Đầu Tần Húc đau nhức dữ dội, mở mắt ra một lát nhưng vẫn mơ hồ như cũ. Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu xuyên qua lớp kính thủy tinh, chiếu vào trên sàn nhà trở nên khô nóng.
Tần Húc xoa huyệt thái dương, đỡ hơn một chút rồi xốc chăn lên xoay người xuống.
Hôm qua mình thế mà ngủ ở phòng khách, Tần Húc còn mơ hồ nhớ rõ tối hôm qua mình được người của quán bar đưa về, sau đó nói với Ôn Ngôn....
Ôn Ngôn, Tần Húc nhìn lướt qua một vòng trong phòng, cuối cùng cũng tìm được bóng dáng của cậu ở tron phòng bếp.
Câu đang ngẩn người chăm nồi canh trước mặt, cậu vẫn áo choàng tắm ngày hôm qua. Bóng lưng đơn bạc, rất là tịch mịch.
Tần Húc lắc lắc cái đầu choáng váng vài cái, cầm lấy cốc nước trên bàn uống hết gần nửa.
Ôn Ngon nghe thấy động tĩnh, tắt bếp. Sau đó bưng một bát canh giải rượu ra, nguyên liệu nấu ăn là do cậu bảo nhân viên khách sạn mua.
"Tần thiếu, canh giải rượu." Ôn Ngôn mở miệng thì Tần Húc phát hiện giọng nói của cậu rất khàn.
Hắn ngẩng đầu đối diện với khuôn mặt tái nhợt tiều tụy của Ôn Ngôn, dưới vành mắt màu xanh lè xem ra cả đêm không ngủ.
Tần Húc lấy thổi hai hơi, rồi uống hết. Dư quang ánh mắt đánh giá từ trên xuống dưới Ôn Ngôn.
" Sao cậu không đi dép?" Tần Húc nhìn lướt qua đôi chân của Ôn Ngôn.
Ôn Ngôn lắc đầu không nói chuyện, cầm lấy bát Tần Húc đưa mang vào bếp. Không phải là cậu không đi dép, mà là hoàn toàn quên mất. Từ lúc hắn rời đi cho đến bây giờ, tâm tư của cậu không có một phút nào là ở trên người mình.
Tuy rằng bây giờ Ôn Ngôn vẫn còn giống ngày hôm qua y như một cái hũ nút, nhưng Tần Húc lại không nổi giận với cậu nữa. Qua một đêm tỉnh táo lại, hắn biết được cơn giận của mình đối với Ôn Ngôn hơi khó hiểu. Chỉ là hắn bị người Tần gia ép bách quá chặt, nên giận chó đánh mèo với Ôn Ngôn.
Nhưng hắn cũng không nói lời xin lỗi.
Nhìn con cừu non ốm trong phòng bếp, Tần Húc ít nhiều cũng có chút đau lòng. Ở chung với Ôn Ngôn gần nửa năm, đối với tính cách của cậu cũng coi như hiểu rõ.
Ôn Ngôn mẫn cảm tinh tế, lại kiên cường, nhưng chung quy vẫn là một đứa nhỏ. Kỳ thật Tần Húc nhìn ra được, cậu đối tốt với hắn là xuất phát từ trong lòng, ngoại trừ tiền bạc ra...
Trong phòng bầu không khí nặng nề, Tần Húc đang muốn mở miệng nói gì đó. Tay Ôn Ngôn đột nhiên run lên, bát sứ rơi xuống đất vỡ ra thành nhiều mảnh.
Cậu vội vàng ngồi xổm xuống nhặt, có lẽ là bởi vì quá mức thất thần. Vừa mới nhặt mảnh sành đầu tiên, thì đã bị cắt vào tay.
"Đừng nhặt." Tần Húc kéo cậu lên.
Ôn Ngôn không lên tiếng, đầu óc đột nhiên choáng váng, làm cho cậu theo bản năng nắm chặt tay Tần Húc.
Khoảng cách tiếp xúc bằng không. Lúc này hắn mới ý thức được trên người Ôn Ngôn rất lạnh, toàn thân đều lạnh..
Tần Húc thử sờ chán xem sao, nhưng vẫn lạnh như cũ.
"Cậu có phải bị ngu hay không!" Tần Húc hơi tức giận, nhưng lại không giận, "Đừng nhặt nữa.."
Hắn đặt người lên trên giường,sau đó liên hệ với khách sạn gọi bác sĩ lên đây.
Ngón tay Ôn Ngôn bị cắt chảy máu ra ngoài, áo sơ mi của Tần Húc cũng bị dính vài giọt máu của cậu. Tần Húc không chút suy nghĩ, cầm ngón tay Ôn Ngôn bỏ và miệng mùi tanh rỉ sét khuếch tán trong khoang miệng hắn.
Trong nháy mắt hốc mắt Ôn Ngôn đỏ lên. Nhưng vẫn cắn môi như cũ không nói nên lời, hắn đột nhiên lại đối xử tốt với cậu.
Bộ dáng Ôn Ngôn ủy khuất, làm trong lòng Ôn Ngôn không biết là tư vị gì.
"Ngày hôm qua... là do tôi không tốt." Tần Húc xoa khóe mắt của cậu, ôn nhu hơn rất nhiều, "Là tôi bị người trong nhà chọc tức."
Tần Húc vốn định để Ôn Ngôn dễ chịu một chút, kết quả hắn vừa nói xong thì cậu lấy chăn che đầu khóc lên. Cảm xúc Ôn Ngôn kích động, cho đến khi bác sĩ đến thì mới thoáng bình phục lại.
Tần Húc đút Ôn Ngôn uống thuốc cảm, cậu ôm lấy hắn eo vùi đầu vào trong quần áo hắn, giống con chuột túi nhỏ ỷ lại hắn. Bởi vì Ôn Ngôn rất sợ hãi, đặc biệt là khi bên cạnh Tần Húc xuất hiện người khác. Khi đó cậu sẽ nghĩ rằng là hắn muốn vứt bỏ cậu, không cần cậu nữa.. Cậu không muốn bị vứt bỏ lần nữa.
Tần Húc lên giường, nằm nghiêng ôm Ôn Ngôn vào trong ngực.
Cậu rúc người vào trong rất nhanh đãchìm vào giấc ngủ, thân thể dần dần có độ ấm, Tần Húc thở phào nhẹ nhõm.
Đây là lần đầu tiên cậu khóc trước mặt hắn.
Mặc dù đã ngủ, vẫn gắt gao túm lấy quần áo hắn như cũ khuôn mắt nhỏ nhăn nhó lại.
"Tủi thân như vậy." Tần Húc nhỏ giọng nói thầm, ngón tay sờ khóe mắt Ôn Ngôn nhịp tim cũng bị cậu lay động.
"Tần thiếu, đừng không cần Ôn Ngôn....." Ôn Ngôn thì thầm nói mớ, ngủ rồi mà vẫn khóc, "Em sẽ nghe lời......."
"Không cần người khác nữa có được không?"
Tần Húc nghẹn ở cổ họng, vỗ nhẹ lưng trấn an cậu.
Hắn tự trả lời mình, chuyện tối hôm qua sau khi trở lại khách sạn hắn có nhớ chút vụn vặt, hình như hăn túm lấy tay cậu trai kia lại bảo " đừng đi " thì phải. Tần Húc vỗ trán mình một phát, hôm qua uống nhiều quá nên bị hoa mắt, nhìn nhầm đó là Ôn Ngôn.
Khó trách Ôn Ngôn sẽ khổ sở như vậy.
Tần Húc cầm lấy bàn tay cậu đặt vào tay minhg, "Cậu ngoan như vậy, sao tôi nỡ buông cậu ra..."
_________________________________
Bầu trời quang đãng khắp vùng, Phó Thâm lại bị Lộ Tinh kéo xuống biển một chuyến. Có điều lần này họ không ở trong nước lâu, bởi vì đuôi của cậu xuất hiện màu xanh lam chỉ kì phát tình mới có.
Nhưng cái này cũng không phải quan trọng nhất.
Đuôi của Lộ Tinh không chỉ đổi màu, bên dưới lớp vảy còn xuất hiện một cái miệng (1) màu hồng. Cái miệng không lớn, chỉ rộng bằng một ngón tay cái. Nhưng lại rất ngứa, Lộ Tinhluôn không khống chế được mà gãi chỗ đó.
(1) Mọi người muốn để miệng hay để lỗ cho tục :)))
Lộ Tinh không hiểu cái này là cái gì, nhưng Phó Thâm lại rất rõ ràng.
Đó là khoang sinh sản của Lộ Tinh.
Cậu sắp phải đối mặt với kỳ phát tình thứ 3, phát triển bình thường. Khoang sinh sản nên xuất hiện, điều này có nghĩa là cậu thực sự có khả năng mang thai.
Phó Thâm nghiêm túc sắp xếp lại từ ngữ, phổ biến khóa học cấp tốc cho Lộ Tinh, tác dụng nhỏ của cái miệng nhỏ trên bụng này là gì Phó Thâm cũng không nói qua loa. Dù sao đây cũng là chuyện lớn liên quan đến Lộ Tinh, anh cần nghiêm túc giải thích cho cậu.
Nghe anh nói nơi nay có thể mang thai em bé thì Lộ Tinh giống như là nhặt được bảo bối vậy, ánh mắt cậu nhìn đuôi cá của mình trở nên khác biệt.
Khóe miệng Lộ Tinh nhếch lên, túm lấy tay anh đưa lại chỗ khoang sinh sản, thật sự là rất ngứa muốn anh gãi cho cậu. Phó Thâm như điệt giật mà rụt tay lại, chặn hành động của cậu lại.
Tuy rằng bất cứ nơi riêng tư nào của Lộ Tinh anh cũng đều chạm qua rồi, nhưng khoang sinh sản.... Phó Thâm nhìn chỗ đó còn nhỏ hơn viên đào trước ngực, thật sự không nỡ xuống tay.
Lộ Tinh cau mày nhìn Phó Thâm, anh không sờ cậu là không thích nơi này của cậu sao? Lộ Tinh rất ảo não.
Cậu làm một động tác rất khó chịu.
"Nơi này còn đang phát triển, cho nên hơi khó chịu, đừng đụng vào nó là được." Phó Thâm sợ Lộ Tinh hiểu lầm, nên giải thích.
Lộ Tinh thoải mái, chỉ cần Phó Thâm không ghét là được.
Hình dáng người cá của Lộ Tinh không ở trong nước thì không hề dễ chịu, Phó Thâm đặt cậu vào trong bồn tắm. Để cậu tùy ý nghịch ngợm, chỉ dám sát không cho cậu gãi khoang sinh sản của mình.
Lộ Tinh lặn xuống đáy nước được một lúc ròi ngủ thiếp đo.
Mãi cho đến buổi tối, cậu tỉnh lại thì bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.
Phó Thâm ôm người lên, còn cố tình quan sát cái miệng trên bụng cậu, lại to thêm rồi.
Anh dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo cho Lộ Tinh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, duy trì hình người cá thật lâu, tự nhiên biến về hình người, Lộ Tinh thậm chí có chút không thói quen. Dù sao thì hình cá đối với cậu vẫn là thoải mái nhất.
Nhà bếp của khách sạn lại làm hải sản hôm trước Phó Thâm đưa đến, sau đó đầu bếp lại gửi lại những hải sản vẫn còn chưa dùng đến.
Phó Thâm nghĩ nghĩ một chút rồi để cho người vận chuyển bằng đường hàng khong về Dung Thành, đưa cho Nghiêm Đào với Phó Trạch. Gần đây ăn hải sảnh nhiều quá, Phó Thâm sợ bị bệnh gout. Còn Lộ Tinh vốn sống ở biển, ăn nhiều cũng không thành vấn đề, nhưng anh thì khác...
Nghẹn trong phòng 1 ngày, Lộ Tinh cũng không thèm ăn cái gì. Hứng thú ăn được gì đó vài miếng, rồi lại không ăn nữa.
Cách biển gần như vậy, nói Lộ Tinh không muốn xuống biển là giả.
Sau khi bữa tối kết thúc, Lộ Tinh nằm trên ban công nhìn ra biển lớn. Tuy rằng trời đã tối rồi, nhưng âm thanh của sóng biển vẫn còn đó.
Phó Thâm từ sau lưng ôm lấy cậu, Lộ Tinh chỉ vào biển lớn với vẻ mặt khát vọng.
Anh sợ nhất là thấy Lộ Tinh buồn, cân nhắc một lát rồi dẫn cậu ra khỏi khách sạn. Tìm một chỗ biển hẻo lánh, chỉ có ánh đèn trên đường chiếu xuống bãi cát.
"Đi xuống đi, nhưng chỉ có thể ở chỗ này." Phó Thâm chỉ về phía biển cạn ít sóng trước mặt, ở chỗ này anh tin tưởng là sẽ không xảy ra chuyện gì.
Hai mắt Lộ Tinh sáng lên rồi nhào xuống biển khơi, rất nhanh thiếu niên hai chân đã biến thành người cá. Ngửi mùi của gió biển, giơ đuôi lên.
Biển cạn dù sao cũng chỉ là biển cạn, chỉ đủ để bao phủ toàn thân Lộ Tinh. Cậu tự mình chơi một lát, quay đầu lại vẫy tay với anh ngay cả cái đuôi cũng ở bên cũng động.
Phó Thâm tiến lại, ngồi xuống đá ngầm bên cạnh. Bàn tay nhỏ của Lộ Tinh chống đỡ ngồi song song cùng với anh, nửa cái đuôi thì ngâm trong biển.
Phó Thâm nghiêng mặt nhìn cậu, thì thấy cậu đang cười ngây ngô với anh. Lộ Tinh lên người anh, thân mật với anh.
"Em sẽ trở về biển sao?" Phó Thâm xoa nhẹ vài cái trên mái tóc bạc ướt đẫm của Lộ Tinh.
Lộ Tinh không chút suy nghĩ lắc đầu, không có Phó Thâm biển lớn đối với cậu rất tẻ nhạt. Phó Thâm theo bản năng thở ra, vừa rồi anh vẫn luôn lo lắng có thể sẽ có một ngày em ấy sẽ chán nơi này hay không sẽ rời bỏ anh rồi trở về với biển cả.
Lộ Tinh làm một động tác chờ một chút với Phó Thâm, cả người nhảy về trong biểm, hai ba cái đã không còn bóng dáng. Nhẫn nại chờ đợi vài phút vẫn không thấy Lộ Tinh trở về, Phó Thâm hơi sốt ruột. Lúc này, đầu kia của đá ngầm đột nhiên có động tĩnh - Lộ Tinh trở lại.
Cậu nhẹ nhàng bơi đến trước mặt Phó Thâm, bàn tay giấu dưới biển giơ cao lên, cầm một cái vỏ sò to bằng nắm tay đưa cho anh.
Lộ Tinh nhếch miệng cười, rất thích thứ bảo bối này.
Phó Thâm cầm lấy, vỏ sò rất hoàn chỉnh thậm chí còn có thể mở ra khép lại. Phó Thâm mở ra, bên trong có một nắm tóc bạc của Lộ Tinh.
Đây là truyền thống rất lâu đời của người cá biển sâu, đưa tóc cho người mình thích giống như kết tóc vậy.
Lộ Tinh sớm nên đưa cho Phó Thâm, nhưng là bây giờ cũng không muộn.
Cậu thấy anh bất an, nên cậu dùng phương thức của chính cậu trấn an anh.
Lộ Tinh túm chặt góc áo Phó Thâm, muốn anh ôm. Phó Thâm cẩn thận bỏ vào túi thứ mà cậu đưa cho anh, tất cả nghi ngờ khi ôm cậu vào lòng đều tan biến.