Người Cầm Quyền

Chương 226: Phó chủ tịch thường trực tỉnh



Hàn Đông vừa dứt lời, Phương Trung cười cười, bồi thêm:

- Ừ, chỉ cần có tình có lý, tôi sẽ ủng hộ hết mình. Ý tưởng của Tân Giang Lộ rất đáng được đón nhận, không chỉ giải quyết được nạn hồng thủy của hai con sông Trường Giang và Hoàng Hà lại có thể quy hoạch được khu duyên hải, hơn nữa trong một mức độ nhất định nào đó công trình thi công của Tân Giang Lộ hoàn thành đối với sự phát triển của nền kinh tế huyện Phú Nghĩa cũng có tính xúc tiến. Nhưng đây là một công trình lớn phải có sự trợ giúp đắc lực của cán bộ lãnh đạo cấp cao mới được, tôi thấy Hàn Đông vô cùng thích hợp.

Sở dĩ Phương Trung nói nhiều như vậy là vì phải tỏ ra chí công vô tư, sở dĩ chẳng cần nghĩ ngợi gì nhiều đã quyết định ngay ủng hộ Hàn Đông làm tổng chỉ huy là vì bản thân việc này đã là chủ ý của Hàn Đông rồi, việc này tưởng chừng nói thì rất ư dễ dàng, nhưng bắt tay vào thực hiện thì quả thật không hề dễ dàng như thế.

Mặt khác, Phương Trung muốn mượn cớ này để giải thích một thiện ý, sau hội nghị Thường vụ, y cố tình gọi điện cho đứa con trai để hỏi một chuyện, mặc dù dự án còn chưa đâu vào đâu nhưng Phương Trung tin chắc Hàn Đông nhắc tới thằng hai, chắc chắn là do cố ý. Mặt khác, Phương Trung phải nghĩ cách khiến cho Hàn Đông và Hoàng Văn Vận nảy sinh bất đồng thì nhất định phải bắt đầu ngay từ bây giờ, vậy thì hãy giữ mối quan hệ ôn hòa với Hàn Đông trước đã, sau đó từ từ từng bước tạo ra một màn kịch, chỉ có như vậy mới có cơ hội thôi.

Hàn Đông cười, nói:

- Cảm ơn thịnh tình của Chủ tịch Phương, tôi sẽ cố gắng làm tốt việc được giao.

Về tới phòng làm việc, Hàn Đông vội gọi ngay điện thoại cho Viện nghiên cứu quy hoạch xây dựng tỉnh xin ý kiến về việc này, biết rõ việc phí thiết kế vụ này ngốn không ít, thật muốn tên tuổi mình nổi lên trong đó nhưng tiền ít thì không xong.

Tả Nhất Sơn bước vào nói:

- Chủ tịch Hàn, có Cục trưởng Từ bên cục nghề nghiệp gọi điện tới nói là muốn báo cáo công việc.

Hàn Đông gật gật đầu nói:

- Bảo anh ta tới đây đi.

Chẳng bao lâu, Cục trưởng Từ Bác Bằng bên cục nghề nghiệp, chưa kịp ngồi xuống đã cung kính nói:

- Phó Chủ tịch Hàn, chúng tôi đã họp theo đúng chỉ thị của phó Chủ tịch, giới chuyên môn đã thảo luận qua và cũng đã đưa ra ý kiến, đây là một vài biện pháp khá thực thi mời phó Chủ tịch xem xét, có chỗ nào sơ sót tôi sẽ sửa lại.

Hàn Đông nhận tập tài liệu từ tay anh ta nhưng chưa xem, nói:

- Anh nói qua chút đi.

- Vâng, phó Chủ tịch Hàn, kế hoạch của chúng tôi sẽ triển khai theo vài hướng sau: thứ nhất là đẩy mạnh tuyên truyền, mau chóng thay đổi tư tưởng cố hữu của mọi người khiến họ nhận thấy đi ra ngoài kiếm tiền là một việc tốt; thứ hai là cần tăng cường nâng cao tay nghề, chúng ta phải chuẩn bị tốt công tác tổ chức, phí có thể thu thấp hơn một chút để công nhân họ thấy rằng đó là hợp lý và hoàn toàn có khả năng theo đuổi tới cùng; thứ ba, phải nâng cao chất lượng dịch vụ, phải làm sao để mọi người được trang bị đầy đủ thông tin nghề nghiệp họ cần, mặt khác, chúng tôi chuẩn bị xây dựng tư liệu chuyên sâu cho từng chuyên môn, đối với hướng đi của người làm thuê, tình trạng vào nghề, tình trạng bảo hiểm các loại, đều tìm hiểu chi tiết. Nếu có gì cần, cũng có thể bất cứ lúc nào cung cấp viện trợ

Hàn Đông gật gật đầu, quả là ba điều không tồi

- Ừ, vấn đề nâng cao tay nghề, tôi nghĩ trước tiên các anh nên đặt mình vào vị trí của công nhân, xem họ cần gì thì mới có thể đưa ra những sách lược phù hợp, có thế thì mới nhanh chóng phát huy tác dụng. Chỉ cần thử nghiệm cho tác dụng thì mọi việc sau này sẽ trở nên dễ dàng hơn rất rất nhiều.

Từ Bác Bằng cúi thấp đầu, đang chăm chú ghi lại từng lời nói của Hàn Đông, chợt ngẩng lên nói:

- Chỉ thị của phó Chủ tịch tôi nhất định sẽ hoàn thành.

Hàn Đông gật gật đầu, mở tập " xúc tiến quy hoạch công tác vào nghề của huyện ta" xem qua, tóm lại là rất khả thi, hơn nữa dự toán của bọn họ chỉ có năm chục ngàn đồng.

- Phí ít thế này có đủ dùng không?

Hàn Đông nghi ngờ.

- Mà các anh lại chẳng thể thu quá nhiều phí của người lao động.

- Phó Chủ tịch Hàn, hàng năm Trung tâm hỗ trợ việc làm đều có một chút kinh phí. Mặt khác anh em cũng lên một nguồn kinh phí dự phòng: bán tin tức riêng để thu một khoản phí nhất định cho tập thể thì có thể giảm bớt khó khăn hiện có, nếu cứ thế này thì vấn đề tài chính hiện tại không phải là chuyện to tát gì.

Hàn Đông ngẫm nghĩ một hồi, luôn cảm thấy đó là một kế hoạch mặc dù rất khả thi nhưng lại rất không khả thi chút nào, dù sao Phú Nghĩa cũng là một huyện lớn với vài triệu dân mà có tới chín phần là nông dân, nên giải quyết công ăn việc làm cho họ quả là không dễ dàng gì.

Nghĩ tới đây, Hàn Đông xua tay nói:

- Cái này không được, dân huyện mình phần lớn đều là nông dân, thu phí phải thu càng ít càng tốt, thế này đi, thời gian đầu tốt nhất không được thu tiền còn về sau thì để xem cái đã.

Từ Bác Bằng gật gật đầu:

- Dạ, tôi sẽ cân nhắc kỹ lưỡng việc này.

Hàn Đông nói:

- Không phải vội. Anh Từ này, anh đã nghĩ nếu làm như vậy thì vấn đề giải quyết việc làm cho lao động nhàn rỗi toàn huyện sẽ mất bao lâu chưa?

Từ Bác Bằng ngớ người ra, bối rối:

- Phó Chủ tịch Hàn, tôi chỉ cảm thấy việc này nhất định có tác dụng xúc tiến nhưng nếu như giải quyết vấn đề việc làm cho toàn huyện thì... e là... không mấy khả quan.

Hàn Đông khẽ mỉm cười, lời nói này của Từ Bác Bằng quả là thật bụng, cứ cho là cái kế hoạch này của bọn họ có hiệu quả đi nhưng dưới góc độ toàn huyện Phú Nghĩa mà nói cũng chỉ như dã tràng xe cát biển Đông mà thôi.

- Ừ, thế nhé, anh về nghĩ thêm xem, mở rộng ra trong quy mô toàn huyện, cố gắng thiết lập một kế hoạch lâu dài mà hiệu quả. Thậm chí về mặt chi phí, anh cứ theo tình hình mà lên hạch toán nhé. Tiền sao mà có thì anh đừng bận tâm.

Tài chính của huyện chắc chắn chẳng đào đâu ra nhiều tiền đến thế, vì thế mà Hàn Đông cũng không cậy nhờ vào nguồn tài chính của huyện, hắn quyết định tìm cách khác.

Từ Bác Bằng cũng không rõ rốt cuộc Hàn Đông muốn tạo ra cục diện lớn lao cỡ nào, nhưng thiệt cũng không dám mở miệng hỏi đành phải đi về cùng mọi người nghĩ cách.

Hàn Đông quyết định mai sẽ đi Thục Đô, Hàn Đông quyết định mai sẽ đi Thục Đô nhưng phải tới viện nghiên cứu xây dựng quy hoạch thiết kế tỉnh xem xét trước đã, nhưng tốt hơn cả là mời các chuyên gia tới Phúc Nghĩa, khi đó họ sẽ vạch ra những kế hoạch cụ thể hợp lý nhất cho việc quy hoạch khu vực duyên hải.

Buổi tối, Hàn Đông nói qua với Tiêu Bối Bối mà thấy áy náy, Tiêu Bối Bối cố ý đến thăm mình. Nhưng thật sự quá bận chẳng có thời gian bên cô may mà có Kiều San San xin nghỉ chăm sóc cô bé.

Tiêu Bối Bối cười nói:

- Có sao đâu, anh Đông, anh làm việc của mình đi, đúng lúc mai em và chị San San cũng tới Vinh Quang viếng Phật.

Vinh Quang là một trong hai huyện của Tập Châu, đó là một khu du lịch mà trong đó lại có một pho tượng Phật Như Lai ngồi niệm Phật với tên gọi Hoa Hạ Quốc.

Hàn Đông gật gật đầu, mỉm cười nói:

- Thế cũng được. Mấy hôm nữa xong việc anh sẽ dành thời gian cho em.

Chẳng mấy chốc, Tiêu Bối Bối phải về Yến Kinh. Vì thế Hàn Đông định bụng dành nửa ngày thứ bảy và cả ngày chủ nhật bên cạnh cô. Sau đó sẽ mua vé bay chuyến ngày thứ hai cho cô về Yến Kinh.

Sáng sớm hôm sau, Hàn Đông mang theo các tài liệu liên quan, tự mình lái xe đến Thành phố Thục Đô.

Lúc tới viện nghiên cứu xây dựng quy hoạch thiết kế tỉnh cũng đã trưa. Hàn Đông dò hỏi mãi tới chiều mới tìm thấy phòng tiếp khách, người tiếp đón quả thật rất nhiệt tình bèn quyết định tìm tại đây một người cố vấn.

Hàn Đông nói qua về chuyện của mình và đưa ra tập tài liệu liên quan.

Vị cố vấn nọ vừa nghe Hàn Đông – người thanh niên trẻ tuổi mà đã là Phó Chủ tịch huyện Phú Nghĩa thì vô cùng ngạc nhiên:

- Phó chủ tịch Hàn quả là tuổi trẻ tài cao.

Hàn Đông khẽ cười, nói vậy thì quả là lọt tai, cũng không biết có phải là tán thưởng hay không nhưng nghe thấy những lời này thì lấy làm ngại ngùng y như một đứa trẻ vậy.

Thế này thì cũng đành chịu, trong giới quan trường của Trung Quốc, kinh nghiệm lý lịch là vô cùng quan trọng, cho nên lăn lộn tương đối tốt thì tuổi tác không thành vấn đề



Người trẻ như Hàn Đông đã là cấp Cục phó, có lẽ ở trong các bộ và uỷ ban trung ương thì không là gì, nhưng đây là cơ sở, vậy thì là không dễ dàng gì, nhất là Hàn Đông đang là Phó chủ tịch huyện nên càng khiến người ta kinh ngạc hơn

Đương nhiên nếu anh chàng kia biết Hàn Đông đây không chỉ là Phó chủ tịch huyện mà là ủy viên thường vụ huyện kiêm Phó chủ tịch thường vụ, anh sẽ lại càng kinh ngạc hơn

Nhìn qua tập tài liệu của Hàn Đông, lại sau khi nghe Hàn Đông nói về tư tưởng đại khái, người đàn ông kia nói

- Vâng, đây quả là một công trình lớn có hệ thống, giờ thế này anh nhé, tôi đưa anh đến gặp Trưởng phòng Mã phòng quy hoạch

Sau khi trưởng phòng Mã của phòng quy hoạch đã nắm bắt được tình hình đã nói với Hàn Đông thế này:

- Quy hoạch dạng này chúng tôi trước đây đều đã làm cả rồi nhìn chung phải mất tới hai trăm ngàn đấy

Hàn Đông có phần ngạc nhiên, hai trăm nghìn tiền phí có đủ không hơn nữa nó vẫn chỉ là một phương án mà thôi

Nhưng, Hàn Đông cũng biết các thứ đều có hàm số kỹ thuật, phí cao cũng sẽ trở thành một sự phác đồ chẳn đâu vào đâu

- Trưởng phòng Mã, tôi nghĩ tốt nhất là nên để các chuyên viên đi huyện Phú Nghĩa khảo sát thực địa như thế thì hiệu quả sẽ tốt hơn ít nhiều. Không biết trưởng phòng Mã khi đó có thể sắp xếp đến huyện Phú Nghĩa được không?

Trưởng phòng Mã cười, nói:

- Phó chủ tịch Hàn, thực ra thiết kế cũng rất đơn giản, theo như những gì anh đưa ra thì các chuyên gia cũng chẳng cần gì phải đi khảo sát thực tế làm gì, mà chỗ chúng tôi thì như anh đã biết, dám khẳng định là chẳng có bất kỳ sai sót nào

Hàn Đông cũng nhận ra Trưởng phòng Mã đây cũng chẳng coi đây là một công trình lớn lao gì

Hoặc cũng có thể ,trước mắt mình thì đây là chương trình trọng điểm nhưng trước mắt người ta thì đây chẳng là cái thá gì sất

Ngẫm nghĩ một hồi ,Hàn Đông lấy lý do ở huyện còn chưa có có xác định phí dụng, cầm tập tài liệu bước ra ,thầm nghĩvấn đề này phỏng chừng phải đi lối tắt mới được. Tên này, câu nào cũng đều là giọng quan lieu, làm thì cũng chẳng tới nơi tới chốn

Mới lái xe đi không bao lâu, chiếc điện thoại của Hàn Đông đổ chuông, hắn bắt máy, lại không ngờ lại là cái người thanh niên đã tiếp đón mình đầu tiên anh ta nói:

- Phó Chủ Tịch Hàn dự án thiết kế đó của ngài, tôi thấy chi phí có thể ít đi rất nhiều

- Vậy sao?

Hàn Đông nghi ngờ hỏi lại

- Tất nhiên, tôi có thể giúp Phó chủ tịch tìm người trong viện này, chất lượng dám chắc cũng sẽ chẳng có vấn đề gì mà chi phí lại chỉ cần tám chục thôi là được rồi, tôi vẫn có thể khai khống ngân phiếu định mức của anh tới mười ngàn, anh thấy sao?

Hàn Đông không khỏi cười ra mặt, cái thằng này hóa ra là muốn làm tư nhân đây mà, còn cho mình hai mươi ngàn tiền boa.

Đứng trước một vấn đề lớn như thế, nếu là người bình thường cũng thật khó mà không thể động lòng tham, khó mà cưỡng lại nổi

Nhưng Hàn Đông không để tâm đến, hắn dồn hết tâm sức làm việc này, mặc dù cũng cố gắng tiết kiệm chi phí tới mức tối thiểu nhất, nhưng nếu không phải là một dự án chính quy, Hàn Đông vẫn không yên tâm, nhưng không muốn vì tiết kiệm chút tiền mà lại để lại những hậu họa khó lường



Khéo léo từ chối đề nghị của tên kia, Hàn Đông tấp vào trước cổng một tiệm trà đặt một chỗ ngồi, gọi điện cho Ngưu Chí Không và Lữ Nam Phương hẹn họ tới.

Đồng hồ đã điểm mười giờ, Ngưu Chí Không và Lữ Nam Phương không thể đến ngay trong phút chốc, nên tranh thủ lúc chờ đợi, Hàn Đông liền gọi điện thoại cho Triệu Nhạc nói qua ý tưởng của mình để nghe ý kiến của ông, mặt khác cũng mong nhận được sự giúp đỡ từ phía ông.

Triệu Nhạc cười nói:

- Hàn Đông, việc này đúng là một khoản lớn đấy. Việc bên viện nghiên cứu xây dựng quy hoạch thiết kế tỉnh cũng đơn giản thôi mà, đến lúc đó tôi sẽ gọi điện thoại, lúc ấy hãy làm. Còn về việc giải quyết công ăn việc làm cho Phú Nghĩa, tôi thấy, tốt nhất là nên để lãnh đạo tỉnh đứng ra giúp sức. Tuy nhiên nếu quy mô không lớn lắm anh có thể tìm tới sở Dân chính, sở bảo đảm vào nghề, sở Nông nghiệp. Có thể hoá duyên với họ, nếu cần tôi sẽ giúp anh đánh tiếng, chút ít họ cũng có thể chi được. Đương nhiên thôi, bây giờ anh chỉ mới là ý tưởng, còn chưa là quy hoạch rõ ràng mà. Vậy trước hết anh hãy vạch ra kế hoạch cụ thể, rõ ràng sau đó tùy tình hình mà đi tìm sự trợ giúp. Thật ra cũng giống như các việc khác, không thể vì lòng tham không đáy mà không có lấy một người ủng hộ, giúp đỡ hết mình, làm lãnh đạo thì lấy đâu ra nhiều thời gian rảnh như thế mà nghe anh nói từng câu từng chữ những việc đó. Anh nên tóm lược lại rồi hãy tìm tới các lãnh đạo ban ngành liên quan.

Hàn Đông biết Triệu Nhạc đang chỉ bảo cho mình, cười nói:

- Rõ, cảm ơn chú Triệu. Cháu sẽ làm theo lời chú chỉ dạy.

Nghĩ mình quả thật có chút cấp bách, thì mượn công tác vào nghề này mà nói đi, chính mình muốn làm lớn kết cấu chút thì sẽ gặp không ít khó khăn trở ngại. Trước tiên là vấn đề vốn, nhưng càng không thể nói suông mà tới các nơi như: sở Dân chính, sở Nông nghiệp, hay đến sở Bảo hiểm vào nghề mà đòi người ta rót tiền vào túi cho mình.

Lát sau, Triệu Nhạc lại gọi lại cho Hàn Đông, nói một số điện thoại của văn phòng Phó viện trưởng viện nghiên cứu xây dựng quy hoạch thiết kế tỉnh Dương Phong Trác rồi bảo chiều Hàn Đông gọi tới là được liền.

Đối với hiệu suất nhanh chóng của Triệu Nhạc khiến Hàn Đông cảm kích vô cùng, Hàn Đông cũng biết rõ Triệu Nhạc tới Tứ Xuyên là vì mình nhưng lại lo liệu mọi việc của mình đâu ra đấy, nói rõ ông quả thật là rất tận tâm.

Thật ra thì trong tình hình này, Triệu Nhạc hoàn toàn có thể nhận được sự đồng lòng của gia tộc, lại là người được gia tộc chú ý đào tạo, như vậy thì với thế mạnh của ông chắc chắn không tồi.

Hơn nữa giữa ông và gia tộc còn có mối quan hệ thân thiết, nên chỉ cần ông phát triển tốt, thì tiền đồ ngày một mở rộng. Hơn nữa, ông còn là một người có tính tự chủ trong thế lực gia tộc.

Như thế thì chỉ cần tình hình đại cuộc không đi ngược với lợi ích tiền đồ của gia tộc, thì ông hoàn toàn có thể tự quyết định làm gì, làm ra sao và làm thế nào.

Dù ông đã tới Tứ Xuyên, ngoài việc ra mặt giúp Hàn Đông thì việc đó cũng lại giúp chính ông nhưng có tận tâm hay không thì chỉ có bản thân ông mới biết mà thôi.

Sở dĩ đối với việc Triệu Nhạc tận tâm giúp đỡ mình như thế, Hàn Đông cũng lấy làm mừng, con đường thăng tiến sau này của mình ắt hẳn không thể nào thiếu được bàn tay nâng đỡ của các vị tiền bối trong gia tộc.

Mãi tới lúc ăn trưa cùng Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không, hắn mới nói qua về việc của mình, nói với Ngưu Chí Không:

- Chí Không, anh xem có thể giúp tôi đến gặp Phó chủ tịch Phạm không?

Phạm Đồng Huy là ủy viên thường vụ tỉnh ủy kiêm Phó chủ tịch Thường vụ, nếu như có thể lay chuyển được ông thì việc tới các ban ngành tìm đầu tư là không khó khăn trở ngại gì.

Mặc dù Hàn Đông hiểu, nếu như Triệu Nhạc đứng ra giúp mình, thì các ban ngành chắc chắn sẽ đầu tư chút ít, nhưng Hàn Đông quyết định từ rày về sau sẽ không làm phiền ông những việc nhỏ nhặt như thế này mà phải dựa vào chính khả năng của mình. Mặt khác Hàn Đông cũng hạ quyết tâm sẽ mở rộng quy mô trên toàn huyện Phú Nghĩa, đường hoàng xây dựng danh tiếng của mình. Muốn được vậy thì phải có sự ủng hộ trong tỉnh mới được, nên Hàn Đông đã nghĩ ngay tới Phạm Đồng Huy, căn cứ số 1 lần trước, mình đã thông qua Ngưu Chí Không nhờ vả ông ta, mà một khách thì không thể phiền hai chủ nên lần này lại phải tìm tới ông thôi.

Ngưu Chí Không nói:

- Được thôi, tôi thấy hay là thế này đi, lúc nào thuận tiện tôi đi cùng anh Đông tới nhà chào hỏi Phó chủ tịch Phạm như thế cũng hay, các anh muốn nói gì chẳng được.

Hàn Đông gật gật đầu:

- Được như thế thì còn gì bằng.

Hai giờ chiều, Hàn Đông tới viện nghiên cứu xây dựng quy hoạch thiết kế tỉnh lần nữa, gặp trực tiếp Phó giám đốc sở Dương Phong Trác.

Dương Phong Trác đón tiếp vô cùng nhiệt tình, mặt khác cũng đã nghe chuyện của Hàn Đông, ông hoàn toàn hài lòng, nhất định sẽ tìm vài chuyên gia tới Phú Nghĩa khảo sát thực tế, sau đó sẽ đề ra nhưng phương án hợp lý nhất.

- Cảm ơn sự giúp đỡ của Phó viện trưởng, tôi mạo muội hỏi một câu, không biết vấn đề chi phí sẽ như thế nào? Như Phó viện trưởng đã biết, Phú Nghĩa là một huyện nghèo, có thể tiết kiệm được chút nào thì hay chút ấy.

Nếu đã làm phiền người ta thì làm cho xong việc trong một lần luôn

Dương Phong Trác vừa nghe. Liền cười nói:

- Yên tâm đi. Khẳng định sẽ tính ra chi phí thấp nhất có thể, ước chừng cũng chỉ khoảng vài chục ngàn là cùng

Nghe thấy thế, Hàn Đông liền vững dạ, Dương Phong Trác đường đường là Phó viện trưởng, nên đã muốn thì việc nhỏ như thế này có đáng là gì.

Cứ như thế, chỉ mới vừa đề cập tới mặt quy hoạch cũng đều phải chi phí tiết kiệm không ít. Đến lúc đó chính thức mở hóa đơn cũng là thông qua phương thức đổi thành đất đai mà tiến hành, tất cả các khoản chi bao gồm: tuyên truyền, quản lý… ước chừng sẽ không quá một triệu, nên ngân sách của huyện vẫn có thể chống đỡ được.

Hàn Đông đã hẹn với Dương Phong Trác, bảo ông nếu mời được các chuyên gia thì phải liên hệ ngay với mình.

Đi ra khỏi viện nghiên cứu, Hàn Đông gọi điện thoại cho Hoàng Văn Vận nói sơ qua tình hình, Hoàng Văn Vận nghe xong cũng vô cùng hài lòng để Hàn Đông bắt tay vào việc.

Vừa tắt máy, chiếc điện thoại ngay lập tức lại reo lên, là Ngưu Chí Không, anh ta cười nói:

- Anh Đông, tôi đã liên hệ được với Phó chủ tịch Phạm, ông hẹn tối nay anh em mình tới nhà uống trà.

Hàn Đông không ngờ Ngưu Chí Không lại có thể hẹn được với Phó chủ tịch Phạm nhanh tới thế, mình còn chưa chuẩn bị gì cả, rất lấy làm khó xử:

- Chí Không, anh thấy đấy, bây giờ đến ngay cả bản kế hoạch chính thức hay một bản báo cáo cũng còn chẳng có, cứ thế mà đi e là không được rồi.

Ngưu Chí Không cười ha hả:

- Anh Đông, không phải vội, chúng ta tới đó chỉ vì một chút việc riêng thôi mà, anh tới đó thì lựa lời mà nói, nhưng trước hết cứ nghe xem Phó chủ tịch nói gì đã, thời cơ tới thì có lên kế hoạch cũng không muộn mà.

- Được, mấy giờ chúng ta đi?

- Bảy rưỡi nhé, có lẽ lúc đó ông ta cũng ăn cơm xong rồi.

Sau khi ăn tối xong, Hàn Đông liền mua ít trái cây rồi cùng với Ngưu Chí Không lái xe tới khu nhà của các Ủy viên Thường vụ Tỉnh ủy.

Đồng chí cảnh vệ ôm súng đứng trước cổng, yêu cầu gọi điện thoại xác nhận lại tỉ mỉ xem xét kỹ lưỡng chứng minh thư của Hàn Đông và Ngưu Chí Không rồi mới cho vào.

Phạm Đồng Huy ở khu số 5, hai anh em dừng xe trước cửa khu nhà sau đó đi lên lầu, từ tốn bấm chuông.

Người mở cửa là vợ của Phạm Đồng Huy, trên gương mặt nở nụ cười hiền lành.

Chẳng ai bảo ai mà cả Hàn Đông và Ngưu Chí Không đều chào bà là thím Lưu.

Vào tới phòng khách đã nhìn thấy Phạm Đồng Huy đang ngồi đó xem thời sự Tứ Xuyên.

Tin tức thời sự của Đài truyền hình Trung ương là từ bảy giờ đến bảy giờ ba mươi, tin tức thời sự trong mỗi tỉnh thường bắt đầu lúc bảy rưỡi. Tuy nhiên vẫn có một số tỉnh vì yêu cầu khác nhau mà sắp xếp phát trước lúc bảy giờ.

- Chào Phó chủ tịch, tôi là Hàn Đông đã làm phiền giờ nghỉ ngơi của Phó chủ tịch.

Hàn Đông khách sáo.

Phạm Đồng Huy gật đầu, mỉm cười nói:

- Ừm, ngồi xuống đi, đợi tôi xem xong thời sự đã.

Hàn Đông và Ngưu Chí Không cùng ngồi một bên, đúng lúc đó thì người giúp việc mang trà lại.

Mười phút sau, chương trình thời sự cuối cùng cũng đã kết thúc, Phạm Đồng Huy đứng lên.

Hàn Đông cũng bật dậy theo ông.

Phạm Đồng Huy cười nói:

- Đồng chí Hàn Đông, từ lâu tôi đã nghe tin anh là Phó chủ tịch huyện trẻ tuổi nhất tỉnh này, ừm, cậu rất cừ, hôm nay rất vui vì được đón tiếp cậu ở đây.

Hàn Đông mỉm cười, khiêm tốn:

- Phó chủ tịch quá khen, đó chỉ là chút thành tích nhỏ gắn chặt với sự ủng hộ mạnh mẽ của các lãnh đạo.

Phạm Đồng Huy gật đầu, sau đó ngồi xuống trước bàn trà nói với Hàn Đông:

- Hàn Đông, anh cũng ngồi xuống đi đây là nhà đừng câu lệ quá.



Sau khi ngồi xuống ghế hỏi qua về tình hình công tác tại huyện Phú Nghĩa, sau khi nghe Hàn Đông nói chuẩn bị xây dựng theo ý tưởng của Tân Giang Lộ, ông gật đầu tán thưởng :

- Hay, ý tưởng này quả là không tồi với sự phát triển kinh tế của huyện sau này, sự tình tài chính xử lý không được, nên mở rộng ý nghĩ, tìm kiếm bước ngoặt chuyển tiếp

Hàn Đông tiện thể đề xuất luôn vấn đề giải quyết công ăn việc làm:

- Phó chủ tịch, Phú Nghĩa là một huyện lớn rất nghèo khổ, lạc hậu. Sức lao động là cực kỳ lớn nên tôi dự định làm một chương trình giải quyết công ăn việc làm cho người lao động, một là có thể nâng cao thu nhập cho người dân, hai là nâng cao chút đời sống cho dân, số vốn xoay vòng nên đối với sự phát triển kinh tế của Phú Nghĩa cũng có lợi. Nhưng vấn đề đặt ra sức lao động dồi dào này, phần lớn đều là nông dân nên thiếu kỹ năng cơ bản, do đó, muốn họ có công ăn việc làm và làm được thì nhất định phải được đào tạo bồi dưỡng, đồng thời còn phải làm tốt công tác trước khi vào nghề và sau khi vào nghề, bởi vậy tài chính đổ vào khá là lớn, ở huyện chỉ sợ không đủ sức

Phạm Đồng Huy qua Ngưu Chí Không mà sớm biết vì sao Hàn Đông tới đây nên đã điềm tĩnh nói:

- Chuyện anh nêu ra không chỉ có vai trò mấu chốt đối với sự phát triển của Phú Nghĩa, mà cũng là vẫn đề nan giải của toàn tỉnh Tây Xuyên. Tây Xuyên là tỉnh lớn nhất lại đông dân nhất toàn quốc mà phần lớn lại là nông dân. Người trong độ tuổi lao động thì có tới vài chục triệu nên vấn đề giải quyết công ăn việc làm cho họ trong tỉnh nào giờ cũng vô cùng coi trọng, giờ thuận theo kinh tế các tỉnh miền Đông phát triển sẽ kéo theo một loạt các kế hoạch để tạo điều kiện cho một lực lượng lao động trong tỉnh tới đó tìm công ăn việc làm. Huyện Phú Nghĩa có thể có thực hiện được điều này thì chẳng phải rất tốt đó sao, ừm,các anh mau chóng bắt tay vào vạch kế hoạch đi, tỉnh sẽ xem xét phê duyệt hạng mục chi phí, có thể làm căn cứ mẫu về xuất khẩu lao động cho toàn tỉnh

- Cảm ơn sự chỉ đạo của Phó chủ tịch, tôi sẽ mau chóng hoàn thiện kế hoạch này.

Hàn Đông như mở cờ trong bụng, nếu có được sự trợ giúp đắc lực của tỉnh thì việc này xem ra sẽ không còn mấy trở ngại nữa.

- Lão Hàn bên nhà có khỏe không?

Nói chuyện một hồi, Phạm Đồng Huy đột nhiên hỏi về tình hình của ông cụ.




TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv