Hiện giờ Phạm Đồng Huy đã là thường vụ tỉnh ủy, Phó chủ tịch thường trực tỉnh, sau khi Lăng Tụ Giai rơi đài, trung ương cũng chưa tiến hành điều chỉnh gì đối với nhân sự của tỉnh Tây Xuyên, trên cơ bản là tiến hành chỉnh hợp bên trong Tỉnh ủy Tây Xuyên mà thôi.
Ngưu Chí Không sau khi biết ý Hàn Đông, cười nói:
- Vấn đề này cũng khó mà nói, anh Đông, có chuyện này tôi rất muốn biết, chuyện của người kia rốt cuộc có liên quan tới anh không?
Chuyện anh ta nói đương nhiên chính là chuyện Phó chủ tịch thường trực tỉnh tiền nhiệm Lăng Tụ Giai rơi đài
- Ha ha…
Hàn Đông mỉm cười, lập tức nói:
- Nói sao ta, nói có thì có, nói không thì không
Ngưu Chí Không nếu đã hỏi thế, như vậy anh ta hẳn là có điều hoài nghi rồi, Hàn Đông tuy rằng phải khiêm tốn làm người, nhưng để lộ một chút cũng là có lợi
- Tôi hiểu rồi
Ngưu Chí Không gật gật đầu, dù lời của hắn nói rất ba phải cái nào cũng được, nhưng hắn không có phủ nhận, như vậy chính là xác nhận, vừa nghĩ tới Hàn Đông quả nhiên chính là người kế nghiệp của lão Hàn, Ngưu Chí Không trong lòng một trận kích động, khó trách đến Lữ Nam Phương cũng đối đãi với hắn khách khí như vậy.
Lúc này Ngưu Chí Không thoạt nhìn bên ngoài tuy rằng rất bình tĩnh, nhưng nội tâm bên trong, lại dường như có vô vàn ngọn sóng đang quay cuồng. Cái tên mặt mang nụ cười mỉm trước mặt này, mới thật sự là Thái tử Đảng, giống tên con ông cháu cha như Lăng Tĩnh Nhiên, xách giày cho người ta cũng không xứng nữa là, đúng là so với thói kiêu ngạo của Lăng Tĩnh Nhiên, Hàn Đông đúng là khiêm tốn hơn rất nhiều, hơn nữa làm toàn việc lớn. Ở trên nhật báo Hoa Hạ đăng bài cổ động cải cách mở cửa, thi hành chính vụ công khai, những việc này không phải người bình thường có thể làm được đâu
Vừa nghĩ tới chính mình đã cùng Hàn Đông thành lập được mối quan hệ không tồi, trong lòng Ngưu Chí Không liền cảm thấy vô cùng may mắn, đồng thời mang đầy cảm kích đối với Lữ Nam Phương, Lữ Nam Phương có thể giới thiệu Hàn Đông cho mình, đây là sự tín nhiệm lớn nhất đối với mình
Hàn Đông mỉm cười nhìn Ngưu Chí Không, với sự thông minh của anh ta, hẳn là đã sớm có hoài nghi đối với đúng thân phận của mình, hiện tại có được sự xác nhận của mình, nói vậy hợp tác về sau sẽ càng phát triển vui vẻ hơn
Sở dĩ không phủ nhận thân phận của mình, Hàn Đông là cảm thấy thông qua trong khoảng thời gian tiếp xúc này, Ngưu Chí Không quả thật là một người không tồi, bất kể là ở mặt kinh doanh mà nói, hay đơn thuần là từ góc độ kết giao bằng hữu mà nói, Ngưu Chí Không này xem như là một đối tượng không tồi. Phỏng chừng anh ta cũng sẽ không đem thân phận của mình tùy ý lan truyền ra ngoài.
- Ừ, tôi gọi điện thoại cho Chủ tịch tỉnh Phạm nói một tiếng, có thành hay không tôi không dám đảm bảo đâu nha
Ngưu Chí Không nói, lấy điện thoại di động ra, lập tức đi qua một bên gọi điện thoại.
Đặng Học Vinh và Phạm Văn Phương ở một bên, lúc này trong lòng đầy nghi hoặc, không biết vừa rồi Hàn Đông và Ngưu Chí Không nói cái gì, xem ra Ngưu Chí Không dường như có chút kích động, dù anh ta che dấu rất khá, nhưng Đặng Học Vinh và Phạm Văn Phương đều nhìn ra được. Tuy nhiên đối với việc Hàn Đông có thể thông qua Ngưu Chí Không mời Phó chủ tịch tỉnh Phạm chào hỏi, trong lòng hai người vẫn là khá kích động, nói không chừng lần này dưới cố gắng của chủ nhiệm Hàn, khu công nghiệp Thần Quang thật sự có thể đem căn cứ số 1 kéo qua đây
Ngưu Chí Không rất nhanh liền nói chuyện điện thoại xong, trở lại ngồi xuống cười nói:
- Tôi vừa rồi cùng Chủ tịch tỉnh Phạm nói qua chuyện này, ông ta nói đến lúc đó sẽ chú ý chuyện này.
- Cảm ơn nhé
Hàn Đông giơ chén trà cùng anh ta cụng ly nói, dù Phạm Đồng Huy chưa đáp ứng gì cả, nhưng ông ta nếu đã đáp ứng chú ý việc này, nói vậy cũng sẽ không tùy ý nói cho có mà thôi
Ngưu Chí Không cười nói:
- Một chút việc nhỏ mà thôi, anh Đông, hay là tối nay gọi Nam Phương ra ngồi cùng được không?
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Chắc là không được, chúng tôi phải trở về tiến thêm một bước chuẩn bị, đợi sau khi chuyện này kép lại, tôi mời các anh ăn cơm
- Vậy cũng được, anh Đông gọi cho tôi bất cứ lúc nào cũng được
Ngưu Chí Không biết Hàn Đông con người này, cũng không phải được mình nịnh bợ ra mặt chút là có thể kết giao liền, quan trọng nhất chính là con người thường ngày của mình, hắn nếu đã để lộ ra thân phận, cũng chỉ là một kiểu nhận định đối với mình mà thôi, về sau mình chỉ cần nắm giữ tốt tiết tấu, hoàn thiện mối quan hệ với hắn, vậy mới có thể trèo lên gốc cây đại thụ kia. Lần này là vì Lăng Tụ Giai thoáng chèn ép Hàn Đông một chút, kết quả đã trực tiếp bị ngã nhào, có thể thấy được Hàn Đông ở nhưng nhà họ Hàn là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm, về sau không chừng có thể đi đến cấp bậc nào đó
Giờ khắc này, Ngưu Chí Không đã quyết định, kinh doanh của gia tộc về sau, phải đi theo bước tiến của Hàn Đông, hắn đi đến nơi nào, thì chạy đến gia tăng đầu tư, khẳng định có thể phát triển nhanh hơn nữa
…
Buổi tối, Hàn đông, Đặng Học Vinh và Phạm Văn Phương cùng Xa Công ăn cơm, trước đó Hàn Đông đã nói trước với Phạm Văn Phương, bởi vậy trên bàn cơm Phạm Văn Phương liền phụ trách làm sinh động không khí đồng thời tìm hiểu tin tức. Một bữa cơm, Hàn Đông liền có được bước đầu hiểu biết về quy mô cùng với diện tích chiếm đất đại khái các thứ của căn cứ số 1, quyết định trở về làm tốt quy hoạch nhắm đúng mục tiêu.
Xa Công cũng hiểu rõ ý tứ của Hàn Đông bọn họ, bởi vậy trong giọng nói còn nhiều lần nhắc nhở vài câu.
Vào đêm hôm đó, Hàn Đông cùng với Đặng Học Vinh và Phạm Văn Phương chạy về huyện Phú Nghĩa. Về đến nhà, cũng đã là mười giờ rưỡi
Vừa mới mở cửa ra, cửa đối diện liền mở, Kiều San San mặc bộ áo ngủ màu hồng phấn hỏi:
- Hàn Đông anh bận việc gì thế, sau tối thế mới về?
Hàn đông cười nói:
- Anh mới từ Thục Đô trở về, đợi anh tắm xong ra cùng em nói chuyện phiếm
- Ai cần anh chứ
Kiều San San thẹn thùng nói, bộ dáng bà trẻ kia, khiến Hàn Đông rung động trong lòng.
Rất nhanh đã tắm táp xong, cảm giác cũng nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều, Hàn Đông liền đến ký túc xá của Kiều San San, ngồi xuống bên cạnh cô, hít một hơi thật sâu nói:
- Thơm quá đi…
- Cái anh này!
Kiều San San tức giận nói, trên mặt hiện lên một lớp hồng, đôi chân tuyết trắng đặt ở trên sô pha, mười ngón chân sơn màu hồng phấn nhìn vô cùng xinh đẹp
Hàn Đông không kìm nổi đem chân của nàng nắm trong tay, cảm thán nói:
- Em đúng là càng ngày càng đẹp, đến chân cũng đẹp thế này…
- Có ai khen người ta như anh không chứ?
Kiều San San hờn dỗi nói, giơ tay kéo kéo áo ngủ xuống, chắc là sợ bị nhìn thấy. Trên mặt cô lại một màu hồng thoáng hiện lên, đôi lông mi cong cong khẽ chớp chớp, sóng mắt lưu động, đầy nhu tình.
Hàn Đông giơ tay vuốt ve đôi chân xinh đẹp đó trong chốc lát, nhìn Kiều San San kiều diễm như hoa, liền dựa qua, cúi đầu tiếp cận
Kiều San San thẹn thùng nhắm hai mắt lại, đôi lông mi cong cong kia càng không ngừng rung động, khi Hàn Đông hôn lên môi cô, thân thể của cô rõ ràng rõ ràng hơi run rẩy
Đây là lần thứ hai hai người hôn môi, phát sinh dưới tâm lý hai người có chuẩn bị, cái cảm giác kia, cái cảm thụ kia đúng là khác với lần đầu
Thật lâu sau, Kiều San San đột nhiên tách ra, thở gấp nói:
- Sắp thở không nổi rồi…
Hàn Đông cười ha hả nói:
- Vậy nghỉ ngơi một chút chúng ta lại tiếp tục.
Kiều San San lập tức mắc cỡ đỏ mặt nói:
- Nghĩ sao mà hay ghê…
Cô nói xong muốn đứng dậy, Hàn đông lập tức ôm lấy cô, ở bên tai cô nói:
- Ha hả, em chạy không thoát đâu
Luồng khí nóng vù vù ùa vào tai, tản ra đến trên má cô, Kiều San San cảm thấy tai mình nóng lên, cả người như nhũn ra, trên mặt ửng đỏ, dùng sức vùng vẫy nói:
- Hàn Đông, anh đứng đắn chút, em có lời cần nói vói anh
Hàn Đông từ phía sau ôm lấy cô, đầu gối lên trên vai cô, má hai người kề sát vào nhau, cười nói:
- Em nói đi, anh nghe đây
- Anh như vậy bảo sao mà nói hả?
Kiều San San hờn dỗi nói
Hàn Đông cười nói:
- Nấu không như vậy thì anh nghe không vô đâu
Kiều San San đối với Hàn Đông vô lại đã hết chỗ nói rồi, hai tay nắm lấy tay Hàn đông, nói:
- Vậy anh không được lộn xộn, tập trung nghe em nói nha
Hàn Đông gật gật đầu nói:
- Ừ, em nói đi, anh chăm chú lắng nghe
Kiều San San trầm ngâm một lát, nói:
- Hàn Đông, anh có biết vì sao ba em phản đối chúng ta ở cùng nhau không?
Hàn Đông ngẩn ra, mỉm cười nói:
- Có phải cảm thấy anh không có bối cảnh gì hay không?
Nếu Kiều San San gật đầu, Hàn Đông sẽ quyết định công khai thân phận của mình nói cho cô ấy, hắn cũng nghĩ qua, dù không muốn cảm tình của mình và Kiều San San pha tạp quá nhiều thứ khác, nhưng Kiều San San vốn không có ý tưởng gì khác, chỉ là điều Kiều Hiếu Nghĩa quá để ý đến địa vị mà thôi, mình cho dù vì Kiều San San, để cho Kiều Hiếu Nghĩa biết thân phận của mình cũng không có gì đáng ngại, đến lúc đó mặc kệ Kiều Hiếu Nghĩa không phải là được sao?
Kiều San San nhẹ nhàng mà lắc lắc đầu nói:
- Cũng không hoàn toàn như thế, nghe mẹ em nói, ba em nói là, mấy vị lãnh đạo bên trong Thành ủy không hài lòng với anh, một khi anh xảy ra sai lầm gì, bọn họ khẳng định sẽ không khách khí với anh, ba em chính là sợ em đến lúc đó đi theo anh chịu khổ. Mặt khác...
- Mặt khác, ba em còn nói Lăng Tụ Giai tuy rơi đài, nhưng quan hệ của ông ta vẫn còn đây…
Kiều San San cắn môi nói, trên mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, gặp phải người cha như vậy, cô có thể làm được gì chứ? Mặc dù hạnh phúc của chính mình phải do chính mình theo đuổi mà nắm bắt, nhưng thân là con, cũng không thể vì hạnh phúc của chính mình mà từ bỏ cả cha mẹ