Tâm trạng Hàn Đông trở nên khó chịu. Tiền còn chưa được chuyển xuống dưới, Ủy ban nhân dân thành phố đã muốn cắt xén. Tuy Hàn Đông cũng biết khi cấp trên chuyển tiền xuống dưới, dọc theo đường đi sẽ liên tục bị giữ lại, cũng là chuyện rất bình thường. Nhưng ba mươi triệu lần này chuyên dùng để xây dựng cơ sở mẫu dịch vụ lao động mở. Hơn nữa Phạm Đồng Huy còn đặc biệt nhấn mạnh tiền nào việc ấy. Vậy mà tự dưng bị cắt đi một nửa, bảo về sau Hàn Đông biết khai triển công tác như thế nào.
Tuy nhiên lúc này tất cả mọi người đang chờ Hàn Đông ngồi vào vị trí, cho nên Hàn Đông cũng không thể hỏi thăm Kỷ Quốc Hùng nhiều. Hơn nữa hiện tại cũng chỉ là một chút tin đồn từ chỗ Kỳ Quốc Hùng truyền ra mà thôi, dù sao hai mươi triệu giai đoạn đầu của Sở Tài chính tỉnh còn chưa chuyển xuống dưới. Cho dù là Ủy ban nhân dân thành phố có ý muốn giữ lại, hiện tại Hàn Đông cũng không thể làm được gì, chỉ có thể chú ý cặn kẽ chuyện này.
Hàn Đông không thay đổi sắc mặt, treo điện thoại, lại nói với mọi người:
- Ngại quá, khiến mọi người đợi lâu rồi.
Hoàng Văn Vận cười nói:
- Hàn Đông cậu là đại công thần của huyện Phú Nghĩa, chúng tôi chờ cậu một lúc cũng không thành vấn đề. Được rồi, khẩn trương ngồi vào vị trí, tất cả mọi người chờ để mời rượu cậu đó.
Hàn Đông trong lòng khổ sở. Xem ra, tối nay mình bất kể như thế nào cũng không chạy thoát được rồi.
Ăn một chút cơm xong, bất kể là nguyên nhân gì, các ủy viên thường vụ đều ai nấy tươi cười rạng rỡ đàm luận chuyện Hàn Đông đem về khoản tiền ba mươi triệu, đều giơ chén chạm cốc với Hàn Đông.
Hàn Đông đã biết được từ miệng Kỷ Quốc Hùng, Ủy ban nhân dân thành phố chuẩn bị giữ lại một phần tiền, lúc này nghe ý tứ người ta, dường như cũng là có ý tưởng tham ô khoản tiền này. Trong lòng chỉ có thể cười khổ, nhưng cũng không nói ra, dù sao khoản tiền do phía tỉnh chuyển xuống, đều phải qua tay Cục Tài chính thành phố, nếu thật sự bị giữ lại, đến lúc đó nói sau.
Ăn xong hai bát cơm, Hàn Đông tổng cộng không sai biệt lắm uống vào bảy chén rượu, đã sớm say say lắc lư. Tuy nhiên có lẽ bởi vì tửu lượng tăng lên rất nhiều, nên Hàn Đông không bị nôn, chỉ có điều đầu, miệng khô ran.
Tám giờ rưỡi ngày hôm sau, Hàn Đông mới tỉnh dậy, khẩn trương rời giường.
Xuống lầu, Tả Nhất Sơn và Lý Thiếu Vũ đang im lặng chờ đợi.
Trước tiên đi ăn sáng, rồi lúc này Hàn Đông mới đi vào phòng làm việc.
Hiện tại ý kiến phúc đáp của Ủy ban nhân dân tỉnh đã xuống dưới, hơn nữa rất nhanh còn có hai mươi triệu tài chính được chuyển xuống dưới, bởi vậy việc của cơ sở mẫu dịch vụ lao động mở có thể chính thức bắt đầu thực thi.
Hàn Đông triệu tập tổ lãnh đạo ở phòng họp, tuyên bố chuyện này ra, tất cả mọi người đều rất hưng phấn.
- Hiện tại mọi việc đã được chuẩn bị, chỉ chờ chúng ta hành động. Trước tiên, tôi muốn nhấn mạnh chính là, nhất định phải sử dụng mỗi một đồng tiền một cách chặt chẽ và có quy tắc. Hai mươi triệu thoạt nhìn không ít, nhưng chúng ta là muốn tận hết khả năng làm dịch vụ cho mấy trăm ngàn lao động của toàn huyện, bởi vậy khi chia ra trên đầu người, kỳ thật cũng không nhiều. Ở đây, tôi chuẩn bị thành lập một tiểu tổ giám sát sử dụng tài chính, do Phó chủ tịch huyện Uông đảm nhiệm tổ trưởng. Thành viên có ba người, do Phó chủ tịch huyện Uông tự mình chọn lựa. Tác dụng của tiểu tổ giám sát chính là phụ trách tiến hành xét duyệt các khoản chi cho từng hạng mục. Hễ là đề cập đến từ hai ngàn tệ trở lên, trước hết Phó chủ tịch huyện Uông phải ký tên, sau đó đưa cho tôi ký tên mới có thể đem chi.
Hàn Đông vẻ mặt nghiêm túc, lại nói:
- Khoản chi dưới hai ngàn tệ, Phó chủ tịch huyện Uông và Phó tổ trưởng Trường Hà đều có thể ký tên chi. Mỗi cuối tháng báo cáo lên cho tôi ký tên là được.
Trong lòng Uông Nhĩ Quang và Trương Trường Hà liền hiểu, tương đương với Hàn Đông cho hai người bọn họ có quyền tài vụ nhất định. Tuy rằng cuối cùng Hàn Đông vẫn phải ký tên, nhưng so ra vẫn khá linh hoạt.
Đương nhiên, hai người cũng biết Hàn Đông vô cùng nghiêm ngặt trong việc sử dụng tài chính, nên cũng không nghĩ từ giữa lấy ra được lợi lộc gì.
Hàn Đông sắp xếp như vậy là có tính toán của hắn, để Uông Nhĩ Quang phụ trách giám sát tài vụ, nhìn như quyền lực thật lớn, nhưng cũng là một củ khoai lang phỏng tay. Còn để Trương Trường Hà phụ trách sự vụ hằng ngày, tuy rằng nhiều sự việc phức tạp và phiền toái, nhưng lại có thể tham dự toàn bộ công tác. Chuyện này cũng tiện cho việc về sau Hàn Đông giúp đỡ Trương Trường Hà làm Chủ nhiệm Ban quản lý cơ sở.
- Trường Hà, đợi lát nữa anh mở một tài khoản chi trả chuyên biệt, đến lúc đó hết thảy tài chính sẽ được gửi tiết kiệm để chi dần.
- Được, Phó chủ tịch huyện Hàn.
Trương Trường Hà từ khi cùng Hàn Đông đi một chuyến đến Thục Đô. Hiện tại càng cung kính đối với Hàn Đông, lại càng kiên định với ý nghĩ đi theo Hàn Đông lăn lộn.
Kế tiếp, Hàn Đông liền dẫn người đi tới Trường Kỹ thuật. Căn cứ vào đề nghị của Trưởng phòng Việc làm Từ Bác Bằng, địa điểm của cơ sở mẫu dịch vụ lao động mở có thể đặt ở Trường Kỹ thuật. Như vậy có thể kết hợp với các lóp học, cũng có thể tận dùng tài nguyên của Trường Kỹ thuật thật tốt, đồng thời tiết kiệm không ít chi phí.
Hiệu trưởng Trường Kỹ thuật là Miêu Minh Húc, là một người đàn ông đen gầy. Ông ta được thông báo, dẫn theo vài vị phó hiệu trưởng đứng một hàng đợi Hàn Đông ở cửa.
Quy mô của Trường Kỹ thuật huyện cũng không lớn, hàng năm vất vả lắm mới tìm được mấy trăm học sinh Hiện tại cả giáo viên lẫn học sinh không đến hai ngàn người.
Hộ tống Hàn Đông tới, có Uông Nhĩ Quang, Trương Trường Hà và Từ Bác Bằng.
Hàn Đông cùng đi với hiệu trưởng Miêu Minh Húc, trước tiên xem xét tình hình sân trường, sau đó liền đi vào phòng họp, nghe Miêu Minh Húc giới thiệu tỉ mỉ.
Nghe được thời gian Miêu Minh Húc dự định cho lớp học là ba tháng, Hàn Đông liền trực tiếp ngắt lời của ông ta, nói:
- Hiệu trưởng Miêu, về sau tham gia bồi dưỡng phần lớn là nông dân, bọn họ cũng không cần nhiều các kiến thức lý luận, cũng không tiêu hóa nổi lúc này, bởi vậy, ngành nghề có phức tạp, cũng nhiều nhất chỉ có thể bồi dưỡng trong một tháng. Ý của tôi là, khi lập ra một lớp là một tuần, hoặc là nửa tháng, có thể làm cho bọn họ nắm giữ kỹ năng thực dụng của một môn, vậy là được. Điểm ấy, anh cùng với các học sinh hiện có phân chia mà làm. Mặt khác, đây là làm việc thiết thực cho nhân dân toàn huyện, mấy kỳ đầu tiên, chúng ta sẽ không thu học phí. Đương nhiên, phía huyện sẽ cho trả trợ cấp tương ứng cho Trường Kỹ thuật, bù lại phí tổn. Cơ sở mẫu dịch vụ lao động mở là sách lược trọng đại của toàn huyện, hy vọng Hiệu trưởng Miêu có thể hiểu cho.
Miêu Minh Húc vốn định thừa dịp này kiếm chút thu nhập cho Trường Kỹ thuật, vừa nghe ý tứ của Hàn Đông, biết nếu muốn kiếm tiền thì khả năng không lớn. Tuy nhiên người ta là lãnh đạo Huyện ủy, lại đưa lý lẽ chính sách lớn lao để đè người, một chút đường sống để phản kháng Miêu Minh Húc cũng không có. Chỉ có thể nói:
- Ngay sau đây, tôi lập tức dựa theo chỉ thị của Phó chủ tịch huyện Hàn, một lần nữa lập lại kế hoạch cho lớp học.
Hàn Đông gật đầu, nói mấy câu nữa, liền về Ủy ban nhân dân huyện.
Trương Trường Hà ngồi lên xe Hàn Đông, nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, về địa chỉ của Ban quản lý cơ sở việc làm. Tôi có một ý tưởng, có thể tìm một chỗ để xây dựng ở đối diện với Ban quản lý Khu công nghiệp Thần Quang hay không.
Hàn Đông ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Cũng được, tôi nhớ rõ đối diện khu công nghiệp có một mảnh đất trống, vừa lúc có thể xây dựng cải tạo. Công năng của Ban quản lý là không ít, đề cập đến dịch vụ việc làm, dịch vụ pháp luật, tuyên truyền, vân vân. Anh đi đầu làm một quy hoạch, phải căn cứ vào nguyên tắc tiết kiệm, thực dụng để đấu thầu công khai.
Trương Trường Hà gật đầu nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn yên tâm, hết thảy tôi đều nghe theo Phó chủ tịch huyện Hàn yêu cầu. Công khai, minh bạch mà tiến hành, đến lúc đó cũng sẽ thực hiện công tác của nhà nước công khai, chịu sự giám sát của mọi người.
Hàn Đông khẽ mỉm cười, vẫn là khá vừa lòng đối với Trương Trường Hà. Đồng thời cũng cảm nhận được hiện tại anh ta đã xem như quyết tâm theo sát mình, bởi vậy đương nhiên cho anh ta lá gan to hơn một chút.
Thân là người trong thể chế, chỉ có rèn luyện không ngừng trong quá trình làm việc, mới có thể chân chính trưởng thành lên, cũng mới có thể đủ cho Hàn Đông sử dụng.
- Trường Hà à, chúng ta đều còn rất trẻ, đúng là thời điểm để làm một cách thực sự, bởi vậy nhất định phải thật quyết tâm, làm chút việc thiết thực. Chỉ có như vậy, về sau mới có thể đủ để đi được một cách vững vàng à. Hiện tại cơ sở việc làm chính là một sân khấu, anh còn phải thật sự làm tốt từng việc một, vất vả nhiều một chút, quyết không thể để xảy ra bất cứ vấn đề gì.
Mặc dù Hàn Đông nhỏ hơn so với Trương Trường Hà gần mười tuổi, nhưng hiện tại Hàn Đông là lãnh đạo Huyện ủy, nói ra những lời nói này, cũng là hợp tình hợp lý, một chút dáng vẻ kệch cỡm đều không có.
Trương Trường Hà ngồi ở bên tay phải của Hàn Đông, người hơi nghiêng, trên mặt mang vẻ mỉm cười thản nhiên, thỉnh thoảng trong lòng anh ta lại hiểu ra. Hàn Đông, anh là đang nhắc nhở tôi, bảo tôi làm việc thật tốt, đừng đòi hỏi nhiều. Chỉ cần làm tốt việc, chuyện đề bạt là đương nhiên rồi.
Đồng thời, trong lòng anh ta cũng cảm thán một hồi, Hàn Đông trẻ tuổi như thế mà có thể đi đến vị trí này, cũng không phải ngẫu nhiên. Hắn tuy rằng trẻ tuổi, nhưng xem lại hiểu biết thật sự. Người ở trong thể chế, bất kể ở nơi nào, chiến tích là quan trọng nhất. Chỉ có làm ra chiến tích, mới có khả năng có thứ khác. Nếu muốn dựa vào quan hệ, đi cửa sau, tuy rằng cũng có khả năng được đề bạt, nhưng đi đường đó cho dù có đi xa được thì cũng không được yên ổn mà làm đến nơi đến chốn được.
- Cảm ơn Phó chủ tịch huyện Hàn, tôi biết làm thế nào rồi.
Trương Trường Hà cảm kích nói.
Hiện tại anh ta nhập tâm vào vị trí của mình một cách thật sự. Hiện tại anh ta chuyên môn phụ trách công tác của cơ sở mẫu dịch vụ lao động mở, dưới lãnh đạo trực tiếp của Hàn Đông. Hàng ngày thời gian hai người đi cùng nhau rất nhiều. Bởi vậy cũng không thể có nửa phần buông thả, vấn đề nên chú ý nhất định phải chú ý. Mặc dù quan hệ giữa anh ta và Hàn Đông không tồi, nhưng dù sao cũng là quan hệ cấp trên cấp dưới, vậy phải có dáng vẻ sao cho có cao có thấp.
Hàn Đông cũng không có ý sửa chữa cách xưng hô của Trương Trường Hà, cho dù là quan hệ giữa hai người khá tốt, nhưng cũng không tốt đến mức chẳng phân biệt được cấp độ chủ yếu hay thứ yếu.
Trở lại Ủy ban nhân dân huyện, Hàn Đông bảo Tả Nhất Sơn thông báo cho các Phó chủ tịch thị trấn phụ trách công tác việc làm của các xã, thị trấn, ngày mai chín giờ rưỡi sáng họp.
Hiện tại việc Hàn Đông đem về ba mươi triệu từ tỉnh để hỗ trợ tài chính đã truyền ra rộng rãi, cho nên phía dưới các xã, thị trấn vốn dĩ có chút buông thả, đều tự giác tăng thêm một phần.
Một số Phó chủ tịch thị trấn không tình nguyện phụ trách chuyện này cho lắm, cũng thấy được cơ hội, thái độ cũng tích cực lên.
Ngày hôm sau chín giờ rưỡi, Hàn Đông đúng giờ đi tới phòng họp.
Tuy rằng thân là ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó Chủ tịch huyện thường trực, khi có cuộc họp, Hàn Đông vẫn có thói quen đúng giờ đến hội trường. Điểm ấy không giống như các lãnh đạo khác. Các lãnh đạo khác, mỗi khi có họp, bình thường đều là phải tới muộn vài phút.
Với Hàn Đông thì, những lãnh đạo này sở dĩ thích tới dự họp muộn vài phút, chủ yếu là vì thể hiện thân phận lãnh đạo của mình, khiến tất cả mọi người phải chờ anh ta một chút. Nhưng Hàn Đông cho rằng, thân phận quyền uy của lãnh đạo, cũng không nên thể hiện ở mặt này, thân là lãnh đạo, càng phải giữ chữ tín, giờ giấc nghiêm túc.
Trong phòng hội nghị vốn dĩ là không khí náo nhiệt. Mọi người mặc dù công tác ở các xã, thị trấn khác nhau, nhưng trên cơ bản đều là người huyện Phú Nghĩa. Cũng hoạt động cùng nhau trong một phạm vi không ít thời gian, bởi vậy gặp mặt cũng có không ít chuyện để tán gẫu.
Hàn Đông tiến vào phòng họp, bên trong liền mau chóng im lặng lại. Ánh mắt của mọi người đều đặt ở Hàn Đông, Hàn Đông dường như chính là một bia ngắm vậy.
Hiện tại tất cả mọi người đều tràn đầy kính nể đối với vị lãnh đạo trẻ tuổi Hàn Đông này, tuyệt không dám thất lễ.
Hàn Đông ngồi xuống ở vị trí chủ tọa, hỏi Từ Bác Bằng:
- Tất cả mọi người đến đông đủ rồi chứ?
Từ Bác Bằng cung kính nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, còn thiếu ba người.
Hàn Đông nói:
- Ghi tên vào, sẽ thông báo sau. Nếu có lần sau, liền thay đổi người. Được rồi, bây giờ bắt đầu họp. Trường Hà, trước tiên anh tuyên bố các đề mục liên quan.
- Được, Phó chủ tịch huyện Hàn.
Trương Trường Hà gật đầu, nói lại tỉ mỉ ý kiến phúc đáp của Ủy ban nhân dân tỉnh, khoản tiền được cấp, cùng với yêu cầu của huyện, vân vân.
Những người tham gia hội nghị tất cả đều ngồi nghiêm chỉnh, còn nghe rất chăm chú và ghi chép.
Bọn họ không phải tôn kính và sợ hãi Trương Trường Hà.
Chủ yếu là lời nói vừa rồi của Hàn Đông, làm cho bọn họ cảm thấy vô cùng áp lực. Hiện tại vừa mới đúng chín giờ rưỡi, theo như tình huống trước đây, thông báo chín giờ rưỡi họp, như vậy bình thường đều là chín giờ bốn mươi, thậm chí mười giờ mới chính thức họp. Nhưng Hàn Đông lại đúng giờ bắt đầu hội nghị, còn muốn thông báo phê bình đối với ba Phó chủ tịch thị trấn không đến đúng giờ kia. Điều này khiến mọi người cảm thấy, Hàn Đông yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, bởi vậy đều cẩn thận đề phòng, tránh bị Hàn Đông bắt được mà bị phạt.
Lúc này ba người thở hổn hển đi vào đến. Thấy hội nghị đã bắt đầu rồi, trong lòng bọn họ còn có chút kỳ quái, nghĩ thầm rằng lúc này mới qua chín giờ rưỡi một chút, sao đã bắt đầu rồi.
Hàn Đông lạnh lùng liếc mắt quét qua bọn họ một lượt, liền cúi đầu viết gì đó vào sổ tay.
Những nội dung mà Trương Trường Hà nói, đều là những việc đã thương lượng xong xuôi từ trước. Bây giờ coi như là một thông báo.
Theo như suy nghĩ của Hàn Đông, trong vòng một tháng, phải chọn ra tám xã, thị trấn tiến hành làm thí điểm. Những xã, thị trấn này phải động viên những nhân viên thích hợp tham dự bồi dưỡng, sau đó do cơ sở mẫu dịch vụ lao động mở của huyện giới thiệu doanh nghiệp thích hợp muốn thuê nhân công. Đồng thời tiến hành theo dõi tuyên truyền đối với tình huống của bọn họ, như vậy có thể có được tác dụng tốt.
Hôm nay triệu tập hội nghị này, đầu tiên là muốn tuyên bố một việc, thứ hai chính là muốn xác định tám xã, thị trấn làm thí điểm.
Trước lúc này, Hàn Đông, Trương Trường Hà và Uông Nhĩ Quang đã tiến hành bàn bạc bước đầu, đưa ra danh sách cơ bản của tám xã, thị trấn.
Khi Trương Trường Hà tuyên bố xong, một số Phó chủ tịch thị trấn liền hô to muốn vào danh sách làm thí điểm này.
Hàn Đông ngồi ở một bên, khá vừa lòng đối với thái độ hăng hái của mọi người.
Rất nhanh, danh sách liền được xác định.
Kế tiếp, Uông Nhĩ Quang lại nhấn mạnh một số hạng mục công việc cần chú ý. Chủ yếu là bảo các xã, thị trấn chú ý, không được dựa vào chuyện này, mà thu bất kỳ loại lệ phí nào của bên dưới.
Cuối cùng Hàn Đông nói chuyện, hắn quét mắt nhìn một vòng, nói:
- Công tác cần bố trí sắp xếp, lúc trước Phó tổ trưởng Trường Hà và Phó chủ tịch huyện Uông đều đã nói rất tỉ mỉ rõ ràng rồi, tôi sẽ không nói thêm nữa. Ở đây, chủ yếu là nhấn mạnh hai điểm. Điểm thứ nhất chính là vấn đề công tác kỷ luật, cho dù là họp hay là thi hành công tác, tổ lãnh đạo phải nêu ra thời gian cụ thể, tiến độ cụ thể, các vị đang ngồi đây đều nhất định phải nghiêm ngặt hoàn thành đúng hạn, không thể có nửa điểm kỳ kèo; Điểm thứ hai, chính là vấn đề tài chính, hy vọng mọi người đừng thò tay bậy bạ. Ai dám thu bậy một đồng tiền, phía huyện tuyệt đối sẽ không tha.
Mọi người thấy vẻ mặt Hàn Đông nghiêm túc, trong lòng đều thầm nhủ:
- Về sau vẫn là nên cẩn thận một chút. Vị này xem ra không phải người biết thương người như vậy.
Ba người đến muộn lúc trước, lúc này mặt đều hơi đỏ, tuy nhiên trong lòng còn có chút không cho là đúng, nghĩ thầm rằng khi đám người mình bước vào cửa, nhiều nhất cũng chỉ có chín giờ ba mươi lăm phút, cũng không coi là muộn được.
Kết thúc họp, Hàn Đông đi vào văn phòng của Bí thư huyện ủy Hoàng Văn Vận, báo cáo một chút tình trạng công tác do mình phụ trách cho ông ta nghe.
Hoàng Văn Vận cười nói:
- Hàn Đông, cậu cứ thoải mái tay chân mà làm việc, Huyện ủy khẳng định toàn lực ủng hộ công tác của cậu.
Hoàng Văn Vận bắt đầu tán thưởng đối với Hàn Đông. Khi bắt đầu sử dụng là có ý muốn đề bạt, nhưng hiện tại Hoàng Văn Vận đã hoàn toàn đặt Hàn Đông ở một vị trí bình đẳng. Ông ta tin tưởng, chỉ sợ không được bao lâu nữa, Hàn Đông sẽ đến được vị trí giống mình. Về phần Hàn Đông cuối cùng có thể đi đến được vị trí nào, cũng không phải là việc ông ta có thể đoán trước được.
Hàn Đông bây giờ còn có thể báo cáo công tác từng chuyện lớn chuyện nhỏ, điều này làm cho Hoàng Văn Vận trong lòng từng đợt cảm thán, nghĩ rằng một cán bộ như Hàn Đông, quả thật không nhiều lắm đâu.
Cuối tuần trước, Hoàng Văn Vận vừa mới mời được Phó trưởng ban thường trực Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Triệu Nhạc ăn cơm trưa dưới sự giới thiệu của Hàn Đông. Lại nói tiếp, tuy rằng Hoàng Văn Vận là Bí thư huyện ủy, là lãnh đạo của Hàn Đông, nhưng ông ta quả thật có nhờ vả Hàn Đông. Chuyện này mà xảy ra đối với người bình thường, chỉ sợ thái độ đối với Hoàng Văn Vận sẽ không còn cung kính như vậy nữa.
Từ khu nhà Huyện ủy đi ra, điện thoại di động của Hàn Đông liền vang lên, lấy ra thì thấy, là số điện thoại văn phòng của Phương Trung, trong lòng thấy nghi ngờ. Nghe máy thì thấy Phương Trung nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, anh đang ở đâu?
Hàn Đông nói:
- Chủ tịch huyện Phương, tôi ở dưới lầu. Có chuyện gì sao?
Phương Trung nói:
- Anh chuẩn bị một chút, buổi chiều hai giờ đúng chúng ta cùng đi thành phố.
Hàn Đông nghi ngờ nói:
- Không biết có chuyện gì vậy?
Phương Trung mỉm cười nói:
- Là thông báo của Văn phòng Ủy ban nhân dân, sự việc cụ thể tới mới biết được.
- Vậy được rồi.
Hàn Đông treo điện thoại. Trong lòng nghi ngờ khó hiểu, không biết Ủy ban nhân dân thành phố có chuyện gì, mà lại không nói rõ.
Ăn cơm trưa, Hàn Đông gọi điện thoại cho Kỷ Quốc Hùng. Cười nói:
- Phó cục trưởng Kỷ, ngại quá, quấy rầy ngài nghỉ ngơi.
Tuy rằng Kỷ Quốc Hùng là cậu của Chu Chính, nhưng chỉ cần là đề cập đến công tác, Hàn Đông đều vẫn xưng hô theo chức vụ.
Kỷ Quốc Hùng cười nói:
- Hàn Đông đừng khách khí, có chuyện gì sao?
Hàn Đông nói:
- Tôi là muốn hỏi thăm một chút, về việc chi hai mươi triệu cho chúng tôi, ở phía thành phố có ý kiến cụ thể gì chưa?
Kỷ Quốc Hùng thở dài một hơi, nói:
- Buổi sáng hôm nay, Chủ tịch thành phố Sa đặc biệt tìm Cục trưởng Hoa nói chuyện. Tôi đoán chắc là nói về khoản tiền kia.
Hàn Đông hỏi:
- Có tin tức gì không?
Kỷ Quốc Hùng nói:
- Chắc là muốn dựa theo lệ thường.
Hàn Đông liền hiểu ra, phía thành phố vẫn rất động tâm với mấy chục triệu kia, vẫn là chuẩn bị cắt xén một phần.
Dù sao ba mươi triệu kia là tài chính dùng cho cơ sở mẫu dịch vụ lao động mở, không giống tài chính dành cho các hạng mục khẩn cấp khác. Phía thành phố chuyển một phần xuống trước để dùng. Về sau lại chậm rãi chuyển dần xuống, cũng không gây ra vấn đề lớn gì.
Việc này, chính là lệ thường ở các nơi.
Nhưng Hàn Đông lại rất không thích lệ thường này, mấy chục triệu tài chính kia, là do mình vận dụng quan hệ mới đem được xuống dưới, dựa vào cái gì để cho người khác dây máu ăn phần.
Hơn nữa, Hàn Đông toàn tâm toàn ý muốn làm tốt cơ sở mẫu dịch vụ lao động mở này, bởi vậy ba mươi triệu tài chính trên thực tế cũng không nhiều. Nếu bị Ủy ban nhân dân thành phố tham ô chia ra, vậy lại càng không đủ dùng.
Còn có một điểm, tiền của mình tốt nhất vẫn là nên đặt ở hầu bao của mình mới chắc chắn.
- Phó cục trưởng Kỷ, ba mươi triệu tài chính này là Ủy ban nhân dân tỉnh đặc biệt hỗ trợ cho huyện Phú Nghĩa xây dựng cơ sở mẫu dịch vụ lao động mở, đây cũng là cơ sở mẫu của Ủy ban nhân dân tỉnh. Phó chủ tịch tỉnh Phạm đã đặc biệt nhấn mạnh, phải tiền nào việc ấy, phía thành phố lại làm như vậy, có chút không thích hợp lắm.
Kỷ Quốc Hùng nói:
- Nói là nói như vậy. Nhưng đây là yêu cầu của lãnh đạo thành phố, đến lúc đó chỉ sợ phải để lại một phần thôi.
Hàn Đông nói:
- Tôi sẽ cố gắng đấu lý.
Treo điện thoại, Hàn Đông thầm nhủ: "Xem ra Ủy ban nhân dân thành phố thông báo mình và Phương Trung đến, chỉ sợ là vì mấy chục triệu tài chính này. Cho dù thế nào, cũng không thể để Cục Tài chính thành phố giữ lại một nửa số tài chính này.
Nghĩ đến đây, Hàn Đông gọi điện thoại cho Hoàng Văn Vận:
- Bí thư Hoàng, Văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố có thông báo, buổi chiều tôi cùng với Chủ tịch huyện Phương đi Ủy ban nhân dân thành phố một chuyến. Tôi hỏi thăm một chút, hình như là vì số tài chính ba mươi triệu được hỗ trợ kia.
Hoàng Văn Vận vừa nghe liền hiểu được là chuyện gì xảy ra , nói:
- Phía thành phố muốn giữ lại một phần tài chính sao?
Hàn Đông nói:
- Hẳn là như vậy. Bí thư Hoàng, nhưng ba mươi triệu này là Ủy ban nhân dân tỉnh đặc biệt chuyển xuống dưới để dùng cho việc xây dựng cơ sở mẫu dịch vụ lao động mở. Vốn dĩ kế hoạch chi là mười lăm triệu, là sau khi Phó chủ tịch tỉnh Phạm đánh tiếng, mới thêm thành ba mươi triệu. Khi tôi và Trương Trường Hà ở Ủy ban nhân dân tỉnh, Phó chủ tịch tỉnh Phạm còn đặc biệt nhấn mạnh, phải tiền nào việc ấy. Nếu thật sự Ủy ban nhân dân thành phố giữ lại một phần tài chính, điều này làm cho tôi không thể ăn nói với cấp trên được.
Hoàng Văn Vận làm quan hơn mười năm, tự nhiên hiểu được nguyên do trong đó, nói:
- Hàn Đông, việc này ở các nơi đều là lệ thường, sau khi cậu đến thành phố, nhất định phải giải nghĩa với các lãnh đạo liên quan, làm cho bọn họ hiểu.
Hàn Đông nói:
- Tôi sẽ làm vậy.
Hai giờ chiều, Hàn Đông và Phương Trung một trước một sau, đi tới thành phố Vinh Châu.
Đối với hành trình đi Vinh Châu lần này, trong lòng Hàn Đông có việc, bởi vậy tâm tình một chút cũng không thoải mái được.
Ở trên xe, Hàn Đông gọi điện thoại cho Kiều San San, hẹn cô ăn tối cùng nhau.
Biết được Hàn Đông tới Vinh Châu, Kiều San San vô cùng cao hứng.
Hai giờ rưỡi tới được Ủy ban nhân dân thành phố.
Hàn Đông và Phương Trung cùng nhau lên văn phòng Ủy ban nhân dân ở lầu ba. Trên đường đi đụng phải một số người. Phương Trung đều tươi cười đầy mặt chào hỏi, nói chuyện phiếm. Hàn Đông thì một người cũng không biết, chỉ có thể theo sau Phương Trung chào hỏi, sau đó đứng ở một bên.
Phương Trung phỏng chừng cũng là cố ý, cũng không giới thiệu Hàn Đông. Bởi khi Hàn Đông đứng ở bên cạnh, làm cho người ta có cảm giác hắn giống như là thư ký của Phương Trung vậy.
Chủ nhiệm văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố Mao Chính Thiên là một người đàn ông trung niên có vẻ mặt hiền lành tươi cười, đầu hói một nửa, nhìn thấy Hàn Đông và Phương Trung, vô cùng nhiệt tình tiếp đón mang trà đến, sau đó nói:
- Chủ tịch thành phố Sa đang cùng nói chuyện với Cục trưởng Hoa ở Cục Tài chính, hai vị chờ một lát đi.
Hàn Đông yên lặng gật đầu, trong lòng cân nhắc đợi lát nữa nên cự tuyệt như thế nào.
Nghe Phương Trung và Mao Chính Thiên cao hứng phấn chấn nói chuyện phiếm, Hàn Đông giống như là một người ngoài cuộc vậy.
Qua vài phút, một người đàn ông có mái tóc giống như răng lược đi vào, Phương Trung liền cười tủm tỉm hô:
- Thư ký Tạ, xin chào.
- Chủ tịch huyện Phương, các anh tới rồi à, Chủ tịch thành phố Sa mời các anh vào.
Người đàn ông đầu răng lược gật đầu nói. Gã là Tạ Vân, thư ký của Sa Ứng Lương.
Hàn Đông rất căm tức, Phương Trung này cũng quá là bụng dạ hẹp hòi đi. Cho dù là ngày thường mình và gã không phải cùng chung chiến tuyến, nhưng đi tới thành phố, người nên giới thiệu ông ta cũng nên giới thiệu một chút chứ.
Đối với Phương Trung, Hàn Đông càng cảm thấy, người này so sánh với Hoàng Văn Vận, thì kém hơn rất nhiều.
Tiến vào văn phòng của Sa Ứng Lương, bên trong được bài trí vô cùng xa hoa. Lúc này Sa Ứng Lương đang ngồi ở khu tiếp khách cùng một người đàn ông trung niên hơi béo, thấy hai người tiến vào, Sa Ứng Lương mỉm cười nói:
- Chủ tịch huyện Phương, Phó chủ tịch huyện Hàn, lại đây ngồi đi.
- Chủ tịch thành phố Sa, xin chào.
Hàn Đông nói.
Đã tới tận nơi này, thì cứ nghe Sa Ứng Lương nói như thế nào xem sao.
Sau khi ngồi xuống, Sa Ứng Lương lại đánh tiếng với Tạ Vân khẩn trương pha trà, thái độ có vẻ rất nhiệt tình.
- Cục trưởng Hoa, vị này chính là Hàn Đông ở huyện Phú Nghĩa. Tuổi trẻ vô cùng đầy hứa hẹn đó.
Sa Ứng Lương cười nói.
Hàn Đông khách khí nói:
- Chủ tịch thành phố Sa quá khen. Tôi chỉ là làm những việc nên làm mà thôi.
Ngồi đối diện với Sa Ứng Lương chính là Cục trưởng Cục Tài chính thành phố Hoa Kiến Thành, y mỉm cười nói:
- Đại danh của Phó chủ tịch huyện Hàn, tôi nghe như sấm bên tai. Bây giờ được thấy, quả nhiên là tuổi trẻ đầy hứa hẹn à.
Tạ Vân mang hai ly trà tiến vào, đặt ở trước mặt Hàn Đông và Phương Trung, sau đó lui ra ngoài, nhẹ nhàng mà đóng cửa lại.
Vẻ mặt Sa Ứng Lương tươi cười nói với Hàn Đông:
- Hàn Đông lần này thật sự là không tồi à, không nói một tiếng, liền đem từ tỉnh xuống cả mấy chục triệu tài chính hỗ trợ. Chuyện này ở Vinh Châu chúng ta, cũng là rất khó có được.
Hoa Kiến Thành nói tiếp:
- Sở Tài chính tỉnh đã thông báo xuống dưới, khoản tiền hai mươi triệu giai đoạn đầu ngày mai sẽ đến sổ sách, đây thật sự là khẩn cấp đỡ cho chúng ta à.
Hàn Đông mắt thấy Sa Ứng Lương lại muốn nói gì đó, liền khẩn trương nói:
- Cục trưởng Hoa, hai mươi triệu này, là Ủy ban nhân dân tỉnh chuyển xuống để hỗ trợ cho cơ sở mẫu dịch vụ lao động mở dùng. Phó chủ tịch tỉnh Phạm đặc biệt nhấn mạnh, phải tiền nào việc ấy, và sau khi khoản tiền đến sổ sách, xin Cục trưởng Hoa có thể đúng lúc chuyển xuống, bên phía huyện còn đang có rất nhiều chuyện đều phải chờ chi.
Hắn nói như vậy chính là muốn nói trước Sa Ứng Lương. Bằng không đợi lát nữa sau khi Sa Ứng Lương nói ra rồi, càng phải tốn nhiều võ mồm.
Sa Ứng Lương sao có thể không rõ ý của Hàn Đông ý. Hơi hơi nhíu nhíu mày, cười nói:
- Đúng vậy, phía tỉnh xác định huyện Phú Nghĩa làm mẫu thí điểm cho toàn bộ tỉnh. Chắc chắn khoản tiền là phải chuyển xuống dưới rồi. Tuy nhiên, Hàn Đông anh cũng biết, ở phía thành phố có chút khó khăn tài chính, hiện tại lại là mùa mưa, chống lũ chống thiên tai là việc cấp bách. Ý của tôi là, lần này hai mươi triệu Sở Tài chính chuyển xuống dưới, sẽ trích cấp mười triệu cho các anh trước, như vậy cũng không trì hoãn đầu vào giai đoạn trước của các anh. Mười triệu còn lại, Cục Tài chính cũng sẽ theo giai đoạn chuyển xuống, như vậy vừa không hỏng việc, cũng là một công đôi việc, Phó chủ tịch huyện Hàn à.
Trong lòng Hàn Đông nổi lên một trận khinh bỉ, Sa Ứng Lương lấy cớ này cũng quá giả dối. Nếu chống lũ chống hạn rất quan trọng, phía thành phố hẳn là có tài chính riêng cho việc này, vì sao còn chú ý tới khoản tiền này. Về phần Sa Ứng Lương nói theo giai đoạn trích chuyển xuống, đây quả thực chính là lời nói để lừa trẻ con. Gã nói theo giai đoạn, một tháng trả hoàn toàn là theo giai đoạn, hai năm trả hoàn toàn cũng là theo giai đoạn, dù sao chỉ cần giữ lại tiền, khi nào thì chuyển xuống, quyền chủ động nằm trong tay Cục Tài chính. Về sau cho dù là Hàn Đông quả thật rất cần khoản tiền này, chỉ sợ muốn Cục Tài chính chi ra, cũng phải lạy ông lạy bà mới được.
Hàn Đông sớm đã có chủ ý, lộ ra một dáng vẻ khó xử nói:
- Chủ tịch thành phố Sa, tôi đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng khoản tiền này, là trên tỉnh nói phải dùng tiền nào việc ấy. Khi Phó chủ tịch tỉnh Phạm mở hội nghị tọa đàm còn đặc biệt nhấn mạnh, và yêu cầu Sở Tài chính, Sở Nông nghiệp, Sở Bảo đảm Việc làm bất cứ lúc nào cũng có thể giám sát tình hình sử dụng tài chính của huyện Phú Nghĩa. Nếu đến lúc đó tài khoản gửi tiết kiệm của chúng tôi không có đủ tài chính, lại không có lời nói giải thích rõ ràng, không tốt để ăn nói với cấp trên rồi.
Thần sắc Sa Ứng Lương vẫn như trước không thay đổi, mỉm cười nói:
- Chuyện này thì dễ thôi, đến lúc đó anh cứ nói thẳng ra là được, tôi ở đây cam đoan với anh, phía thành phố không phải muốn cắt xén khoản tiền này, mà là tạm thời dùng trước cho những chỗ quan trọng, đến thời điểm các anh cần dùng, sẽ đúng lúc trích chuyển cho các anh. Đây cũng là sử dụng tài chính một cách hợp lý thôi.
Hàn Đông nói:
- Chủ tịch tỉnh Sa, việc này tôi cũng rất khó xử, nếu không như vậy đi, xin Cục Tài chính nói rõ trước với Sở Tài chính một chút, như vậy công tác của chúng tôi về sau cũng tốt, không bị động.
Sa Ứng Lương tỏ thái độ vậy là đã đủ rồi, thấy Hàn Đông ngọt nhạt không chịu, trong lòng gã vô cùng phẫn nộ, càng không ngừng nhìn ra hiệu về phía Phương Trung.
Phương Trung bất đắc dĩ, ho khan một tiếng, nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, tôi thấy việc này cũng không phải là đại sự gì, dù sao khoản tiền kia cũng không phải là anh phải dùng ngay. Hơn nữa phía thành phố cũng không phải nói không trả tiền, chuyện này cũng coi như là vay mượn mà thôi.
- Chủ tịch huyện Phương, tôi chịu ủy thác của Huyện ủy, toàn diện phụ trách công tác của cơ sở mẫu dịch vụ lao động mở. Đồng thời huyện Phú Nghĩa lại là đơn vị làm thí điểm cho toàn tỉnh. Mỗi một hạng mục công tác, đều dựa theo trình tự bình thường mà làm thôi.
Phương Trung nhất thời hết chỗ nói nổi, cúi đầu xuống uống trà.
Sa Ứng Lương lúc này thản nhiên nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn kiên định theo nguyên tắc, đây là chuyện tốt. Cục trưởng Hoa, vậy anh cứ làm theo như Phó chủ tịch huyện Hàn nói, liên hệ một chút với Sở Tài chính tỉnh, giải thích tình huống, để nhận được sự ủng hộ của bọn họ.
Hoa Kiến Thành hơi sửng sốt, lập tức gật đầu nói:
- Được, tôi lập tức đi xử lý.
Sa Ứng Lương cầm lấy chén trà nói:
- Cứ như vậy đi, anh cùng Phó chủ tịch huyện Hàn đi làm việc này, Chủ tịch huyện Phương ở lại đây.
Hàn Đông đứng lên nói:
- Chủ tịch thành phố Sa, tôi xin cáo từ.
Sa Ứng Lương gật đầu, sau khi Hàn Đông và Hoa Kiến Thành đi ra, gã nói với Phương Trung:
- Hàn Đông này, có khí phách thật sự đó.
Phương Trung vẻ mặt hổ thẹn nói:
- Chủ tịch thành phố Sa, là tôi không làm tốt công tác.
Sa Ứng Lương khoát tay nói:
- Nói miệng cũng vô ích, anh phải nhận thức và thật sự bàn bạc sự việc mới được. Trong khoảng thời gian này huyện Phú Nghĩa biến hóa không nhỏ đâu, làm một Chủ tịch huyện, muốn cai quản sự việc nhất định phải quản lý một cách mạnh dạn, không thể tỏ một dáng vẻ không nóng không lạnh như vậy được.
- Cảm ơn Chủ tịch thành phố Sa đã chỉ điểm, tôi sẽ thật sự làm việc.
Phương Trung kiên trì nói.
Sa Ứng Lương lại nói:
- Phía thành phố vẫn khá coi trọng đối với công tác của huyện Phú Nghĩa, anh nên làm cho tốt đi.
- Phó chủ tịch huyện Hàn, phiền anh cùng đến Cục Tài chính một chuyến, tôi lập tức liền liên hệ với Sở Tài chính.
Hoa Kiến Thành cười tủm tỉm nói với Hàn Đông.
Hàn Đông gật đầu,
- Không thành vấn đề.
Đồng thời Hàn Đông cũng muốn nhìn một chút, Hoa Kiến Thành rốt cuộc muốn làm như thế nào. Chẳng lẽ Giám đốc Sở Tài chính Lang Dục Hâm có gan cãi lời ủy viên thường vụ Phó chủ tịch tỉnh, đồng ý cho thành phố Vinh Châu tham ô một phần tài chính trước sao.
Chỉ cần không phải Giám đốc Sở Tài chính Lang Dục Hâm đích thân đồng ý. Dù có văn bản thủ tục, Hàn Đông cũng sẽ không đồng ý nhả ra.
Tuy rằng Hàn Đông cho dù là không đồng ý, Cục Tài chính thành phố cũng có thể giữ lại một nửa tài chính trước, nhưng Hàn Đông lại có thể tìm bọn họ làm phiền.
Tả Nhất Sơn thấy Hàn Đông đến, liền mở cửa xe.
Hoa Kiến Thành nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, anh lên xe của tôi đi.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Không cần, Cục trưởng Hoa cứ đi trước, tôi liền đi theo sau. Tôi còn có một số việc phải dặn dò ở đây.
Theo tình hình hiện tại cho thấy, Hoa Kiến Thành hẳn là người của Chủ tịch thành phố Sa Ứng Lương. Trong đầu Hàn Đông bỗng nhiên có một ý tưởng, mình có nên giúp Bí thư Thành ủy Đinh Vi Dân thống nhất Cục Tài chính hay không.
Làm lãnh đạo, quyền nhân sự và quyền tài chính, là quyền lực quan trọng nhất. Đinh Vi Dân làm Bí thư Thành ủy, nếu sắp tới ở mặt nhân sự, có thể đạt được một chút tiến bộ, nếu có thể khống chế Cục Tài chính ở trong tay, vậy thì thật sự hoàn hảo rồi.
Hoa Kiến Thành cũng không miễn cưỡng, lên xe, ở phía trước dẫn đường.
Lý Thiếu Vũ thì lái xe theo ở phía sau.
- Nhất Sơn, Thiếu Vũ, đợi lát nữa các anh tự mình bắt xe về. Xe tôi để lại đây dùng, ngày mai tôi tự mình về Ủy ban nhân dân huyện.
- Được, Phó chủ tịch huyện Hàn.
Tả Nhất Sơn cung kính nói, cũng không hỏi Hàn Đông làm gì. Làm thư ký, chuyện gì nên hỏi, chuyện gì không nên hỏi, Tả Nhất Sơn rất rõ ràng.
Rất nhanh xe đi đến Cục Tài chính, Hàn Đông đi theo Hoa Kiến Thành đi tới văn phòng của y. Hoa Kiến Thành khách khí mời Hàn Đông ngồi xuống. Sau khi pha trà xong xuôi, y liền gọi điện thoại cho một Trưởng phòng của Phòng Dự toán của Sở Tài chính, khách khí nói:
- Trưởng phòng Vương, xin chào. Tôi là Hoa Kiến Thành ở Vinh Châu, có chuyện muốn phiền anh một chút, là như vậy.
Hàn Đông ngồi ở một chỗ, nghe Hoa Kiến Thành gọi điện thoại cho đối phương là một trưởng phòng nào đó, trong lòng âm thầm cười lạnh. Không có văn bản thủ tục của Giám đốc Sở Tài chính Lang Dục Hâm, chỉ bằng một trưởng phòng nho nhỏ, đã nghĩ chuyển tiền đi sao?
Rất nhanh, Hoa Kiến Thành liền che ống nghe lại nói với Hàn Đông:
- Phó chủ tịch huyện Hàn lại đây nghe điện thoại, là Trưởng phòng Vương của Sở Tài chính phụ trách quy hoạch, tôi đã nói với anh ấy xong xuôi rồi.
Hàn Đông gật đầu, không nhiều lời, nói vào ống nghe:
- Trưởng phòng Vương xin chào, tôi là Hàn Đông.
Đối phương có một giọng nói trầm thấp, anh ta nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn à, xin chào, vừa rồi Cục trưởng Hoa đã giải thích tình huống cho tôi rồi. Chuyện như thế này, cũng là rất bình thường, chỉ cần tài chính đến lúc đó có thể trở về vị trí cũ, liền không có vấn đề gì lớn rồi. Tôi và Cục trưởng Hoa là bạn bè, Phó chủ tịch huyện Hàn khi nào thì rảnh đến Vinh Châu cùng nhau uống trà.
Hàn Đông khẽ mỉm cười, nói:
- Cảm ơn Trưởng phòng Vương, tuy nhiên khoản chi lần này là tài chính dành riêng, Phó chủ tịch tỉnh Phạm đặc biệt nhấn mạnh, phải tiền nào việc ấy. Lúc ấy Giám đốc sở Lang cũng tham gia hội nghị tọa đàm, và còn phải kiểm tra tình hình sử dụng tài chính của huyện Phú Nghĩa bất cứ lúc nào. Nếu không phiền, xin Trưởng phòng Vương, nói rõ ràng với Giám đốc sở Lang một chút, như vậy về sau cũng dễ sắp xếp.
Một trưởng phòng nho nhỏ như anh ta, không có khả năng dám đến chỗ Giám đốc Sở Tài chính Lang Dục Hâm nói chuyện này. Hơn nữa cho dù là anh ta dám nói, Lang Dục Hâm cũng sẽ không vì khoản tiền này mà mạo hiểm khiến Phó chủ tịch thường trực tỉnh bắt được.
Trưởng phòng Vương hiển nhiên là có chút không quen đối với thái độ của Hàn Đông, làm một trưởng phòng Phòng Dự toán của Sở Tài chính, tuy rằng chức vị cũng không cao, nhưng vị trí vẫn là khá mấu chốt, bởi vậy ngày thường cho dù là Phó Chủ tịch thành phố, Chủ tịch thành phố, đối với anh ta cũng khá khách khí. Không thể tưởng được một Phó chủ tịch huyện nho nhỏ, lại không nể mặt mình.
- Một vấn đề nhỏ như vậy, làm sao cần đi làm phiền Giám đốc sở Lang. Phó chủ tịch huyện Hàn, anh cứ theo như lời Cục trưởng Hoa nói là được. Đến lúc đó anh đến Thục Đô, tôi mời anh uống rượu, mọi người kết giao bạn bè, nhiều bạn bè, càng nhiều con đường thôi.
Lời nói của Trưởng phòng Vương để lộ ra hai tầng ý nghĩa lôi kéo và uy hiếp.
Nghe được ngôn ngữ hơi uy hiếp của đối phương, trong lòng Hàn Đông có chút cười khổ!
- Đầu tiên xin cảm ơn ý tốt của Trưởng phòng Vương, tuy nhiên chuyện này, Phó chủ tịch tỉnh Phạm đã có quy định rõ ràng, nếu không có chỉ thị do Giám đốc sở Lang phê duyệt, điều này làm cho tôi rất khó xử à.
- Nếu là như vậy, anh nói Cục trưởng Hoa nghe điện thoại.
Lời nói của Trưởng phòng Vương trở nên rất lạnh nhạt. Theo anh ta thì Hàn Đông chính là dẫm đạp lên thể diện của mình. Một Phó chủ tịch huyện nho nhỏ, không ngờ một chút mặt mũi cũng không nể, coi anh ta như không là gì vậy.
Đưa điện thoại cho Hoa Kiến Thành, Hàn Đông đồng thời nhỏ giọng nói:
- Cục trưởng Hoa, tôi còn có việc, tôi đi trước nhé.
Hoa Kiến Thành gật đầu, cũng không giữ lại. Ngay cả người ở Phòng Dự toán của Sở Tài chính Hàn Đông cũng không nể tình, nói thêm nữa cũng vô ích.
Hàn Đông đi ra, tìm được văn phòng Phó cục trưởng, mở cửa ra đi vào, Kỷ Quốc Hùng đang cúi đầu viết gì đó.
Gõ gõ cửa, Kỷ Quốc Hùng ngẩng đầu liền thấy, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười, đứng lên cười nói:
- Hàn Đông lại đây, vào ngồi đi.
Hàn Đông đi vào, Kỷ Quốc Hùng tự mình pha trà. Sau đó ngồi xuống ở trước mặt hắn, hỏi:
- Đã gặp Cục trưởng Hoa chưa?
Hàn Đông gật gật đầu, thở dài một hơi nói:
- Thật sự là tham lam vô độ à.
Kỷ Quốc Hùng hỏi:
- Muốn giữ lại bao nhiêu?
Hàn Đông nói:
- Nghe ý tứ của Chủ tịch thành phố Sa, muốn tham ô một nửa. Tôi không đồng ý, khoản tiền này là Ủy ban nhân dân tỉnh chuyển xuống dưới, tiền nào việc ấy. Nếu ở trong tay của tôi xảy ra vấn đề, ai sẽ chịu trách nhiệm cho tôi. Dù sao tôi nói, muốn giữ lại cũng có thể được, nhưng phải có văn bản chỉ thị do Giám đốc Sở Tài chính Lang Dục Hâm phê duyệt mới được.
Kỷ Quốc Hùng hơi sửng sốt, lập tức nói:
- Hàn Đông, cậu thật sự là một Phó chủ tịch huyện lớn gan đó, tuy nhiên như vậy khẳng định sẽ đắc tội Cục trưởng Hoa.
Hàn Đông cười nói:
- Tôi dù sao đều là vì công tác. Tôi nói này Phó cục trưởng Kỷ, anh có thời gian, cũng nên báo cáo công tác với lãnh đạo Thành ủy nhiều một chút đi.
Kỷ Quốc Hùng nghe vậy, trong lòng ngẩn ra, lập tức đứng lên, đóng cửa lại, tiến đến trước mặt Hàn Đông hỏi:
- Hàn Đông, cậu có tính toán gì không?