“Ở đấy một mình có quen không?” Tần Húc ngồi xếp bằng trên sô pha ở nhà mình, đang nói chuyện điện thoại cùng với Ôn Ngôn, trong giọng luôn mang theo chút cưng chiều như vậy.
“Cũng được ạ…..” Ôn Ngôn vừa gặm xong quả táo mà dì giúp việc chuẩn bị cho cậu, vẫn nằm ở trong chăn không ngồi dậy, “Nhưng mà, có hơi chán”.
Tần Húc vội vàng quay lại chung cư trước khi Tần Cao Dương trở lại Dung Thành, để tránh bị anh ta phát hiện sơ hở.
“Muốn cái gì thì nói tôi biết, tôi sẽ bảo người đưa qua cho nên đừng ngại mở miệng.” Tần Húc ngửa mặt dựa vào sô pha càng đừng nói trong lòng hắn đang vui cỡ nào. Từ khi tìm Ôn Ngôn trở về, tinh thần của hắn phấn chấn hẳn lên.
“Còn cái kia thì….” Tần Húc không nhịn được nữa, ý cười trong lời nói càng ngày càng càn rỡ, “Thuốc trĩ á, tôi sẽ nói cho giúp việc biết, để lúc dì ấy ra ngoài mua đồ thì nhớ mua về cho em.”
“……” Khuôn mặt Ôn Ngôn ngay lập tức đỏ bừng. Không muốn nói chuyện với Tần Húc nữa.
“Nhớ dùng thuốc đúng giờ đúng bữa, nhớ phải tuân theo giấy hướng dẫn dùng thuốc”. Hết lần này đến lần khác Tần Húc vẫn chưa ý thức được là Ôn Ngôn không mở miệng nói chuyện với mình, còn đang nghiêm túc nói.
“Tôi cũng vì muốn tốt cho em thôi, loại bệnh này mà không sớm trị liệu, sau này người chịu khổ sẽ là em đó”. Bộ dáng của Tần Húc rất có đạo lý, “Đến lúc đó thì người đau lòng chính là tôi”.
“……” Ôn Ngôn vẫn không trả lời.
“Bảo bối ơi…” Tần Húc thử gọi một tiếng.
Vẫn không có chút động tĩnh nào.
Tần Húc nhìn lại, thế mà Ôn Ngôn đã cúp điện thoại của hắn.
Hắn vội vàng bấm bấm mấy cái, một cuộc gọi video được gọi đi.
Âm thanh vang lên rất lâu thì Ôn Ngôn mới bắt máy.
Khuôn mặt nhỏ của cậu đỏ bừng, giống như một đứa nhóc bĩu môi không nhìn camera, cũng không nhìn Tần Húc trên điện thoại.
Tần Húc biết cậu đang giận dỗi đây mà, nhưng cố tình hắn lại thích bộ dáng cậu giận dỗi hắn mới chết, đáng yêu đến mức làm cho người ta muốn dừng lại không được. “Bảo bối, không phải anh vì em bị cái bệnh này mà ghét bỏ em đâu”. Thái độ của Tần Húc rất thành khẩn, “Em đừng giận được không? Hzaiiii được rồi”.
“Tôi thật sự chỉ quan tâm em thôi”.
Tần Húc nhẹ nhàng dỗ dành cậu, chỉ mong cậu có thể cười với cho hắn một sắc mặt tốt thôi.
Nhưng sự tình phát triển hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn…
Tần Húc thấy nước mắt to như hạt đậu tuôn ra từ hốc mắt Ôn Ngôn, cứ liên lục rơi xuống. Lúc đôi mắt ướt đẫm, ngay cả cậu cũng bị bản thân dọa cho sợ.
Từ khi nào mà bản thân mình trở thành người thích khóc như vậy, nhưng thật sự là cậu không khống chế được mình. Từ sau khi mang thai thì cảm xúc của cậu liền trở nên mẫn cảm yếu ớt, ngay cả tuyến lệ cũng yếu ớt theo.
“Đừng khóc đừng khóc!” Cho tới bây giờ Tần Húc chưa bao giờ luốn cuống tay chân như vậy. Rõ ràng là Ôn Ngôn gần trong gang tấc, nhưng hắn ngay cả chạm vào an ủi cũng không làm được.
“Tôi thật sự không có ý khác”. Tần Húc liên tục giải thích, chỉ cho rằng Ôn Ngôn hiểu lầm ghét bỏ hắn.
Ôn Ngôn nghẹn ngào nức nở, hai phiến môi càng dẩu lên.
Kỳ thật thì cậu cũng không phải là hiểu lầm Tần Húc, chỉ là cậu khó chịu, khó chịu vì những lời kia nghẹn ở trong lòng không biết nên thẳng thắn với hắn như thế nào.
“Em, em không có giận…” Ôn Ngôn không ngừng lau nước mắt, “Chỉ là em, em… hic hic…”
Ôn Ngôn nói không nên lời, Tần Húc đối với cậu càng tốt. Thì cậu càng sợ nói cho Tần Húc biết thân phận và chuyện mang thai của mình.
Nếu Tần Húc không thích cậu như vậy, thì cậu cũng không cần phải xoắn xuýt. Ôn Ngôn suy nghĩ rất nhiều, cho nên khi áp lực đè lên thì cậu rất dễ sụp đổ.
“Chỉ là em nhớ anh…” Tần Húc nghe trong giọng nói của cậu tràn đầy sự tủi thân thì trong lòng nhói đau.
Bây giờ hắn muốn ngay lập tức đi tìm cậu.
“Muộn rồi… Đừng đến, buổi tối lái xe không an toàn”. Ôn Ngôn cắn môi cưỡng ép mình không được khóc, “Em sẽ đi ngủ sớm một chút, ngủ rồi thì sẽ tốt hơn, sẽ không nhớ anh như vậy nữa”.
Ôn Ngôn luôn rất hiểu chuyện, “Tần thiếu đừng lo lắng, em không khóc đâu”
Cậu lấy ống tay áo ngủ lên lau nước mắt, “Thật sự không khóc.”
Tim Tần Húc như bị ai nhéo, lên không được mà xuống cũng không xong, khó chịu muốn chết.
“Tần thiếu, Ôn Ngôn sẽ ngoan mà”.
Bé cưng cũng sẽ ngoan ngoãn….
Trên mặt cậu hiện lên nụ cười nhu nhuận, nhưng khóe mắt cậu vẫn còn vướng vệt nước mắt chưa lau sạch, có vẻ càng thêm đáng thương.
Hắn không nói nên lời cũng không biết là tư vị gì, nhưng âm thầm hạ quyết tâm, hắn muốn nhanh chóng chấm dứt mấy cái chuyện chó má kia. Rồi sẽ danh chính ngôn thuận ở cùng một chỗ với Ôn Ngôn, không cần giấu Ôn Ngôn ở những chỗ hắn không thể chạm đến nữa.
“Em ngủ đây”. Ôn Ngôn sợ Tần Húc thật sự đến đây vào buổi tối, nên tận lực biểu hiện giống như một người không có việc gì.
“Được”. Tần Húc đứng dậy từ trên sô pha, “Không được cúp máy”.
Tần Húc cách màn hình xoa xoa cặp mắt đỏ ửng của Ôn Ngôn, “Tôi nhìn em ngủ”.
“Em không có ở đây, tôi mất ngủ đó”.
“Nhìn em, tôi sẽ không mất ngủ nữa”.
Ôn Ngôn bị những lời nói ý nồng tình thâm của Tần Húc làm cho chua xót.
Tần Húc nằm trên giường, nhìn Ôn Ngôn trong điện thoại không chớp mắt.
Ôn Ngôn nằm nghiêng đặt tay cố định ở một bên, chính là vị trí bình thường mà Tần Húc hay thích ngủ.
“Tần thiếu, ngủ ngon”. Ôn Ngôn vẫy tay với Tần Húc.
“Được”. Tần Húc cười đáp ứng, nhìn Ôn Ngôn nhắm mắt lại.
Tần Húc không dám phát ra động tĩnh, chỉ nhìn cậu ngủ càng say, cuối cùng ý thức cũng dần dần mơ hồ.
Keng
“Đừng lại đây!” Vu Cố bọc chăn lại, cả người không ngừng phát run lui vào trong góc giường của Tần Cao Dương.
“Làm ơn, đừng lại đây……” Vu Cố giống như đã điên rồi, trong miệng cứ không ngừng lẩm bẩm câu ‘đừng lại đây’.
Tần Cao Dương muốn lại gần anh, lại bị Vu Cố giương nanh múa vuốt dùng móng tay cào mặt.
Hắn lau chỗ bị Vu Cố cào, chảy máu rồi.
Vu Cố vừa tỉnh lại thì biến thành như vậy, bác sĩ lại được hắn gọi quay lại lần nữa.
Bác sĩ vừa thấy bộ dáng điên điên khùng khùng của Vu Cố, nói là tinh thần bị kích thích cho nên hơi bất thường. Một người đang yên đang lành, bị tra tấn thành như vậy. Bác sĩ chỉ có thể oán thầm chứ nào dám nói ra, cũng chỉ đồng tình với Vu Cố.
Một người có bình thường như thế nào, không được thấy ánh mặt trời trong ba tháng không điên mới là lạ.
“Giờ nên làm sao?” Tần Cao Dương nhìn lướt qua bác sĩ, ánh mắt lanhk băng làm bác sĩ cũng rùng mình.
“Trước tiên phải tiêm thuốc an thần cho bệnh nhân, để cho cậu ấy bình tĩnh lại.” Bác sĩ không dám đối diện với Tần Cao Dương, sợ bị ánh mắt sắc bén của hắn giết chết.
Quản gia nghe thế thì rời khỏi phòng, một lát sau thì mang theo hai vệ sĩ quay lại. Tần Cao Dương động động ngón tay, vệ sĩ ngầm hiểu, muốn lại khống chế Vu Cố đang phát cuồng.
“Cút đi!” Vu Cố co người càng chặt hơn, “Cút đi, đừng lại đây!”
Vu Cố lấy cái gối làm vũ khí, đánh mạnh vào vệ sĩ đang đến gần. Cổ họng vì gào nên khàn khàn, biên độ run rẩy cũng lớn hơn.
Nhưng Vu Cố đâu phải là đối thủ của vệ sĩ đươc huấn luyện chuyên nghiệp. Đã nhanh chóng bị vệ sĩ bắt, áp xuống giường.
“Nhanh lên”. Tần Cao Dương nói với bác sĩ.
Bác sĩ không dám trì hoãn, trong tiếng khóc thê thảm của Vu Cố tiêm thuốc vào người anh.
Vệ sĩ buông anh ra, thuốc an thần còn chưa có tác dụng. Vu Cố lại bày ra trạng thái đề phòng, yếu đuối cẩn thận lại đáng thương.
Tần Cao Dương bảo quản gia canh giữ anh, rồi gọi bác sĩ ra ngoài.
“Có phải cậu ta giả vờ không?” Tần Cao Dương châm một điếu xì gà, rầu rĩ hút.
Bác sĩ không ngờ Tần Cao Dương sẽ hỏi vậy, hoãn vài giây mới mở miệng.
“Xem biểu hiện của bệnh nhân thì chính xác là do tinh thần bị kích thích”. Bác sĩ chửi thầm, một người bị giày vò như vậy, không điên mới lạ.
“Thế phải trị liệu như thế nào?” Tần Cao Dương hỏi tiếp.
“Tần tổng, tình trạng hiện tại của bệnh nhân phải đưa đến bệnh viên trị liệu tự nhiên là tốt nhất”.
“Còn nữa là đừng gây áp lực quá lớn cho bệnh nhân, cậu ấy không chịu nổi kích thích.”
Phương pháp của bác sĩ có cao đến đâu, không có thiết bị y tế cũng vô ích.
Động tác hút của Tần Cao Dương sâu hơn, ánh mắt càng thâm trầm, nhưng cũng không nói gì.
Bác sĩ đi rồi, Tần Cao Dương hút hết điếu xì gà còn nửa lúc nãy rồi đứng dậy đi vào phòng.
Thuốc an thần đã bắt đầu có tác dụng, Vu Cố đã không còn khóc nháo, mơ màng rất yên tĩnh.
Quản gia thức thời rời đi.
Tần Cao Dương từ trên cao nhìn xuống đánh giá Vu Cố đang an phận một hồi lâu, đem đầu của anh đặt lên gối. Vu Cố không phản kháng, chỗ lúc nãy bị anh cào xước hình như càng đau hơn.
Tinh thần Vu Cố càng ngày càng kém, thần chí không có lúc nào là thanh tỉnh. Tần Cao Dương không nhốt anh anh ở gác mái nữa, nhưng anh vẫn tránh trong đấy không muốn ra.
Có đôi khi thời tiết rất tốt, Tần Cao Dương muốn ôm anh ra ngoài phơi nắng. Vu Cố giống như nhìn thấy ánh sáng chết, chống cự rất hung hãn. Tần Cao Dương không phải bị anh cào rách da thì chính là bị anh cắn.
“Anh đừng lại đây……” Vu Cố giống như một đứa trẻ bị bắt nạt, khóc lóc. Trong miệng vẫn luôn lặp lại những lời này.
“Vu Cố!” Lúc Tần Cao Dươn mất kiên nhẫn cũng y như người điên, “Đến tột thì cậu muốn thế nào!”
Tần Cao Dương tức giận sẽ chỉ làm Vu Cố càng sợ hắn.
Hắn giống như một cú đấm mạnh nện vào không khí, không nhấc nổi sóng gió gì.
“Hzaiiii….” Đây là lần đầu tiên Tần Cao Dương thở dài.
Vu Cố như không nghe thấy vẫn sợ hắn như trước.
“Vu Cố”. Ngữ khí Tần Cao Dương hòa hoãn lại, “Lại đây”.
Anh vẫn rụt vào trong góc không nhúc nhích, tay nắm lấy chăn đã trắng bệch không còn giọt máu.
“Lại đây”. Tần Cao Dương lại cố chấp nói tiếp.
Hình như Vu Cố đã ngăn cách hắn ở bên ngoài không nghe thấy động tĩnh của hắn.
Đột nhiên Tần Cao Dương đứng dậy, Vu Cố giống như con thỏ bị dọa sợ. Trực tiếp chui vào trong chăn trốn, cách một lớp chăn Tần Cao Dương cũng có thể nhìn ra cả người anh đang phát run như thế nào. Vu Cố cho rằng Tần Cao Dương muốn đánh anh, nhưng cuối cùng cũng không có. Hắn ta chỉ đứng dậy rồi rời đi.
Trong lòng hắn như thiếu một miếng thịt, tại sao Vu Cố lại biến thành như vậy…
Tần Cao Dương không dám dọa anh nữa, những thủ đoạn thô lỗ ấy đều bị hắn thu lại.
Vu Cố thích ngồi trên giường ngẩn người, chỉ ngồi trên giường nhìn hoa văn tinh xảo của ga giường không nhúc nhích, một câu cũng không nói. Có đôi khi Tần Cao Dương thần đến công ty, buổi tối trở về thì anh vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, thậm chí ngay cả động tác cũng y nguyên.
Bữa trưa quản gia đưa cơm đến, anh cũng không nhúc nhích.
Dạ dày của anh không tốt, cho nên bây giờ anh thường xuyên bị đau dạ dày hơn.
Nguyên liệu nấu ăn để chăm sóc dạ dày của anh được Tần Cao Dương dặn dò phòng bếp làm không ít, nhưng Vu Cố không chịu ăn cho nên đều uổng phí.
Vu Cố ôm bụng co lại thành một quả bóng, có lẽ nếu như vậy thì sẽ dễ chịu một chút.
Tần Cao Dương thật sự không còn biện pháp, chỉ có thể gọi người vào giữ lấy anh, tự tay đút thuốc và đồ ăn vào miệng anh.
“Người xấu!” Vu Cố vừa được đút thuốc thì khóc không ra hơi, ôm gối mắng Tần Cao Dương.
Đổi lại là trước kia Tần Cao Dương nhất định sẽ thực hiện một chức vụ của người xấu để trừng phạt anh, nhưng bây giờ thì không……
Bởi vì hình như Vu Cố đã sắp không còn nhớ hắn nữa, đối với hắn chỉ còn sợ hãi.
“Tôi là kẻ xấu”. Tần Cao Dương nắm lấy cổ tay anh không cho anh trốn ra sau, “Vu Cố, mặc dù cậu điên điên khùng khùng nhưng tôi vẫn sẽ không bỏ qua cho cậu đâu”.