Hàn Đông suy nghĩ một chút, trong chuyện này, Phương Trung, Hàn Văn Học hiển nhiên cũng chẳng có gì tốt đẹp, tìm đến bọn họ cũng chẳng có được tác dụng gì. Mà lúc này hắn lại đang bận, vậy nên chỉ có thể để Hoàng Văn Vận giải quyết việc này.
Lúc này Hoàng Văn Vận còn chưa đi làm, Hàn Đông trực tiếp gọi điện thoại về thẳng nhà Hoàng Văn Vận, người nhận điện thoại là vợ y. Hàn Đông nói tên của mình, rất nhanh Hoàng Văn Vận ở đầu dây bên kia liền hỏi:
- Hàn Đông, có chuyện gì sao?
Hàn Đông nói:
- Bí thư Hoàng, bây giờ tôi đang trên đường đi Thục Đô, chiều nay Ủy ban Kế hoạch tỉnh và Viện hóa chất Hạo Quang sẽ công bố việc thành lập chi nhánh công ty ở Tây Nam, tổng cộng sẽ xây ba cụm nhà máy sản xuất, chúng tôi chuẩn bị đi giành một vùng.
- Ừ, đây là chuyện lớn, có việc gì cần sự ủng hộ phía huyện, cậu cứ việc đề xuất.
- Việc này tạm thời còn chưa biết, nếu đến lúc đó có thể mời được chuyên gia của Viện hóa chất Hạo Quang đến khảo sát huyện Phú Nghĩa, chúng tôi sẽ báo trước cho anh. Tôi gọi điện thoại là vì vấn đề điện lực ở Khu công nghiệp Thần Quang. Công ty Điện lực liên tục ngắt điện của các công ty trong Khu công nghiệp, tuần trước tôi cũng đã liên lạc với Tổng giám đốc Trần Thế Tùng của công ty Điện lực rồi, ông ta cũng không biết là nguyên nhân gì. Tôi chỉ có thể nhò Bí thư Hoàng giải quyết việc này thôi, vấn đề điện rất quan trọng với Khu công nghiệp, nếu cứ như thế mãi, nhà đầu tư mà chúng tôi thu hút về sớm muộn cũng sẽ bỏ đi thôi.
- Việc cậu nói tôi đã biết rồi, tôi sẽ xử lý. Cậu dốc sức làm tốt việc của cậu đi.
Hoàng Văn Vận đương nhiên cũng biết tình huống của Trần Thế Tùng. Tuy nhiên, trong tình huống ảnh hưởng đến sự phát triển của huyện Phú Nghĩa, thì không thể quan tâm nổi đến việc y là người thế nào nữa.
Cúp máy, Hàn Đông thở dài một hơi, đây đều là những việc chó má. Một việc đơn giản như vậy, chỉ vì Trần Thế Tùng là em trai ruột của Trần Thế Mặc, lại phải nhờ đến Bí thư Huyện ủy đi hỏi. Có lẽ Hoàng Văn Vận cũng rất tức giận.
Hai giờ, xe liền đến bên ngoài Ủy ban Kế hoạch. Hàn Đông gọi điện thoại cho Từ Bân, nói cho y biết chuyện hắn định nói với La Khải Bản. Từ Bân cũng hiểu được ý tứ của Hàn Đông, liền nói:
- Vậy sau khi anh gặp Chủ nhiệm Mao, thì đến chỗ tôi nhé!
Sau đó khi Hàn Đông liên hệ với La Khải Bản, La Khải Bản nói:
- Anh Đông, tôi đã nói với ba tôi rồi, anh cứ lên đó tìm ba tôi là được, tôi không qua đó nữa, tối cùng nhau ăn cơm nhé.
Hàn Đông cười nói:
- Cảm ơn, buổi tối tôi không chắc có thời gian. Cậu cũng không cần phải đợi tôi, đến lúc đó tôi sẽ gọi cho cậu.
Bố La Khải Bản – La Lập Thanh là Chánh văn phòng Ủy ban Kế hoạch, khi thấy Hàn Đông trước tiên là rất nhiệt tình, mời bọn họ ngồi xuống, bảo người rót trà, sau đó nói:
- Tiểu Hàn à, các cậu ngồi xuống trước đi, tôi đi xin chỉ thị của lãnh đạo trước.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Được, cảm ơn Phó chủ nhiệm La.
Lúc này Hàn Đông mới nghĩ đến mấy người họ đến vội quá, tài liệu đề nghị chỉ chuẩn bị có một phần, như vậy thật không được. Nhưng vừa hỏi, nhân viên công tác trong văn phòng liền nhiệt tình giúp đỡ phô tô ra hai bản nữa. Điều này khiến Hàn Đông vô cùng cảm kích, trong lòng lại cảm thán có quan hệ thật tốt. Nếu không phải nhìn thấy hắn và La Lập Thanh dường như rất thân thiết, chỉ e nhân viên công tác trong văn phòng cũng sẽ không khách sáo đến như vậy.
Rất nhanh, La Lập Thanh liền quay lại, mỉm cười nói:
- Ừ, tiểu Hàn, cậu đi theo tôi, mang theo tài liệu của các cậu.
- Được, cảm ơn Chủ nhiệm La.
Hàn Đông cầm tài liệu đề nghị, đi theo La Lập Thanh đến văn phòng Chủ nhiệm.
Chủ nhiệm Mao của Ủy ban Kế hoạch tỉnh là một người trung niên nhã nhặn, mang kính mắt, bộ dạng nho nhã, bắt tay Hàn Đông, nhận lấy tài liệu mà Hàn Đông đưa, mỉm cười nói:
- Tin tức của các cậu cũng thật nhanh đấy!
Hàn Đông rùng mình. Lúc này tin tức vừa mới được công bố, chính hắn quả thật cũng hơi nhanh. Nhưng tin tức bị để lộ cũng là điều mà trong lòng mọi người đã biết rõ ràng, bởi vậy Hàn Đông cũng không lo lắng lắm, mỉm cười nói:
- Chủ nhiệm Mao, chúng tôi cũng ngẫu nhiên có được tin tức. Vì sự phát triển của nền kinh tế Phú Nghĩa, liền vội vàng chạy đến đây.
Chủ nhiệm Mao gật đầu nói:
- Vậy cậu nói đơn giản một chút những ưu thế của các cậu đi.
Hàn Đông đã sớm định liệu trước, trình bày những ưu thế của huyện Phú Nghĩa ra.
Chủ nhiệm Mao hơi mỉm cười, chờ cho Hàn Đông nói xong, đột nhiên hỏi:
- Vậy cậu cảm thấy huyện Phú Nghĩa các cậu có yếu điểm gì không?
Hàn Đông ngẩn ra, không ngờ ông lại hỏi một câu như vậy. Hắn suy nghĩ một lúc, rồi nói:
- Nói đến yếu điểm, quan trọng nhất là, ngành công nghiệp ở huyện Phú Nghĩa hiện nay khá yếu kém. Ngoài ra Phú Nghĩa không có được nhiều trường Đại học như ở Thục Đô, chắc chắn phương diện nhân tài cũng không thể so với Thục Đô.
Nói như vậy, nghe ra cũng rất sát với thực tế. Nhưng thực ra Hàn Đông cũng đã suy nghĩ rồi, huyện Phú Nghĩa không thể so được với Thục Đô là một điều rất rõ ràng, không cần hắn nói mọi người cũng biết rõ, hắn có nói cũng vô ích mà thôi.
Chủ nhiệm Mao gật đầu nói:
- Nếu các cậu đã coi trọng như vậy, vậy tại sao ở huyện lại chỉ để cậu đến mà thôi?
Ý tứ của ông rất rõ ràng, nếu huyện các cậu đã coi trọng như vậy, tại sao Chủ tịch huyện của các cậu lại không đến. Nếu không thì cũng phải là một Phó chủ tịch huyện đến chứ.
Hàn Đông hiểu được ý tứ của ông, mỉm cười nói:
- Chủ nhiệm Mao, Huyện ủy Phú Nghĩa rất coi trọng chuyện này. Trước khi tôi đi, Bí thư Huyện ủy Hoàng Văn Vận còn đích thân chỉ thị, nói Huyện ủy sẽ dốc toàn lực ủng hộ, bảo tôi có việc gì cứ trực tiếp báo cáo cho ông ấy.
Chủ nhiệm Mao đưa tay nhìn đồng hồ, mỉm cười nói:
- Ừ, tình hình của các cậu tôi đã biết rồi, tài liệu tôi sẽ xem. Cứ như thế đi.
Hàn Đông đứng lên nói:
- Cảm ơn Chủ nhiệm Mao.
Trở lại văn phòng, La Lập Thanh hỏi:
- Tiểu Hàn, tình hình thế nào?
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Tôi báo cáo tình hình cho Chủ nhiệm Mao rồi. Phó chủ nhiệm La, phiền ông rồi, chúng tôi chuẩn bị đến chỗ phòng quy hoạch một lát.
La Lập Thanh gật đầu nói:
- Được, các cậu đi đi.
Ông đích thân tiễn ba người Hàn Đông ra cửa, đứng trước cửa nói với Hàn Đông:
- Tiểu Hàn à, có thời gian thì đến nhà chơi đi, La Khải Bản thường xuyên nhắc cậu đấy.
- Vâng, có thời gian phải đến làm phiền Phó chủ nhiệm La rồi.
Hàn Đông nói.
Phòng Quy hoạch ở tầng hia, Hàn Đông dẫn theo Đặng Học Vinh và Phạm Văn Phương đến trước cửa, Từ Bân liền nhìn thấy bọn họ, đi ra đón:
- Trưởng phòng Tiếu đang gặp tổ chuyên gia, các anh chờ một lát đi.
Ba người vào phòng ngồi chờ một lát, một người béo mập bước vào, Từ Bân liền đứng lên nói với Hàn Đông:
- Người này là Kỹ sư Xa, tài liệu của các anh cứ đưa cho Kỹ sư Xa xem một chút đi.
Phạm Văn Phương vừa nghe, liền vội vàng cầm tài liệu đi qua, đợi cho ông cụ đứng thẳng lên, liền ngọt ngào nói:
- Kỹ sư Xa, chào ông!
Ông cụ nghi hoặc nhìn Phạm Văn Phương, rồi hỏi:
- Cô là…
Phạm Văn Phương nói:
- Kỹ sư Xa, tôi là Phạm Văn Phương, là nhân viên công tác của Khu công nghiệp khu Viên. Đây là tài liệu của chúng tôi, muốn mời ông xem qua, có gì không ổn mong ông chỉ bảo.
Ông cụ vừa nghe liền cười ha ha, cảm thấy cô bé này thật vui, thế là Từ Bân lại giới thiệu với mấy người Hàn Đông một chút.
- Động tác của các cậu cũng nhanh thật. Nói nhanh đi, các cậu dựa vào cái gì mà muốn phải xây dựng vùng sản xuất ở huyện Phú Nghĩa các cậu?
Hàn Đông khẽ mỉm cười, ông cụ này cũng hỏi như vậy, cũng rất dễ trả lời, lại nói lại một lần nữa những lời đã được tổng kết, nói:
- Huyện ủy chúng tôi rất coi trọng chuyện này, nhất định có thể xây dựng một môi trường tốt nhất cho việc xây dựng vùng sản xuất.
- Đúng vậy, Kỹ sư Xa, nếu ông không tin, có thể đến huyện Phú Nghĩa chúng tôi xem thử.
Phạm Văn Phương nói,
- Đậu phộng ở huyện Phú Nghĩa chúng tôi rất nổi tiếng, ông cũng có thể nhân tiện nếm thử.
Hàn Đông nghe xong liền cười khổ trong lòng, đây là cái gì với cái gì chứ? Sao lại nói đến chuyện đậu phộng của huyện Phú Nghĩa rồi.
Ai ngờ ông cụ cười nói:
- Được rồi, vậy thì đến xem thử, các cậu lúc nào có thể tiếp tôi đến khảo sát được?
Hàn Đông sửng sốt, lập tức nói:
- Bất cứ lúc nào chúng tôi cũng có thể tiếp đón Kỹ sư Xa đến khảo sát huyện Phú Nghĩa!
- Vậy các cậu chờ một lát, tôi đi nói một tiếng.
Ông cụ nói xong, quay người rời đi.
Phạm Văn Phương lúc này thè lưỡi. Vừa rồi nhắc đến chuyện đậu phộng chỉ là do nhanh mồm, ai ngờ có thể lay động được ông cụ.
Từ Bân lắc đầu nói:
- Xem ra cũng không cần tôi đi nói nữa, Kỹ sư Xa chính là Tổ trưởng tổ chuyên gia, nghe nói chính là Kỹ sư trưởng của Viện hóa chất Hạo Quang đó.
Nghe y nói vậy, Hàn Đông càng vui mừng. Chỉ cần Kỹ sư Xa này hài lòng, đến lúc đó cơ hội của huyện Phú Nghĩa là không thể thiếu được.
Rất nhanh, Kỹ sư Xa liền quay lại, mang theo một bọc nhỏ, nói:
- Vậy chúng ta đi thôi, các cậu có xe không?
Hàn Đông vội vàng nói:
- Chúng tôi lái xe đến mà.
Lập tức Hàn Đông liền quyết định để Đặng Học Vinh và Tiểu Vương ở lại tiếp tục những việc ở Thục Đô. Sau đó cùng Phạm Văn Phương cùng Kỹ sư Xa xuống lầu, lên xe, lại đi về hướng huyện Phú Nghĩa.
Phạm Văn Phương ngồi ở vị trí ghế phụ, nghiêng người, quay đầu lại giới thiệu về đất và người ở huyện Phú Nghĩa, còn có cả những món ăn ngon nữa.
Hàn Đông cảm thấy lần này sự việc thật quá kỳ lại, Kỹ sư Xa này quyết định cũng thật sự quá nhanh, vừa mới gặp mặt liền quyết định đến huyện Phú Nghĩa khảo sát. Hơn nữa không hề dẫn theo một nhân viên công tác nào, dường như quyết định cũng quá nhanh rồi.
Kỹ sư Xa cười ha ha, dường như cảm thấy rất thú vị với những giảng giải này của Phạm Văn Phương.
Vốn dĩ Hàn Đông định đưa tài liệu cho ông ta xem, nhưng thấy như vậy cũng không nhắc đến nữa.
Lúc này Kỹ sư Xa đột nhiên nói với Hàn Đông:
- Tiểu Hàn còn trẻ tuổi như vậy đã là Chủ nhiệm Khu công nghiệp, thật là tuổi trẻ tài cao.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Chủ yếu là vì sự tín nhiệm của lãnh đạo mà phải dốc hết sức làm việc. Ông Xa, khảo sát rồi, nếu có gì không tốt, mong ông chỉ ra, chúng tôi nhất định sẽ gắng sức hoàn thiện hơn.
- Ha ha, người Chủ nhiệm này, quả thực cũng rất thực tế.
Phạm Văn Thơm lúc này cười nói:
- Kỹ sư Xa, ông không biết đó thôi, Chủ nhiệm Hàn của chúng tôi cũng làm rất nhiều việc thực tế. Trước đây khi anh ấy làm Chủ tịch thị trấn ở thị trấn Triệu Hoa, đã kéo được Tập đoàn Kỳ Vọng đến đầu tư xây dựng nhà máy rượu. Sau đó khi Chủ nhiệm Hàn làm Bí thư Triệu Hoa, thực hiện công khai công việc chính quyền, còn được lên tin tức nữa.
Hàn Đông khiêm tốn nói:
- Chỉ là những công việc nên làm thôi, tiểu Phạm đừng có thổi phồng tôi lên nữa.
Kỹ sư Xa kinh ngạc nhìn Hàn Đông:
- Không ngờ cậu lại làm được nhiều việc như vậy? Thực không nhìn ra đấy, quả nhiên là giang sơn rộng lớn xuất hiện người tài, chúng tôi là nhà máy rượu mà Tập đoàn Kỳ Vọng đã xây dựng trước đó, là ở sông Long Động ở An Khê nhỉ?
Hàn Đông ngẩn người, gật đầu nói:
- Đúng vậy, Kỹ sư Xa, ông cũng biết sông Long Động ở An Khê sao?
Kỹ sư Xa mỉm cười, vẻ mặt tang thương, nói:
- Đương nhiên tôi biết rồi, mấy chục năm trước, tôi còn làm việc sinh sống ở đó. Lúc đó toàn bộ công nhân viên ở đó đều uống nước sông Long Động cả.
Hàn Đông ngẩn người, không thể ngờ được có chuyện như vậy. Kỹ sư Xa này không ngờ lại sinh sống ở An Khê trong những năm tháng khó khăn, chẳng trách nhanh như vậy lại quyết định đến Phú Nghĩa khảo sát.
Đây là một tin tức tốt, nắm được Kỹ sư Xa này, cơ hội của huyện Phú Nghĩa quả thực rất lớn.
Kỹ sư Xa nhìn bộ dạng hai mắt sáng lên của Hàn Đông, cười nói:
- Tôi nói được rồi, tôi chỉ là đến huyện Phú Nghĩa xem một chút, ăn đậu phộng, có thời gian thì đi Triệu Hoa, An Khê một chút. Việc khu sản xuất tôi không thể quyết định được.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Kỹ sư Xa, ông yên tâm, chúng tôi nhất định không đưa ra yêu cầu gì quá đáng. Nếu ông đã nói như vậy rồi, vậy tôi sẽ làm một hướng dẫn viên, dẫn đường cho ông, để ông đi thăm thôn An Khê, nhìn sự thay đổi của thị trấn Triệu Hoa. Có rất nhiều nơi có lẽ đã thay đổi rất nhiều so với thời gian ông còn sống ở đó rồi.
Lúc này, Hàn Đông liền quyết định đi thẳng đến thôn An Khê. Kỹ sư Xa nóng lòng đến huyện Phú Nghĩa như vậy, có lẽ cũng vì có tình cảm mạnh mẽ đối với chốn cũ, người xưa. Dẫn ông ta đi sớm hơn một chút cũng tốt.
Lấy di động ra, Hàn Đông gọi điện thoại cho văn phòng Bí thư Đảng ủy thị trấn Triệu Hoa Trương Trường Hà, để ông ta đặt giúp một phòng ở khu câu cá bên sông Triệu Hoa, đến lúc đó hắn phải tiếp khách. Trương Trường Hà đương nhiên đảm bảo không có vấn đề gì, cũng không hỏi Hàn Đông muốn mời ai. Thực ra Hàn Đông cũng có thể trực tiếp bảo Đặng Đạt đi làm. Chỉ là bây giờ Hàn Đông đã không còn là lãnh đạo của thị trấn Triệu Hoa nữa, trực tiếp chỉ bảo như vậy cũng không tốt, để tránh Trương Trường Hà lại có hiểu lầm gì trong lòng.
Cúp máy, Hàn Đông giải thích:
- Kỹ sư Xa, bây giờ kinh doanh giải trí nông nghiệp ở thị trấn Triệu Hoa rất phát triển, muốn ăn cá sông, nếu không đặt chỗ trước, rất có thể phải đợi rất lâu.
Kỹ sư Xa gật đầu, cảm thán:
- Xem ra thị trấn Triệu Hoa đã thay đổi rất nhiều, lúc đó làm gì có người nơi khác đến đi ăn cá sông gì đó đâu.
Tới An Khê rồi, Hàn Đông và Phạm Văn Phương cùng kỹ sư Xa đến sông Long Động xem. Ở đó bây giờ đang thi công, các công nhân làm việc rất có khí thế, nhà máy rượu cũng bắt đầu được thành hình.
Sau đó, mấy người liền đến thị trấn Triệu Hoa, trực tiếp đi vào nơi câu cá bên sông. Ông chủ Vương Bân Nhàn sớm đã chuẩn bị xong, chờ bọn Hàn Đông vừa đến, cá đã được chuẩn bị sẵn bắt đầu được bỏ vào nồi.
Ăn cơm xong, đã làm tám giờ tối rồi, mà kỹ sư Xa lại chưa muốn rời đi, đi dọc theo đường phố dài của thị trấn Triệu Hoa một chuyến. Sau đó lên xe, cảm thán nói:
- Thị trấn Triệu Hoa thay đổi thật sự quá lớn, nhưng chỉ có con phố cũ kia vẫn như xưa.
Trở lại huyện Phú Nghĩa, Hàn Đông liền sắp xếp cho kỹ sư Xa ở nhà khách Huyện ủy. Vốn dĩ lúc đầu Hàn Đông định sắp xếp cho ông ở khách sạn Long Đằng, nhưng nghĩ lại như vậy ngược lại sẽ khiến ông cụ cảm thấy phô trương lãng phí, liền lập tức thay đổi chủ ý.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, hẹn xong tám giờ ngày mai tới đón ông, Hàn Đông liền quay lại ký túc xá của cục Lương thực, để Hoắc Khải Sơn đưa Phạm Văn Phương về.
Việc Viện hóa chất Hạo Quang thành lập công ty chi nhánh ở Tây Xuyên đồng thời chuẩn bị xây dựng ba vùng sản xuất vừa mới được công bố, lập tức các thành phố thị xã đều rộn ràng hẳn. Một nguồn đầu tư lớn như vậy, bất kỳ nơi nào cũng muốn lôi kéo về. Hơn nữa mọi người đều biết đây không chỉ là việc một khoản đầu tư lớn, quan trọng hơn là, tác dụng thúc đẩy lớn của Viện nghiên cứu mới thật sự quan trọng hơn.