- Các anh không việc gì chứ?
Hàn Đông vứt bỏ côn sắt trong tay, nhìn ba người La Khải Bản hỏi.
Giờ phút này, bên cạnh hắn, tất cả mấy tên trong xe jeep chui ra đều ngã trên mặt đất, kêu la ái ối.
La Khải Bản, Quách Tiên Chu, Thôi Khánh Dương lúc này đã bị dọa thành si ngốc, ngơ ngác nhìn Hàn Đông.
Kỳ thật bọn họ cũng không biết làm thế nào, lúc trước đám người đó rất rõ ràng chính là nhằm vào Lữ Nam Phương. Người ở trên xe jeep xuống chỉ là muốn ngăn chặn bọn họ, không để cho bọn họ đến hỗ trợ hoặc là xin giúp đỡ.
Nhìn thấy bộ dạng hoảng sợ của bọn họ, Hàn Đông cười cười, mới có chừng ấy đã bị dọa đến thế sao?
Lúc này Lữ Nam Phương cũng xuống xe, đi tới nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của ba người, thổi phù một tiếng vui vẻ, nói:
- Trông ba người các anh kìa, chắc bị dọa đến mất mật rồi.
La Khải Bản lúc này miễn cưỡng cười nói:
- Anh Đông rất khủng bố à.
Quách Tiên Chu và Thôi Khánh Dương cũng đều gật đầu, dường như với bọn họ xem ra thì Hàn Đông còn đáng sợ hơn so với mấy tên cầm côn sắt, khảm đao vừa rồi.
Hàn Đông nói:
- Tôi khiến các anh lo lắng sao?
Lữ Nam Phương nhìn mấy tên côn đồ ngã trái ngã phải ở bốn phía, cười ha hả nói:
- Thực không thể tưởng tượng được, không ngờ anh Đông có thân thủ như thế này, bằng không hôm nay chúng ta có thể gặp phiền toái rồi.
Một hồi còi cảnh sát từ xa tới gần, Hàn Đông cười nói:
- Hiện giờ cũng có phiền toái rồi, không dùng cách đen tối được. Đối phương sẽ dùng cách đường hoàng. Tuy rằng vừa rồi bên đường có không ít người nhìn thấy, nhưng cảnh sát đến nhanh như vậy, rất rõ ràng vấn đề không phải đơn giản như vậy đâu.
Lữ Nam Phương bĩu môi cười nói:
- Đến thì đến, xem ai sợ ai, tôi còn muốn bọn họ bồi thường xe nữa.
Kính xe BMW đều bị đập vỡ cả, thân xe cũng bị đập cho không ít chỗ bị lõm xuống, phải tốn không ít tiền mới có thể làm lại cho đẹp được.
Hàn Đông liếc mắt nhìn Lữ Nam Phương, thấy vẻ mặt anh ta khá điềm tĩnh, xem ra là có chuẩn bị trước rồi. Vừa rồi tự mình đối phó mấy tên côn đồ này, cũng không chú ý tới anh ta đã gọi điện thoại cho người khác.
Tuy nhiên, nhìn mấy người La Khải Bản thì có vẻ rất lo lắng sợ hãi, Hàn Đông nhân tiện nói:
- Chuyện tối nay không liên quan tới ba người các anh, thừa lúc cảnh sát còn chưa tới, các anh đi trước đi.
Ba người La Khải Bản đương nhiên là muốn rời khỏi đó, thần tiên đánh nhau, để mình bị hại thì không tốt lắm. Vừa rồi coi như người ta để lại một con đường, nói cách khác có thể đã sớm bị những người đó đánh cho một trận tơi bời. Chẳng qua trong tình huống như thế này mà rời khỏi, dường như có chút không có suy nghĩ.
Lữ Nam Phương tức giận nói:
- Đi thôi, các anh ở lại đây cũng không giúp được chuyện gì, nhớ kỹ phải ghi nhớ chuyện của anh Đông ở trong lòng.
Quách Tiên Chu nói:
- Nếu như vậy, chúng tôi sẽ không ở lại đây để vướng chân vướng tay, anh Đông yên tâm, chuyện của anh chúng tôi nhất định sẽ cố hết sức.
Ba người lái ô-tô đi rồi, Hàn Đông hỏi:
- Cậu định làm như thế nào?
Lữ Nam Phương cười nói:
- Tôi cũng không biết, đợi lát nữa anh tôi đến đây nói sau.
Hàn Đông ngẩn ra:
- Anh của cậu sao?
- Đúng vậy. Anh Đông không biết à? Chúng tôi tổng cộng có ba anh chị em, tôi thứ hai, dưới còn có một em gái ở trường quân đội. Anh tôi là Lữ Trung Nguyên, bộ đội đặc chủng.
Lữ Nam Phương nhìn Hàn Đông,
- Biết anh có thân thủ lợi hại như vậy, anh tôi khẳng định rất hưng phấn, ha ha...
Hai người vừa nói, vừa quay lại xe BMW, mở cửa xe ngồi xuống. Sự tình đã lớn đến mức này, chỉ chờ cảnh sát đến đây, xem bọn họ xử lý như thế nào. Nói cách khác, chuyện thiệt thòi này Lữ Nam Phương không có khả năng cứ như vậy mà nuốt xuống.
Hàn Đông thật không nghĩ tới Lữ Nam Phương không ngờ còn có anh trai và em gái, tuy nhiên nếu anh ta có tin tưởng như vậy, khẳng định Lữ Trung Nguyên đến đây có thể dọn dẹp sự việc ở đây rồi.
Mấy chiếc xe cảnh sát gào thét chạy tới, dừng lại phía sau, cảnh sát trên xe đều nhảy xuống, vây kín từ hai phía.
Lúc này, mấy tên côn đồ đều giãy dụa đứng lên, có mấy tên nhảy thẳng xuống sông trốn đi.
Một tên râu ria gọi mấy người cảnh sát đang xông lên, nói:
- Cảnh sát, cứu tôi với. Đánh người ...
Và hai tay giơ lên, làm ra dáng vẻ bó tay chịu trói.
Cảnh sát cũng không khách khí, còng tay y lại, bắt y ngồi xổm trên mặt đất.
Mà đại bộ phận mấy tên côn đồ đều tuỳ tình hình mà chạy trốn, nhóm cảnh sát chỉ bắt được năm tên côn đồ.
Sau đó vài cảnh sát liền vây quanh Hàn Đông và Lữ Nam Phương, chiếc xe BMW chính là mục tiêu rõ ràng nhất, vừa thấy liền biết là đối tượng bọn họ muốn tìm.
- Các anh định làm gì?
Lữ Nam Phương tức giận hỏi.
Một cảnh sát nói:
- Ha ha, làm gì? Đánh nhau ẩu đả còn bảo là hợp tình hợp lý hả.
Nói xong cảnh sát liền đập côn vào Lữ Nam Phương.
Hàn Đông thấy vậy nhíu mày, vươn cánh tay chặn lại, trầm giọng nói:
- Cảnh sát là có thể đánh người bừa bãi sao?
- Phản rồi!
Mấy cảnh sát khác thấy thế, liền giơ tay móc súng ra.
Bọn họ đã nghe mệnh lệnh từ cấp trên, nhất định phải trừng trị tên đi xe BMW này cho tốt. Bởi vậy một lời không hợp liền muốn động thủ đánh người, hiện tại thấy Hàn Đông cũng dám động thủ, cho nên cảnh sát liền lấy súng ra uy hiếp.
Đúng lúc này, một hồi tiếng ô tô gầm vang truyền đến, ba chiếc xe jeep màu sắc xe quân dụng nhanh như chớp giật vọt lại đây, một chiếc dừng ngay ở trên cầu.
Từ trên xe hơn mười người bộ đội nhảy xuống, đều mặc đồng phục, trong tay ôm súng mini tự động.
Binh lính nhảy xuống xe, trong đó sáu người trấn giữ hai đầu cầu, tay cầm súng tự động, giống như lính gác canh giữ ở hai đầu cầu.
- Tiểu đội trưởng, tước vũ khí của bọn họ.
Người đàn ông có hai gạch ba sao trên vai phất tay nói.
- Vâng!
Một sĩ quan đi theo phía sau thượng tá lên tiếng, dẫn theo người xông lên phía trước. Hai ba bước liền vây quanh lấy hết súng lục và côn sắt của cảnh sát đang ở gần xe BMW.
Những cảnh sát còn lại đều bị dọa cho si ngốc. Trước những binh lính súng vác trên vai, đạn đã lên nòng trước mặt, bọn họ căn bản là không dám nhúc nhích.
Trưởng đồn công an dẫn đội tới trong lòng lo lắng không yên, nghĩ thầm rằng lần này sợ là đã động vào tổ ong vò vẽ. Xem ra lại là sự việc có liên quan đến mấy tên có chút bối cảnh. Những lúc như thế này, cảnh sát kẹp ở bên trong là buồn bực nhất, nếu làm không tốt, một Đồn trưởng như gã cũng sẽ không là gì cả.
Tuy rằng số lượng cảnh sát cũng không ít hơn so với binh lính, nhưng thấy mấy binh lính này súng vác trên vai, đạn đã lên nòng, bộ dạng như sói như hổ. Mấy cảnh sát đã sớm sợ tới mức mềm nhũn người, căn bản là không dám phản kháng.
Những binh lính vừa tước vũ khí của cảnh sát lúc này tay đều đang cầm súng tự động, ở một bên cảnh giới. Ánh mắt bọn họ sáng ngời như hổ rình mồi, dường như chỉ cần mấy cảnh sát này có động tĩnh khác thường, bọn họ liền thật sự nổ súng vậy.
- Ha ha, anh không tới muộn nhỉ.
Thượng tá cười lớn đi lên trước.
Hàn Đông và Lữ Nam Phương từ xe BMW xuống. Lữ Nam Phương gọi một tiếng "anh", lập tức nói:
- Đây là Hàn Đông, anh Đông, đây là anh trai tôi, Lữ Trung Nguyên.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Đa tạ anh Trung Nguyên đến hỗ trợ.
- Hàn Đông!
Lữ Trung Nguyên mày rậm mắt to, các đường nét trên mặt vô cùng rõ ràng, tràn đầy khí phách oai hùng,
- Tôi biết cậu!
Anh ta giơ tay ra, Hàn Đông khẩn trương giơ tay bắt tay với anh ta, cảm giác tay của anh ta đang vận lực. Khẽ mỉm cười, cũng dùng kình lực, lập tức bàn tay giống như sắt đúc vậy.
Lữ Nam Phương ở bên cạnh cười dài nhìn, dường như biết hai người bọn họ đang phân cao thấp vậy.
Lữ Trung Nguyên thầm giật mình, không thể tưởng tượng được thoạt nhìn dáng vẻ của Hàn Đông thanh tú nhã nhặn, mà kình lực ở tay rất mạnh như vậy, còn mạnh hơn những vài phần so với một lão binh như anh ta. Bản thân đã dùng tới tám phần kình lực, cảm giác vẫn giống như là bắt tay với một tảng đá vậy.
Cười ha hả, Lữ Trung Nguyên buông tay Hàn Đông ra, đồng thời giơ tay vỗ vai Hàn Đông nói:
- Không tồi à. Có thời gian thì đánh mấy chiêu xem, ha ha. Những thứ khác tôi không ham, nhưng gặp được cao thủ thì ngứa tay không kìm nổi.
Nếu anh ta đã nói rõ ràng, Hàn Đông cũng không khách khí nói:
- Được thôi, có thời gian sẽ lĩnh giáo thân thủ của anh Trung Nguyên một chút.
- Được, trước tiên đối phó sự việc ở đây đã rồi nói sau.
Lữ Trung Nguyên cười nói,
- Nam Phương, đây là chuyện gì vậy?
Lữ Nam Phương cũng không giấu diếm, nói đại khái một lần sự việc đã xảy ra, cũng chỉ ra những người này khẳng định là do Lăng Tĩnh Nhiên sai khiến.
Nghe thấy một mình Hàn Đông đã đánh ngã hơn mười tên côn đồ, ánh mắt Lữ Trung Nguyên lóe lên, càng có hứng thú với Hàn Đông. Nghĩ thầm rằng nhìn không ra người này không ngờ là giấu tài không để lộ.
- Nam Phương, chú không có việc gì hay sao lại đưa Hàn Đông đến những nơi như thế, nếu ông cụ biết không đánh gãy chân của cậu mới là lạ!
Lữ Trung Nguyên trách cứ nói.
Tuy nhiên Lữ Nam Phương cũng không sợ anh ta, cợt nhả nói:
- Anh, em còn không phải là vì giúp anh Đông sao. Hiện giờ anh ấy muốn làm kinh tế, không quen biết những người này thì sao được.
- Chú đúng là lắm lời ngụy biện!
Lữ Trung Nguyên trừng mắt nhìn anh ta, cười nói với Hàn Đông:
- Những người này xử lý như thế nào?
Hàn Đông cười nói:
- Nghe Nam Phương đi.
Mấy cảnh sát thậm chí cả mấy tên côn đồ, khẳng định đều là do Lăng Tĩnh Nhiên phái người tới vì Lữ Nam Phương, cho nên xử trí như thế nào đương nhiên phải nghe anh ta.
Lữ Nam Phương ngẫm nghĩ một chút nói:
- Mấy tên côn đồ đều đánh gãy một chân, cảnh sát thì thôi, cứ như vậy đi.
Thật ra anh ta cũng biết nặng nhẹ. Mặc dù Lữ Trung Nguyên là quân nhân, hơn nữa còn là bộ đội đặc chủng, nhưng cũng không thể quá mức quá phận với cảnh sát, bằng không gây ra phiền toái khẳng định sẽ làm ông cụ biết, vậy sẽ khó chịu rồi.
Mấy tên côn đồ thì không sao cả, bị binh lính đánh, chỉ cần không có tai nạn chết người, cứ ngang nhiên mà đánh.