Khi Thẩm Tòng Phi nhắc đến Cục trưởng Cục tài chính, Hàn Đông gật đầu, nói:
- Tôi cũng thấy người này không thích hợp ở Cục tài chính, nhưng trong tay tôi lại không có ai cả.
Người có thể dùng không đủ đây chính là vấn đề lớn nhất.
Trước đây khi Hàn Đông làm Phó chủ tịch thường vụ huyện thì cảm thấy nhân sự trong tay mình không đủ dùng, bây giờ khi làm Chủ tịch huyện, cần suy xét bố cục nhân sự trong phạm vi toàn huyện thì càng cảm thấy nhân sự không đủ dùng.
Thẩm Tòng Phi gật đầu, y hiểu ý của Hàn Đông, nhưng liên quan đến ứng cử viên Cục tài chính y cũng không dễ tiến cử. Dù sao vị trí Cục trưởng Cục tài chính rất quan trọng, Hàn Đông nhất định phải tiến cử người của hắn.
- Chủ tịch Hàn, có thể thả Dương Nghị ra trước đi. Tạm thời để một Phó cục trưởng chủ trì công việc cũng được.
Thẩm Tòng Phi nghĩ tới cách làm của Hàn Đông ở Ủy ban kế hoạch liền đề xuất.
Hàn Đông nói:
- Như vậy không hay cho lắm, ứng cử viên Cục trưởng Cục tài chính tốt nhất nên chọn ra.
Thẩm Tòng Phi gượng cười nói:
- Vậy nhất thời tôi cũng không có ứng cử viên nào tốt để đề cử cả.
Hàn Đông thở dài một hơi nói:
- Được rồi, từ từ hãy bàn đi.
Ứng cử viên Cục trưởng Cục tài chính chắc chắn phải thảo luận trong cuộc họp thường vụ.
Bây giờ Hàn Đông lại không tìm thấy ứng cử viên thích hợp, điều này khiến hắn rất buồn bực.
Tiếng điện thoại di động vang lên, cầm lấy xem, là số điện thoại của Chu Chính, ấn nghe chỉ nghe thấy Chu Chính cười ha hả nói:
- Lãnh đạo tan ca chưa?
Hàn Đông liền nhìn đồng hồ, đã sáu giờ rồi, cười nói:
- Tan ca đây, sao, có chuyện gì à?
Chu Chính cười ha hả nói:
- Tối nay lãnh đạo có thời gian không, gặp chúng em đi.
Hàn đông mỉm cười nói:
- Được, đi đâu?
Chu Chính nói:
- Ở Phong Lâm Nhã Các.
Hàn Đông liền nói:
- Được rồi, tôi sẽ qua đó.
Gác máy, Hàn Đông nói với Thẩm Tòng Phi:
- Phó Chủ tịch Thẩm, về việc các bộ phận nhân sự của Ủy ban nhân dân ông hãy suy nghĩ kỹ đi, mấy hôm nữa chắc tôi phải mở cuộc họp thường vụ, đến lúc đó tránh khỏi bị động.
Thẩm Tòng Phi gật đầu nói:
- Chủ tịch Hàn yên tâm, tôi biết làm thế nào.
Y biết Hàn Đông phải đi ăn cơm với bạn liền khẩn trương cáo từ.
Hàn Đông đi ra, Tả Nhất Sơn liền đuổi theo.
Đến lầu dưới, Hàn Đông bảo Lý Thiếu Vũ đưa đến Phong Lâm Nhã Các, sau đó để anh ta và Tả Nhất Sơn tự đi về.
Những người tề tựu tối nay chủ yếu là những người trước nay đều có quan hệ thân thiết với Hàn Đông. Trần Dân Tuyền, Xa Tĩnh Chương, Trương Trường Hà và Chu Chính.
Trần Dân Tuyển đám người sớm đã đến đều đứng đợi ngoài cửa.
Hàn Đông xem đến màn này không khỏi tự gượng cười, cho dù chỉ có mấy người này nhưng theo sự thay đổi vị trí của hắn, thái độ của mọi người cũng theo đó thay đổi.
Ngồi trong phòng, đồ ăn liền được đưa lên, sau khi rót rượu, mọi người đều cầm chén rượu lên chúc mừng Hàn Đông,s au khi uống hết, mọi người đều đơn đả độc đấu mỗi người mời Hàn Đông một chén.
Chu Chính cười nói:
- Tửu lượng của lãnh đạo thay đổi không ít, lúc đầu uống ba chén đã say rồi.
Hàn Đông nói:
- Đó là điều tất nhiên, mọi người đều là những cán bộ có tửu lượng khá tôi cũng phải tiến bộ lên mới được.
Nói thật, so với hồi vừa đến Phú Nghĩa, tửu lượng của Hàn Đông đã tăng lên gấp đôi. Lúc đó, Hàn Đông uống khoảng ba chén đã cảm thấy khó chịu, bây giờ uống nhiều hơn cũng không bị phát hỏa.
Mọi người vừa ăn cơm vừa nói chuyện.
Hiện tại chức vị của Hàn Đông đã thay đổi, khi mọi người nói chuyện, đều để Hàn Đông nói đầu.
Nhưng bây giờ mọi người cũng không để ý đến vấn đề này nữa, tất cả đều là thay đổi một cách vô tri vô giác, vô tình đã bắt đầu thay đổi.
Vẻ mặt Trần Dân Tuyển bình tĩnh nhưng trong lòng lại miên man bất định. Mặc dù khi Hàn Đông đến huyện Phú Nghĩa, y đã cảm thấy Hàn Đông rất có tiền đồ, vì thế đối với Hàn Đông có thái độ rất tốt.
Chỉ có điều không ngờ tới là, không bao lâu sau, Hàn Đông đã nhảy mấy bước, từ cấp trưởng phòng đến cấp Cục phó rồi đến cấp Cục trưởng, bây giờ lại nhiếp chính huyện Phú Nghĩa.
Theo như tiến độ thăng chức của Hàn Đông, nhìn chung cả Vinh Châu cũng khó tìm được kẻ thứ hai.
Đồng thời, trong lòng Trần Dân Tuyển cũng vô cùng đắc ý. Nghĩ thầm con mắt nhìn người của y cũng rất chuẩn.
Ăn cơm xong, Xa Tĩnh Chương mời đi hát. Hàn Đông hất tay nói:
- Được rồi, hai hôm nay việc nhiều sau hãy nói đi.
Chủ tịch huyện và Phó chủ tịch thường vụ, mặc dù chức vụ khác nhau chỉ một chút, nhưng tính chất lại không giống nhau, cần động não rất nhiều. Hàn Đông mới lên nhậm chức được hai ngày vấn đề phải suy ngĩ cũng nhiều hơn.
Mọi người cũng không miễn cưỡng, vây quanh tiễn Hàn Đông.
- Béo.
Một nhóm người đi về hướng cửa, mấy người trong số đó tiến lại, một cô gái mặc chiếc váy ngắn màu đỏ trong số đó duyên dáng nói.
Chu Chính gượng cười nói:
- Viên Thanh Yến, em về khi nào thế?
Cô gái mang tên Viên Thanh Yến tiến thêm hai bước cười nói:
- Về lâu rồi, béo, anh càng ngày càng phát phì ra đấy.
Xem bộ dạng cô ta có vẻ biết rất rõ Chu Chính.
Cô mặc chiếc váy ngắn, khi nói má có hai lúm đồng tiền, giọng nói trong trẻo líu ríu như chim sơn ca.
Tất cả mọi người đều nhìn Chu Chính, thấy y có chút xấu hổ,Trần Dân Tuyển cười nói:
- Chúng tôi về trước đây, không lại quấy rầy Chu Chính ôn chuyện cũ cùng người ta.
Hàn Đông liền nói:
- Cũng được, anh Trần, chúng ta cùng đi đi.
Trần Dân Tuyển gật đầu, liền đi cùng Hàn Đông về phía trước.
Còn về Xa Tĩnh Chương và Trương Trường Hà thì tự giác đi về, họ cũng biết Hàn Đông nhất định tìm Trần Dân Tuyển có chuyện.
- Anh Trần, anh có người nào đáng tin cậy không, giới thiệu cho tôi hai người.
Hàn Đông đi thẳng vào vấn đề.
Trần Dân Tuyển ngẩn người, trong lòng vô cùng hào hứng, Hàn Đông hỏi người của y, điều này đối với y là sự tín nhiệm rất lớn, hơn nữa y cũng có thể thông qua những ứng cử viên đề cử để nắm quyền lực lớn hơn.
- Nếu ứng cử viên chỉ có một vài người chỉ sợ không được trọng dụng.
Trần Dân Tuyển nói. Y vừa lên nhậm chức Phó trưởng ban tổ chức thường trực không lâu, những người nắm trong tay chủ yếu là những cán bộ phó phòng bên dưới, cấp trưởng phòng cũng không có đến mấy người.
Hàn Đông nói:
- Bây giờ tôi cần một người lo việc ở Cục tài chính, anh có ứng cử viên thích hợp không?
Trần Dân Tuyển suy tư nói:
- Ứng cử viên này có chút khó khăn, nếu không hay là điều một người từ dưới xã lên? Chủ tịch xã Vĩnh Niên Lưu Dịch Quang làm việc cũng khá điềm đạm, con người cũng rất chắc chắn.
- Xã Vĩnh Niên.
Hàn Đông suy nghĩ một lát nói:
- Ừh, công tác ở xã Vĩnh Niên cũng rất quan trọng, vậy đi, tôi sẽ chọn ông ta làm ứng cử viên, đến lúc không có người nào thích hợp hơn sẽ đưa ông ta lên.
Nếu không phải không có cách nào, Hàn Đông cũng không muốn điều những người phụ trách tuyến xã lên huyện, dù sao dưới xã cũng cần người đáng tin cậy chứ.
Trần Dân Tuyển hiểu ý của Hàn Đông, gật đầu nói:
- Ừh, ngoài ra còn có mấy người nữa, mai tôi sẽ báo cho anh rồi đưa người qua.
Hàn Đông cao hứng nói:
- Ừh, vậy là tốt rồi. Bây giờ điều tôi thiếu nhất là nhân sự, có người thích hợp, anh cứ việc tiến cử cho tôi.
Quen với Trần Dân Tuyển lâu như vậy,Hàn Đông đối với nhân phẩm của y cũng có chút tin tưởng, hơn nữa Trần Dân Tuyển làm ở Ban tổ chức cán bộ cũng rất lâu rồi, y sẽ nắm được tình hình cán bộ ở huyện Phú Nghĩa cho nên bây giờ chỉ có thể cầu viện phía y.
Trần Dân Tuyển mỉm cười nói:
- Ha ha, tôi sẽ tận lực tiến cử, nhưng sử dụng thế nào cuối cùng lại phải dựa vào anh chốt.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Điều này tôi biết, chỉ cần anh cảm thấy là người thích hợp thì cứ đưa qua đây cho tôi.
Sau đó, vừa đi vừa nói chuyện, Trần Dân Tuyển kiên trì đưa Hàn Đông đến cửa Cục lương thực.
- Anh là Chủ tịch huyện rồi, thì hãy sớm chuyển đến tiểu khu Huyện ủy mà ở, điều kiện ở đây còn rất kém.
Hàn Đông cười nói:
- Chỉ là một nơi ở mà thôi, không sao cả, hơn nữa, tôi ở đây quen rồi cũng lười chuyển đi.
Nói thật, cho dù tiểu khu Huyện ủy có điều kiện tốt hơn, nhưng Hàn Đông cảm thấy ở đây tự do hơn một chút.
Sáng sớm hôm sau vừa đến Ủy ban nhân dân huyện, Hàn Đông đã thông báo cho Lư Kim Nguyên mười giờ ba mươi mở cuộc họp Văn phòng Chủ tịch huyện.
Mười giờ, Hàn Đông đến phòng họp, tất cả mọi người đều đang ngồi bên trong.
Những người đến tham gia cuộc họp Văn phòng Chủ tịch huyện lần này, ngoài Hàn Đông, có Thẩm Tòng Phi, Đậu Duy Chương, Hứa Hiểu Đông, Uông Nhĩ Quang, Cam Minh Địch mấy Phó chủ tịch, ngoài ra còn có Trợ lý Chủ tịch huyện Trương Trường Hà còn có Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Lư Kim Nguyên, Phó chủ nhiệm Cốc Cương
Cốc Cương là người Hàn Đông đặc biệt ghi tên vào làm trong Văn phòng, những người sáng suốt vừa thấy đã biết.
Cốc Cương có thể dựa vào Hàn Đông một cách chặt chẽ như vậy khiến nhiều người rất hâm mộ.
- Được rồi,thời gian đến rồi, cuộc họp bắt đầu. Nhân sự trong huyện vừa có sự thay đổi, buổi họp hôm nay công việc đầu tiên chính là vấn đề phân công. Trước tiên tôi sẽ nói những vấn đê cơ bản mọi người có ý kiến gì rồi hãy phát biểu.
- Phó Chủ tịch Thẩm chủ trì công tác hàng ngày tại Ủy ban nhân dân huyện, phụ trách các công tác cải cách và kế hoạch, tài chính và thuế vụ, nhân sự, tài nguyên đất đai, bảo hiểm lao động và xã hội, tựu nghiệp và tái tựu nghiệp, bảo hiểm y tế…công tác tiếp đãi như phục vụ công tác quản lý nhà nước, thông tin đối ngoại, nhân phòng, quản lý truyền hình, quản lý các hạng mục quan trọng, quản lý khẩn cấp, binh dịch,t ôn giáo,Đ ài kiều, ngoại sự… liên hệ Mặt trận Tổ quốc, công tác quân sự, phân công quản lý Văn phòng ủy ban nhân dân, Ủy ban kế hoạch, phòng Nhân sự, cục Tài chính, cục Công an, cục nhà đất, cục Giao thông, cục Bảo hiểm xã hội, cục Dân chính, cục Tư pháp, cục Tựu nghiệp, cục Thông tin đối ngoại, cục Bảo mật, biên chế, Phòng tin tức chính phủ, phòng Đài, phòng Kiều, phòng dân tông, phòng tiếp đãi, văn phòng liên hệ Hội đồng nhân dân,văn phòng Mặt trận Tổ quốc, Ban chỉ huy quân sự, cục Thuế Quốc gia, cục thuế đất.
- Phó Chủ tịch Đậu vừa đến huyện Phú Nghĩa,cần có thời gian để làm quen,chủ yếu phụ trách đẩy mạnh các hạng mục quan trọng như nông nghiệp, thủy lợi, lâm nghiệp, máy móc nông nghiệp, thống kê, chăn nuôi, lương thực, công thương, quản lý Cục vật giá, cục Thủy vụ, cục Nông nghiệp, cục Lâm nghiệp, cục Thống kê, cục Bảo hiểm y tế, cục Bảo nông… liên hệ cục Công thương huyện,cục độc quyền bán thuốc lá, Đoàn ủy huyện, Hội liên hiệp Phụ nữ.
- Phân công của phó Chủ tịch Hứa, phó Chủ tịch Uông và phó Chủ tịch Cam không cần điều chỉnh nữa. Phó Chủ tịch Thẩm và phó Chủ tịch Đậu các ông có ý kiến gì không?
Thẩm Tòng Phi mỉm cười nói:
- Tôi không có ý kiến gì, sau này sẽ cố gắng làm tốt công tác của mình.
Hàn Đông gật đầu, chuyển hướng về phía Đậu Duy Chương.
Đậu Duy Chương đeo một cặp kính màu vàng, tóc chải lệch về một bên,bộ dạng thâm trầm, ông ta bình tĩnh nói:
- Chủ tịch Hàn suy xét rất chu đáo, tôi không có ý kiến gì.
Hàn Đông liền nói:
- Vậy được rồi, phó Chủ tịch Thẩm và phó Chủ tịch Đậu quyết định như vậy đi.
Đồng thời,trong lòng Hàn Đông tự nói với mình, tên Đậu Duy Chương này lòng dạ thâm độc,hắn đã phân công cho ông ta những bộ phận không quan trọng lắm, hoặc là một vài bộ phận không có quyền hạn mấy, nhưng ông ta lại không chút tức giận, vẻ mặt không chút cảm giác gì.
- Tiếp theo, việc thứ hai liên quan đến Ban quản lý khu công nghiệp Thần Quang, để tiện cho phó Chủ tịch Cam tập trung làm tốt công tác, tôi và phó Chủ tịch Thẩm đã thương lượng sau này phó Chủ tịch Cam không cần kiêm thêm chức Chủ nhiệm Ban quản lý nữa.
- Chủ tịch Hàn, đây là việc Hội nghị thường vụ đã đề ra.
Hàn Đông cười nói:
- Khu công nghiệp Thần Quang là Ban ngành liên quan đến Ủy ban nhân dân huyện, chúng ta thảo luận một chút về ứng cử viên chủ nhiệm cũng phải là người thích hợp, đương nhiên nếu các vị thấy cần phải thảo luận trong hội nghị thường vụ cũng được.
Vẻ mặt của Cam Minh Địch có chút tái đi, hôm nay Hàn Đông vừa đến đã thể hiện rất cứng rắn, bây giờ lão ta nói như vậy không phải tương đương là mọi chuyện đã định rồi sao?
Từ lúc biết Hàn Đông lên nhậm chức Chủ tịch huyện, Cam Minh Địch đã biết công việc sau này của y trong Ủy ban nhân dân huyện sẽ không tốt đẹp gì.
Bây giờ hắn rất hối hận, sớm biết như vậy y đã không cứng đầu với Hàn Đông như vậy.
Lúc này Thẩm Tòng Phi cười nói:
- Tôi đồng ý với ý kiến của Chủ tịch Hàn, công việc ở khu công nghiệp Thần Quang cần người có chuyên môn phụ trách, phó Chủ tịch Cam đã quản lý công việc lớn như vậy, lại còn kiêm cả chức Chủ nhiệm Ban quản lý thì quá vất vả. Tôi đề nghị tạm thời do Lâm Phương Tri chủ trì công việc quản lý ởThần Quang, năng lực của Lâm Phương Tri trong Ban quản lý các vị cũng không lạ gì, hơn nữa trước đây công việc bình thường cũng do anh ta quản lý.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Đúng vậy, việc trong Ban quản lý rất quan trọng, cần Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện đến để quyết định. Đối với vấn đề này các vị cứ bàn luận đi.
Mặt Đậu Duy Chương không biểu lộ cảm xúc nói:
-T ôi không rõ tình hình cho lắm, các ông cứ quyết đi.
Hứa Hiểu Đông nói:
- Tôi đồng ý để Lâm Phương Tri chủ trì công việc ở Ban quản lý.
Uông Nhĩ Quang nói:
- Tôi cũng đồng ý.
Trương Trường Hà nói:
- Tôi đồng ý ý kiến của Chủ tịch Hàn.
Lư Kim Nguyên từ đầu đến cuối luôn ghi chép lại, lúc này mới ngẩng đầu lên nói:
- Tôi không có ý kiến gì.
Thời gian y ở bên cạnh Hàn Đông cũng không phải là ít. Trước đây Hàn Đông luôn biểu hiện thái độ tao nhã, chỉ khi đề cập đến chuyện của hắn thì mới tỏ ra lý lẽ, nhưng lần này, cuối cùng thì Lư Kim Nguyên cũng thấy được thế mạnh của Hàn Đông, vị Chủ tịch huyện trẻ tuổi này không phải đơn giản.
Y tự nói với lòng mình, trong khoảng thời gian này phải cẩn thận, không được có bất cứ sơ xuất nào.
Cốc Cương mặc dù không có quyền biểu quyết, nhưng anh ta ngồi ở đó, trong lòng rất kích động, đây mới đúng là khí phách, sau này anh ta đi cùng với Chủ tịch Hàn, sự nghiệp chắc cũng không cần phải lo.
Hàn Đông cười nói:
- Ừh, bảy phiếu tán đồng, một phiếu phản đối, vậy việc ở khu công nghiệp Thần Quang quyết như vậy đi, sau này Chủ nhiệm Lư sẽ thông báo bổ nhiệm sớm nhất.
- Vâng thưa Chủ tịch Hàn.
Lư Kim Nguyên cẩn thận nói.
Tiếp sau đó, Hàn Đông khẳng định vài điểm công tác trong thời gian gần đây, hiện nay công tác trong Ủy ban nhân dân huyện có hai điểm quan trọng, một là xây dựng cơ sở mẫu dịch vụ lao động mở, việc này do Hàn Đông đích thân nắm giữ, Trương Trường Hà phụ trách, nhưng đồng thời Hàn Đông yêu cầu tất cả mọi người phải tiến hành phân công, mỗi người phụ trách liên hệ đến mấy xã. Hai là quá trình cải tạo con đường Tân Giang,việc này do Thẩm Tòng Phi đảm nhận chủ yếu, Hàn Đông nhấn mạnh nhất định phải đảm bảo chất lượng.
Kết thúc cuộc họp, Trương Trường Hà đến văn phòng của Hàn Đông nói:
- Chủ tịch Hàn, hiện nay một nhóm các học viên đầu tiên tại các trường nghề đã được mở lớp, anh hãy đích thân qua đó khích lệ mọi người đi.
Hàn Đông nói:
- Khi nào mở lớp? Bao nhiêu người?
Trương Trường Hà nói:
- Chiều mai, nhóm đầu tiên có bảy mươi năm học viên.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Ừh, như vậy đi, ông hãy mời Bí thư Phương trước đi.
- Vâng.
Trương Trường Hà nói, sau đó cáo từ đi ra ngoài, rồi gọi điện cho Bí thư Phương.
Phương Trung nghe máy, biết Trương Trường Hà nhất định là truyền ý của Hàn Đông, liền nói:
- Đây là việc của Ủy ban nhân dân huyện, tôi không cần đi, anh mời Chủ tịch Hàn đi là được rồi.
Trương Trường Hà cũng không miễn cưỡng, liền báo cáo lại với Hàn Đông.
Tình hình đã trong dự kiến của Hàn Đông ,sở dĩ hắn để cho Trương Trường Hà mời Phương Trung cũng là thay mặt mà thôi, Phương Trung là người thông minh, tất nhiên y không thể nhúng tay vào chuyện này.
Cơ sở mẫu dịch vụ lao động mở này là một tay Hàn Đông dựng lên,tất nhiên công lao không muốn cho kẻ khác hưởng. Hiện tại Hàn Đông là Chủ tịch huyện, thành tích trong huyện, hắn phải chiếm phần lớn, không giống với trước đây. Vì vậy cái gì cần tranh đấu Hàn Đông nhất định phải đấu tranh.
Lư Kim Nguyên thông báo tình hình thay đổi ở khu công nghiệp Thần Quang.
Cầm tờ bản thảo cung kính nói:
-Thưa Chủ tịch Hàn, ông xem có gì phải thay đổi không.
Hàn Đông xem qua liền ký tên, nói:
- Cứ như vậy đi, nhanh chóng đưa xuống dưới.
Tiếng điện thoại di động vang lên, Hàn Đông cầm lên xem, là Chu Chính gọi điện tới, không khỏi buồn cười, thằng quỷ này, cả ngày ở văn phòng, Đội trưởng đội cảnh sát hình sự như nó cũng thật nhàn rỗi.
- Lãnh đạo, em có chuyện báo với anh.
- Sao thế? Tự nhiên lại nghiêm chỉnh vậy?
Hàn Đông cười nói, nghe giọng điệu của Chu Chính chắc có việc gì.
Chu Chính cười ha ha nói:
- Lúc nào em chẳng nghiêm chỉnh,là thế này, hôm qua em gặp lại cũ.
- Bạn học, ai?
Hàn Đông biết rõ còn hỏi.
Chu Chính buồn bực nói:
- Chính là Viên Thanh Yến, bố cô ta là Viên Lập Hoa làm ở cục Tài chính muốn em dẫn kiến.
Hàn Đông cười nói:
- Thằng quỷ này, mày muốn giúp Viên Lập Hoa hay là có ý gì khác?
Chu Chính nói:
- Em nào dám có ý gì, chẳng qua là em không tài nào lay chuyển được Viên Thanh Yến, Viên Lập Hoa là Phó cục trưởng cục Tài chính mấy năm rồi. Con người hình như rất thành thật nên bị Dương Nghị trèn ép đến mức không có tí quyền lực nào cả.
Trong lòng Hàn Đông vui sướng, trước đây hắn chưa tìm được ứng cử viên nào sáng giá cho mình. Tên Viên Lập Hoa đó chẳng phải rất tuyệt hay sao? Trước tiên có thể để cho y làm việc ở cục Tài chính, con người thành thật không cần gấp, chỉ cần y có thể giúp Hàn Đông giữ chặt túi tiền, nghe lời hắn là được.
- Tôi biết rồi, có phải chú có ý gì với Viên Khí Yến không, còn giúp bố con nhỏ đó lấy quan hệ.
Chu Chính vừa nghe không ngừng kêu oan.
Gác máy không lâu, Tả Nhất Sơn liền vào báo cáo:
- Chủ tịch Hàn, Phó cục trưởng cục Tài chính Viên Lập Hoa nói muốn báo cáo công việc với anh.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Bảo ông ta vào.
Tên Viên Lập Hoa này đến nhanh thật, Chu Chính vừa gọi điện thông báo xong, không chừng đúng là tên Chu Chính này có ý gì với Viên Thanh Yến rồi.
Hai ba phút sau, Tả Nhất Sơn vào nói:
- Chủ tịch huyện, phó Cục trưởng Viên đến rồi.
Hàn Đông gật đầu:
- Cho ông ta vào.
Đợi Viên Lập Hoa vào, Hàn Đông vừa thấy cũng cảm thấy con người này rất thành thật, tóc húi cua, bộ dạng có chút cản thận, ngồi xuống một cách nghiêm chỉnh, thậm chí còn hơi bất an.
Nhưng Hàn Đông cảm thấy, có thể nắm lấy cơ hội kéo về phía mình, tên Viên Lập Hoa này nhất định cũng chả phải là kẻ thật thà như vậy.
Viên Lập Hoa thấy Hàn Đông nhìn mình không nói một lời trong lòng có chút bối rối.
Y là Phó cục trưởng đứng cuối cùng trong cục Tài chính. Vì có mâu thuẫn với Dương Nghị, kết quả là hoàn toàn mất quyền lực, không làm được việc gì, quả thực giống như là dưỡng lão. Vốn dĩ y cho rằng sau này có cơ hội có thể xoay chuyển thế cục, nhưng nhân sự trong huyện Phú Nghĩa đột nhiên có sự thay đổi lớn như vậy.
Thời điểm the chốt nữa, hôm qua con gái y đi chơi về, khi cả nhà chuẩn bị đi ăn, bỗng nhiên gặp Chủ tịch huyện mới nhậm chức. Cho dù Hàn Đông không biết Viên Lập Hoa, nhưng y lại biết Hàn Đông, vừa thấy con gái có quan hệ là bạn học với tên béo đứng cạnh Hàn Đông, y liền yên tâm. Vừa về đến nhà đã hỏi, bảo con gái nghe tin tức từ Chu Chính,cuối cùng đã được triệu kiến Hàn Đông.
Hiện tại trong lòng Viên Lập Hoa, vừa khẩn trương, lại có chút hưng phấn và chờ mong.
Căng thẳng là do y nghe nói tên Hàn Đông này là một người rất nghiêm khắc, cũng không biết y có làm Hàn Đông hài lòng hay không. Hưng phấn và chờ đợi là hi vọng sau này có thể thay đổi vận mệnh, mong được đổi đời
Đương nhiên, trong lòng y cũng âm thầm quyết định, sau này phải để con gái và Chu Chính gặp mặt nhiều hơn, chỉ dựa vào một cuộc điện thoại của Chu Chính, Hàn Đông đã chịu gặp cán bộ cấp phó phòng, có thể thấy quan hệ giữa Hàn Đông và Chu Chính rất tốt, chỉ cần nắm được thời cơ này, sau này y sẽ có chỗ dựa vững chức trong huyện.
- Nói những gì ông biết việc ở cục Tài chính đi.
Hàn Đông thản nhiên nói, không để cho gã ta báo cáo công việc ở cục Tài chính, Chu Chính cũng đã nói rồi, y bị chèn ép gắt gao, nghe y báo cáo công việc cũng không có ý nghĩa gì.
- Chủ tịch Hàn, tôi cho rằng công việc của cục Tài chính chủ yếu giúp lãnh đạo quản lý tốt túi tiền, đồng thời hiệp trợ lãnh đạo dùng khoản tiền đó cho tốt.
Hàn Đông không khỏi có chút hứng thú nói:
- Vậy ông nói xem làm thế nào để hiệp trợ lãnh đạo dùng khoàn tiền đó cho tốt.
Nếu Viên Lập Hoa chỉ đưa ra một nửa đáp án, chỉ là trong quy trong củ, không có gì đặc sắc cả, nhưng đằng sau nửa câu nói này lại như vẽ rồng điểm mắt, làm cho câu trả lời của y có vài phần hấp dẫn.
Viên Lập Hoa ngồi ở đó, hơi cong lưng, nói ra suy nghĩ của mình, trước đây ở cục Tài chính y không có gì để làm, nhưng cũng nắm chút vấn đề, đồng thời cũng hình thành lên tư tưởng của y, ai ngờ đâu hôm nay cũng có ngày có đất dụng võ, điều này khiến cho y rất vui sướng.
Nghe Viên Lập Hoa trình bày, trong lòng Hàn Đông nghĩ:
- Tên này có suy nghĩ rất được, mặc dù nghe giọng điệu của y có vẻ rất cẩn thận nhưng suy nghĩ trong công việc không tồi.
- Ừh, suy nghĩ không tồi, nhưng điều then chốt là làm thế nào trở thành hiện thực, ông về nghĩ xem.
Hàn Đông thản nhiên nói.
- Vâng thưa Chủ tịch Hàn, vậy tôi xin cáo từ.
Viên Lập Hoa đứng dậy cung kính nói.
Hàn Đông gật đầu,đợi Viên Lập Hoa ra khỏi phòng liền gọi điện cho Trần Dân Tuyển:
- Trưởng ban Trần, Viên Lập Hoa cục Tài chính anh biết không?
Trần Dân Tuyển cười nói:
- Tôi đang chuẩn bị tài liệu của hắn đưa qua bên cho anh đây, dùng mấy từ để đánh giá tên Viên Lập Hoa này chính là cẩn thận, cẩn thận và cẩn thận.
Hàn Đông bật cười, nghe Trần Dân Tuyển đánh giá như vậy, thì những gì tên Viên Lập Hoa báo cáo lúc trước có chút lựa theo cách nghĩ của hắn.
Nhưng cho dù như vậy, Hàn Đông cũng quyết định dùng y. Cục Tài chính không cần phải khai thác cán bộ mới, một tên cẩn thận để ở đó cũng yên tâm rồi.
Viên Lập Hoa đi từ văn phòng của Hàn Đông đi ra, ra đến ngoài, liền gọi điện về nhà, sau khi Viên Thanh Yến nghe điện thoại, y nói:
-Yến Tử, bố vừa ở chỗ Chủ tịch huyện, bố nói với con, sau này có thời gian, phải nói chuyện với Chu Chính nhiều hơn.
- Con biết rồi, không được bố cũng đừng cưỡng cầu, một chức quan nhỏ mà làm mình vất vả như vậy có ý nghĩa gì cơ chứ.
- Con thì biết cái gì,có cơ hội như vậy bố mà không nắm lấy mới đúng là đồ ngốc, hơn nữa, bây giờ Chủ tịch Hàn đang cần người, bố tạo quan hệ với ông ta sớm một chút sau này cũng dễ thăng tiến.
Người bị chèn ép lâu, sau khi có được cơ hội, quyền lực so với những kẻ bình thường thích luồn cúi cao hơn nhiều.
Viên Lập Hoa cũng là người như vậy.
Buổi chiều, Chánh văn phòng thường vụ huyện ủy Hùng Chính Lâm thông báo với Hàn Đông, ba giờ ba mươi có cuộc họp ở Văn phòng huyện ủy, bàn về vấn đề nhân sự.
Đây là buổi họp đầu tiên Phương Trung mở ra, Ý nghĩa của buổi họp thường vụ rất quan trọng.
Thứ nhất đây là buổi họp thường vụ đầu tiên, cũng là thể hiện xu thế của huyện Phú Nghĩa so với trước đây đã có thay đổi rất lớn.
Thứ hai, cuộc họp lần này chủ yếu thảo luận về vấn đề nhân sự, cũng chính là thuận lợi mới làm tiếp quá trình thanh tẩy và tranh đấu.
Sở dĩ Phương Trung vội mở cuộc họp thường vụ chủ yếu là vì ông cảm thấy bên Huyện ủy không có kẻ nào khả dụng, nói cách khác, ông còn có thể chịu đựng một thời gian mới mở cuộc họp thường vụ.
Ba giờ ba mươi phút, Hàn Đông đúng giờ mới vào phòng họp.
Trong cuộc họp, Hùng Chính Lâm, Vương Hòa Bình, Mao Siêu, Thẩm Tòng Phi đều đã ngồi ở đó, ngoài ra còn có Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Vương Tiến Qúy, trưởng ban tổ chức cán bộ Tôn Nghĩa Phương ngồi đó
Mọi Người thấy Hàn Đông bước vào đều cười chào hỏi.
Hàn Đông ngồi vị trí số hai, lấy điếu thuốc ra châm, một đám người bắt đầu phun khoi nghi ngút
Bây giờ Hàn Đông đến những kẻ quanh mình trong cuộc họp thường vụ tổng cộng có đến năm phiếu, mà Phương Trung trừ y ra, còn có Vương Tiến Qúy, Tôn Nghĩa Phương và Liêu Khai Vân tổng cộng có bốn phiếu. Còn về Phùng Chấn Hoa và Đậu Duy Chương hiện tại vẫn chưa rõ chúng chuẩn bị chọn ai.
Theo tình hình hiện nay, Hàn Đông và Phương Trung, một người năm phiếu, một người bốn phiếu, vẫn chưa quá nửa. Ưu thế của Hàn Đông chính là hắn chỉ cần một phiếu nữa thì có thể nắm thế cục trong cuộc họp thường vụ rồi. Mà Phương Trung lại cần hai phiếu nữa mới được.
Đương nhiên, cho dù bây giờ Hàn Đông và Phương Trung đang trong tình thế cạnh tranh, nhưng cũng không phải hai người đối chọi gay gắt trong hội nghị thường vụ. Chính trị chính là đấu tranh và thỏa hiệp. Đấu tranh là một phương diện, thỏa hiệp cũng không thể tránh khỏi.
Nói cách khác, nếu chỉ có đấu tranh không có thỏa hiệp, thì đối với hai bên đều không có lợi. Thứ nhất công việc không dễ làm là một phương diện, thứ hai là hỗn loạn. Thành ủy chắc chắn phải xử lý, lúc đó là mỗi bên bị đánh năm mươi hèo, chẳng ai dám nói đến vị trí tốt thế nào nữa.
Cho nên, Hàn Đông hiểu, sau này giữa hắn và Phương Trung, đấu tranh và thỏa hiệp đều phải có, điều quan trọng là giữ đúng mực mà thôi.
Phùng Chấn Hoa bưng chén trà lên chậm rãi đi vào. Sắc mặt y có chút âm trầm, ánh mắt đảo qua Hàn Đông ngồi vị trí số hai, trong lòng có chút khó chịu.
Trước đó, y và Hàn Đông cũng là những người cùng kinh doanh, chẳng qua vì một vài vấn đề, giữa y và Hàn Đông đã nảy sinh vài điểm khác biệt và ngăn cách.
Bây giờ Hàn Đông nhảy một bước ra ngay trước mặt y, điều này làm cho Phùng Chấn Hoa rất không thoải mái, lần này y rất muốn ngồi vào chiếc ghế Chủ tịch huyện, kết quả thành phố lại để Hàn Đông lên nhậm chức, khó trách Phó bí thư thành ủy Dương Lâm Sâm lúc ấy không tỏ thái độ gì.
Thư ký của Phương Trung - Thạch Dũng vào để cốc trà lên bàn chỗ Phương Trung, sau đó y ngồi về góc nhà.
Nhìn bộ dạng của y so với trước đây tốt hơn nhiều, trước đây y là thư ký Chủ tịch huyện, bây giờ đã trở thành Thư ký Bí thư huyện ủy, mặc dù bây giờ vẫn ở cấp phó phòng nhưng ở vị trí vô cùng quan trọng.
Phương Trung để hai tay sau lưng bước vào, chậm rãi ngồi xuống, nhìn quét một lượt hỏi:
- Chủ nhiệm Hùng, mọi người đến đủ chưa?
Hung Chính Lâm mỉm cười nói:
- Vừa đến mười người, đúng phải là mười một người.
- Vậy bắt đầu họp đi.
Phương Trung nói.
- Buổi họp hôm nay, là buổi họp gặp mặt đầu tiên của huyện Phú Nghĩa, mặc dù là bộ máy mới nhưng đa phần đều là người cũ. Ừh, phó Chủ tịch Đậu là người từ tỉnh khác đến sau này sẽ cùng một chiến hào với các vị.
Ngồi ở vị trí số một, trong lòng Phương Trung trăm mối cảm xúc ngổn ngang, trước đây khi Hoàng Văn Vận ngồi ở vị trí này chủ trì công việc, y làm rất ham muốn vị trí này, bây giờ thành công ngồi vào chiếc ghế này, trong lòng ông ta ngoài một chút hưng phấn mơ hồ thì chỉ thấy áp lực rất lớn.
Bí thư huyện ủy cũng không thể tỏa tâm sở dục được.
Ánh mắt đảo qua Hàn Đông đang mỉm cười ngồi bên cạnh, trong lòng y cảm thấy như có hòn đá đè nặng.
Sau khi tỏ một chút cảm thán, cuối cùng Phương Trung cũng bắt đầu vào việc chính, nói:
- Để đẩy mạnh công tác trong Ủy ban nhân dân huyện, buổi họp hôm nay mong mọi người hãy tiến hành thảo luận nhiệt tình về vấn đề nhân sự, có bất cứ ý tưởng gì có thể đề xuất.
Trưởng ban tổ chức cán bộ Tôn Nghĩa Phương nói:
- Đồng chí Quách Kim Long chủ trì công việc tại Văn phòng huyện ủy tuổi cũng đã cao, qua khảo sát của Ban tổ chức cán bộ, kiến nghị Phó chánh văn phòng huyện ủy chủ trì công tác hàng ngày. Ngoài ra, đồng chí Thạch Dũng chủ yếu phục vụ đồng chí Bí thư, để công việc diễn ra thuận lợi đề nghị bổ nhiệm Phó chánh văn phòng huyện ủy.
Phương Trung cười nói:
- Tôi nói rõ một chút, sở dĩ phải điều trỉnh, chủ yếu là suy xét đến mong mỏi thuận lợi trong công việc, sau khi đồng chí Lư Kim Nguyên điều chỉnh, tình hình văn phòng Ủy ban nhân dân, cũng mong Chủ tịch Hàn đề cử ứng cử viên tương ứng.
Y đây là làm điều thừa giải thích, trong lòng mọi người đều đã rõ sự tình, y không nói, cũng không có ai làm tay chân gì trong chuyện này.
Về việc bổ nhiệm Lư Kim Nguyên và Thạch Dũng rất dễ dàng được thông qua.
Ngoại trừ Chánh văn phòng Hùng Chính Lâm, những người khác đều không có ý tưởng gì.
Hùng Chính Lâm là thường vụ huyện ủy, Chánh văn phòng huyện ủy. Vì không cùng một tuyến với Phương Trung vì thế trong công việc sau này khó tránh khỏi bị Phương Trung bài xích.
Y cũng đã có chuẩn bị, đã không làm cùng Phương Trung được vậy thì sẽ làm cùng Hàn Đông. Trước đây, quan hệ của hai người cũng không tồi, hôm đó mấy người cùng nhau ăn cơm, cũng muốn đem quan hệ định ra
Hàn Đông cười nói:
- Về chức Chánh văn phòng ủy ban nhân dân, ý kiến của tôi là tạm thời do Cốc Cương thông báo chủ trì công việc, sau khi đợi hắn quen việc, rồi bổ nhiệm tiếp, cũng không cần thiết sắp xếp người nào khác nữa, về vấn đề đảm bảo chất lượng công việc có thể tiết kiệm nhân lực cũng tốt.
- Chủ tịch Hàn đã nghĩ như vậy, thì quyết định vậy đi.
Phương Trung gật đầu nói.
Hàn Đông lại nói:
- Còn một việc nữa, qua tập trung thảo luận ở Văn phòng chủ tịch huyện, quyết định Phó chủ tịch Cam Minh Địch không cần kiêm chức Chủ nhiệm Ban quản lý khu công nghiệp Thần Quang nữa, thay vào đó là Lâm Phương Tri chủ trì công tác, ngoài ra bố trí đồng chí Dương Nghị ở cục Tài chính nhậm chức Phó chủ nhiệm.
Việc cuối cùng Hàn Đông vừa nghĩ đến, nếu đã muốn điều chỉnh Dương Nghị thì cùng làm tốt hai việc này luôn.
Sở dĩ nói ra ở đây là Hàn Đông có suy nghĩ của riêng mình. Phương Trung mở cuộc họp này, sau này chắc chắn còn sắp xếp một vài nhân sự. Như vậy chính hắn đề cập trước xem thái độ của ông ta thế nào, nếu không được, thì ứng cử viên Phương Trung tiến cử cũng không thể thông qua.
Cứ như vậy, Hàn Đông có thể đảm bảo ý đồ của mình thành hiện thực.
Trưởng ban tổ chức Tôn Nghị Phương nhíu mày nói:
- Việc này không được, khu công nghiệp Thần Quang là đơn vị cấp Cục phó, Lâm Phương Tri cũng vừa mới lên chức trưởng phòng, báo cáo lên Ban tổ chức cán bộ thành ủy cũng không thể đồng ý.
Hàn Đông nói:
- Vì vậy tôi đề nghị Lâm Phương Tri chủ trì công tác trong Ban quản lý, đợi một thời gian nữa, nếu anh ta có thể đảm nhiệm được công việc rồi hãy quyết định có để hắn đảm nhiệm nữa hay không. Đương nhiên, trước đây, chúng ta có thể bổ nhiệm hắn làm Trợ lý Chủ tịch huyện cũng dễ làm việc hơn.
Phương Trung nét mặt bình tĩnh, y hiểu cách của Hàn Đông là một hòn đá ném hai con nhạn, thứ nhất nắm khu công nghiệp Thần Quang trong tay, thứ hai đổi ứng cử viên trong cục Tài chính.
Với vai trò là Bí thư Huyện ủy thật sự y rất muốn sắp xếp người của y vào Cục trưởng cục Tài chính, hôm trước Dương Nghị cũng đã gặp y hai lần để báo cáo công việc, nhưng vì lúc trước Dương Nghị là người của Hoàng Văn Vận cho nên trong lòng y trước nay luôn có khúc mắc không tin tưởng mấy.
- Công việc ở cục Tài chính rất quan trọng, đồng chí Dương Nghị rất xứng đáng với chiếc ghế này, tôi thấy tạm thời không phải thay đổi vị trí của ông ta, khu công nghiệp Thần Quang có thể cử vị Phó chủ nhiệm khác qua, tôi không có ý kiến gì, dù sao thành tích ở khu công nghiệp Thần Quang cũng ở đó rồi.
Phương Trung cuối cùng hạ quyết tâm kết nạp Dương Nghị, như vậy, trên thực tế cũng có thể bài trừ Cam Minh Địch, thậm chí ngay cả Cam Minh Địch có ý ở lại cũng không được
Cho dù Cam Minh Địch là Phó chủ tịch huyện, so với Dương Nghị cao hơn một bậc, nhưng chiếc ghế của Dương Nghị trong cục Tài chính rất quan trọng, không thể không nắm trong tay.
Không khí trong phòng họp trong một thwoif gian ngắn đã gay gắt hẳn lên.
“Xem ra Phương Trung vẫn muốn tranh đấu đây.”
Trong lòng Hàn Đông thầm nghĩ.