rồi cúi đầu.

Trong lòng Hàn Đông nén tiếng thở dài, đã có cơ hội gặp gỡ lại thì cũng coi như là duyên phận, cho dù bản thân không được cùng cô ấy có giao tình sâu sắc trong kiếp này thì nếu như đã có thể tận lực giúp đỡ cô, vậy sẽ cố hết sức. Trong cái giới giải trí nếu như không có sự giúp đỡ của bất cứ ai mà chỉ dựa vào nỗ lực của bản thân để gây dựng thì cho dù là có bỏ ra tất cả sức lực thì chưa chắc đã có được thành công.

Dẫu là Hàn Đông bây giờ vẫn chưa có ý nghĩ gì khác, nhưng Hàn Đông cũng không muốn một cô gái thuần khiết như vậy lại bị cái thể giới giải trí đảo điên này làm mất đi chính mình.

Cho nên Hàn Đông trong lòng đã quyết định đến lúc nào đó nói với Hàn Mạn Lương để gã có thể chiếu cố một chút đến Bạch Vũ Giai.

Còn về sau này phát triển như thế nào, Hàn Đông không biết và cũng không đi nghĩ nhiều.

Ăn cơm xong, Hàn Mạn Lương tuyên bố hôm nay mọi người tự do hoạt động, ngày mai chính thức bấm máy.

Hàn Đông sai Cốc Cương đi sắp xếp người làm hướng dẫn viên cho những người nuốm đi thăm thú đâu đó.

Hàn Mạn Lương nói với Hàn Đông:

- Tiểu Đông, chúng ta nói chuyện một chút.

Hàn Đông gật đầu, tiếp đó là đi theo Hàn Mạn Lương vào phòng.

Đối với việc Hàn Mạn Lương bỗng nhiên lại gọi điện liên hệ với hắn, trong lòng Hàn Đông cũng có chút nghi hoặc, sau đó cũng có suy nghĩ và cũng hiểu đại thể của sự việc này.

Cùng với sự mạnh lên của Hàn Đông, thì những người theo dõi hắn ngày càng nhiều lên, với tư cách là người trong gia tộc Hàn Mạn Lương cũng tự nhiên qua lại nhiều hơn với hắn, như vậy thì bất luận làm việc gì chẳng phải gã cũng có thêm sự giúp đỡ sao.

Hàn Đông tất nhiên cũng bằng lòng giao lưu qua lại nhiều hơn với người thân trong nhà, như vậy thì có thể thông qua tư tưởng của bản thân mà từ đó ảnh hưởng đến người khác, hơn nữa chỉ cần không vi phạm nguyên tắc thì trong tình tình như thế nào Hàn Đông cũng tình nguyện giúp Hàn Mạn Lương một tay, xét cho cùng thì giữa họ cũng tồn tại máu mủ thâm tình.

- Tiểu Đông, bây giờ chú ngày càng lớn mạnh, ông cụ cũng vô cùng tán thưởng anh.

Hàn Mạn Lương mỉm cười nói.

Hàn Đông nói:

- Em như vậy thì tính là gì chứ, đây mới chỉ là bước đầu mà thôi.

Hàn Mạn Lương nghiêm mặt nói:

- Hàn Đông chú không được coi nhẹ bản thân, tuy rằng tôi lăn lộn trong quan trường không được mấy ngày nhưng cũng biết có được như chú cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, cả nước có mấy ai trẻ tuổi như vậy mà đã leo lên đến chức này như chú, sau này chúng tôi đều phải dựa vào chú rồi.

Hàn Đông nói:

- Mọi người là người thân của nhau, đánh gãy xương cốt thì còn gân, tất nhiên là sẽ giúp đỡ nhau rồi.

Hàn Mạn Lương nghe xong lập tức vui mừng nói:

- Đúng, chúng ta là người thân dù có đánh gãy xương cốt thì vẫn còn gân. Tôi bây giờ đã như vậy chỉ cần kiếm chút tiền là được, Hàn Đông chú hãy cố gắng vươn lên để sau này còn làm chỗ dựa cho huynh đệ chúng tôi.

Bây giờ toàn bộ người trong Hàn gia cũng đã biết đến sự coi trọng của ông cụ Hàn đối với Hàn Đông, cho nên thế hệ con cháu cũng bắt đầu suy nghĩ làm thế nào tiếp cận Hàn Đông, Hàn Mạn Lương tất nhiên cũng là nhanh chân đi trước đến tiếp cận Hàn Đông.

Bây giờ đã biết tâm tư của Hàn Đông, Hàn Mạn Lương trong lòng vô cùng cảm thấy vui mừng.

Hai người hàn huyên một lúc, Hàn Đông nói:

- Cô Bạch Vũ Giai đó anh Mạn Lương hãy chiếu cố đến cô ta, đừng để cô ta phải chịu thiệt thòi.

Hàn Mạn Lương mỉm cười nói:

- Tiểu Đông, không phải chú thật sự đã để ý đến cô ta rồi chứ?

Hàn Đông khẽ mỉm cười lắc đầu nói:

- Không giống như những gì anh nghĩ đâu, tóm lại chuyện này chỉ cần anh nhớ trong đầu là được.

Hàn Mạn Lương nói một cách sảng khoái nói:

- Vậy được, chú đã mở miệng thì tôi nhất định sẽ chiếu cố đến cô ta, cô ta vốn dĩ đến đây cũng chỉ là chân chạy vặt, diễn viên lần này cơ bản đã được sắp xếp cả rồi, tôi sẽ cho đạo diễn Vương Tiểu Phong sắp xếp cho cô ta một vai nhỏ, đến bộ phim sau sẽ giúp đỡ cô ta thêm nữa.

Gã cảm thấy trong điệu cười của Hàn Đông cảm nhận thấy một sự tang thương, mà cái cảm giác này chỉ có khi đối mặt với ông cụ Hàn, điều này khiến gã cảm thấy cực kì kì lạ, đồng thời trong lòng cảm thấy Hàn Đông có thể xuất sắc như vậy thì từ một phương diện nào đấy mà nói, Hàn Đông tuy rằng trẻ tuổi nhưng đã có khí chất của người có địa vị.

Hàn Đông xua tay nói:

- Cũng không cần phải đặc biệt quan tâm tới cô ta, tóm lại tôn trọng ý kiến cô ta khiến cho cô ta vui là được rồi.

Hàn Mạn Lương nhìn một cách kì lạ, nghiêm nghị nói:

- Không phải chứ, nhìn chú thận trọng như vậy không phải là lúc trước đã quen cô ta rồi chứ? Nếu không thì chú đã để ý đến cô ta.

Hàn Đông khó chịu nói:

- Không phức tạp như anh nghĩ đâu, đây là lần đầu tiên em gặp cô ta, quả thực là có cảm giác như vừa gặp đã quen, do đó mới nhờ anh giúp đỡ.

Hàn Mạn Lương đối với lời của Hàn Đông bán tín bán nghi. Gã xua tay nói:

- Thôi được rồi, tôi mặc kệ chú, tôi đi gọi Vương Tiểu Phong và Bạch Vũ Giai đến chú tự đi mà nói với bọn họ.

Nói xong, Hàn Mạn Lương liền gọi điện thoại nội bộ trong khách sạn nhờ trợ lý gọi Vương Tiểu Phong và Bạch Vũ Giai đến.

Hàn Đông vốn định ngăn cản, nhưng không biết vì sao lại không mở miệng.

Rất nhanh, Vương Tiểu Phong và Bạch Vũ Giai đã đến, nhìn thấy Hàn Đông cũng có mặt Vương Tiểu Phong cung kính nói:

- Chủ tịch Hàn cũng ở đây ạ.

Là một đạo diễn, cho nên gã cũng có hiểu biết hơn một chút thân phận của Hàn Mạn Lương, do trong lòng đã có tính toán dựa vào Hàn Mạn Lương, tuy rằng bây giờ đang làm phim cho Hàn Mạn Lương nhưng chưa thực sự trở thành người của Hàn Mạn Lương, cho nên đối với người anh em này của Hàn Mạn Lương Vương Tiểu Phong cũng không dám có chút chậm trễ.

Bạch Vũ Giai đứng ở đó hơi cúi đầu không hiểu ông chủ gọi cô đến có việc gì.

Hàn Mạn Lương cười nói:

- Hai người ngồi đi, Hàn Đông chẳng phải anh có chuyện muốn nói sao nói nhanh đi.

Hàn Đông nhìn gã một cách khó chịu không nói gì, bưng chén trà lên bước về phía cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Hàn Mạn Lương ngượng ngùng cười nói:

- Vậy được để tôi nói, Vương Tiểu Phong lần này Tiểu Bạch chỉ diễn vai phụ, lần sau nếu có nhân vật nào thích hợp thì hãy để cho Tiểu Bạch làm diễn viên chính.

Vương Tiểu Phong gật đầu nói:

- Được thưa ông chủ, tôi sẽ đi sắp xếp.

Bây giờ gã đã hiểu ông chủ cho gọi gã để làm gì, sự việc đã rõ ràng như vậy thì bản thân còn ở đây làm vật trở ngại làm gì nữa, không chừng Hàn Đông còn có chuyện khác muốn nói với Bạch Vũ Giai.

Bạch Vũ Giai nghe thấy mình được diễn vai phụ thì trong lòng vô cùng kích động, so với việc làm một nha đầu thì nữ vai phụ hơn hẳn rất nhiều, hơn nữa gọi là vai phụ nhưng cũng được coi là một trong những vai chủ diễn.

- Cảm ơn ông chủ, cám ơn chủ tịch Hàn.

Bạch Vũ Giai kích động nói. Bản thân tự mình vất vả phấn đấu nhưng cũng chưa bao giờ được diễn vai phụ, đương nhiên cũng từng có đạo diễn sắp xếp cho cô một vai phụ nhưng lại muốn cô lấy thân mình để đền đáp, nghe xong cô liền tức giận cầm cốc nước lạnh trên bàn hắt thẳng vào bản mặt của tên đạo diễn, sau đó đi ra khỏi phòng tất nhiên là những ngày sau đó của cô lại càng trở nên vất vả hơn. Lần này dựa vào quan hệ tốt hơn nên mới nhận được một vai nhỏ như vậy, thật không ngờ cuộc đời lại có sự thay đổi ở một cái huyện thị nhỏ bé này, bản thân đã được diễn vai phụ, đó chính là vai được chạm mặt mấy cảnh liền với Hoa Phương.

Trong lòng cô hiểu rất rõ, sự sắp xếp này của Hàn Mạn Lương chắc chắn là có sự có mặt của Hàn Đông.

“Cũng không biết là hắn sẽ ra yêu cầu gì, mình có phải đáp ứng yêu cầu của hắn không?”

Bạch Vũ Giai nghĩ trong lòng mặt đột nhiên nóng lên.

Hàn Mạn Lương cười ha ha nói:

- Cô muốn cảm ơn vậy thì cảm ơn Hàn Đông ấy, là anh ta nói vừa gặp cô như là đã quen từ lâu nên muốn tôi chiếu cố đến cô.

Bạch Vũ Giai cúi người về phía Hàn Đông, giọng trong trẻo nói:

- Cảm ơn chủ tịch Hàn.

Hàn Đông cười ôn hòa nói:

- Đừng khách sáo, sau này cô cứ ở công ty của anh Mạn Lương đi không cần phải chạy khắp nơi nữa, yên tâm sẽ không ai ép buộc cô làm gì, chỉ cần cô vui vẻ là được.

Vô tình trong đầu Hàn Đông hiện lên những mảnh vỡ kí ức, đó là cả sự ấm áp cho nên không kìm được cũng nói một hai câu.

Hàn Mạn Lương đứng ở bên cạnh nhìn Hàn Đông một cách ngạc nhiên, đột nhiên cảm thấy hai câu nói trước là thật có thể Hàn Đông vừa gặp Bạch Vũ Giai như đã thân quen từ lâu thì mới nhờ gã chiếu cố cô ta như vậy.

Bạch Vũ Giai nghe thấy những lời nói ấm áp của Hàn Đông trong mắt đột nhiên như muốn khóc, lúc này cô nhớ lại đến những vất vả trước đây của mình không khỏi có chút chua xót.

- Cảm ơn.

Bạch Vũ Gia lại khom người nói.

Trong lúc này cô như một cô bé vui đến phát khóc khi nhận được một món đồ chơi xinh đẹp.

Hàn Đông trong lòng âm thầm thở dài một tiếng, cũng không biết hắn sắp xếp như thế là một việc tốt hay là xấu nữa, quỹ đạo cuộc đời của hắn cũng đã có thay đổi, nhưng hắn lại can dự vào cuộc đời của Bạch Vũ Giai cũng không biết là sẽ có kết quả gì nữa.

Xua tay, Hàn Đông mỉm cười nói:

- Không có chuyện gì nữa rồi, cô về nghỉ ngơi đi.

Nhìn thấy Bạch Vũ Giai vui đến phát khóc nhưng lại có bộ dạng bất an, Hàn Đông cũng không nỡ làm khó cho cô ta nên cho cô ta lui về là hơn.

Bạch Vũ Giai lại một lần nữa khom lưng chào Hàn Đông, sau đó ra khỏi cửa và nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Hàn Mạn Lương nhìn Hàn Đông nói:

- Tiểu Đông, sao tôi không thể nhìn thấu chú được.

Hàn Đông khó chịu nói:

- Anh cho rằng mắt anh là ánh sáng à, anh có nghỉ ngơi không, nếu không nghỉ ngơi tôi dẫn anh đi Thanh Sơn Lĩnh.

Hàn Mạn Lương cười hì hì nói:

- Được, vậy tôi gọi Vương Tiểu Phong và Bạch Vũ Giai cùng đi.

Hàn Đông ngạc nhiên nói:

- Gọi Bạch Vũ Giai đi làm gì gọi Vương Tiểu Phong đi là được.

Hắn cũng biết bản thân không thể nào giải thích rõ ràng cho Hàn Mạn Lương hiểu được. Trên thực tế nếu như chỉ là vừa gặp mà như đã quen thì Hàn Đông không cần phải đối xử với Bạch Vũ Giai như vậy, chỉ cần không phải là một tên ngốc thì cũng có thể cảm thấy tình cảm Hàn Đông đối với Bạch Vũ Giai không bình thường.

Lúc xuống lầu Vương Tiểu Phong nhìn thấy Hàn Đông định lái xe, gã vội vàng chạy lên phía trước:

- Chủ tịch Hàn, để tôi lái xe cho, anh và ông chủ ngồi đằng sau trò chuyện.

Hàn Đông cũng không khách khí nói:

- Được, đạo diễn vất vả rồi.

- Không có gì, không có gì.

Vương Tiểu Phong gật đầu khom lưng nói.

Hàn Mạn Lương và Hàn Đông ngồi đằng sau xe nói chuyện, Hàn Đông cũng tiện thể chỉ đường cho Vương Tiểu Phong, giới thiệu cho bọn họ về việc sắp mở rộng Thanh Sơn Lĩnh đồng thời cũng nói cho bọn họ ngày mai phó chủ tịch thường trực tỉnh cũng sẽ đến khảo sát tình hình thực tế huyện Phú Nghĩa, đến lúc đó cũng sẽ tham sự lễ khởi công đường Phú Thọ.

- Tiểu Đông chú nói như vậy xem ra việc mở rộng Thanh Sơn Lĩnh sắp bắt đầu rồi.

Hàn Mạn Lương cười nói.



Vương Tiểu Phong hơi cúi lệch đầu nói:

- Chủ tịch Hàn, tôi có ý kiến đến lúc đó chúng tôi sẽ quay một bộ phim quảng cáo cho Thanh Sơn Lĩnh có thể là chiếu sau khi đã kết thúc bộ phim, đợi đến khi đĩa phim phát hành thì cũng tặng kèm đĩa Thanh Sơn Lĩnh để tuyên truyền.

Hàn Mạn Lương cười nói:

- Không tồi, dẫu sao vốn in đĩa cũng không nhiều, nhân tiện cũng có thể giúp tuyên truyền.

Hai người đã mở lời như vậy, vậy thì cũng có thể giúp nhau tạo ra lợi ích, không cần dốc sức

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Vậy cũng được, phiền đạo diễn rồi.

Vương Tiểu Phong nói:

- Đây là điều nên làm, chủ tịch Hàn anh gọi tôi là Tiểu Phong là được rồi, không cần khách khí như vậy.

Cứ cho là trước mặt mọi người Vương Tiểu Phong là một trong mấy đạo diễn nổi tiếng nhất nước, nhưng trong mắt của những người danh gia vọng tộc thì gã chẳng là gì cả.

Hơn nữa Hàn Đông và Hàn Mạn Lương lại xuất thân trong gia đình chính trị cho nên lúc nói chuyện phải cẩn thận lời nói.

Hàn Đông khẽ mỉn cười nói:

- Vậy thì tôi không khách sáo nữa.

Hàn Mạn Lương cười nói:

- Tiểu Đông chú khách sáo với anh ta làm gì chứ, anh ta mà làm phim không hay thì tôi sẽ cho anh ta về vườn.

Vương Tiểu Phong cười nịnh nói:

- Ông chủ yên tâm nói, tôi sẽ quay cảnh đẹp nhất cho Thanh Sơn Lĩnh.

Hàn Đông tất nhiên là tin tưởng vào tài năng của Vương Tiểu Phong, bởi vì trong đầu của Hàn Đông có chút kí ức về Vương Tiểu Phong, một vài năm về sau Vương Tiểu Phong là đạo diễn nổi tiếng nhất nước, cho gã quay cảnh Thanh Sơn Lĩnh chỉ sợ đẹp hơn nhiều so với cảnh thực.

“Vũ Giai thực sự như là Thanh Sơn Lĩnh vậy, thanh nhã, dịu dàng.”

Trong lòng Hàn Đông đột nhiên lại có ý nghĩ này.

Lên núi Thanh Sơn, Hàn Đông dẫn Hàn Mạn Lương, Vương Tiểu Phong đi vòng quanh.

Diện tích núi Thanh Sơn rất lớn, có vài ngọn núi quay quần. Từ xa nhìn lại, nó cho ta một cảm giác vô cùng hiểm trở.

Trên núi rất đông du khách, chủ yếu là những người ở vùng lân cận. Hiện tại, danh tiếng của núi Thanh Sơn cũng không vang xa lắm, hơn nữa cũng không phải là một khu vui chơi tổng hợp, chủ yếu là vài người dân bản xứ mở quán nhà nông, những phương tiện khác cơ bản là không có, vì vậy rất ít người từ bên ngoài tới.

- Nơi này quả thật không tồi.

Hàn Mạn Lương thở dài.

- Nếu có thể xây dựng một tòa biệt thự ở sẽ rất thoải mái

Hàn Đông cười nói:

- Anh muốn xây dựng sao?

Hàn Mạn Lương cười ha hả nói:

- Vậy thôi đi, tôi không có hứng thú với bất động sản đâu.




TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv