Sau khi Xa Tiền Minh và Dương Hữu Quân đi rồi, Hàn Đông yên lặng ngồi trong phòng làm việc, cẩn thận suy nghĩ.
Về nguyên nhân dự án tàu điện ngầm Thục Đô bị gác lại làm cho người ta dở khóc dở cười, nhưng lại cũng không có cách nào khác, dù sao sự việc dính líu đến Thủ tướng số 1 tiền nhiệm Long Chính Bang, đó không phải là chuyện dễ xử lý, cho dù Long Chính Bang đã lui xuống, nhưng tầm ảnh hưởng ở Trung Hoa cũng không nhỏ, mà còn vô cùng lớn. Vì một dự án mà trở mặt với Long Chính Bang thì thật không đáng.
Mấu chốt vấn đề bây giờ là không biết Long Chính Bang rốt cuộc nghĩ như thế nào. Mục đích thực sự mà ngày trước ông ta mở lời can thiệp vào dự án tàu điện ngầm Thục Đô rốt cuộc là gì, hẳn không phải đơn giản là vì thành phố quê hương của ông ta.
“Dự án tàu điện ngầm của thành phố Thục Đô bị gác lại, đây là sự thật, tuy nhiên tạm thời có thể không quan tâm đến Long Chính Bang có phải thật sự can dự vào chuyện này hay không, nhưng có thể nghe ngóng trước xem Bộ Xây dựng bên kia rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.” Hàn Đông thầm nghĩ trong lòng.
Có thể nói, dự án tàu điện ngầm của thành phố Thục Đô đã chuẩn bị rất đầy đủ rồi, nhưng đến cửa ải cuối cùng lại không có tiến triển, Hàn Đông thân là Chủ tịch tỉnh đương nhiên sẽ không cho phép việc này cứ gác lại như vậy, thành phố Thục Đô là thành phố trực thuộc tỉnh của tỉnh Tây Xuyên, là trung tâm kinh tế chính trị của tỉnh Tây Xuyên, có tác dụng thúc đẩy và bao trùm rất lớn đối với khu vực xung quanh cho đến toàn tỉnh, thậm chí cả khu vực Tây Nam của Trung Hoa, cho nên Hàn Đông rất để ý đến phát triển của thành phố Thục Đô.
Thành phố Thục Đô chính là lỗ mũi trâu của cả tỉnh Tây Xuyên, dắt được lỗ mũi trâu này thì công tác của toàn tỉnh Tây Xuyên sẽ dễ dàng thuận lợi.
Lúc này Hứa Song gõ cửa tiến vào, nói:
- - Chủ tịch tỉnh, Phó trưởng ban thư ký Tôn đến rồi.
Hàn Đông cười cười, Tôn Chí Hà này quả là bám riết không tha, để cho bà ta đảm nhiệm Chủ nhiệm phòng Kiểm soát, quả là dùng đúng người. Thời gian này Tôn Chí Hà mang theo người của phòng Kiểm soát làm được không ít việc, dường như đều quét qua hết một lượt ban ngành lớn nhỏ của thành phố Thục Đô, thông báo của phòng Kiểm soát Ủy ban nhân dân tỉnh một tuần ra một lần, mỗi tuần hoặc nhiều hoặc ít đều có cán bộ bị phê bình, thậm chí đề nghị xử lý tương ứng.
Tuy rằng chỉ là một cán bộ cấp Phó giám đốc sở, nhưng trong thời gian này tiếng tăm của Tôn Chí Hà trong thể chế tỉnh Tây Xuyên cũng không nhỏ, nhưng lại không phải là thanh danh tốt đẹp gì, mọi người đều cảm thấy Tôn Chí Hà này chắc chắn là điên rồi, sao lại cứ bắt được người là cắn. Nhưng lại không có cách nào với bà ta, có cán bộ bị bà ta bắt được vấn đề muốn được qua trót lọt, nhưng lại không có cách nào bắt nối với bà ta, Tôn Chí Hà này vừa không yêu tiền lại không nể nang tình nghĩa gì, chỉ cần phát hiện ra vấn đề, bà ta nhất định nghiêm túc xử lý, và phản ánh trong thông báo, làm cho cán bộ bên dưới rất căm tức.
Chỉ có một hiện tượng rất kỳ quái, đó chính là thông báo của phòng Kiểm soát đưa ra, Ủy ban nhân dân tỉnh tuy rằng đều thông báo xuống, nhưng lại không hỏi xem đơn vị hoặc cá nhân bị thông báo rốt cuộc sẽ chỉnh đốn như thế nào không, dường như chỉ thông báo là xong việc.
Bởi vậy vừa mới ban đầu mọi người đều vô cùng kinh sợ thông báo của phòng Kiểm soát, đơn vị hoặc cá nhân bị thông báo đều có một cảm giác đại họa giáng xuống, nhưng cuối cùng Ủy ban nhân dân tỉnh cũng không có phản ứng gì, làm cho bọn họ có cảm giác một phen hú vía.
Đối với tình hình này, có người cho rằng phòng Kiểm soát chẳng qua chỉ là phô trương thanh thế mà thôi, bởi vậy những đơn vị hoặc cá nhân bị thông báo phê bình cũng dần dần không coi việc này ra gì, lại trở về trạng thái trước kia, công việc nên làm thế nào thì vẫn làm thế đó.
Đương nhiên cũng có một số người không cho là như vậy, bọn họ cảm thấy tình hình này rất không bình thường, trước kia Tôn Chí Hà là Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân tỉnh kiêm Chủ nhiệm phòng Kiểm soát, những gì bà ta làm chắc chắn là được sự ủng hộ của lãnh đạo Ủy ban nhân dân tỉnh, mà lãnh đạo ủng hộ bà ta chắc chắn là Chủ tịch tỉnh mới nhậm chức Hàn Đông, nếu không thì bà ta cũng không kiên quyết làm ra thanh thế lớn như vậy, hơn nữa Ủy ban nhân dân tỉnh cũng sẽ không mỗi kỳ đều truyền xuống thông báo của phòng Kiểm soát. Đã như vậy tại sao chỉ ra thông báo, lại không quan tâm đến kết quả, đằng sau sự kỳ quái đó chắc chắn còn có thủ đoạn tiếp theo, bởi vậy nên ngoan ngoãn tiến hành sửa đổi theo thông báo của phòng Kiểm soát.
- - Cô có suy nghĩ gì về công tác của phòng Kiểm soát trong thời gian này?
Đợi Tôn Chí Hà báo cáo công việc xong, Hàn Đông mỉm cười, hỏi.
Tôn Chí Hà hơi sửng sốt, trầm ngâm một lát liền lấy hết dũng khí, nói:
- - Chủ tịch tỉnh, trong khoảng thời gian này công tác của phòng Kiểm soát nắm bắt rất chặt, kiểm tra một lượt các đơn vị lớn nhỏ của thành phố Thục Đô, cũng phát hiện ra rất nhiều vấn đề, đưa ra một loạt thông báo, nhưng…chỉ là thông báo thì khó có thể đạt được hiệu quả, rất nhiều đơn vị và cá nhân, sau khi qua một hồi vẫn làm theo ý mình, nếu muốn thực sự đề cao tác phong công tác của chúng ta, nhất định phải cứng rắn mới được…
Tôn Chí Hà từ sâu trong nội tâm có chút không hiểu cách làm của Hàn Đông, không biết Hàn Đông rốt cuộc là có chủ ý gì, để mình đi đôn đốc rồi, nhưng lại không quan tâm đến tình hình thay đổi của các đơn vị và cá nhân tương ứng, có chút ý tứ thùng rỗng kêu to, cứ như vậy không chỉ không có hiệu quả chính diện, ngược lại sẽ gây ra hiệu ứng phản diện rất lớn, làm cho phòng Kiểm soát bị hạ thấp uy tín, sau này phòng Kiểm soát đi ra ngoài còn có uy tín gì nữa? Vừa lúc Hàn Đông hỏi, bà ta không kìm được uyển chuyển đưa ra ý kiến của mình.
Lúc này thấy Hàn Đông vẫn một bộ dáng tươi cười, rất chăm chú lắng nghe mình nói, trong lòng dũng khí tăng gấp bội, tiếp tục nói:
- - Chủ tịch tỉnh, tôi đề nghị có thể tiến hành phúc tra một lần đối với các đơn vị và cá nhân trước đó bị phòng Kiểm soát thông báo, nếu bọn họ vẫn không có thay đổi thì xử phạt nặng hơn dựa trên ý kiến xử lý lần trước, nếu không thể thực hiện ý kiến xử lý thì uy tín của Ủy ban nhân dân tỉnh để ở đâu?
- - Ừ, cô nói đúng.
Hàn Đông gật đầu, nói.
- - Như vậy đi, kế tiếp cô dẫn phòng Kiểm soát tiến hành phúc tra, sau khi phúc tra xong đưa một bản báo cáo cho tôi.
Tôn Chí Hà không hiểu rốt cuộc Hàn Đông muốn làm cái gì, nhưng bằng trực giác của mình cô cảm thấy Hàn Đông nhất định sẽ lấy chuyện này làm văn, Hàn Đông đã có bố trí, trong lòng cô cũng có tính toán, bởi vậy ý chí chiến đấu lập tức được hồi phục.
Hứa Song thấy Tôn Chí Hà mang bộ dạng đấu sĩ nữ thánh đi ra ngoài, trong lòng có chút nghi hoặc, trong khoảng thời gian này sư thái Diệt Tuyệt dậy nên thanh danh cũng không nhỏ, xem ra lãnh đạo lại giao cho cô ta nhiệm vụ mới, cho nên cô ta mới vui mừng như vậy.
Hàn Đông ngồi trong phòng làm việc, nhìn bản báo cáo Tôn Chí Hà vừa đưa cho mình, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, thông qua tìm hiểu thời gian này, Hàn Đông đương nhiên hiểu rõ thành phố Thục Đô đang ở trong tình trạng thế nào, cho nên mới để cho Tôn Chí Hà tiếp tục làm tới, Hàn Đông sở dĩ vẫn ẩn dật nhẫn nhịn, trên thực tế cũng đang đợi cơ hội, hơn nữa thông qua Tôn Chí Hà làm như vậy, trên thực tế Hàn Đông bây giờ cũng đang nắm quyền chủ động, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy cớ này xử lý thành phố Thục Đô, chỉ là bây giờ chưa tới lúc mà thôi.
Đương nhiên để Tôn Chí Hà tiến hành phúc tra cũng là để nắm quyền chủ động tốt hơn.
Trong khoảng thời gian này, Hàn Đông về cơ bản đã tìm hiểu được tương đối về tình hình các phương diện của tỉnh Tây Xuyên.
Theo phương án đã định, cuối tháng năm sẽ tổ chức Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân toàn tỉnh, Hàn Đông đến lúc đó phải thông qua bầu cử mới là Chủ tịch tỉnh chính thức, mặc dù bầu cử này ở mức độ lớn chỉ là cho có lệ, nhưng trước đó Hàn Đông vẫn phải làm tốt công tác chuẩn bị tương ứng, tạm thời lấy ổn định là chính. Cho nên hành động nhằm vào thành phố Thục Đô cũng không quá bức bách, dù sao còn khối người còn gấp gáp hơn Hàn Đông.
So với sự bình tĩnh của Hàn Đông, tâm trạng của Trịnh Như Dân trong khoảng thời gian này không tốt lắm.
Nguyên nhân rất đơn giản, một mặt là công tác của tổ điều tra liên hợp đã có được tiến triển thực chất, cùng lúc với Tam Kiến Thục Đô đã bị song quy một lượng lớn người, điều này làm cho Trịnh Như Dân mất mặt, lại có chút lo lắng mình sẽ bị dính líu vào. Mặt khác là hành động Hàn Đông nhằm vào thành phố Thục Đô làm cho lão ta cảm thấy rất tức giận, nhiều ban ngành như vậy của thành phố Thục Đô bị điểm danh thông báo phê bình, biểu thị Hàn Đông như hổ rình mồi đối với thành phố Thục Đô, bất cứ lúc nào đều có thể mượn chuyện này gây lên sóng to gió lớn, thành phố Thục Đô là thành phố cấp Phó tỉnh, nhân vật số một của các ban ngành trực thuộc tỉnh đều là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, như vậy cũng đều là cán bộ quản lý trực thuộc tỉnh, bởi vậy trong tỉnh muốn điều chỉnh chỉ cần có cớ thì sẽ rất dễ dàng, không giống như nhân vật số một của các ban ngành trực thuộc thành phố của thành phố cấp ba mới là cấp Cục trưởng, trong tỉnh trực tiếp nhúng tay vào có chút không đúng quy củ.
“Mục đích của Hàn Đông hẳn là bắt đầu từ các ban ngành của thành phố Thục Đô, không ngừng gặm nhấm, và mượn cơ hội này ra tay với lãnh đạo cấp một thành phố, vươn tay vào thành phố Thục Đô.” Trịnh Như Dân trong lòng vô cùng căm tức, “Thằng nhãi này ham muốn không nhỏ, cho rằng ta dễ đối phó vậy sao?”
Nghĩ đến đây Trịnh Như Dân hung hăng bóp chặt đầu thuốc lá trong tay, sau đó bảo Thư ký gọi điện thoại thông báo cho Ủy viên thường vụ Thành ủy Thục Đô, Trưởng ban thư ký Thành ủy Lương Tiến Phong đến văn phòng của mình. Sau khi Lương Tiến Phong đến rồi, Trịnh Như Dân trầm giọng, nói:
- - Đồng chí Tiến Phong, thời gian này phòng Kiểm soát Ủy ban nhân dân tỉnh tiến hành kiểm tra giám sát công tác của Thục Đô, phát hiện ra rất nhiều vấn đề, tuy rằng chủ yếu là nhằm vào ban nghành Ủy ban nhân dân thành phố, nhưng lại quan hệ đến việc triển khai công tác của thành phố Thục Đô, bởi vậy Thành ủy phải coi trọng cao độ, cậu thông báo buổi sáng ngày mai triệu tập Hội nghị thường vụ Thành ủy mở rộng, tiến hành nghiên cứu sắp xếp chuyên đề, yêu cầu các cán bộ toàn thành phố cấp Phó giám đốc sở trở lên đều phải tham gia.
Lương Tiến Phong hơi sửng sốt, lập tức gật đầu, nói:
- - Vâng, Bí thư, anh còn có chỉ thị gì cụ thể không?
Trịnh Như Dân khoát tay, nói:
- - Không có, đồng chí Tiến Phong, thành phố Thục Đô đang ở thời khắc mấu chốt, mọi người nhất định phải giữ vững tinh thần, làm đến nơi đến chốn các công tác mới được.
Lương Tiến Phong yên lặng gật đầu, gã đương nhiên hiểu được ý của Trịnh Như Dân, làm thân tín của Trịnh Như Dân, trên thực tế Lương Tiến Phong cũng vô cùng chú ý đến hướng đi trong tỉnh, cũng biết Trịnh Như Dân đang lo lắng cái gì.
“Nhưng bây giờ có cách gì đâu?” Lương Tiến Phong cảm giác thật bất đắc dĩ, “Hàn Đông nhằm vào thành phố Thục Đô, rõ ràng là nhằm vào Trịnh Như Dân, mình đi theo Trịnh Như Dân, rất có thể trở thành vật hy sinh?”
Mọi người đều là vì tư lợi, đứng trước sự uy hiếp to lớn, trước tiên phải nghĩ đến an nguy của mình. Nếu Trịnh Như Dân đối mặt với đối thủ bình thường, thì Lương Tiến Phong chắc chắn sẽ không rút lui, ngược lại sẽ ra sức phất cờ hò reo cho Trịnh Như Dân.
Nhưng thân thế Hàn Đông cũng rất lớn, tiềm lực cũng rất lớn, đấu với đối thủ như vậy Lương Tiến Phong cảm thấy Trịnh Như Dân không có bao nhiêu phần thắng, bởi vậy trong lòng cũng có chút dao động.