Người Cầm Quyền

Chương 283: Lại viết văn



Bình sinh ông cụ Hàn tổng cộng có ba con gái hai con trai, trong đó con gái lớn tên là Hàn Cam, con trai lớn tên là Hàn Kiến Quốc, con gái thứ hai là Hàn Tuệ Chi, đều là do vợ cả của ông cụ Hàn sinh ra. Con trai thứ ba Hàn Chính và con gái út Hàn Tuệ Linh, là do người vợ hai sinh ra.

Mặc dù bậc bề trên của Hàn Đông không ít, thế nhưng ngoại trừ cha mẹ, hắn và cô út Hàn Tuệ Linh là thân với nhau nhất. Đối với bác gái cả, bác trai cả và bác gái hai thì kính trọng nhiều hơn là thân thiết.

Bác rể cả Hầu Vệ Dân hiện nay là phó tư lệnh viên của quân khu Kim Lăng, một trong sáu quân khu lớn của Trung Quốc. Bởi vậy bác gái cả cũng đi theo ở trong quân khu Kim Lăng nhàn nhã thong dong làm bà chủ gia đình.

Bác trai cả Hàn Kiến Quốc hiện nay là Tổng giám đốc của một doanh nghiệp dầu mỏ trung ương lớn của Trung Quốc, cấp bậc cũng là cấp chính bộ. Bác dâu cả là thiếu tướng viện trưởng của viện y không quân Tiếu Anh.

Bác gái thứ hai Hàn Tuệ Chi cũng có chức vụ ở một doanh nghiệp quốc hữu. Bác rể hai Trịnh Trạch Hoa cũng giống như cha, sau khi đại hội thứ mười bốn bế mạc, được bầu làm uỷ viên trung ương, hiện nay là Phó bí thư tỉnh Liêu Đông.

Trong mấy người bề trên, chỉ có cô út Hàn Tuệ Linh đã phải trải qua nhiều chông gai, chú rể út đã gặp chuyện không may trong thời kỳ hỗn loạn. Hiện nay cô út sống một mình với con gái Tiêu Bối Bối, hiện tại đang cùng với người ta mở công ty. Trước đó, Hàn Đông ngoại trừ có quan hệ thân thiết với cô út Hàn Tuệ Linh một chút, còn với mấy người bề trên khác, đều giống nhau cứ qua thời gian mấy năm, mới có thể gặp mặt nhau một lần. Đối với con cái nhà bọn họ cũng không có nhiều cơ hội gặp mặt.

Hàn Mạn Lương là con trai của bác trai cả Hàn Kiến Quốc, lớn hơn Hàn Đông sáu tuổi, đã từng công tác lại Ủy ban Kế hoạch quốc gia một thời gian. Sau đó chẳng hiểu do nguyên nhân gì mà từ chức, đi đông đi tây, cũng không biết mê mẩn thứ gì.

Trong ấn tượng của Hàn Đông, Hàn Mạn Lương là một người tùy tiện, bình thường luôn hỉ hỉ hả hả, giống như rất lạc quan vậy. Về phần cụ thể tình hình như thế nào, anh ta sống như thế nào thì thật ra Hàn Đông một chút cũng không biết rõ.

Nghe thấy Hàn Mạn Lương mở một công ty điện ảnh và truyền hình, điều này làm cho Hàn Đông kinh ngạc mười phần. Trong khoảng thời gian ngắn, lại nhớ đến những hành động của mình trong kiếp trước.

Ở kiếp trước, sau khi Hàn Đông bất hòa với người nhà, nhiều lần trục trặc, sau đó mở một công ty điện ảnh và truyền hình, cũng chẳng làm ra được bộ phim điện ảnh và truyền hình tốt đẹp nào. Hơn nữa cuộc sống sinh hoạt vô cùng bừa bãi, bởi vậy quan hệ với người trong nhà cũng càng ngày càng căng hơn, mẹ cũng tức giận không ít lần, hao tổn không ít tâm tư.

Lúc này, trong óc Hàn Đông không tự chủ được mà hiện lên mấy người phụ nữ mà kiếp trước mình từng có quan hệ. Trong đó có một người qua lại với Hàn Đông lâu nhất, trước khi Hàn Đông gặp chuyện không may, bị buộc nhảy lầu mà chết. Cũng bởi vì chuyện này, Hàn Đông mới cực kỳ phẫn nộ đòi tính sổ với đối phương, kết quả chính mình cũng bị giết chết.

Chỉ trong nháy mắt, rất nhiều ý niệm chạy qua trong đầu Hàn Đông.

Lúc này trong điện thoại Hàn Mạn Lương cười ha hả nói:

- Tạm thời bí mật, đến lúc đó sẽ giới thiệu cho cậu một chút, bảo đảm là ngôi sao nữ đang nổi như cồn. Ha ha, còn lại những người khác cũng toàn là đẹp có tiếng cả.

Hàn Đông tức giận nói:

- Em thấy anh cũng không phải thật sự muốn làm điện ảnh và truyền hình.

- Ha ha, đương nhiên là làm điện ảnh và truyền hình thật sự mà, nhưng chẳng qua nhất cử lưỡng tiện, đang ở trong bụi hoa, ngày đẹp không sao tả xiết.

Trong lời nói của Hàn Mạn Lương tràn ngập cảm giác đắc ý không ai bằng.

Hàn Đông nói:

- Vậy các anh định quay ngoại cảnh ở đâu?

Bỗng nhiên trong lúc đó, Hàn Đông nghĩ tới núi Thanh Sơn Lĩnh, nếu như cảnh ngoại cảnh trong phim điện ảnh của Hàn Mạn Lương có thể quay tại Thanh Sơn Lĩnh, coi như là một kiểu quảng cáo rồi.

Vì vậy Hàn Đông liền lại hỏi:

- Các anh quay phim điện ảnh thể loại gì?

Hàn Mạn Lương nói:

- Là một phim võ hiệp, tên gọi là 'Chuyện của sát thủ'. Anh nói cho cậu biết, bộ phim điện ảnh này được đầu tư đến hai mươi triệu đó, tuyệt đối là một tác phẩm lớn. Nghe nói phong cảnh tự nhiên ở tỉnh Tây Xuyên rất mê người. Bọn anh chuẩn bị đến chọn một chỗ, coi như để quay ngoại cảnh.

Thời điểm năm chín hai, một bộ phim điện ảnh được đầu tư hai mươi triệu thì coi như là một khoản đầu tư không nhỏ. Hàn Đông nhân tiện nói:

- Vậy anh đến huyện Phú Nghĩa quay đi. Chỗ này có một núi tên là Thanh Sơn Lĩnh, phong cảnh đẹp đẽ mười phần, bảo đảm có thể làm rạng rỡ cho bộ phim điện ảnh của anh không ít.

Hàn Mạn Lương cười cười nói:

- Ha hả, được, chờ bọn anh đến xem sẽ biết.

Hàn Đông quả quyết nói:

- Không có chỗ nào tốt hơn đâu, anh dẫn đoàn làm phim tới sẽ biết, ngày kia lúc nào các anh đến Thục Đô?

- Sao vội thế, Tiểu Đông, cậu có ý đồ gì hay không đó!

Hàn Mạn Lương cười nói,

- Có phải muốn gặp nữ minh tinh của bọn anh hay không?

Hàn Đông tức giận nói:

- Anh cho em cũng giống như anh vậy sao, trong đầu cả ngày đều nghĩ đến mấy chuyện trăng gió gì đó à.

Em đang nói là chuyện chính sự, bọn em đang chuẩn bị khai phá Thanh Sơn Lĩnh, lần này anh đến đây đóng phim, cũng tốt cho việc làm tuyên truyền. Nói không chừng phim điện ảnh của các anh bởi vì có Thanh Sơn Lĩnh mà nổi bật khắp Trung Quốc ấy chứ.

Nếu Hàn Đông đã nói rõ ràng ra rồi, Hàn Mạn Lương cũng sẽ không từ chối nữa, nói:

- Được, ngày kia khoảng mười rưỡi bọn anh tới Thục Đô, trước tiên đến chỗ cậu nói. Nếu như không phải quá kém, vậy quay phim ngay Thanh Sơn Lĩnh mà cậu nói đi, nhưng cậu phải sắp xếp thật tốt cho bọn anh đấy.

Hàn Đông cười nói:

- Yên tâm đi, tất cả em sẽ sắp xếp thật tốt. Có muốn em phái người đến sân bay đón các anh hay không?

Hàn Mạn Lương nói:

- Được, em bảo lái xe đến là được rồi. Anh cũng tiết kiệm được một khoản chi.

Hàn Đông nói:

- Không phải anh nói được đầu tư hai mươi triệu sao, còn tiếc chút tiền xe như thế sao?

- Có thể tiết kiệm chỗ nào thì hay chỗ ấy.

Hàn Mạn Lương cười ha hả nói:

- Tiểu Đông, tốt nhất là cậu phái hai chiếc xe buýt tới mới đón đủ được. Bọn anh không ít người, đồ đạc cũng nhiều, quay một bộ phim điện ảnh cũng không phải dễ dàng như vậy đâu.

Hàn Đông hỏi:

- Không phải anh còn muốn khảo sát sao, mang thẳng nhiều đồ như thế, nếu như không thích hợp thì làm sao bây giờ?

Hàn Mạn Lương không quan trọng nói:

- Cậu nói được là được rồi, liền không có vấn đề gì nhiều, anh không tin cậu thì tin ai đây!

Hàn Đông nghe xong không nói gì, nhưng trong lòng đã có chút cảm động. Đây là chính là tình cảm máu mủ thân thiết đây. Mặc dù Hàn Mạn Lương chỉ là anh họ, thế nhưng chí ít cũng là người một nhà.

- Ha hả, yên tâm đi, nhất định anh sẽ không phải thất vọng đâu, bảo đảm sẽ khiến phim Sát thủ gì đó của anh có được vinh quang đến tột đỉnh.

- Nghe cậu nói như vậy, giống như phim điện ảnh của anh mà không quay ở chỗ của cậu thì sẽ không nổi trội vậy.

Hàn Mạn Lương nói,

- Thôi cứ như vậy đi, chờ anh tới rồi chúng ta nói chuyện tiếp, đừng quên phái xe đến đón đấy.

- Yên tâm đi, sẽ không quên đâu.

Hàn Đông cười nói, chẳng qua chỉ là hai chiếc xe buýt mà thôi, đến lúc đó liên hệ một chút với bến xe là có thể đối phó được rồi.

Treo điện thoại, khóe miệng Hàn Đông không tự chủ được mà nhếch lên cười. Lần này Hàn Mạn Lương đến đóng phim, coi như là một cơ hội để khai phá Thanh Sơn Lĩnh rồi. Đến lúc đó nhất định phải gọi thật nhiều giới truyền thông tới tuyên truyền mới được, vậy chẳng phải là tiết kiệm được một khoản phí tuyên truyền đó sao. Nếu Hàn Mạn Lương mở công ty điện ảnh và truyền hình, như vậy quan hệ với các hãng truyền thông khẳng định là không tồi, nhờ anh ta làm tuyên truyền khẳng định là tốt rồi.

Trong thời gian Hàn Đông gọi điện thoại, Thẩm Tòng Phi ngồi ở một bên đọc báo, nhưng vẫn nghe được tương đối nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi của Hàn Đông mà thầm khen trong lòng. Hàn Đông có quan hệ với một người mở công ty điện ảnh và truyền hình, hơn nữa Hàn Đông còn kéo được đoàn làm phim của họ đến huyện Phú Nghĩa quay ngoại cảnh. Trong lòng anh ta nghi hoặc mười phần, xem ra mạng lưới quan hệ của Hàn Đông thật khó đoán, hình như người nào cũng có quen biết vậy.

Hàn Đông lúc này nói:

- Phó Chủ tịch huyện Thẩm, có một chuyện tốt. Anh họ tôi mở một công ty điện ảnh và truyền hình, lần này làm một bộ phim điện ảnh được đầu tư hai mươi triệu. Tôi đã nói với anh ấy rồi, bảo bọn họ đến Thanh Sơn Lĩnh quay phim, coi như là quảng cáo một chút cho Thanh Sơn Lĩnh.

Thẩm Tòng Phi mỉm cười nói:

- Đây đúng là chuyện tốt rồi, sau khi phim được công chiếu, khẳng định tốt hơn rất nhiều so với chúng ta tuyên truyền một cách đơn thuần.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Đúng vậy, đến lúc đó khi phim điện ảnh bắt đầu khởi quay, cũng có thể báo cho giới truyền thông tiện thể tuyên truyền một chút.

Thẩm Tòng Phi nói:

- Chủ tịch huyện Hàn, vậy có thể để Ban Tuyên giáo tổ chức việc này, đưa tin nhiều phương diện một chút về huyện Phú Nghĩa thì càng tốt.

Hàn Đông không kìm nổi vui vẻ trong lòng, khẩu vị của Thẩm Tòng Phi này thật là lớn. Chỉ là gọi giới truyền thông cho việc đóng phim, nên chuyện chính của họ chính là tuyên truyền cho giới giải trí thôi, trông cậy vào những báo chí tiêu khiển này đến để tiến hành truyền thông những công tác khác của huyện Phú Nghĩa, vậy thật đúng là mặt trời mọc ở hướng tây rồi.

Nhưng cũng có thể lợi dụng chuyện này một chút, vì vậy Hàn Đông liền gọi điện thoại cho Vương Hòa Bình, gọi ông ta đến chỗ hắn bàn chuyện.

Vương Hòa Bình nhận được điện thoại của Hàn Đông, trong lòng nghi ngờ không giải thích nổi. Phải biết rằng, tuy rằng Hàn Đông là Chủ tịch huyện, là nhân vật số hai trong huyện, thế nhưng nếu nói về quyền lực, thì Trưởng ban Ban tuyên giáo huyện ủy, cũng là chức lớn trong huyện, sẽ không tùy ý người ta sai bảo.

Đương nhiên, Vương Hòa Bình thật ra cam tâm tình nguyện đi theo Hàn Đông. Treo điện thoại, liền xuống lầu đi tới bên bộ máy chính phủ huyện.

Đi tới phòng làm việc của Hàn Đông, thấy Thẩm Tòng Phi đã ở đó, Vương Hòa Bình hơi ngây ra một lúc, mỉm cười nói:

- Chủ tịch huyện Hàn có chuyện tốt gì sao?

Từ biểu hiện trên mặt Hàn Đông và Thẩm Tòng Phi, ông ta cũng nhìn ra là sắc mặt vui mừng, cho nên mới hỏi như vậy.

Hàn Đông lúc này mới nói lại sự việc một lần, nói:

- Trưởng ban Vương, việc khai phá Thanh Sơn Lĩnh là một công trình có hệ thống, lần này lại có đoàn làm phim điện ảnh đến quay phim. Nên tôi muốn mời Ban Tuyên giáo cũng cùng tổ chức một chút, thuận tiện tiến hành tuyên truyền cho việc khai phá Thanh Sơn Lĩnh. Nghe Hàn Đông giới thiệu xong, Vương Hòa Bình cảm thán nói:

- Chủ tịch huyện Hàn thực sự là bàn tay to lớn, Thanh Sơn Lĩnh sau khi khai phá, đối với việc phát triển các phương diện của huyện chúng ta khẳng định là có tác dụng xúc tiến lớn lao. Việc quay phim cũng có thể giúp huyện Phú Nghĩa tiến thêm một bước mở rộng sự nổi tiếng hơn.

Hàn Đông cười nói:

- Đúng vậy, hiện tại chúng ta đang trăm phương nghìn kế nghĩ biện pháp để tuyên truyền về huyện Phú Nghĩa ra bên ngoài. Chỉ có trở nên nổi tiếng, như vậy mới có thể hấp dẫn càng nhiều người đến đầu tư, kinh tế huyện Phú Nghĩa cũng mới có thể phát triển nhanh hơn được.

Thẩm Tòng Phi ở một bên nói:

- Dưới sự lãnh đạo của Chủ tịch huyện Hàn, kinh tế huyện Phú Nghĩa đã phát triển đạt được tiến bộ nhảy vọt, sự phát triển sau này khẳng định sẽ nhanh hơn.

Câu nói của anh ta cũng thực sự không hoàn toàn là nịnh hót, đích thực là bởi vì Hàn Đông nên lượng tiếp nhận đầu tư năm nay vào huyện Phú Nghĩa lớn rất nhiều so với trước đó, chỉ riêng khu công nghiệp Thần Quang, đã tăng lên đến mấy trăm triệu tệ. Mặt khác nơi công trình cải tạo đường Tân Giang đi qua đã trở thành một phương thức đầu tư cho khu vực đất đai xung quanh đó, cũng là mấy trăm triệu tệ; mà lần này việc khai phá Thanh Sơn Lĩnh, mặc dù còn chưa tìm được công ty thích hợp đến khai phá, thế nhưng Hàn Đông lấy được một khoản tài chính từ Cục Giao thông tỉnh để sửa đường Phú Thọ lên tới gần trăm triệu tệ, cũng là một khoản đầu tư rất lớn.

Những chuyện này, tất cả đều có quan hệ trực tiếp với Hàn Đông, mặt khác còn có cơ sở mẫu dịch vụ lao động mở cũng có tác dụng xúc tiến đối với kinh tế của huyện Phú Nghĩa.

Vương Hòa Bình gật đầu, tràn đầy đồng cảm nói:

- Đúng vậy, huyện Phú Nghĩa dưới sự lãnh đạo của Chủ tịch huyện Hàn đã đạt được tiến bộ vượt bậc, mấy năm trước thì làm sao có thể so sánh nổi.

Hai mắt Thẩm Tòng Phi bỗng nhiên sáng lên, nói:

- Trưởng ban Vương, Ban Tuyên giáo các anh cũng nên tuyên truyền một chút về công tác của bộ máy chính phủ huyện Phú Nghĩa, để cho người khác biết, như vậy chẳng phải có thể làm tăng sự ủng hộ và hiểu biết của nhân dân đối với bộ máy chính phủ huyện sao.

Nghe hai bọn họ kẻ tung người hứng khoác lác với nhau, Hàn Đông cười nói:

- Được rồi, chúng ta không cần ở đây tự biên tự diễn, làm công tác cũng không nhất thiết phải tuyên truyền khắp nơi. Những việc này đều là chức trách mà chúng ta phải làm thôi.

Thẩm Tòng Phi cảm thán nói:

- Cảnh giới của Chủ tịch huyện Hàn đúng là cao, so sánh với đó thì chúng tôi còn kém xa.

Hàn Đông cười khổ nói:

- Lão Thẩm, anh lại nói móc tôi rồi.

Thẩm Tòng Phi ha hả cười nói:

- Không dám, tôi nói chính là phát ra từ nội tâm đó.

Mọi người cười ha ha một trận.

Hàn Đông lại nói:

- Trưởng ban Vương, về công tác khai phá Thanh Sơn Lĩnh, Ban Tuyên giáo có thể tuyên truyền nhiều một chút, như vậy cũng trợ lực cho các phương diện trong giai đoạn chuẩn bị.

Vương Hòa Bình gật đầu nói:

- Chủ tịch huyện Hàn yên tâm, tôi quay về sẽ bố trí thật tốt.

Thẩm Tòng Phi nói:

- Được rồi, Chủ tịch huyện Hàn vừa lấy được từ Cục Giao thông tỉnh chín mươi triệu tài chính, dự định dùng để sửa chữa đường xá ở thị trấn Vạn Thọ của huyện Phú Nghĩa. Việc này cũng thể hiện quyết tâm khai phá Thanh Sơn Lĩnh của chính phủ huyện, đầu tư lớn như vậy, không thể đùa giỡn được.

Số tài chính chín mươi triệu này còn chưa công bố ra ngoài, Vương Hòa Bình lần đầu tiên nghe được, nhất thời cũng lấy làm kinh hãi. Cảm thán nói:

- Chủ tịch huyện Hàn quả nhiên có bản lĩnh. Tôi ở huyện Phú Nghĩa lâu như vậy, nhưng cho tới bây giờ chưa thấy chính phủ huyện lấy được từ phía tỉnh nhiều tiền như vậy. Hơn nữa, số tiền dành cho cơ sở mẫu dịch vụ lao động mở cũng đã hơn trăm triệu.

Đồng thời trong lòng Vương Hòa Bình cũng cảm thán, có quan hệ đúng là tốt. Hàn Đông sở dĩ có thể nhẹ nhàng lấy được từ Cục Giao thông tỉnh nhiều tài chính như vậy, cũng bởi vì có Triệu Nhạc là ủy viên thường vụ tỉnh ủy, Phó trưởng Ban tổ chức cán bộ. Nói cách khác, trong tỉnh có nhiều huyện thị như vậy, Cục Giao thông tỉnh dựa vào đâu mà cấp cho huyện Phú Nghĩa nhà anh một khoản tiền lớn như vậy chứ.

Lại nói chuyện một hồi, Vương Hòa Bình và Thẩm Tòng Phi liền lần lượt cáo từ.

Hàn Đông gọi Bộ Võng tới, nói:

- Anh sắp xếp hai chiếc xe buýt, mười giờ rưỡi ngày kia đến sân bay Thục Đô, đón một đoàn làm phim điện ảnh.

Bộ Võng hỏi:

- Chủ tịch huyện Hàn, là đoàn làm phim nào, đến lúc đó tôi làm một tấm biển tên đón khách để người đến đón đứng chờ.

Nhất thời Hàn Đông không thể nhớ chính xác tên của bộ phim điện ảnh của Hàn Mạn Lương, hình như là 'Sát thủ' gì đó, hắn nói:

- Anh cứ làm thẳng một tấm bảng tên đón người, đề là chính phủ huyện Phú Nghĩa là được, đối phương sẽ biết.

Bộ Võng gật đầu nói:

- Được, sau khi tới có phải sắp xếp chỗ nghỉ chân cho bọn họ không?

Hàn Đông suy nghĩ một chút nói:

- Đương nhiên phải sắp xếp, anh đến Khách sạn Long Đằng bàn bạc một chút. Lần này trong đoàn làm phim có một ngôi sao nữ trẻ, xem Long Đằng có thể miễn phí tiền ăn và các thứ khác hay không. Việc này coi như là quảng cáo cho bọn họ đi.

Bộ Võng mỉm cười nói:

- Vậy cũng phải, nếu như có ngôi sao nữ trẻ đến ở Long Đằng mà nói, sau đó người tình nguyện muốn đến thuê phòng ở khách sạn của bọn họ khẳng định sẽ tăng vọt. Chủ tịch huyện Hàn còn có chuyện gì chỉ bảo nữa không?

- Không có gì.

Hàn Đông mỉm cười nói.

Trai qua khoảng thời gian tôi luyện này, Bộ Võng trên cơ bản đã hoàn toàn thích ứng với vai trò Phó chủ nhiệm Văn phòng chính phủ. Tuy rằng chỉ là chức phó chủ nhiệm, thế nhưng trên thực tế đều là làm những việc của chủ nhiệm. Sau một thời gian nữa sẽ chính thức cho anh ta chuyển sang chức chính.

Đối với người ở bên cạnh mình, chỉ cần đích thực là người có chút bản lĩnh, lại vừa nghiêm túc làm việc, Hàn Đông liền không ngại cho bọn họ tiến nhanh một bước.

Hiện tại Hàn Đông thân là Chủ tịch huyện huyện Phú Nghĩa, lại nắm giữ được thế cục của hội nghị thường vụ huyện ủy, muốn làm chuyện gì, tự nhiên sẽ có một đám người tranh cướp nhau đi làm. Thế nhưng bản thân Hàn Đông chỉ bồi dưỡng một số người của chính mình, mặc dù những người này không có khả năng vĩnh viễn theo sát bước tiến của mình, thế nhưng nếu mình còn ở đây một ngày, như vậy sẽ cống hiến cho huyện Phú Nghĩa càng nhiều hơn. Theo Hàn Đông thì người do mình bồi dưỡng đều là nhân tài đức hạnh trên nhiều mặt, người như vậy không dùng cho triệt để, vậy thì dùng loại người nào nữa!

- Chủ tịch huyện, bản sơ thảo biện pháp thử nghiệm thay đổi chế độ của các doanh nghiệp quốc hữu của huyện Phú Nghĩa đã làm xong rồi, ngài xem có chỗ nào cần sửa chữa hay không.

Tả Nhất Sơn đứng ở trước mặt Hàn Đông cung kính nói.

Hàn Đông lấy bản thảo, xem một cách chăm chú, vừa xem vừa cầm bút, sửa chữa một chút vào bên cạnh những chỗ mà mình nghĩ cần sửa chữa.

Còn Tả Nhất Sơn thì mỉm cười đứng ở trước mặt, giống như là một học sinh tiểu học đang chờ thầy giáo phê chữa bài tập vậy.

Hàn Đông mất hơn mười phút mới xem xong hết bản thảo, ngẩng đầu nói:

- Về tổng thể mà nói là không tồi. Chỉ có vài chi tiết, tôi đã sửa, anh cầm dấu ra đóng đi.

- Được, Chủ tịch huyện.

Tả Nhất Sơn hai tay nhận lấy bản thảo, đi ra phòng bên ngoài ngồi xuống xem lại, thấy chỗ Hàn Đông sửa chữa không ít đích, thậm chí ngay một số vấn đề về phương diện câu chữ cũng sửa lại, trong lòng anh ta xấu hổ một hồi,

- Chủ tịch huyện quả nhiên có trình độ, những chỗ này, tôi cũng không chú ý lắm.

Lập tức anh ta lại nghĩ, Hàn Đông cũng giống như mình, cũng tốt nghiệp khoa tiếng Trung, nhưng tốt nghiệp ở một trường đại học đứng đầu Trung Quốc, còn anh ta chỉ là một cử nhân đứng hàng đầu khoa tiếng Trung của trường đại học Tây Xuyên, trước mặt Hàn Đông thực sự là không có chỗ nào để kiêu ngạo được.

Chờ Tả Nhất Sơn đóng dấu vào bản thảo xong, Hàn Đông liền triệu tập hội nghị bàn việc của Chủ tịch huyện để tiến hành thảo luận.

Tham gia Hội nghị bàn việc của Chủ tịch huyện, ngoại trừ các phó Chủ tịch huyện, trợ lý của Chủ tịch huyện thì người bên ngoài còn có Ủy ban kế hoạch và các bộ phận liên quan.



Hội nghị bàn việc của Chủ tịch huyện không có gì ngoại lệ mà đưa ra thảo luận 'Biện pháp thử nghiệm thay đổi chế độ của các doanh nghiệp quốc hữu ở huyện Phú Nghĩa'. Những người tham dự hội nghị tuy rằng có chút cảm giác cấp tiến đối với việc Hàn Đông mở ra biện pháp thử nghiệm này, thế nhưng thấy Hàn Đông mười phần tự tin, lại có Thẩm Tòng Phi tán thành hết mực, liền không có người nào đưa ra ý kiến phản đối gì.



Về phần trong lòng bọn họ nghĩ như thế nào, Hàn Đông cũng không có tâm trạng mà quan tâm nhiều. Hiện tại Hàn Đông chỉ cần dựa theo ý nghĩ của chính mình, đẩy mạnh các hạng mục công tác là được.



Trong hội nghị, Hàn Đông nói rõ ràng ra, chính phủ huyện muốn lấy nhà máy dệt Đặng Quan làm nơi thí điểm, phổ biến biện pháp thử nghiệm này, do Thẩm Tòng Phi chủ trì công tác, những bộ phận liên quan khác, phải toàn lực phối hợp với Thẩm Tòng Phi.



- Thay đổi chế độ của doanh nghiệp quốc hữu, liên quan rất nhiều đến lợi ích, bởi vậy cần sự phối hợp của toàn bộ các bộ phận, yêu cầu tất cả mọi người coi trọng nó, làm tốt các công tác liên quan. Nếu như có bộ phận nào gây ảnh hưởng bất lợi cho công tác thay đổi chế độ, huyện ủy và chính phủ huyện tuyệt đối sẽ tiến hành nghiêm túc xử lý người có trách nhiệm liên quan.



Hàn Đông nghiêm túc nói. Hiện tại hắn ra lệnh trên danh nghĩa huyện ủy, chính phủ huyện, người phía dưới nếu như không nghe mà thi hành mệnh lệnh, đến lúc đó sẽ bị điều chỉnh, cũng là chuyện rất dễ dàng.



Tất cả mọi người đều nhận thức một cách đầy đủ điểm này, bởi vậy cũng không có ai dám phớt lờ.



Hội nghị kết thúc, Hàn Đông nói với Thẩm Tòng Phi:

- Phó Chủ tịch huyện Thẩm, công tác này chỉ giao cho anh tôi mới yên tâm được. Công việc của anh tuy rằng nhiều, thế nhưng muốn khơi dậy tinh thần thì phải sửa chữa nhà máy dệt cho tốt.



Thẩm Tòng Phi nói:

- Chủ tịch huyện Hàn nếu đã giao trọng trách này cho tôi, tôi nhất định sẽ toàn lực ứng phó, cố gắng hết sức làm thật tốt. Nhưng Chủ tịch huyện Hàn, về phương diện cải cách doanh nghiệp quốc hữu, tôi không có một chút kinh nghiệm nào, nên phải nhờ Chủ tịch huyện Hàn quan tâm nhiều rồi.



Hàn Đông gật đầu nói:

- Ừ, chuyện này tôi biết, anh cứ yên tâm bạo dạn mà đi làm đi, đối với nhà máy dệt Đặng Quan, tôi đã có ý nghị lên, có thể bán thầu ra cho người bên ngoài làm, thế nhưng phải lo một vấn đề, đó chính là phải bảo đảm quyền lợi của công nhân ở đó. Vấn đề lớn nhất của nhà máy dệt, chính là nhiều công nhân, chỉ một việc làm không tốt, rất dễ gây thành sự kiện mang tính chất tập thể, đến lúc đó ảnh hưởng có thể trở nên không tốt rồi.



Thẩm Tòng Phi suy nghĩ một chút, nói:*

- Tôi có một ý tưởng sơ bộ, nếu muốn thay đổi chế độ thành công, chỉ dựa vào mấy người trong bộ máy chính phủ huyện thì sẽ không làm được. Tôi định đến Nhà máy dệt Đặng Quan xem xét, tốt nhất là lựa chọn một số người đại diện để sử dụng, toàn bộ quá trình đều cho bọn họ tham gia vào, như vậy từ bất kỳ phương diện nào mà nói, cũng đều có lợi, hơn nữa cũng tốt cho việc tiến hành giải thích với các công nhân trong nhà máy.



Hàn Đông nghe xong, trong lòng vui vẻ mười phần. Điểm quan trọng này Hàn Đông không hề ngờ tới. Đúng là trong ấn tượng của Hàn Đông, trong quá trình thay đổi chế độ ở các doanh nghiệp của Trung Quốc, các cấp chính phủ rất ít chủ động để cho công nhân liên quan ở các xí nghiệp tham gia vào, coi như là cuối cùng phải bất đắc dĩ đối thoại với công nhân. Vậy cũng là bởi vì trong khi thay đổi chế độ xảy ra các vấn đề, nhóm công nhân gây náo loạn lên, sau đó bất đắc dĩ phải thi hành các biện pháp bị động.



- Phó Chủ tịch huyện Thẩm đề nghị này vô cùng hay, theo tôi thấy, mời các xí nghiệp liên quan tham gia vào quá trình thay đổi chế độ, điểm này nên coi như là một nguyên tắc thêm vào trong biện pháp thử nghiệm.

Hàn Đông hưng phấn nói.



Thấy Hàn Đông nói ra xem trọng ý kiến của chính mình như thế, trong lòng Thẩm Tòng Phi cũng mười phần vui vẻ. Mặc dù mình cũng không ăn khớp lắm đối với một số cách làm của Hàn Đông, thế nhưng trong thao tác thực tế, ý kiến do mình đề nghị, cũng là rất có tác dụng.



Hàn Đông lại nói:*

- Phó chủ tịch huyện Thẩm có kinh nghiệm công tác phong phú, giao nhiệm vụ cải cách doanh nghiệp quốc hữu cho anh, tôi thấy là lựa chọn tốt nhất rồi.



Thẩm Tòng Phi khiêm tốn nói:*

- Đây đều là do Chủ tịch huyện Hàn biết cách lãnh đạo mà.



Hàn Đông cười cười nói:*

- Chúng ta cùng đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể khai sáng cục diện huyện Phú Nghĩa cho thật tốt, đến lúc đó khiến cho huyện Phú Nghĩa lần thứ hai vang danh khắp Trung Quốc.



Nghe thấy Hàn Đông tràn ngập lòng tin như vậy, Thẩm Tòng Phi cũng có chút kích động theo. Việc lần trước Hàn Đông cho công khai công tác của chính phủ, đã được đài truyền hình trung ương đưa tin, khiến huyện Phú Nghĩa được một lần nổi tiếng. Mà nếu như lần này cải cách doanh nghiệp quốc hữu có thể khiến cho cấp trên chú ý đến mà nói, thì chính anh ta một Phó chủ tịch huyện thường trực đi theo làm tùy tùng, đến lúc đó cũng sẽ có được điểm lợi không nhỏ.



Hiện tại Thẩm Tòng Phi đã tràn ngập lòng tin tuyệt đối đối với Hàn Đông. Nếu Hàn Đông tràn đầy tự tin mạnh mẽ đối với các biện pháp cải cách doanh nghiệp quốc hữu, Thẩm Tòng Phi liền nghĩ chuyện này nhất định có thể làm tốt.



Chờ Thẩm Tòng Phi đi khỏi, Hàn Đông lấy giấy bút từ trong ngăn kéo ra viết bản thảo. Đầu đề của tờ giấy là thảo luận và phân tích nghiên cứu cải cách doanh nghiệp quốc hữu.



“Đã lâu không viết văn chương rồi.” Hàn Đông thầm nhủ, trong thời gian ở huyện Phú Nghĩa, ở Trung Quốc đã xảy ra một vụ va chạm mạnh giữa hai luồng tư tưởng. Nếu mình muốn thay đổi hiện trạng, vậy nên viết ra một bài viết kêu gọi hỗ trợ cho cải cách và phát triển. Khi bài viết này được Nhật báo Trung Hoa đăng lên, sẽ tạo thành động tĩnh rất lớn, đó là đối với cấp cơ sở mà nói. Ngược lại phản ứng từ bài viết sẽ còn lớn hơn một chút đối với các lãnh đạo cấp cao. Chủ yếu là bởi vì thân phận của Hàn Đông. Hàn Đông thân là cháu trai của ông cụ Hàn, viết ra những bài phát biểu như vậy, rất có thể là đại diện cho ý tứ của ông cụ Hàn. Bởi vậy các bên mới coi trọng mười phần như thế.



Đương nhiên, bài viết đó, trên thực tế có chút bất đồng với những suy nghĩ thực sự của ông cụ, chẳng qua là sau khi bài viết được đăng ra ngoài, ông cụ Hàn cũng không có khả năng đứng ra phủ nhận. Mặt khác, sau khi bài viết này được đăng ra, ngay trong buổi chiều, Tổng cục trưởng Nam Tuần tự mình đến tứ hợp viện, qua một hồi nói chuyện với ông cụ, chuyện này khiến ông cụ Hàn càng không thể có biểu hiện nào khác.



Bởi vậy, có thể nói, bài viết này của Hàn Đông đã thúc đẩy chuyển biến tư tưởng của ông cụ Hàn, cũng mang đến một mối lợi thật lớn ở một mức độ nào đó đối với việc phát triển lực lượng Hàn hệ.



Một vài biến động nhân sự ở đại hội mười bốn, cũng nói rõ ràng điểm này.



Lúc này đây, trong việc cải cách doanh nghiệp quốc hữu, Hàn Đông lại chuẩn bị phát đi tiếng nói của chính bản thân mình.



Bởi vì cách giải thích của Hàn Đông về phương diện này, hoàn toàn phù hợp với phát triển ở hậu thế.



Thậm chí theo một số phương diện mà nói, hiện tại Hàn Đông đẽo gọt lại những chuyện này còn khiến nó hoàn thiện hơn một chút so với phát triển bình thường ở hậu thế. Bởi vì trong cải cách doanh nghiệp quốc hữu ở hậu thế sau này, đã đi một ít đường vòng. Trong đó vấn đề lớn nhất chính là vấn đề tài sản quốc hữu bị xói mòn. Lúc đó, một số địa phương xuất hiện khẩu hiệu bán sạch hàng, còn ở trong trào lưu bán sạch hàng, một khối lượng tài sản quốc hữu lớn đã bị hạ giá vứt cho tư nhân, khiến một số người nhờ đó phát tướng lên.



Hiện tại, Hàn Đông nghĩ, qua thực tiễn ở huyện Phú Nghĩa, phát ra tiếng nói của chính bản thân mình, đồng thời cũng khiến việc cải cách doanh nghiệp quốc hữu, có thể ít đi đường vòng hơn một chút.



Hàn Đông ngồi tại chỗ, tinh tế mà viết ra tư tưởng của chính bản thân. Đến cuối cùng hắn quyết định viết ba bài, trình bày toàn bộ các phương diện xung quanh việc tiến hành cải cách tài sản quốc hữu.



Bàu viết thứ nhất, chủ yếu là bàn một chút về phương diện lý luận, phân rõ khái niệm quyền tài sản, quyền sở hữu, quyền kinh doanh, sau đó liền đưa ra vài nguyên tắc tiến hành cải cách doanh nghiệp quốc hữu, đó là: bảo đảm tài sản quốc hữu, bảo đảm giá trị tiền gửi, tăng giá trị tài sản, bảo đảm quyền lợi của công nhân các doanh nghiệp quốc hữu.



Bài viết thứ nhất đồng nghĩa với lý luận tham thảo.



Còn bài viết thứ hai, Hàn Đông chuẩn bị kết hợp tình huống thực tế trong việc cải cách doanh nghiệp quốc hữu ở huyện Phú Nghĩa, nói các vấn đề cần chú ý trong thực tiễn, đồng nghĩa với phân tích theo kiểu án lệ.



Bài viết thứ ba là để tổng kết, đồng thời đưa ra các ý kiến chỉ trích đối với việc cải cách các doanh nghiệp quốc hữu của Trung Quốc.



Trên thực tế, ba bài viết của Hàn Đông hoàn toàn có thể viết thành một bài.



Nhưng nếu như viết thành một bài mà nói, sẽ rất dài, cũng không tiện để đăng lên báo. Đồng thời chia làm ba bài, độc lập với nhau nhưng lại có liên hệ chặt chẽ, cũng tiện cho việc hình thành một chuỗi bài đăng theo kỳ đăng lên báo.



Hàn Đông cầm bút, viết bản thảo xoạt xoạt trên giấy, đối với việc cải cách doanh nghiệp quốc hữu, có thể nói hắn tính trước được kỹ càng, bởi vậy khi viết ra, tự nhiên đặt bút như có thần, văn chương tuôn chảy, trong nháy mắt đã viết được không ít nội dung.



Chưa đầy một giờ, Hàn Đông đã viết xong bài viết. Mặc dù chữ viết có chút ngoáy, nhưng bản thân Hàn Đông cảm thấy một loại cảm giác vui sướng mười mươi trong lòng.



“Ha ha, một thời gian dài rồi không viết văn, ngòi bút của mình cũng chưa bị cùn.” Nhìn bài viết của chính mình mà Hàn Đông thầm đắc ý trong đầu.



Lúc này, vừa lúc cũng không có người nào đến quấy rối Hàn Đông, bởi vậy hắn viết xong bài viết, bỗng có một cảm giác mệt mỏi mà lại nhẹ nhàng vui vẻ.



Sửa chữa lại một loạt, sau đó Hàn Đông sao chép lại bản thảo bài viết ra giấy một lần nữa, tìm một phong thư, viết địa chỉ của Nhật báo Trung Hoa lên. Trên bì thư có viết rõ “Phòng lý luận”, như vậy sẽ trực tiếp được đưa đến tay biên tập của Phòng lý luận.



Suy nghĩ một chút, Hàn Đông gọi Tả Nhất Sơn tới, nói:*

- Nhất Sơn, tôi vừa viết một bài viết, muốn gửi đi Phòng lý luận của Nhật báo Trung Hoa, anh đi một chuyến đến bưu điện, gửi đi bằng thư bảo đảm nhé.



Nếu dùng cách gửi thư thường, thư rất dễ bị mất, bởi vậy Hàn Đông liền bảo Tả Nhất Sơn gửi bằng thư bảo đảm.



Bài viết khi đã được đăng lên rồi, sẽ vang dội mạnh mẽ, vì vậy hắn phải gửi đi càng sớm càng tốt.



Về việc bài viết có thể được đăng lên báo hay không, bản thân Hàn Đông có vài phần tự tin. Thứ nhất lần trước hắn đồng thời gửi ba bài viết tới đăng ở Nhật báo Trung Hoa, hẳn là còn có chút danh tiếng. Thứ hai việc cải cách doanh nghiệp quốc hữu trước mắt đang là điểm nóng trong thảo luận, hơn nữa bài viết của Hàn Đông khác với quan điểm của những người khác, khẳng định cấp tiến hơn một chút, cũng hoàn thiện hơn một chút, nếu như biên tập của Phòng lý luận không xem trọng thì Hàn Đông sẽ nghi ngờ trình độ của bọn họ.



Đương nhiên, mặc dù tin tưởng bài viết có thể được đăng lên, thế nhưng cụ thể lúc nào đăng lên, Hàn Đông cũng không biết. Dù sao mỗi ngày Nhật báo Trung Hoa cũng chỉ có mấy trang báo, người của của Phòng lý luận thì ít, còn bài viết mà bọn họ nhận được lại rất nhiều, đồng thời đề tài của mỗi một kỳ, cũng không cố định.



- Được, Chủ tịch huyện, tôi đi gửi đây.

Tả Nhất Sơn cung kính nói, trong lòng mười phần khiếp sợ. Anh ta đương nhiên biết hành động vĩ đại trước đây của Hàn Đông. Hiện tại Hàn Đông lại viết văn gửi Nhật báo Trung Hoa, xem ra sắp có bài viết động trời đây. Theo Tả Nhất Sơn thấy thì, ba bài viết của Hàn Đông đưa ra giống như ba trái bom vậy, sẽ tạo nên tiếng vọng rất lớn, như vậy lần này, Hàn Đông lại viết chuyện gì đây?



Hàn Đông đưa cho Tả Nhất Sơn một phong thư chưa có dán kín nói:

- Bản thảo ở bên trong, anh đi nhanh về nhanh.



- Được.

Tả Nhất Sơn tiếp nhận bản thảo, đi xuống lầu, trực tiếp tới Phòng lái xe.



Mấy người tài xế đang đang ngồi trong Phòng lái xe khoác lác với nhau, thấy Tả Nhất Sơn đi tới, tất cả đều đứng lên, khách khí chào hỏi.



Tả Nhất Sơn hơi gật đầu, nói với Lý Thiếu Vũ:*

- Thiếu Vũ, đi bưu điện một chuyến.



Lý Thiếu Vũ là lái xe của Hàn Đông, bởi vậy địa vị ở Phòng lái xe là cao hơn cả. Những lái xe khác coi anh ta như Thiên Lôi, anh ta sai đâu là đánh đó, thời gian ở Phòng lái xe, tất cả mọi người đều quay chung quanh anh ta nói chuyện.



Tả Nhất Sơn lên xe, ngồi ở vị trí lái phụ, nói:

- Thiếu Vũ, anh ở Phòng lái xe không nên bàn luận chuyện của lãnh đạo.



Lý Thiếu Vũ cười thật thà nói:*

- Anh Nhất Sơn yên tâm đi, tôi biết, tôi sẽ không nói lung tung.



Tả Nhất Sơn gật đầu, cười nói:*

- Hiện tại bọn họ khách khí đối với anh như vậy, chủ yếu là bởi vì có lãnh đạo. Anh đó, nhân lúc rảnh rỗi, tốt nhất là nên học lấy một cái bằng, như vậy sau đó anh mới dễ phát triển.



Tả Nhất Sơn và Lý Thiếu Vũ đều là nhân viên phục vụ cho Hàn Đông, một thư ký một lái xe.





Theo lý nói, lái xe có nhiều lúc quan hệ với lãnh đạo, còn thân mật hơn so với Thư ký.



Bởi vì Thư ký trên cơ bản là tiếp xúc với lãnh đạo trên công việc, mà lái xe thì có rất nhiều lúc, sẽ vì lãnh đạo mà đi xử lý việc tư.



Nhưng tình hình của Hàn Đông có chút không giống, bởi vì Hàn Đông trên cơ bản cũng không có chuyện tư để Lý Thiếu Vũ đi làm, hơn nữa Hàn Đông cũng không muốn có sự việc gì là khiến người khác chạy đi, đặc biệt là chuyện riêng, Hàn Đông đều tự mình lái xe.



Bởi vậy, Lý Thiếu Vũ quan hệ với Hàn Đông, còn xa mới có được quan hệ thân mật giữa Tả Nhất Sơn với Hàn Đông.



Hơn nữa trên phương diện đối nhân xử thế, Tả Nhất Sơn còn hơn một ít, so với Lý Thiếu Vũ, trước mặt Hàn Đông cũng tùy ý một chút, quan hệ cũng hòa hợp cũng không ít .






TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv