“Huyện lệnh cứng nhắc” chỉ là tên xưng hô, chợt nghe, dường như có nghĩa tốt, cẩn thận suy nghĩ, lại có chút không phải, người truyền ra những lời này. Chỉ sợ đang nói Hàn Đông không nói tình cảm, không nể mặt thôi.
Cát Ny cười:
- Tôi cũng nghe người khác nói thôi, nghe nói ngay cả sĩ diện của Chủ tịch thành phố anh cũng không nể nữa.
Hàn Đông cười khổ một cái,
- Tôi đâu dám không nể mặt Chủ tịch thành phố chứ.
Lúc này Kiều San San bất mãn nói:
- Lần này Hàn Đông làm căn cứ lao động, Ủy ban nhân dân tỉnh đã liệt vào mẫu căn cứ toàn tỉnh, thị chính còn muốn giữ lại vốn tài trợ, khiến Hàn Đông sao có thể đáp ứng.
Hàn Đông đã mang sự tình kể hết cho Kiều San San biết, do nghe Cát Ny nói đến, cô ta liền thấy bất bình đối với Hàn Đông.
Cát Ny đưa tay bẹo má của Kiều San San. Dịu dàng nói:
- Còn chưa trở thành người một nhà. Mà đã giúp nói chuyện rồi.
Gương mặt Kiều San San đỏ ửng lên, không cam lòng liền bẹo lại má của Cát Ny, nói
- Tôi nói lý chứ không bệnh vực người nhà.
Hàn Đông mỉm cười, lời của Kiều San San còn có nghĩa khác nữa.
Lái xe, đi đến Viện ủy ủy viên thường vụ.
Sau khi Kiều San San xuống xe chào hỏi. Cửa ngoài mới mở cho xe của Hàn Đông vào.
Sau khi đậu xe dưới sân, Hàn Đông xách lấy túi quà. Kiều San San khoát lấy cánh tay của hắn, còn Cát Ny đi ở bên khác.
Mẹ của Kiều San San biết Hàn Đông sắp đến, từ sớm đã cho bảo mẫu mua nhiều thức ăn phong phú, vừa bước vào cửa đã ngửi được mùi thơm.
- Chào bác gái.
Hàn Đông mỉm cười chào hỏi mẹ của Kiều San San, tuy không thích Kiều Hiếu Nghĩa. Tuy nhiên Hàn Đông đối với mẹ của Kiều San San vẫn không có gì bất mãn, lần đầu tiên gặp mặt, bà ta liền tỏ vẻ thích và hài lòng về Hàn Đông, từ ánh nhìn của bà ta có thể thấy được, bà ta đã xem Hàn Đông là con rể từ trong ánh mắt.
- Hàn Đông đến rồi a cậu nhóc này càng ngày càng hoạt bát hơn.
Mẹ của Kiều San San cười nhẹ nhàng, nhận lấy túi quà của Hàn Đông. Đặt vào một bên trên tủ.
Cát Ny cười ha hả:
- Thím, hôm nay có món ngon nào ạ?
- Ha ha, cô bé này, đúng là rất biết ăn ngon.
Trong phòng khách, Kiều Hiếu Nghĩa vẫn đang ngồi xem ti vi, dường như không biết Hàn Đông bọn họ vừa tới.
Kiều San San kéo tay của Hàn Đông đến, gọi tiếng “Ba”
Hàn Đông vừa bình tĩnh và cung kính nói:
- Chào Bí thư Kiều.
Cát Ny dịu dàng nói:
- Bác Kiều, cháu đến rồi ạ.
Lúc này Kiều Hiếu Nghĩa mới quay đầu lại, trên gương mặt nở nụ cười nhẹ:
- Bác biết cháu đã đến, từ xa đã nghe được giọng của cháu rồi.
Sau đó ông ta lại quay sang Hàn Đông:
- Hàn Đông tới à. Ngồi đi.
Hàn Đông ngồi xuống, lúc này Kiều San San mang lên hai ly nước, đặt trước mặt Hàn Đông và Cát Ny mỗi người một ly.
Còn mẹ của Kiều San San, đẩy đĩa trái cây trên bàn đến chỗ Hàn Đông:
- Hàn Đông ăn trái cây đi. Cát Ny cháu tự nhiên nhé.
Hàn Đông hít một hơi thật sâu, trong lòng dần dần bình tĩnh lại, dù sao chuyện đã vậy rồi, nên thế nào thì thế đấy, chỉ cần mình không thẹn với lòng là được.
Ti vi đang phát sóng tin tức, sau khi Kiều Hiếu Nghĩa chào hỏi Hàn Đông và Kiều San San xong. Bèn quay sang xem ti vi, đôi tay thỉnh thoảng ấn vào đầu.
Cát Ny cầm lấy một trái táo, rất nhanh đã gọt vỏ đưa cho Hàn Đông:
- Ăn táo.
Hàn Đông cám ơn, cầm lấy trái táo lên ăn.
Mẹ của Kiều San San ngồi một bên, vẻ mặt tươi cười, mặt mày hiền dịu nhìn Hàn Đông, không che dấu được niềm vui trong lòng.
Cát Ny nhìn bà ta một cái, hé miệng cười.
Qua mười phút, tin tức đã kết thúc. Kiều Hiếu Nghĩa quay đầu lại, nói:
- Hàn Đông cháu theo tôi ra đây một chút.
Nói xong, ông ta bèn đứng lên, đi hướng về phía phòng sách.
Trong phòng khách, ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Hàn Đông.
Những lúc Kiều Hiếu Nghĩa ở nhà bàn công việc, đều được thực hiện trong phòng khách.
Lần trước Hàn Đông tới nhà, Kiều Hiếu Nghĩa cũng cho hắn vào phòng sách, nói lên ý kiến phản đối của ông về Hàn Đông và Kiều San San cùng bên nhau.
Lần này, Kiều Hiếu Nghĩa lại muốn nói gì?
Kiều San San bĩu môi, giơ tay vẹo vào tay của Hàn Đông.
Còn mẹ của Kiều San San, thần sắc cũng thay đổi, âm thầm thở dài một hơi. Trong nhà, căn bản đều do Kiều Hiếu Nghĩa quyết định, can thiệp đến việc của quan trường, bà ta càng không có quyền lên tiếng.
Hàn Đông đi vào phòng sách, nhìn thấy Kiều Hiếu Nghĩa ngồi đó. Bèn lấy ra hộp thuốc đưa một điếu qua.
Kiều Hiếu Nghĩa lắc tay:
- Không hút nữa, hút nhiều cổ họng không được thoải mái.
Hàn Đông cũng không hút, ngồi vào ghế trước bàn đọc sách.
Kiều Hiếu Nghĩa hỏi:
- Tiền vốn của Cục tài chính. Rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Hàn Đông ngẩn người , đem toàn bộ sự việc thuật lại một lần, đồng thời nhấn mạnh cơ sở phục vụ lao động của huyện Phú Nghĩa đã được liệt vào cơ sở toàn tỉnh, Phạm Đồng Huy Ủy ban thường vụ tỉnh, Phó tỉnh trưởng thường vụ cũng vô cùng xem trọng việc này, hơn nữa bản thân còn trước mặt của Phạm Đồng Huy và lãnh đạo Sở tài chính đã lập quân lệnh, sử dụng hợp lí mỗi một đồng tiền. Cuối cùng, Hàn Đông lại tỏ vẻ xin lỗi, nói:
- Căn cứ vào nguyên nhân này, Cục tài chính trong tình hình không có thủ tục nhất định, sẽ giữ lại tiền vốn, khiến cháu cũng vô cùng khó xử, cho nên,…
Kiều Hiếu Nghĩa gật đầu, nói:
- Sự tình tôi đã hiểu rồi, tuy nhiên, chuyện này là hành vi của đơn vị, không liên quan đến quan hệ cá nhân, khi xử lý, cần phải có sách lược nữa.
Hàn Đông hiểu ý của Kiều Hiếu Nghĩa, ý của ông ta là Hàn Đông có thể truy cứu chuyện này, tuy nhiên không được truy cứu Cục trưởng tài chính Hoa Kiện Thành.
Chỉ là, nếu Hàn Đông muốn truy cứu, sao lại có thể chia đơn vị và cá nhân ra chứ.
Hơn nữa, Hàn Đông cũng nhìn thấy được, Hoa Kiện Thành là người của phía bên thị trưởng Sa Ứng Lương, bản thân cũng đã đem chuyện này báo cáo với Đinh Vĩ Dân rồi. Tới lúc đó Đinh Vĩ Dân chắc chắn sẽ thừa cơ hội này, kéo Hoa Kiện Thành xuống. Trong số đơn vị của Ủy ban nhân dân thành phố. Vị trí của Cục tài chính vô cùng quan trọng, dù là Bí thư thành ủy hay Chủ tịch thành phố, đều muốn dùng người của mình, để tiện nắm vững toàn bộ tài sản của thành phố.
Trong tình hình này, Hoa Kiện Thành sao lại chạy trốn được?
Trong lòng Hàn Đông cười khổ một cái, chân thành nói:
- Cháu hiểu rồi, cháu chỉ muốn có được số tiền vốn này thôi, không hề muốn nhằm vào người nào, tuy nhiên sự việc xảy ra rồi, cũng không phải cháu có thể khống chế được.
Nếu đã nói tới chuyện này, Hàn Đông phải nói rõ, nếu Kiều Hiếu Nghĩa có thể hiểu được, vậy thì quá tốt, còn không thể lý giải, Hàn Đông cũng không còn cách nào.
Vẻ mặt Kiều Hiếu Nghĩa không chút thay đổi gật đầu, bỗng nhiên nói:
- Có thời gian, cậu cũng nên tiếp xúc với Phan Tuyền Sơn, con người của anh ta cũng khá được.
Anh ta. Đề tài nói hơi xa rồi, tuy nhiên lại liên quan đến Hàn Đông. Phan Tuyền Sơn là đồn trưởng Cục công an của huyện Phú Nghĩa, vị trí vô cùng quan trọng. Hiện tại Cục công an ngoài đồn trưởng của anh ta ra, các vị trí quan trọng khác, đều bị người của Hoàng Văn Vận chiếm lấy, do đó anh ta cũng gặp khó khăn khắp nơi, ngày tháng cũng qua không dễ dàng.
Hàn Đông không hiểu Kiều Hiếu Nghĩa có ý gì, tự ý phân công quản lý Cục công an, tuy nhiên không hề nghĩ đến gây khó khăn khác… Phần lớn, Cục công an còn Xa Tĩnh Chương. Có việc gì cũng có người chấp hành, làm gì không lấy lòng mà lại gây sự tứ tung chứ.
Lúc này Kiều Hiếu Nghĩa lại nói:
- Trong công việc cũng nên nói một ít sách lược, cần chỗ cần thay đổi. Phải thích hợp mà sửa đổi, không được một đường đi tới tối. Dù vấn đề vốn lần này, mục đích của cậu là có được khoản tiền, phương pháp có rất nhiều cách, xem cậu nên lựa chọn thế nào thôi.
Hàn Đông hiểu được, Kiều Hiếu Nghĩa từ đầu tới cuối, đều luôn giúp cho Hoa Kiện Thành, cũng không biết rốt cuộc ông ta muốn gì, tận hết sức để biện hộ cho Hoa Kiện Thành.
- Cám ơn Bí thư Kiều chỉ điểm, sau này cháu sẽ chú ý.
Cho dù thế nào, thái độ của Hàn Đông vẫn rất tốt, dù sao Kiều Hiếu Nghĩa cũng là ba của Kiều San San.
Kiều Hiếu Nghĩa gật đầu, nói:
- Chuyện ở Cục tài chính, ba của Cát Ny có hỏi thăm qua.
Hàn Đông lại ngẩn ra, thì ra là thế, xem và quan hệ giữa Kiều Hiếu Nghĩa và ba của Cát Ny đúng thực không tồi.
Hoặc Kiều Hiếu Nghĩa nói ra, do thấy quan hệ duyên cớ giữa mình và Kiều San San, với Cát Ny
Mà này, Hàn Đông lại nghĩ đến một vấn đề. Trước đây Cát Ny từng nghe người ta nói mình là “Huyện lệnh kiên cường” chẳng lẽ biệt danh này, là do ba của cô ấy phong cho mình sao?
Lúc hai người đang tán gẫu trong phòng sách, vẻ mặt của ba người phụ nữ, tinh thần đều trầm ngâm, muốn nghe được là chuyện gì, ngay cả âm thanh của tivi cũng mở quá nhỏ.
Tuy nhiên, họ cũng không nghe được gì. Trải qua hơn mười phút, hai người bèn lần lượt đi ra, vẻ mặt của hai người, không có biểu hiện gì.
Kiều San San hơi lo lắng nhìn Hàn Đông. Không biết ba đã nói gì với hắn, đợi Hàn Đông ngồi xuống, cô ta lặng lẽ đưa tay ra, nắm lấy tay của Hàn Đông.
Hàn Đông mỉm cười nhìn cô ấy. Bày tỏ không có gì, Kiều San San bèn yên tâm rất nhiều.
Buổi trưa ăn cơm xong, ngồi được một hồi, trong lòng Kiều San San không chịu nổi, bèn nói muốn ra ngoài đi dạo, kéo theo Hàn Đông và Cát Ny ra ngoài.
Trên xe, Kiều San San lo lắng hỏi:
- Hàn Đông, ba em không nói gì chứ?
Hàn Đông mỉm cười:
- Cũng không có chuyện gì to tát, chỉ là nói chuyện của Cục tài chính.
Kiều San San hơi chau mày nói:
- Ba em cũng thế, sao luôn nói giúp cho Hoa Kiện Thành.
Hàn Đông quay sang nhìn Cát Ny nói:
- Chuyện này có liên quan đến ba của Cát Ny.
Sắc mặt Cát Ny hơi đỏ lên, dịu dàng nói:
- Chuyện này không liên quan tới tôi, anh đừng có nhìn tôi.
Hàn Đông nghĩ một hồi, cười nói:
- Tuy không liên quan đến cô, nhưng phiền cô về giải thích với ba cô rằng, chuyện lần này, tôi đơn thuần chỉ nhằm vào sự việc không nhằm vào người đâu.
Cát Ny tức giận nói:
- Được thôi, tôi biết anh là chí công vô tư, chuyện các các anh tôi cũng không quản đến, tôi sẽ giúp anh chuyển lời. Hàn Đông anh đưa tôi vào quán nhé, sau đó hai người cứ thân mật đi, tôi không muốn làm kì đà cản mũi đâu.
Gương mặt của Kiều San San đỏ lên,
- Cát Ny cậu về giải thích với chú Cát nhé.
- Biết rồi.
Cát Ny đưa tay bẹo mặt của Kiều San San, dịu dàng nói:
- Đúng là tên trọng sắc khinh bạn.
Không lâu sau, Hàn Đông lái xe đến quảng trường năm sao, Cát Ny xuống xe, vẫy tay chào tạm biệt:
- Bye bye, hai người đi chơi vui vẻ.
Kiều San San nói:
- Hàn Đông, chúng ta tìm chỗ nào yên tĩnh ngồi đi.
Hàn Đông gật đầu, rất nhanh tìm được quán trà gần ven sông, ngồi ở ban công, nhìn ra nước sông chảy ào ào ngay phía trước, cành cây liễu lắc lư, một ít cành buông xuống nước, nước chảy bèo trôi, nhưng thế nào cũng không đi.
Hàn Đông gọi một chén Long Tỉnh, Kiều San San gọi trà hoa cúc, hai người ngồi dưới dù, nhè nhẹ nhấp miệng uống.
- Hàn Đông, ba của Cát Ny và ba em đã quen biết nhiều năm rồi, lúc đó ba của Cát Ny còn là Phó chủ tịch của khu ven biển, bị người vu cáo nên ngồi tù, sau này do ba giúp đỡ, mới sáng tỏ.Từ đó về sau, quan hệ giữa hai nhà chúng ta đều rất thân, ba của Ny sau khi từ trong tù ra, cũng không quay về ven biển, nghe nói sau này đổi mấy đơn vị, hiện đang làm tại Mặt trận Tổ quốc thành phố.
Nghe Kiều San San nhẹ giọng kể, nghi ngờ trong lòng của Hàn Đông mới được cởi bỏ, trước đó Hàn Đông luôn kì lạ sao Kiều San San vừa đến Vinh Châu, mối quan hệ với Cát Ny rất tốt, lần này lại nghi ngờ thái độ của Kiều Hiếu Nghĩa, hiện tại xem ra, hai gia đình họ có mối quan hệ như vậy, cũng không lấy làm lạ.
- Không sao, anh cũng đã nói rồi, chuyện lần này, anh chỉ nhằm việc, không nhằm vào người.
Hàn Đông đưa tay khoát lấy tay của Kiều San San,
- Anh chỉ lo lắng ba em lại sinh ra hiểu nhầm anh thôi.
Kiều San San thản nhiên cười, nói:
- Anh đừng lo lắng, ba em cũng không nhỏ mọn, ông ấy chỉ thích sĩ diện, để em về giải thích với ông. Ông ấy sẽ hiểu thôi.
Hàn Đông mỉm cười, trong lòng nghĩ Kiều Hiếu Nghĩa chỉ sợ ngoài sĩ diện ra, còn có chút hơi tự đại, nếu không, sao lại ép Kiều San San chứ.
Tuy nhiên về điểm này, Hàn Đông chỉ suy nghĩ trong lòng, không hề nói ra.
Uống trà, Hàn Đông nghĩ thầm:
“Cát Ny và Kiều San San mỗi người về khuyên nói một chút, ít ra có thể khiến trong lòng Kiều Hiếu Nghĩa và ba của Cát Ny nghĩ tốt hơn, có lẽ ít oán hận mình hơn.”
Chuyện lần này thực sự quá đơn giản, nếu không vì duyên cớ của Kiều San San, Hàn Đông cũng không cần khó xử.
Thứ hai, Hàn Đông đi làm không lâu, liền gọi điện đến Cục tài chính thành phố, chuẩn bị hỏi lại Hoa Kiện Thành, có thể sau khi nói chuyện với Kiều Hiếu Nghĩa vào hôm qua, Hoa Kiện Thành có thể cũng nhận được thông tin, nếu anh ta có thể kịp thời lấy số tiền vốn ra, Hàn Đông cũng quyết định không truy cứu nữa.
Điện thoại reo rất lâu, nhưng không ai bắt máy.
Bất lực, Hàn Đông chỉ còn cách gọi cho Kỷ Quốc Hùng, hỏi:
- Cục trưởng Kỷ, Cục trưởng Hoa đi đâu rồi? Sao văn phòng của anh ta không ai nghe điện thoại, tôi muốn hỏi khi nào ông ta sẽ giao tiền vốn ra.
Kỷ Quốc Hùng nói:
- Hàn Đông anh đừng quá hi vọng năm triệu đó được lấy nhanh như vậy, nguồn vốn đã được đem đi xây dựng quảng trường Đông Phương rồi.
- Nhanh như vậy!
Hàn Đông cũng biết quảng trường Đông Phương, nó đối diện với quảng trường Ngũ Tinh, một cái ở đông, một cái ở tây, là một trong các công trình chiến tích của Ủy ban nhân dân thành phố.
Kỷ Quốc Hùng nói:
- Ủy ban nhân dân thành phố đã đầu tư nhiều tiền vào quảng trường Đông Phương, hiện tại muốn ngừng mà không được.
Cuối cùng Hàn Đông cũng hiểu, tại sao vì số tiền này, ngay cả Sa Ứng Lương lại đích thân chào hỏi mình, nếu không vì mình cứ chịu lấy, chỉ sợ Cục tài chính sẽ lấy đi mười triệu đồng, mà không phải năm triệu nữa.
- Nếu như vậy, tôi cũng không còn cách nữa.
Hàn Đông thản nhiên nói, tiền cũng bị lấy đi rồi. Nếu mình không có bất kì phản ứng nào, một khi bị Sở tài chính tỉnh biết, đến lúc đó mình không còn làm tròn trách nhiệm nữa.