Hàn Đông tất nhiên sẽ không biết tên bảo vệ ngoài cổng đang nghĩ gì, hắn yên tâm xách bọc cá đi không nhanh không chậm về căn nhà lầu phía trước. Hắn nhìn chung quanh một vòng, đây là một tòa nhà ba lầu sơn trắng, bốn phía là một vòng cây xanh.
Khi Hàn Đông đến bậc thang trước cửa ra vào, hắn định nhấn chuông cửa thì cửa mở, một người đàn ông trung niên đứng ở cửa mang trên mặt nụ cười ôn hòa, khi thấy Hàn Đông mang theo một chiếc túi thì có chút sững sốt, sau đó cười nói:
- Cậu là Hàn Đông à, vào đi.
Hàn Đông nghe âm thanh và biết đối phương là Triệu Nhạc, nàng mỉm cười nói:
- Chào chú Triệu.
Sau khi vào nhà, Triệu Nhạc nhận lấy túi trên tay Hàn Đông rồi nói:
- Sao còn mang theo quà cáp đến đây làm gì?
Hàn Đông cười nói:
- Cháu cũng không có thứ gì tốt, đây là cá sông của thị trấn Triệu Hoa, hương vị rất ngon.
Triệu Nhạc vừa nghe nói quà từ Vinh Châu mang đến thì trong lòng có đánh giá Hàn Đông cao hơn vài phần.
Thật ra dựa theo thân phận của Hàn Đông thì cho dù đến tay không thì Triệu Nhạc cũng sẽ khách khí, nhưng bây giờ Hàn Đông từ nơi xa mang theo cá sông đến, tuy không phải loại quý giá nhưng tâm ý là khó kiếm, nói cách khác thì đây chính là ý nghĩ thật tâm của Hàn Đông.
- Ha ha, cạu cũng không ngại phiền toái, đến chỗ tôi thì khách khí như vậy làm gì?
Triệu Nhạc xách túi cá vào phòng bếp, khi đi ra thì sau lưng còn có một thiếu phụ, nàng buộc tạp dề, tóc búi cao, bộ dạng cực kỳ đoan trang.
Triệu Nhạc giới thiệu:
- Đây là dì Sở của cậu, nghe nói hôm nay cậu đến, vì vậy mà đặc biệt muốn bộc lộ tài năng.
Hàn Đông chào một tiếng dì Sở, sau đó nói:
- Làm phiền dì rồi.
Dì Sở cười nói:
- Tiểu Đông đừng khách khí, đến nơi đây thì cứ coi như về nhà, mọi người cứ trò chuyện, món ăn sẽ đưa lên nhanh thôi.
Triệu Nhạc nói:
- Hàn Đông mang đến cá sông của thị trấn Triệu Hoa, em làm vài món, lát nữa nhắm rượu.
Dì Sở hờn dỗi nói:
- Coi như anh ăn ngon.
Hàn Đông khẽ mỉm cười, có thể thấy bọn họ cũng không coi mình là người ngoài, nhưng đối tượng được gia tộc bồi dưỡng trọng điểm, chắc chắn sẽ không phải là kẻ đầu đường xó chợ.
Triệu Nhạc ngồi xuống nói:
- Tiểu Đông công tác rất tốt ở Vinh Châu, công tác công khai hành chính rất được trung ương tán thành, bây giờ đã bắt đầu phổ biến khắp nước, cái này là thành tích thật sự khó lường.
Hàn Đông cười nói:
- Cũng chỉ là thử một chút mà thôi, ai ngờ lại phát sinh động tĩnh lớn như vậy.
Triệu Nhạc nở nụ cười, hắn nói:
- Cậu chỉ thử một lần mà thật sự phát sinh những chuyện khó lường, dù là kẻ nào có phần thành tích này cũng đều coi như tích lũy được tư bản chính trị cực cao, chỉ cần cậu cứ giữ vững trạng thái hiện tại, tương lai sẽ là vô hạn. Nghe nói Hàn lão thái gia rất hài lòng với cậu, cũng có kỳ vọng rất cao vào cậu.
Hàn Đông khom người nói:
- Sau này kính xin chú Triệu chỉ điểm nhiều hơn.
Triệu Nhạc mỉm cười khoát tay nói:
- Chỉ điểm thì chưa nói tới, cậu cố gắng tiến về phía trước, có gì cần thì tôi sẽ không đứng nhìn.
Hai người trò chuyện trong chốc lát, Hàn Đông nói ra những gì về mình ở huyện Phú Nghĩa cho Triệu Nhạc. Đây là một người được gia tộc bồi dưỡng trọng điểm, chắc chắn phải có năng lực cực cao, Hàn Đông cũng muốn nghe những lời đề nghị của đối phương.
Hàn Đông cảm thấy ưu thế lớn nhất của mình chính là ký ức về tương lai, hơn nữa còn có thế lực của gia tộc, nhưng dù sao kiếp trước hắn chỉ vui thú hưởng lạc, vì vậy mà có sự chênh lệch rất lớn về kinh nghiệm với một người như Triệu Nhạc.
Triệu Nhạc gật đầu nói:
- Cậu có thể đi đến bước này thì đã là cực kỳ khó kiếm, nói thật nhé, nếu là tôi được điều đến huyện Phú Nghĩa cũng sẽ không có được sắp xếp tốt như cậu.
Hàn Đông khiêm tốn nói:
- Chú Triệu quá khen, cháu chỉ sợ khó thể làm tốt.
Triệu Nhạc lắc đầu nói:
- Tôi cũng không nói lung tung, thử nghĩ những gì cậu làm ở Vinh Châu xem, ngoài vấn đề kêu gọi tập đoàn Kỳ Vọng đầu tư là không tính, thì cậu đã có ba bài viết được đăng ở nhật báo Trung Quốc, dưới tình huống đó cậu có thể nhìn xa trông rộng như vậy, trí tuệ và dũng khí không phải người thường so sánh được. Nói lời không khách khí, lúc đó còn có nhiều lãnh đạo cao tầng ở vào ranh giới của sự nhầm lẫn, ba bài viết của cậu thật sự cho ra tiếng vang rất lớn, ngay cả vài thủ trưởng cao cấp cũng gọi cậu là Hàn Tam Thiên. Tuy người tuyến dưới biết cậu là không nhiều nhưng đối với các vị cán bộ cấp cao trung ương thì tên Hàn Đông thật sự như sấm nổ bên tai.
Hàn Đông khẽ cười, hắn nghe Triệu Nhạc nói mà cảm thấy có vẻ nghiêm trọng, vì vậy mà thấy ba bài viết của mình khi đó tạo ra tiếng vang lớn thế nào. Tất nhiên điều này cũng có liên quan rất lớn đến thân phận của hắn, nếu không thì khi đó cũng có nhiều người viết bài về cải cách, nhưng cũng không ai gây ra động tĩnh lớn như hắn.
Triệu Nhạc lại nói:
- Những bài viết trên báo có thể thấy cậu nhìn xa trông rọng, hoặc có thể nói cậu có lý luận rất cao, nhưng công tác công khai hành chính thì lại là dệt hoa trên gấm, là thành tích thực tế. Dù nhìn vào những công tác như vậy vẫn có ánh mắt hiềm nghi, nhưng chỉ cần chấp hành tốt, sẽ có công năng đề cao năng lực chấp chính của đảng. Nhân dân là biển rộng, đảng là con thuyền chạy trên biển, sự nghiệp của chúng ta là phải làm cho nhân dân thỏa mãn.
Hàn Đông có chút bất ngờ, không thể tưởng Triệu Nhạc lại coi trọng công tác công khai hành chính như vậy, nhưng lời nói của người này cũng thật sự rất đúng. Vài năm sau ở Trung Quốc không phải sẽ có những hành động xây dựng đảng cực lớn sao? Điều này có thể cho thấy tính nhạy cảm chính trị phi thường của Triệu Nhạc.
- Khó trách Triệu Nhạc này được gia tộc tán thành.
Hàn Đông thầm cảm khái:
- Quả nhiên có năng lực.
- Nhưng...
Lúc này giọng điệu của Triệu Nhạc chợt chuyển biến, vẻ mặt có chút nghiêm túc.
Hàn Đông khẽ giật mình, hắn ngồi lên nghiêm chỉnh, biết rõ lúc này Triệu Nhạc muốn chỉ điểm cho mình.
Triệu Nhạc thấy bộ dạng của Hàn Đông thì cười nói:
- Cậu đừng căng thẳng, chúng ta chỉ là tâm sự, thật ra cậu đã làm rất tốt, nếu đổi lại là người khác thì tôi thật sự còn không tìm ra bất cứ vấn đề gì, nhưng cậu thì khác, vì thân phận của cậu không giống người thường. Tuy cậu ở Vinh Châu giống như ngoài Lý Đại Dũng thì không còn ai giúp đỡ, nhưng cậu có nghĩ đến không, nếu cậu làm xuất sắc, tuyến trên có bao nhiêu người nhìn? Cậu cần gì phải để ý và cẩn thận như vậy? Ai dám làm loạn?
Triệu Nhạc cười cười:
- Cậu đấy, tôi cảm thấy cậu bị thân phận làm trói tay buộc chân, Hàn lão thái gia đã đặt cậu xuống đây, chính là khảo nghiệm, thật ra cũng hy vọng cậu biết tôi luyện, nếu cậu không buông tay buông chân công tác thì sao có thể bộc lộ bản lĩnh thật sự?
Hàn Đông lắng nghe, trong ký ức của hắn vì chính mình và gia tộc mà khi công tác cũng không muốn quá mức rềnh rang.
Nhưng bây giờ xem ra mình đã lo lắng quá mức, cho dù tỉnh Tây Xuyên không phải là phạm vi thế lực của Hàn gia, nhưng trong số lãnh đạo cấp cao cũng còn có vài người tại vị, lại có một nhân vật cực mạnh như ông nội tọa trấn.
Hàn lão chính là cánh tay phải và là chiến hữu của thủ trưởng Nam Tuần, cũng vì Hàn Đông có ba bài viết mà thủ trưởng càng thêm nể trọng ông nội.
Dưới tình huống này chỉ cần Hàn Đông không sinh ra sai lầm, có ai làm gì được hắn? Sao mình còn phải để ý nhiều thứ như vậy? Nên tranh sao không thể tranh? Sao không phản kháng lại những kẻ như Phùng Chấn Hoa hay Tiết Nhân Nghĩa?
Triệu Nhạc ngồi ở một bên mà mỉm cười nhìn Hàn Đông, biết rõ đối phương đang suy xét lại những lời mình vừa nói. Hắn có thể nhìn vào cách ăn nói và ý nghĩa câu chữ để thấy đối phương có khát vọng, có năng lực, có ánh mắt nhìn xa, có thể thấy tương lai thật sự sẽ phát triển rất mạnh.
- Quả nhiên không hỗ là hậu nhân của Hàn gia.
Triệu Nhạc thầm tán thưởng.
Ngay sau đó những gì mê mang trong mắt Hàn Đông đã biến mất, lại chuyển ra trong sáng, trên mặt cũng tràn đầy sự kiên nghị, hắn chân thành nói:
- Cám ơn chú Triệu đã chỉ điểm, cháu biết rõ nên làm thế nào.
Triệu Nhạc cười vỗ vai Hàn Đông nói:
- Bây giờ tình huống ở Vinh Châu có chút rối loạn, Đinh Vi Dân làm bí thư mà còn chưa hoàn toàn nắm được thế cục, các thế lực địa phương quá mạnh, tuy đã đạp ngã được Tào Đạo Tịnh nhưng chủ tịch Sa Ứng Lương là người phát triển lâu năm ở Vinh Châu, thế cục đấu tranh dai dẳng là chuyện đương nhiên. Dưới tình huống này thì thật sự rất bất lợi, tuy bây giờ cấp bậc của cậu còn chưa đến thành phố, nhưng cậu cũng nên chuẩn bị đi là vừa.
- Chuẩn bị cái gì?
Hàn Đông dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Triệu Nhạc.
Triệu Nhạc cười nói:
- Đúng, nên sớm chuẩn bị, bây giờ cậu chưa thể rời khỏi Vinh Châu, vì thế nêm sớm chuẩn bị là vừa, như thế tương lai sẽ thuận tiện hơn, dù sao thì tôi cũng không thể vươn tay quá dài trong tỉnh. Ánh mắt của cậu cũng đừng dừng lại ở huyện Phú Nghĩa, phải nhìn rộng ra.
Hàn Đông chợt hiểu rõ, Triệu Nhạc đang nhắc nhở mình, dù mình có được sự giúp đỡ của Hoàng Văn Vận ở huyện Phú Nghĩa, nhưng Hoàng Văn Vận cũng không thể đứng mãi ở Phú Nghĩa. Đồng thời đám người ở huyện Phú Nghĩa đều có chỗ dựa trên Vinh Châu, chỉ cần nhìn vào tình huống Hoàng Văn Vận nắm giữ tình huống một cách khó khăn là biết ngay.
Triệu Nhạc nói như vậy cũng đã quá rõ ràng, hắn cũng khó thể can thiệp vào tất cả mọi việc, như vậy mình phải nghĩ biện pháp, dựa vào Triệu Nhạc để nuôi trồng thế lực của mình.
- Cháu hiểu rồi.
Hàn Đông mỉm cười nói, có những lời của Triệu Nhạc, sau này hắn nhất định sẽ được đối phương ủng hộ, như vậy cần làm nhiều hơn.
Lúc này người giúp việc bắt đầu bày món ăn lên bàn, dì Sở cười nói:
- Hai người trò chuyện rất hứng thú, không thấy đói bụng sao?
Triệu Nhạc đứng lên nói:
- Ha ha, đã lâu rồi chưa được uống thoải mái, hôm nay Tiểu Đông theo giúp uống vài ly nhé?
Hàn Đông chợt cười khổ:
- Chú Triệu, cháu uống rất kém.
- Không sao, hôm nay không đi làm, uống chút rượu cũng không có vấn đề.
Triệu Nhạc cười nói.
Ba người ngồi vào bàn, Triệu Nhạc mở chai Mao Đài ba mươi tám độ rồi rót ra hai ly nhỏ nói:
- Hàn Đông, cụng một ly, chúc cậu càng ngày càng phát triển tốt.
Hàn Đông cầm ly cụng với Triệu Nhạc:
- Chú Triệu quá khách khí rồi, cháu nên chúc chú sớm thăng chức mới đúng.