"Đứt ngón tay rồi!"
Trên chiếc thớt dính vết máu, Tần Cao Dương ôm ngón tay lộ ra vẻ mặt đau đớn.
Vu Cố vội vàng nắm lấy cổ tay hắn, muốn xem như thế nào.
Tần Cao Dương buông tay ra mặc cho anh nắm, lòng bàn tay Vu Cố thật ấm áp, đã lâu rồi hắn không được cảm thụ nhiệt độ như vậy.
"Đùa em thôi". Đột nhiên Tần Cao Dương cười, dời lòng bàn tay đang che trên ngón tay: "Nếu thật sự đứt ngón tay, vậy thì xong đời rồi".
Tần Cao Dương hiện lên vẻ mặt không đứng đắn, dáng vẻ kia cực kì giống Tần Húc.
"...." Mặt Vu Cố lập tức đen sì, ném cổ tay Tần Cao Dương sang một bên.
Tần Cao Dương thu nụ cười lại trong nháy mắt.
Vừa Vu Cố thật sự bị dọa sợ, trên thực tế anh chán ghét Tần Cao Dương như vậy, nếu ngón tay Tần Cao Dương thật sự bị đứt thì anh nên thắp hương bái Phật mới đúng, nhưng lúc đó Vu Cố đúng là rất hoảng hốt.
"Tôi sai rồi". Thấy Vu Cố tức giận, Tần Cao Dương lập tức nhận sai.
"Ngón tay không đứt, nhưng tôi thật sự bị thương". Tần Cao Dương cố chấp đem ngón tay bị cắt đến trước mặt Vu Cố, vết thương vẫn không ngừng chảy máu.
"Đáng đời!" Vu Cố mắng một câu, không để ý Tần cao Dương nữa, tiếp tục lại sô pha ngồi xem điện thoại.
Tần Cao Dương ngây ngốc cười hai tiếng, Vu Cố quan tâm hắn.
Tần Cao Dương tiếp tục thái củ, muốn cắt khoai tây vụn, cuối cùng bị hắn thái thành khoai tây chiên.
Tiếng kêu cạch cạch náo nhiệt trong phòng bếp khiến Vu Cố phát cáu, anh thề lần này cho dù Tần Cao Dương có chặt đứt chân hắn anh cũng chẳng quan tâm đến sống chết của Tần Cao Dương.
Tần Cao Dương khá chắc chắn về việc nấu ăn, sau khi xem hướng dẫn trên mạng, vừa xem đã biết.
Tần Cao Dương tùy tiện cầm máu, ngón tay chảy máu nhanh chóng ngừng lại.
Thái khoai tây xong, đột nhiên Tần Cao Dương phản ứng lại, còn chưa nấu cơm.
Theo hướng dẫn trên mạng, Tần Cao Dương cho nước, gạo và đậu xanh vào nồi cháo, chuẩn bị làm cháo đậu xanh.
Mọi việc diễn ra suôn sẻ, tiếp theo là xào rau Tần Cao Dương càng thêm tự tin hơn.
Cho dầu vào chảo đun nóng, chờ dầu để thức ăn vào.
Dù sao Tần Cao Dương cũng là một đại thiếu gia mười ngón tay không dính nước mùa xuân, căn bản không biết nấu cơm, không biết trong tình huống nào mới bỏ thức ăn vào.
Nhưng theo lẽ thường mà phán đoán, dầu trong chảo bốc khói dày đặc chắc là nên mở vung rồi.
Tần Cao Dương đổ dầu vào chảo, chờ khói bốc lên.
Đảo mắt trôi qua hai phút, trong nồi vẫn không có động tĩnh, Tần Cao Dương nhíu mày đoán chừng còn chưa tới lúc, hắn cũng ngại hỏi Vu Cố, lúc nãy hắn vừa chọc giận Vu Cố xong.
Đợi thêm hai phút nữa, trong nồi vẫn không có động tĩnh, Tần Cao Dương nóng nảy không chịu được, lại sát muốn xem sao, kết quả hắn vừa tới, gần dầu trong chảo đột nhiên bốc cháy, Tần Cao Dương xê ra xa, suýt nữa bỏng mặt.
"Hừ!" Dọa chết Tần Cao Dương, rõ ràng không bốc khói mà cái chảo này tự mình thiêu cháy.
Tần Cao Dương đơn giản đổ đồ ăn vào, vốn tưởng khi đổ rau vào sẽ nhỏ hơn một chút, nhưng ai biết lửa càng lúc cháy càng lớn.
Tần Cao Dương né vài bước, từ xa dùng xẻng lật đồ ăn trong chảo, chỉ thấy lửa trong chảo bốc cao gần nửa mét.
Vu Cố nghe rõ động tĩnh trong phòng bếp, nhưng vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, cho đến khi một mùi khét nồng nặc xộc vào mũi.
Vu Cố hoa khan, Tần Cao Dương cũng đang ho trong bếp, ho còn dữ hơn anh.
Vu Cố ngẩng đầu nhìn thấy ánh lửa đang bùng lên trong phòng bếp.
"Đm!" Vu Cố bật ra một câu thô lỗ, lao vào bếp ngay lập tức.
Chỉ thấy lửa trong nồi sắp chát đến máy hút khói, Tần Cao Dương không biết làm sao xấu hổ nhìn Vu Cố, ngây ngô nở nụ cười.
Vu Cố không rảnh để ý tới hắn, cầm lấy vung nồi ở một bên đậy lại.
"Vu Cố cẩn thận!" Tần Cao Dương nhìn Vu Cố đến gần, sợ anh bị bỏng.
Vu Cố đâu ra đấy đậy vung lại, tắt bếp, ngọn lửa trong nồi lập tức bị đè xuống, tắt sau nửa phút.
Vu Cố và Tần Cao Dương gần như đồng thời thở ra một hơi, Tần Cao Dương càng nhìn Vu Cố với sắc mặt ngưỡng mộ.
"Vu Cố, em lợi hại quá". Hiện giờ Tần Cao Dương vừa có cơ hội liền vội vàng thổi rắm cầu vồng với Vu Cố.
"Là anh ngu xuẩn!" Vu Cố không chút kiêng dè diss lại Tần Cao Dương.
Bị Vu Cố mắng Tần Cao Dương cũng vui.
Vu Cố quay đầu nhìn Tần Cao Dương mồ hôi nhễ nhại, nhìn chằm chằm mặt hắn sửng sốt mấy giây, sau đó đột nhiên Vu Cố "phụt" cười.
Tần Cao Dương không kịp định thần lại, Vu Cố cười , cười với hắn! Hơn nữa cười rất vui vẻ, từ lúc hắn tìm thấy Vu Cố đến bây giờ, chưa từng thấy Vu Cố vui như vậy.
Lúc Vu Cố cười trông càng đẹp hơn, Tần Cao Dương nghĩ vậy, cũng cười vói Vu Cố.
Vu Cố thấy hắn cười, vốn muộn nhịn cười xuống, nhưng giờ lại không nhịn được nữa, cười đau cả bụng.
"Vu Cố, thấy mặt tôi xấu thì em vui như vậy?" Tần Cao Dương hỏi Vu Cố, trong giọng nói mang theo sự cưng chiều.
Vu Cố cười đến không nói nên lời.
Tần Cao Dương buồn bực, có cái gì buồn cười như vậy, chẳng lẽ trên mặt mình có gì.
Nghĩ như vậy, Tần Cao Dương bước ra khỏi phòng bếp đi vào phòng tắm, soi gương xem trên mặt mình có bụi bẩn gì hay không.
Thế là vừa nhìn, Tần Cao Dương sửng sốt, thoáng chốc ù tai hay gì đều xuất hiện.
Lông mày của hắn... Hình như không còn.
Tần Cao Dương lấy lại sức, nhất định là do hắn đến quá gần chảo lúc bốc cháy, trực tiếp bị thiêu cháy.
Thảo nào Vu Cố cười! Tần Cao Dương nhìn bộ dáng không có lông mày của mình bây giờ cũng buồn cười, nhưng hắn không cười nổi...
"Đệt!" Tần Cao Dương chửi một câu, sờ sờ chỗ lông mày cháy xém, trên tay còn có mùi.
Tần Cao Dương ghét bỏ nhíu mày.
Tần Cao Dương đi ra từ phòng vệ sinh, vốn Vu Cố đã kiềm chế không được cười, nhưng vừa nhìn thấy lúc này Tần Cao Dương không có lông mày, anh thật sự không nhịn được.
Vu Cố véo đùi mình, mới ngăn mình không cười nữa.
"Chuyện đó..." Tần Cao Dương không biết nói gì cho phải, hắn vẫn còn phải đến công ty đi làm, nếu bị nhân viên dưới trướng hắn nhìn thấy dáng vẻ như này, thanh danh cả đời của hắn coi như hủy.
Đúng lúc này, thím La đột nhiên gõ cửa.
Vu Cố đi mở cửa.
Cửa vừa mở, mùi khét nồng nặc khiến thím La hung hăng nhíu mày.
"Vu Cố mấy đứa đang làm gì vậy?" Thím La ngửi thấy mùi hôi ở trên tầng, tưởng trên tầng có cháy nên vội vàng chạy lên xem.
"Không có gì đâu thím La, chỉ là cháy nồi thôi".
"Đã tắt rồi".
"Nấu bữa tối hả?" Thím La hỏi.
"Ừ". Vu Cố vô thức liếc nhìn Tần Cao Dương trong phòng.
Bộ dáng này của Tần Cao Dương không dám gặp người, vẫn đưa lưng về phía cửa.
Dáng vẻ buồn cười không có lông mày bị Vu Cố nhìn thấy, khiến anh vui vẻ, Tần Cao Dương cũng bằng lòng. Nhưng những người khác...
"Gọi cậu Tần xuống nhà ăn cơm, thím nấu canh khoai sườn, xem trận thế này của mấy đứa chắc tối nay không ăn được". Thím La vừa nói vừa đi về phía hành lang: "Nhanh xuống đây đi".
Không cho Vu Cố cơ hội từ chối, thím La đã không còn bóng dáng.
Vu Cố biết thím La hiếu khách, nhân hậu, bữa cơm tối này không thể từ chối.
Vu Cố tin mấy lời vừa rồi Tần Cao Dương cũng nghe được, anh không kể lại nữa.
"Anh đi không?" Vu Cố vẫn hỏi Tần Cao Dương một câu.
Tình huống hiện tại của tần Cao Dương, Vu Cố chắc cũng cho hắn chút mặt mũi.
Tần Cao Dương sững sờ một lúc lâu không nói gì.
Vu Cố cho rằng hắn không đi.
Thật ra Tần Cao Dương vẫn đang đấu tranh tâm lý, thật vất vả mới có cơ hội ăn cơm cùng Vu Cố, hắn không muốn bỏ lỡ.
Vu Cố ra cửa thay giày chuẩn bị đi, Tần Cao Dương đuổi theo.
"Tôi đi nữa". Vẻ mặt Tần Cao Dương khẩn trương vì sợ Vu Cố lơ đi.
.
Phòng đầu tiên ở tầng dưới chính là nhà thím La, Vu Cố gõ cửa.
Sau một tiếng chạy dồn dập, cửa phòng mở ra.
Vu Cố và Tần Cao Dương đồng thời đưa mắt xuống, nhìn thấy một đứa nhỏ buộc tóc đuôi ngựa.
"Anh Vu Cố".
"Tiểu Vũ". Vu Cố lấy từ trong túi ra hai viên kẹo sữa đưa cho cô bé, hiển nhiên hai người đã khá quen thuộc.
Tần Cao Dương nghiêm túc đánh giá, là một cô bé nhỏ rất dễ thương, đôi mắt to.
"Nào, mau vào đi!" Thím La nhiệt tình chào hỏi Vu Cố và Tần Cao Dương: "Thím đi múc canh".
Vu Cố nhanh chóng đi theo giúp đỡ.
Chỉ để lại Tần Cao Dương và Uông Vũ mắt to trừng mắt nhỏ trong phòng khách, Uông Vũ tò mò đánh giá người đàn ông xa lạ này.
Tần Cao Dương bị đôi mắt ngây thơ này nhìn có chút chột dạ, theo bản năng che đôi lông mày bị cháy của mình.
Dọn thức ăn lên bàn, Tần Cao Dương ngồi cạnh Vu Cố, có thể cùng Vu Cố ăn cơm như vật, Tần Cao Dương suy nghĩ rất lâu.
"Tiểu Vũ, đây là anh Vu Cố, đây là..."
"Bà nội, tại sao ông chú này không có lông mày ạ?"
Thím La đang giới thiệu với Uông Vũ, cuối cùng là đứa nhỏ nói năng không kiềm được. Trong một câu, làm Tần Cao Dương nghẹn lại.
Thím La nghe vậy cũng nghiêm túc nhìn lại Tần Cao Dương, quả nhiên không có lông mày...
Vu Cố ngồi một bên không biết có phải lúc mình nên cười hay không.
"Chuyện là, hôm nay anh ta nấu cơm không cẩn thận bị thiêu". Vu Cố có thể cảm nhận được sự xấu hổ của Tần Cao Dương ở bên, giúp hắn giải thích một câu.
"Cháu có thể vẽ lông mày cho chú đó". Cô bé nhỏ cười với Tần Cao Dương, đôi mắt híp lại.
"..." Nhất thời Tần Cao Dương không nói nên lời.
Càng làm cho hắn hộc máu chính là, con nhỏ kia gọi Vu Cố là anh, mà gọi hắn là ông chú!
"Tiểu Vũ, ăn cơm". Thím La cảm thấy có hơi xúc phạm, tuy nói đồng ngôn vô kỵ*, nhưng khó đảm bảo người quay về không nghĩ trong lòng. Vốn có ý tốt mời người ta đến ăn cơm, nếu ngược lại đắc tội với người ta, vậy mới là mất nhiều hơn được.
"Không sao đâu ạ". Tần Cao Dương cười cười, cũng không tức giận với trẻ con, chỉ là hơi xấu hổ.
"Hôm nay là lần đầu tiên cháu nấu cơm". Tần Cao Dương đến chuyện nấu nướng hôm nay: "Có chút không quen".
Thím La hiểu rõ, đàn ông lần vào bếp, nổ nhà bếp cũng là thường tình.
"Cái chảo kia không bốc khói, cháu tưởng dầu chưa sôi". Tần Cao Dương vẫn cảm thấy phải giải thích rõ ràng: "Cuối cùng nó tự cháy như thế".
Tần Cao Dương vẫn còn hơi ngu, dù sao ngay cả lông mày cũng cháy rồi.
"À cái đó..." Khó có lần Vu Cố tiếp lời Tần Cao Dương: "Trợ lý Đào mua chảo không khói".
"...." Tần Cao Dương ngu luôn.
Không vào bếp, hắn không biết còn có thứ gọi là chảo không khói này.
"Không sao, không sao, nhóc cứ vào bếp nhiều là làm được". Thím La an ủi Tần Cao Dương: "Lần này biết rồi, lần sau không tái phạm".
Thím la nấu ăn rất ngon, nhưng Tần Cao Dương ăn có chút lơ đễnh, bởi vì hắn có thể cảm giác được, mọi người luôn cố ý hoặc vô tình nhìn chằm chằm lông mày của hắn, khiến hắn không được tự nhiên.
Ngược lại trong lòng Vu Cố còn bất ngờ hơn.
Bởi vì Tần Cao Dương hình như đã có chút thay đổi, không còn nóng nảy như trước nữa.
Thật ra lúc Uông Vũ nói Tần Cao Dương không có lông mày, Vu Cố hung hăng nhéo đùi, sợ trong mắt Tần Cao Dương nổ tung.
Từ trước đến nay chỉ có mình hắn độc tôn, ích kỷ nóng nảy, khó đảm bảo sẽ không nổi giận với một đứa nhỏ.
Nhưng Tần Cao Dương chẳng những không nổi giận, mà còn chủ động nói chuyện nấu nướng.
Sau khi ăn tối xong, Vu Cố chủ động thu dọn bát đũa, thím La bảo hắn đừng động.
"Thím La để cháu và Vu Cố cùng làm là được". Tần Cao Dương xắn tay áo lên, có chút muốn làm việc.
Tần Cao Dương không sợ làm mấy việc trước kia chưa bao giờ để ý, chỉ cần có thêm thời gian ở chung với Vu Cố là được rồi.
Để cho Vu Cố biết hắn thật sự thay đổi.
Lúc rửa bát, rõ ràng hai người ở chung một chỗ, nhưng không ai nói gì.
Trong đầu Tần Cao Dương không ngừng tưởng tượng được, về tương lai của hắn và Vu Cố sau này.
Mỗi ngày giống như cặp vợ chồng, cùng nhau ăn cơm rửa bát, cùng nhau tắm rửa ngủ nghỉ, giống như Tần Húc và Ôn Ngôn.
Tần Cao Dương nghĩ nghĩ, khóe miệng nhếch cao lên.