Hơn bảy giờ, Hàn Đông rời khỏi giường. Hắn chạy vội vào tắm rửa. Cảm thấy tinh thần thoải mái, hắn ra mở cửa công ban.
Hàn Đông đã quyết định, đến trưa, hắn sẽ trở về nói hết mọi chuyện của mình cho Kiều San San biết.
Nếu cô đã cảm thấy nghi ngờ, tốt nhất là nói hết với cô. Như vậy cô cũng có thể chuẩn bị tâm lý trước mới phải.
Còn chuyện từ nay về sau, mình và Kiều San San cùng nhau đối mặt là được.
Hạnh phúc của mình, chung quy là phải do mình đi tranh thủ mới được.
Tới văn phòng, bên trong đã được quét dọn sạch sẽ. Bàn, ghế đều sáng bóng. Thậm chí, nền nhà cũng bị được lau sạch bong.
Hàn Đông không khỏi mỉm cười. Xem ra mọi người trong Văn phòng Ủy ban nhân dân lo lắng mình sẽ gây phiền toái cho bọn họ.
Nhớ ngày đó, khi mình viết kiểm điểm ở Văn phòng Ủy ban nhân dân, những người đó xem mình như ôn thần, ngay cả nói chuyện cũng không muốn nói với mình.
Đi vào bên trong nhìn một chút, văn kiện linh tinh gì đó trên bàn, cũng chưa có dấu vết động quá. Xem ra người quét dọn khá hiểu quy củ.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Lư Kim Nguyên e dè nói:
- Phó chủ tịch Hàn.
- Tiến vào.
Hàn Đông lớn tiếng nói.
Xem ra, quả thật cần sớm bố trí một thư ký mới được, bằng không một văn phòng lớn như vậy, trong thời gian mình làm việc, bên ngoài có người muốn vào cũng không tiện.
Lư Kim Nguyên đi vào đến, lưng thoáng cúi xuống. Trong tay ông ta cầm một chồng tư liệu, nói:
- Phó chủ tịch Hàn. Căn cứ vào chỉ thị của anh, tôi đã chọn ra ứng cử viên thư ký và lái xe. Đây là tư liệu về bọn họ. Anh xem trước một chút.
Hàn Đông nhận chồng tài liệu trong tay ông ta. Tổng cộng có bốn phần. Hai phần phía trên là tài liệu về người được đề cử làm thư ký. Hai phần sau là người được đề cử làm lái xe.
Xem ra ứng cử viên phù hợp với yêu cầu cũng không phải quá nhiều.
Hai người được đề cử làm thư ký, người thứ nhất tên là Mạc Huy Ngạn, ba mươi tuổi, người thị trấn Thành Quan, từng làm vài năm ở văn nghệ quân đội, làm tuyên truyền văn công bên quân đội, đã chuyển ngành được ba năm.
Người thứ hai được đề cử tên là Tả Nhất Sơn, hai mươi sáu tuổi, người Cầu Gỗ, tốt nghiệp hệ tiếng Trung đại học Tây Xuyên. Vẫn luôn làm công tác văn thư tại Văn phòng Ủy ban nhân dân.
Về phần lái xe, hai người có sự chênh lệch khá lớn về tuổi tác. Trong đó, một người hơn bốn mươi tuổi. Một người mới hai mươi ba tuổi, mới từ bên bộ đội chuyển ngành về.
Hàn Đông suy nghĩ một chút, thấy trước hết cứ gặp người được đề cử làm thư ký rồi sẽ nói sau.
- Ừ, anh gọi Tả Nhất Sơn tới đi.
- Được, anh chờ một chút.
Lư Kim Nguyên nói xong, nhẹ nhàng lui ra.
Giờ phút này, nhân viên công tác bên trong Văn phòng Ủy ban nhân dân, có người đang bận vội, có người thì tụ tập nói chuyện phiếm với nhau.
Tả Nhất Sơn ngồi ở trước bàn công tác, cúi đầu viết gì đó.
Lư Kim Nguyên vừa xuất hiện ở cửa, lập tức tất cả mọi người làm ra vẻ bận rộn, ánh mắt lại không ngừng nhìn Lư Kim Nguyên.
Đặc biệt là mấy nhân viên trẻ tuổi trong phòng, nóng lòng vểnh tai nghe xem Lư Kim Nguyên chuẩn bị gọi ai.
Tất cả mọi người đều biết, Lư Kim Nguyên đang tìm người cho Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện Hàn Đông mới nhậm chức.
.
Đối với vị lãnh đạo Huyện ủy quá mức trẻ tuổi này, trong lòng mọi người đều vô cùng tò mò, đồng thời cũng vô cùng ảo tưởng.
Nếu được Hàn Đông coi trọng, có thể trở thành thư ký của hắn, tiền đồ tương lai khẳng định sẽ không tồi.
Dù sao, hắn mới hơn hai mươi một chút đã làm tới Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện. Con đường về sau còn rất dài.
Không chỉ có nhân viên công tác trẻ tuổi tràn ngập chờ mong, ngay cả những người lớn tuổi hơn một chút, cũng mơ hồ có một chút chờ mong như vậy. Có lẽ Phó chủ tịch Hàn muốn tìm một thư ký chín chắn điềm đạm, kinh nghiệm công tác phong phú thì sao.
So với sự kích động và chờ mong của mọi người, Tả Nhất Sơn vẫn là người bình tĩnh nhất.
Bởi vì anh ta biết, cơ hội của mình cũng không lớn. Anh ta đoán Lư Kim Nguyên sẽ không báo tên mình lên.
Cho nên, anh ta vẫn cúi đầu trước bàn làm việc, vẽ gì đó trên vở.
Lư Kim Nguyên đứng ở cửa nhìn xung quanh một vòng, quan sát thần thái của mọi người. Trong lòng ông ta cười thầm. Đám người kia thấy thế cục Huyện ủy hiện tại xuất hiện biến hóa, đều động tâm sao?
- Tả Nhất Sơn, đi theo tôi một chút.
Mọi người vừa nghe, tất cả đều có phần sửng sốt. Tất cả ánh mắt quay sang góc bên trái, chỉ thấy người ngồi phía bên trái đang kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Tả Nhất Sơn nghĩ tai mình đi công tác, thấy ánh mắt mọi người đều nhìn về phía mình, lập tức hiểu ra, quả thật Lư Kim Nguyên đang gọi mình.
Trong lòng chợt có một cảm giác mừng như điên. Chẳng lẽ Phó chủ tịch Hàn lựa chọn mình sao?
Tuy nhiên, rất nhanh Tả Nhất Sơn liền ra lệnh cho mình bình tĩnh lại. Hiện tại tất cả còn chưa có kết luận. Mình không thể kích động quá sớm.
Lúc này Lư Kim Nguyên lại nói:
- Tả Nhất Sơn, nhanh lên!
- Được, Chủ nhiệm Lư.
Tả Nhất Sơn cầm lấy bút và sổ ghi chép ở trước mặt, đứng lên, nhanh chóng đi ra ngoài.
Tới ngoài cửa, Lư Kim Nguyên nói:
- Nhất Sơn à, lần này tôi trọng điểm đề cử cậu làm thư ký cho Phó chủ tịch huyện Hàn. Cậu cũng đừng làm cho tôi thất vọng.
Tả Nhất Sơn thầm cảm thấy khinh thường. Lư Kim Nguyên quan tâm tới mình như vậy từ khi nào chứ?
Tuy nhiên, anh ta ở Văn phòng Ủy ban nhân dân bị họ ghẻ lạnh cũng đã vài năm, khiến tính tình bướng bỉnh không chịu thuần phục của anh ta được mài rũa, cứng cỏi dần lên.
Không thể lăn lộn được tốt, người nào cũng coi thường.
Thậm chí, ngay cả bạn gái cũng đã rời khỏi anh.
Cho nên, chỉ cần có cơ hội, nhất định phải nắm thật chặt.
Bằng không, cả đời cũng chỉ có thể bất lực như vậy.
- Cám ơn Chủ nhiệm Lư, tôi biết phải làm thế nào.
Giọng điệu Tả Nhất Sơn có chút cảm kích.
Lư Kim Nguyên gật đầu, trong lòng thầm than, thằng nhóc này thật may mắn. Nếu không phải người phù hợp với yêu cầu của Hàn Đông thật sự quá ít, ông ta cũng sẽ không đề cử Tả Nhất Sơn đi lên.
Đi theo phía sau Lư Kim Nguyên, trong lòng Tả Nhất Sơn đã bình tĩnh trở lại, nhanh chóng suy tư về chuyện sắp tới Hàn Đông sẽ kiểm tra mình như thế nào.
Có lẽ đây chính là cơ hội để mình đổi đời, bởi vậy nhất định phải nắm chắc lấy nó.
- Vào đi.
Sau khi Lư Kim Nguyên gõ cửa. Bên trong truyền đến giọng nói của Hàn Đông.
Tả Nhất Sơn hít một hơi thật sâu, đi theo vào.
Hàn Đông đang ở xem văn kiện trên bàn. Lúc này ngẩng đầu lên, thấy Tả Nhất Sơn theo Lư Kim Nguyên đi vào. Mặt anh ta có chút khẩn trương đứng ở nơi đó, môi mím lại, trong tay dùng sức nắm chặt bút và sổ ghi chép.
Lư Kim Nguyên nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn. Đây là Tả Nhất Sơn. Anh và cậu ấy nói chuyện. Tôi đi ra ngoài trước.
Hàn Đông gật đầu, chờ sau khi Lư Kim Nguyên lui ra ngoài, mỉm cười nói:
- Tả Nhất Sơn đúng không? Đừng căng thẳng, ngồi xuống đi.
- Được, Phó chủ tịch huyện Hàn.
Tả Nhất Sơn tiến lên hai bước, thấy nước trong chén trà của Hàn Đông đặt trên bàn chỉ còn lại có nửa chén, anh ta đặt bút và sổ ghi chép ở trên ghế, sau đó cầm lấy chén trà, đi qua giúp Hàn Đông đổ thêm nước sôi, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn.
Làm xong tất cả điều này, Tả Nhất Sơn lại ngồi xuống trước mặt Hàn Đông. Rất hiển nhiên anh ta đã bình tĩnh trở lại.
Hàn Đông âm thầm gật đầu. Không ngờ Tả Nhất Sơn cũng có chút khả năng quan sát. Nhìn anh ta hai mươi sáu tuổi, lại là sinh viên giỏi tốt nghiệp hệ tiếng Trung của đại học Tây Xuyên, sao vẫn chỉ lăn lộn ở Văn phòng Ủy ban nhân dân như vậy?
Dáng vẻ Tả Nhất Sơn khá nhã nhặn, trên mũi có đeo cặp kính, chải ngôi lệch. Ánh mắt nhìn thẳng vào Hàn Đông, tràn ngập tôn kính, còn có một chút chờ mong.
Thấy Hàn Đông chỉ quan sát mình, cũng không nói gì, trong lòng Tả Nhất Sơn cảm thấy áp lực. Lúc này, anh ta cố lấy hết dũng khí nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, tôi tên là Tả Nhất Sơn. Năm nay hai mươi sáu tuổi, người Cầu Gỗ, tốt nghiệp hệ tiếng Trung đại học Tây Xuyên. Rất hy vọng có thể phục vụ anh.
Hàn Đông khẽ cười cười. Tính chủ động rất mạnh nhỉ!
- Ừ, vậy anh nói một chút. Một người như thế nào mới tính là đủ tư cách làm thư ký?
Tả Nhất Sơn đẩy kính mắt, nói:
- Tôi cho rằng một thư ký tốt, quan trọng nhất, phải học được cách đối nhân xử thế. Trong công tác cụ thể phải làm đến ba điểm sau: điểm thứ nhất, sắp xếp thời gian biểu cho lãnh đạo thật tốt; thứ hai, vì lãnh đạo xử lý một lượng lớn việc vặt; thứ ba, nói ít làm nhiều.
Hàn Đông càng cảm thấy hứng thú, hỏi:
- Vậy anh nói rõ một chút, thư ký nên học cách đối nhân xử thế như thế nào?
Tả Nhất Sơn nói:
- Bởi vì thư ký là phục vụ lãnh đạo, vô hình trung, liền có một chút quyền lực ngầm. Cho nên, thân là thư ký phải học được không động tâm tư loạn, không nói chuyện loạn, không thò tay loạn.
- Tốt, thật ra tôi khá đồng ý với ba cái "không loạn” này của anh.
Trong lòng Hàn Đông thầm có chủ ý chuẩn bị tuyển dụng Tả Nhất Sơn.
- Vậy anh có thể nói một chút hay không, vì sao anh vẫn luôn luôn ở Văn phòng Ủy ban nhân dân làm một nhân viên công tác bình thường? Tôi thấy trong tài liệu nói rõ anh là sinh viên giỏi của đại học Tây Xuyên mà.
Trên mặt Tả Nhất Sơn có chút xấu hổ. Anh ta lập tức hít một hơi, thản nhiên nói:
- Điều chủ yếu là vì lúc trước, khi tôi vừa tham gia công tác, nói chuyện và làm việc không đủ thành thục, không chú ý tới phương thức làm việc, khiến một vài lãnh đạo không được hài lòng.
Tả Nhất Sơn đã đắc tội với lãnh đạo nào đó, cho nên vẫn ăn không ngồi chờ. Tuy nhiên nhìn bộ dạng hiện tại của anh ta, hẳn có thể hiểu được.
- Ừ, tốt lắm, Cứ như vậy đi, anh bảo Chủ nhiệm Lư đến đây một chút.
Nghe ra Hàn Đông từ chối cho ý kiến, trong nháy mắt Tả Nhất Sơn có chút thất vọng. Tuy nhiên, anh ta vẫn có thể khống chế cảm xúc rất tốt, đứng lên, xoay người cúi đầu chào Hàn Đông, khẽ nói nói:
- Cám ơn Phó chủ tịch huyện Hàn. Tạm biệt.
- Tạm biệt.
Hàn Đông mỉm cười nói.
Tâm tình Tả Nhất Sơn có chút nặng nề, đi ra ngoài. Không biết Hàn Đông thấy mình thế nào. Chẳng lẽ mình nói sai điểm nào rồi sao?
Lư Kim Nguyên nhìn anh ta đi ra, tiến lên hỏi:
- Nhất Sơn, tình hình thế nào?
Tả Nhất Sơn không trả lời ông ta, nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn mời anh vào.
Lư Kim Nguyên gõ cửa đi vào, hỏi:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, anh có gì phân phó?
Hàn Đông nói:
- Tạm thời quyết định Tả Nhất Sơn làm thư ký đi. Anh nói rõ một chút, để anh ấy mau chóng đi làm lại. Còn nữa, anh gọi lái xe tên Lý Thiếu Vũ tới.
- Được, tôi đi làm ngay.
Lư Kim Nguyên gật đầu nói, nghĩ thầm Tả Nhất Sơn thật may mắn, không ngờ được Hàn Đông coi trọng như vậy. Xem ra sau này phải tốt với cậu ta một chút, bằng không cậu ta nhiều lời ở trước mặt Hàn Đông sẽ phiền phức to.
Tới văn phòng, Lư Kim Nguyên kinh ngạc nhìn Tả Nhất Sơn vẫn ngồi trong góc, nói:
- Tả Nhất Sơn, đi theo tôi một chút.
Tả Nhất Sơn đứng phắt dậy, trên mặt càng lúc càng đỏ. Lúc này, Lư Kim Nguyên gọi mình, vậy nghĩa là Phó chủ tịch huyện Hàn đã quyết định là mình.
Đi theo Lư Kim Nguyên tới văn phòng của ông ta. Tả Trong lòng Nhất Sơn còn đang kích động, tim đập thình thịch.
Lư Kim Nguyên bảo Tả Nhất Sơn ngồi xuống, sau đó gọi điện thoại cho phòng lái xe, yêu cầu Lý Thiếu Vũ đi lên. Ngay lập tức, vẻ mặt ông ta rất ôn hoà nhìn Tả Nhất Sơn nói:
- Nhất Sơn à, Phó chủ tịch huyện Hàn đã quyết định cậu sẽ làm thư ký. Hiện tại có một số việc tôi muốn nói rõ một chút.
Nghe Lư Kim Nguyên nói rõ những việc cần chú ý liên quan đến hạng mục công việc, trong lòng Tả Nhất Sơn dần dần bình tĩnh trở lại.
Cơ hội đã đến. Sau này phải cố gắng, nhất định phải làm cho Phó chủ tịch Hàn hài lòng. Chỉ có như vậy mới có thể vượt hơn hẳn mọi người.
Lúc này, một người thanh niên, tóc húi cua gõ cửa bước vào. Anh ta chính là Lý Thiếu Vũ.
Vì thế Lư Kim Nguyên bảo Tả Nhất Sơn chờ một chút. Ông ta dẫn Lý Thiếu Vũ đi tới Văn phòng Hàn Đông trước.
Tả Nhất Sơn ngồi một mình ở Văn phòng Lư Kim Nguyên, hai tay nắm chặt.
Mất đi tất cả, mình sẽ từ từ tìm lại.
Rất nhanh, Lư Kim Nguyên đã đi theo Lý Thiếu Vũ trở lại. Trên gương mặt ngăm đen của Lý Thiếu Vũ, có vẻ vô cùng kích động. Hẳn anh ta cũng được Phó chủ tịch huyện Hàn nhìn trúng.
Lư Kim Nguyên nói rõ với Lý Thiếu Vũ một hồi, để anh ta đi xuống lầu. Sau đó, ông ta tìm ra một sổ ghi chép, đưa cho Tả Nhất Sơn nói:
- Đây là ghi chép của Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện lãnh đạo. Còn có điện thoại để liên hệ với các nghành. Đây là số điện thoại riêng, cậu nên bảo quản cho tốt, bằng không đến lúc đó phải chịu trách nhiệm.
Tả Nhất Sơn đưa hai tay lên nhận, nói:
- Cám ơn Chủ nhiệm Lư, tôi sẽ bảo quản tốt.
Cái này chính là tượng trưng cho công việc thư ký.
Lư Kim Nguyên gật đầu, lập tức lại nói rõ thêm một vài vấn đề, giao chìa khóa văn phòng Hàn Đông cho anh ta, lại bảo anh ta đi gặp Hàn Đông.
Tả Nhất Sơn cất danh sách số điện thoại liên lạc, đi đến cửa văn phòng Hàn Đông, thầm hít một hơi thật sâu, sau đó nhẹ nhàng gõ vài cái lên cửa.
Thấy Tả Nhất Sơn bình tĩnh đi vào, trong lòng Hàn Đông thầm than, xem ra người này đã bị ghẻ lạnh vài năm, quả thật có chút tiến bộ. Hắn mỉm cười hỏi:
- Chủ nhiệm Lư đã nói rõ với anh rồi chứ?
- Đúng vậy, cám ơn Phó chủ tịch huyện Hàn, tôi sẽ toàn tâm toàn ý làm tốt công tác của mình.
Tả Nhất Sơn cúi người nói.
Hàn Đông gật đầu, nói:
- Ừ, tôi cũng không nói nhiều nữa. Anh nhớ kỹ những lời anh đã nói hôm nay là được.
- Tôi sẽ nhớ kỹ.
Tả Nhất Sơn kiên định nói.
Thấy Hàn Đông lại cúi đầu xem văn kiện. Anh ta nhẹ nhàng lui ra ngoài. Nhìn bên gian ngoài một chút, anh ta ngồi xuống ghế đối diện với cánh cửa, cầm lấy bút, sổ ghi chép nhanh chóng viết mấy chữ lên trên.
Lúc này Thẩm Tòng Phi từ bên ngoài đi tới. Tả Nhất Sơn khẩn trương đứng lên nói:
- Chủ tịch huyện Thẩm, chào anh.
Thẩm Tòng Phi cũng biết người thanh niên này, mỉm cười nói:
- Nhất Sơn a, Phó chủ tịch huyện Hàn có rảnh không?
Hàn Đông nghe được giọng nói của Thẩm Tòng Phi, liền đi ra đón, nói:
- Phó Chủ tịch huyện Thẩm đến sao? mau mời vào.
Thẩm Tòng Phi thấy Hàn Đông ra cửa đón, càng yên tâm hơn. Quả nhiên không thể khinh thường người thanh niên này. Cho dù đã ngồi xuống vị trí Phó chủ tịch thường trực huyện, vẫn khiêm tốn như vậy. Vậy việc hợp tác sau nay cũng sẽ thoải mái hơn một chút.
Hàn Đông mời Thẩm Tòng Phi tới sa lông ở khu vực tiếp khách, lấy ra bao thuốc Trung Hoa mời anh ta.
Thẩm Tòng Phi cười nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn hút thuốc ngon à!
Hàn Đông nói:
- Tôi quen hút loại nhẹ một chút. Đúng lúc trong nhà mới gửi cho chút tiền, nên xa xỉ một chút.
Tả Nhất Sơn bưng trà tiến vào, nhẹ nhàng đặt ở trước mặt Thẩm Tòng Phi.
Hàn Đông nhìn anh ta nói:
- Nhất Sơn, anh đi xuống dưới lầu lấy túi nhựa trong xe lên đây.
- Vâng, Phó chủ tịch huyện Hàn.
Tả Nhất Sơn khẽ đáp, lui ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Thẩm Tòng Phi làm công tác giao nhận. Trên thực tế anh ta cũng không có quyền thay mặt Phó chủ tịch thường trực huyện. Thật ra cũng không có gì cần giao nhận.
Chỉ là nói lại những chuyện quan trọng trong khoảng thời gian này cho hắn biết mà thôi.
Về việc này, Hàn Đông xem văn kiện liên quan, cũng đủ để có thể hiểu được.
Tuy rằng chỉ là hình thức, nhưng lại chắc chắn phải làm.
Hơn nữa, trong một vài vấn đề, Hàn Đông cũng muốn trao đổi với Thẩm Tòng Phi một chút về quan điểm chính trị của mình.
Hai người nói chuyện gần một giờ, Thẩm Tòng Phi mới đứng lên, nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, thôi tôi không quấy rầy anh làm việc nữa.
Hàn Đông cũng đứng lên, tiến Thẩm Tòng Phi ra đến cửa. Hắn nhận lấy túi nhựa do Tả Nhất Sơn đưa lại. Hắn lấy từ bên trong ra hai tút thuốc lá Trung Hoa, đưa cho anh ta nói:
- Phó chủ tịch huyện Thẩm, cám ơn gói trè ngon của anh. Đây là hai tút thuốc lá. Tôi tặng cho anh, cũng là có qua có lại mới toại lòng nhau thôi.
Thẩm Tòng Phi cười ha hả, cũng không nhiều lời, tiếp nhận, nói:
- Nhưng nếu vậy thì tôi chiếm tiện nghi lớn rồi.
Tiễn chân Thẩm Tòng Phi đi rồi, Hàn Đông quay sang nói với Tả Nhất Sơn:
- Anh bố trí thời gian biểu đi. Chiều hôm nay sẽ bắt đầu. Anh bố trí thời gian trong khoảng một tuần, lần lượt xuống các ban một lần.
- Được, Phó chủ tịch huyện Hàn.
Tả Nhất Sơn gật đầu nói.
Rất nhanh, Tả Nhất Sơn đã nghiên cứu xong thời gian biểu. Anh ta gõ cửa tiến vào, đưa sổ ghi chép cho Hàn Đông.
Hàn Đông vừa nhìn, chữ anh ta cũng không tệ. Đầu tiên chính là Ủy ban Kế hoạch huyện, sau đó là cục Công an, cục Việc làm, cục Đất đai, cục Giao thông, cục An ninh xã hội, cục Quản lý dân sự, cục Tư Pháp, cục Thông tin đối ngoại. Còn các cục khác như cục Bảo Mật, Văn phòng biên chế, Văn phòng thông tin Chính phủ, Văn phòng Du lịch, Văn phòng Ngoại kiều, Văn phòng Dân tộc tôn giáo, Văn phòng tiếp đón thì được sắp xếp phía dưới. Hơn nữa, ghi chú rõ ràng, khoảng cách thời gian tương đối hợp lý.
Gật đầu, Hàn Đông nói:
- Được, vậy cứ theo cái này đi. Không cần gọi điện thoại thông báo với bên đó trước. Một giờ bốn mươi chiều, các anh đến dưới cục Lương thực số hai đón tôi là được.
Đáng lẽ ra, thân là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện, chế độ nhà ở dành cho Hàn Đông cũng sẽ tăng theo. Lư Kim Nguyên cũng đã đặc biệt nhắc tới vấn đề này.
Tuy nhiên Hàn Đông từ chối, nói ở ký túc xá cục Lương thực đã quen rồi, cứ ở đó cũng được.
Trên thực tế, chủ yếu là vì Hàn Đông không muốn xa Kiều San San. Nếu chuyển đến bên trong trụ sở Huyện ủy, về sau sẽ không tiện lui tới với Kiều San San.
Chờ sau khi quan hệ giữa mình và Kiều San San ổn định, lo lắng đến chỗ ở sau cũng không muộn.
Đối với yêu cầu của Hàn Đông, Lư Kim Nguyên cũng không có cách nào, cũng chỉ có thể bảo Hàn Đông có yêu cầu gì về phương tiện nhà ở, có thể đề xuất với anh ta bất cứ lúc nào.
Chỉ tuyển chọn thư ký, lái xe, sau đó giao lưu với Thẩm Tòng Phi một lát, thời gian đã qua gần hết một buổi sáng.
Hàn Đông nhìn đồng hồ. Đã mười một giờ. Hắn liền gọi điện thoại cho Phương Trung. Sau khi biết được ông ta đang ở văn phòng, hắn liền nói sẽ lập tức qua báo cáo công tác một chút.
Khi ra khỏi văn phòng, Hàn Đông nhìn Tả Nhất Sơn nói:
- Tôi để văn kiện trên bàn, anh sửa sang lại một chút. Giúp tôi phân loại lại một lần nữa.
Tả Nhất Sơn thoáng khom lưng, hai tay đặt ở hai bên sườn nói:
- Được, Phó chủ tịch huyện Hàn.
Hàn Đông tới văn phòng Phương Trung, chủ yếu là báo cáo một chút về ý định của mình.
Cho dù mình và ông ta không đi cùng một đường, nhưng trên công tác vẫn phải cho ông ta chút mặt mũi.
Bằng không, người khác biết sẽ nói anh không biết cách làm người.