Chu Ngưng vẫn luôn hành động có chừng mực suốt hai mươi năm trời, điều bốc đồng và lãng mạn nhất anh từng làm chính là hiện tại, dẫn người nhất kiến chung tình về nhà.
"Nào, vào đi."
Anh biết Lâm Vãn phải sống trong một môi trường hoàn toàn lạ lẫm, trên đường đi Chu Ngưng vẫn luôn nắm lấy tay cậu, một khắc cũng không buông tay. Lâm Vãn lúc đầu cũng chỉ yên lặng để anh nắm, một lúc sau mới nhẹ nhàng nắm ngược lại tay anh.
Cậu sẵn sàng từ bỏ cố hương mà đi theo anh, mặc dù cố hương đó chẳng có gì đáng để cậu lưu luyến, nhưng khi Lâm Vãn gật đầu nguyện ý đi theo anh, Chu Ngưng vẫn thấy xúc động. Anh quyết tâm đối xử tốt với cậu gấp ngàn lần, nâng niu cậu nơi đầu quả tim mình.
"Tiểu Vãn, sau này đây là nhà của chúng ta." Chu Ngưng vui vẻ nói.
Lâm Vãn ngồi trên ghế sô pha, đôi mắt tròn xoe mở to, vừa tò mò vừa nhút nhát ngắm nghía xung quanh, đây là một căn nhà rất đẹp, bàn ghế đồ đạc được sắp xếp rất ngăn nắp, còn có rất nhiều đồ trang trí tinh xảo mà cậu chưa từng nhìn thấy.
"Em làm quen với căn nhà một chút nhé, đói bụng thì trong tủ lạnh có đồ ăn, nếu mệt thì vào ngủ trong phòng."
Từ khi xuống máy bay điện thoại Chu Ngưng đã réo không ngừng, anh vừa mới quyết định từ bỏ dự án ở trấn nhỏ kia vì Lâm Vãn, không thể không đưa ra lời giải thích rõ ràng. Giọng anh có chút áy náy, "Bây giờ tôi phải đến công ty một chuyến... Em ở nhà một mình được không?"
Lâm Vãn gật đầu, ra hiệu bằng tay: Anh yên tâm, em ổn mà.
Sau khi mất đi giọng nói, cậu đã bỏ nhiều công sức để học thủ ngữ, nhưng xung quanh cậu không ai hiểu, cũng không ai muốn hiểu. Cho tới khi gặp được Chu Ngưng, khao khát muốn biểu đạt đã biến mất nhiều năm mới quay trở lại với cậu.
Thật ra Chu Ngưng cũng không biết thủ ngữ, cử chỉ đơn giản thì anh hiểu, những động tác phức tạp thì anh chỉ có thể đoán qua gương mặt và biểu cảm của cậu, nhưng anh vẫn luôn kiên nhẫn, vậy nên Lâm Vãn mới dám dùng thủ ngữ với anh.
"Ngoan quá! Em ở nhà chờ tôi nhé, buổi tối về tôi sẽ mua đồ ăn ngon cho em!" Chu Ngưng hôn nhẹ lên trán cậu một cái rồi vội vàng ra khỏi cửa.
Lại hôn. Lâm Vãn giơ tay chạm vào chỗ đó, nhớ lại nhiệt độ và xúc cảm vừa rồi, cười cười vừa ngốc nghếch vừa ngọt ngào. Mặc dù ở đây không có ai khác, cậu vẫn che kín gương mặt ửng hồng, vừa lăn tới lui trên ghế sô pha vừa đong đưa đôi chân nhỏ.
Nằm được một lúc, cậu lại vội vàng bật dậy thu xếp đồ đạc, cậu không dám chạm bừa vào vật gì trong nhà, cái nào nhìn cũng rất có giá gì. Cậu muốn tìm việc gì đó để làm, nhưng trước khi trở về Chu Ngưng đã thuê người đến dọn dẹp quét tước, bây giờ cả căn nhà đều rất sạch sẽ.
Lâm Vãn dạo một lướt căn nhà, sau đó lại co quắp ngồi trên ghế sô pha, sợ nó bị nhắn nheo, cậu ngồi rất cẩn thận. Căn phòng yên tĩnh không một tiếng động nào.
"Giúp tôi mua một cuốn sách dạy thủ ngữ, tìm cả người dạy nữa, tôi sẽ học vào mỗi giờ nghỉ trưa."
Chu Ngưng vừa đến công ty liền giao việc cho trợ lý, sau đó liệt kê một đống đồ dùng sinh hoạt, nhưng anh vẫn thấy chưa đủ, "Cậu giúp tôi suy nghĩ xem, Omega cần có cái gì, thích cái gì nữa, mấy thứ tôi không nói nếu thấy cần cũng chuẩn bị luôn."
"Anh có cần thuốc ức chế không?"
"Hả?" Anh chưa từng nghĩ tới thứ này.
Trợ lý thấy anh không đồng ý ngay lập tức liền nhìn anh với ánh mắt 'Đã hiểu': "Không cần sao? Anh muốn có con?"
Chu Ngưng sửng sốt, ho nhẹ hai tiếng, "Tên ngốc này nói nhảm gì đó. Có, chuẩn bị cả thuốc ức chế."
Đến khi xong việc thì trời đã tối, anh vội vàng xách đồng đồ trợ lý đã mua về nhà. Cả căn nhà tối om, còn có mùi gì đó rất nồng.
"Tiểu Vãn? Sao em không bật đèn."
Chu Ngưng sờ soạng mở đèn lên, thấy Lâm Vãn ngồi dưới đất, dựa lưng vào sô pha, cả người co lại trông như một quả bóng nhỏ. Nghe thấy tiếng động mới ngẩng mặt từ đầu gối lên nhìn, trong mắt đọng nước mơ hồ, rõ ràng là cậu đang khóc.
"Trên mặt đất lạnh, sao em lại..." Chu Ngưng đang định dìu cậu đứng dậy, Lâm Vãn lại đột nhiên kích động, liều mạng xua tay không cho anh tới gần, một tay che mũi anh, mặt cậu đỏ bừng lên.
Chu Ngưng theo bản năng ngửi ngửi, nghe được hương thơm như nước xả vải, cũng không có mùi gì khó chịu.
Lâm Vãn ghét bỏ chính mình, cậu không muốn để Chu Ngưng ngửi thấy mùi gì cả.
Lần đầu tiên cậu phát tình là sau khi gả vào Tạ gia, Tạ phu nhân mắng cậu là tên lẳng lơ, chồng đang bệnh nặng và còn phát tình để cả xóm đều ngửi thấy mùi.
Cậu thật sự rất khó chịu, vô ý thức tự sờ chính mình, lại bị chửi là không có liêm sỉ, càng mắng càng khó nghe.
Số lượng Omega rất ít, từ nhỏ Lâm Vãn cũng không được dạy dỗ về những vấn đề này, nên cũng cảm thấy trên người mình phát ra mùi hương lạ lùng như vậy thật đáng xấu hổ.
Sau đó mỗi lần đến kỳ phát tình, cậu cứ thu người vào trong góc tự mình nhẫn nhịn chịu đựng, không dám làm gì cũng không dám chạm vào chính mình.
Bây giờ cậu sợ rằng Chu Ngưng thấy bộ dạng này của cậu thì sẽ không thích cậu nữa. Cậu vừa nghĩ vậy vừa chịu đựng sự khó chịu từ trong thân thể, Lâm Vãn lại khóc nhiều hơn.
"Đừng khóc, em đừng khóc... Được rồi, tôi không đi đâu cả."
Chu Ngưng cũng lo lắng, lục thuốc ức chế từ trong túi đồ ra, "Em khó chịu lắm đúng không? Em dùng cái này rồi sẽ không khó chịu nữa."
Lâm Vãn hai mắt đẫm lệ cầm lấy thứ đồ kia lên, cũng không biết dùng như thế nào.
Cái này để tiêm vào người sao? Tiêm vào chỗ nào, mông hay là cánh tay?
Bây giờ cả người cậu không có sức, bàn tay cũng ướt đẫm nước mắt, xé mãi cũng không mở được bao nilon bên ngoài. Trong miệng sốt ruột mà lẩm bẩm gì đó, theo bản năng kêu tên anh, Chu Ngưng cũng đáp lại một câu, "Anh ở đây."
Lâm Vãn vẫn luôn cúi đầu, cũng không thể phát ra âm thanh, chỉ là cậu dùng khẩu hình rất nhỏ thôi anh cũng nhìn thấy, bởi vì Chu Ngưng vẫn luôn nhìn chằm cằm vào cậu.
Cậu kinh ngạc ngẩng đầu, không thể tin được anh thật sự thấy được, còn đáp lại cậu.
"Em chưa dùng cái này bao giờ sao? Anh dạy em nhé, lần sau em tự mình dùng." Chu Ngưng cố gắng nhẹ nhàng nói, "Anh giúp em được không?"
Lâm Vãn lại cúi đầu, cậu muốn hỏi Chu Ngưng có thấy ghét cậu không, có thấy cậu rất đáng xấu hổ không, nhưng lại bất lực không nói ra được tiếng nào.
Một lúc sau, cậu chậm rãi đưa hai ngón tay trỏ lên, hai đầu ngón tay hướng vào nhau, úp vào nhau rồi đan xen*. Nghĩa là, cậu đồng ý.
Cậu sợ Chu Ngưng không hiểu, còn nhẹ nhàng gật đầu.
Chu Ngưng đi đến sát bên cậu, hôn lên tóc mai cậu, "Anh hiểu."
Lúc mới gặp anh biết là Lâm Vãn có thể sử dụng thủ ngữ, cậu cũng rất khi viết điều gì, hỏi cái gì cũng chỉ gật với lắc đầu, cũng không chủ động giao tiếp bao giờ. Gần đây anh mới biết được là do cậu quá nhút nhát nên mới không muốn biểu đạt điề gì
"Em dùng cách nào em thấy thoải mái là được. Chỉ cần em muốn 'nói' thì dù là cách nào anh cũng nghe hiểu cả."