"Mẹ mẹ!" Cuộc gọi được kết nối, Lộ Tinh là người đầu tiên nói chuyện với Hứa Viện.
"Ây za, Tinh Tinh có nhớ mẹ không?" Cách điện thoại cũng có thể nghe thấy Hứa Viện nói chuyện với Lộ Tinh ôn nhu bao nhiêu.
"Nhớ ạ, nên mẹ về chơi nha!" Lộ Tinh cười hì hì với Hứa Viện.
"Được được được, một thời gian nữa rồi mẹ về".
"Dạ". Lộ Tinh vô cùng vui vẻ, cậu rất thích Hứa Viện, bởi vì Hứa Viện cũng như Phó Thâm đối xử với cậu cực kỳ tốt..
"Mấy đứa đang làm gì vậy?" Hứa Viện hỏi tiếp.
"Chồng dẫn Tinh Tinh đi mua đồ cho em bé, còn đi siêu thị mua đồ ăn ngon." Trong lúc nói chuyện, Lộ Tinh liếc nhìn hộp bαo ƈαo sυ rơi xuống đệm xe, xấu hổ đỏ bừng tai, mới ngại ngùng nói cho Hưa Viện biết mình nháo đòi Phó Thâm mua cái này.
Hứa Viện nghe Lộ Tinh nói, ngừng cười.
"Phó Thâm". Hứa Viện gọi tên Phó Thâm, giọng điệu rất khác khi nói chuyện với Lộ Tinh, không còn ôn nhu như thế.
Phó Thâm chỉ nghe Hứa Viện gọi anh như vậy là biết có việc.
Phó Thâm lấy lại điện thoại, tắt loa ngoài đặt vào bên tai.
"Có chuyện gì vậy mẹ?" Phó Thâm vừa hỏi, vừa xoa xoa đầu Lộ Tinh như trấn an.
Lộ Tinh ngồi trên đùi anh rất không an phận, hai chân nhỏ lắc lư.
"Chừng nào thì con mới công khai quan hệ với Tinh Tinh?"
Hứa Viện đột nhiên ném ra vấn đề này khiến Phó Thâm sửng sốt.
Trước giờ Hứa Viện chưa từng hỏi anh chuyện này, huống chi là can thiệp.
"Hôm nay con với Tinh Tinh đi dạo ở cửa hàng mẹ và bé bị chụp ảnh, gửi trong nhóm nhân viên của công ty".
"Con không biết mấy người đó nói khó nghe như nào".
"Còn nói rằng Tinh Tinh đang mang thai là con riêng của con".
"Mẹ thật sự muốn xé nát cái miệng bọn họ".
Hứa Viện rất tức giận, nhìn thấy mấy người đó mắng Phó Thâm là cặn bã, bà đã bực lắm rồi, lại còn nói xấu Lộ Tinh với đứa nhỏ trong bụng nó, khiến bà điên hết cả máu.
Hứa Viện vốn đã ẩn danh nằm trong nhóm nhân viên công ty, những gì xảy ra trong nhóm ngày hôm nay, bà đều kể lại hết cho Phó Thâm.
Lộ Tinh nhận thấy sắc mặt Phó Thâm đột nhiên không tốt lắm, có chút lo lắng, nắm chặt lấy tay Phó Thâm, ý bảo anh đừng tức giận.
"Vậy con mau giải quyết chuyện này đi, nhìn tức lắm". Hứa Viện ra tối hậu thư với Phó Thâm.
"Mẹ, chuyện này con sẽ lo liệu, sẽ không để bọn họ nói lung tung nữa". Lộ Tinh nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn của Lộ Tinh.
Lộ Tinh phối hợp híp mắt lại, làm bộ như bị Phó Thâm nhéo đau lắm.
Cúp điện thoại nói chuyện với Hứa Viện, Phó Thâm suy nghĩ rất nhiều, anh vốn muốn chờ Lộ Tinh lặng lẽ sinh con xong rồi mới công khai quan hệ giữa bọn họ.Chuyện này nếu chỉ lan truyền trong nhóm nhân viên công ty còn đỡ, nếu bị đám truyền thông thích drama ở Dung Thành hóng hớt viết bậy thì ảnh hưởng rất lớn.
"Sao vậy ạ?" Lộ Tinh nhìn Phó Thâm, vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt, chỉ cần tâm tình Phó Thâm không tốt, cậu sẽ rất lo lắng.
"Chuyện của công ty". Phó Thâm còn lâu mới đem mấy chuyện bẩn tai kia nói cho Lộ Tinh, miễn là Lộ Tinh sống vui vui vẻ vẻ mỗi ngày.
"Nhưng bây giờ chồng không có ở công ty, nên đừng lo lắng nha". Lộ Tinh giãn lông mày đang nhíu của Phó Thâm ra, muốn xoa dịu anh.
"Được". Phó Thâm cười.
Về đến nhà, Lộ Tinh nóng lòng đem tôm và bạch tuộc vào bếp, đúng lúc dì mới từ chợ hải sản mua nhím biển về.
"Ông chủ những thứ này để như nào?' Trần Bình và một số người giúp việc mang đống đồ mua hôm nay vào nhà.
"Đặt lên tầng trên".
"Đồ đạc của đứa nhỏ thì để phòng em bé".
Sau bữa tối, Lộ Tinh hứng trí bừng bừng lôi kéo Phó Thâm vào phòng em bé, muốn thu xếp lại những thứ mà hôm nay bọn họ đã mua ở cửa hàng mẹ và bé.
Lộ Tinh kiên nhẫn đặt những thứ này ở vị trí đã định.
Phó Thâm ở bên cạnh nhìn một lát, tiến lên giúp đỡ.
"Chồng ơi, anh đã nghĩ đến tương lai chúng ta sẽ như thế nào chưa?" Lộ Tinh đang táy máy chỉnh lại đề chơi cho bé, bỗng nhiên mở miệng hỏi.
"Nghĩ đến rồi". Phó Thâm khẽ cười nói: "Sẽ rất hạnh phúc".
"Tinh Tinh cũng như vậy".
"Sau này Tinh Tinh không phải là một con cá đơn độc nữa".
"Cũng không cần phải mỗi ngày đều bơi tới bơi lui trong đại dương của riêng mình".
Đột nhiên Lộ Tinh xoay người ôm lấy eo Phó Thâm, vùi đầu vào trong quần áo của anh, vòng tay Phó Thâm ấm áp không chịu nổi, Lộ Tinh cảm thấy cuộc đời này cũng không bao giờ rời khỏi.
"Bây giờ Tinh Tinh thật hạnh phúc". Lộ Tinh y như con mèo nhỏ cọ cọ trong lòng Phó Thâm.
Phó Thâm siết chặt cậu, cũng thấy rất hạnh phúc.
Cả ngày nay đi lượn lờ bên ngoài, Lộ Tinh ưỡn cái bụng bự thật sự mệt mỏi, sau khi thu xếp phòng em bé xong thì ngáp không ngừng, vừa vào phòng tắm ngâm mình một lát đã trực tiếp ngủ thiếp đi trong bồn tắm.
Phó Thâm thả nhẹ động tác ôm người ra ngoài, lau khô vết nước rồi đặt lên giường đắp chăn.
Bởi vì hơi nước, trên mặt Lộ Tinh hiện lên hai vết ửng hồng, trên làn da trắng nõn càng thêm đỏ hỏn.
Phó Thâm lấy tay che mặt Lộ Tinh một lát, cảm thấy mỹ mãn cầm điện thoại bên cạnh đi ra ban công.
"Bên truyền thông thế nào?"
"Phó tổng, đúng là có mấy nhánh truyền thông đã viết xong thông báo chuẩn bị thả tin anh và tiểu thiếu gia đi dạo cửa hàng mẹ và bé".
"Có điều giờ đã bị đè xuống".
"Giờ xem có con cá nào lọt lướt hay không?''
"Tin tức bị rò rỉ từ nhóm nhân viên của công ty". Phó Thâm tiếp tục hỏi.
"Trước mắt mấy nhà tiếp xúc đều là biết tin tức từ bên Phó thị, chính xác mà nói thì là có người bán tin tức cho bọn họ, có cả ảnh chụp".
Phó Thâm biết, trên đời này chẳng có bức tường nào kín gió.
Phó thị nhiều nhân viên như vậy, có người bán tin tức đi tuyệt đối chẳng có gì là ngạc nhiên, người không tham tiền tài thật sự quá ít.
"Được rồi, tôi biết rồi". Phó Thâm quay người nhìn giường trong phòng ngủ, Lộ Tinh đang ngủ say: "Giúp tôi một việc nữa".
"Anh nói đi".
Kết thúc cuộc gọi, Phó Tham trở về phòng, vừa ngồi xuống mép giường, đã nghe thấy Lộ Tinh nhỏ giọng thì thào trong mộng.
Phó Thâm không nghe rõ Lộ Tinh đang nói gì, nên cúi người xuống, áp sát vào miệng Lộ Tinh: "Chồng ơi...Gọi bánh bao trứng..."
"Bạch tuộc, đừng chạy!"
Phó Thâm nghe được mấy lời trong mộng này của Lộ Tinh, lập tức bật cười, trong mơ mà vẫn còn ăn được, về sau sợ chắc là muốn thành con cá koi mập mạp trong khu thắng cảnh, ngay cả mình cũng không lật được.
Phó Thâm đắp chăn lên ngực Lộ Tinh.
Lúc này, trợ lý nhắn tin đến, chuyện Phó Thâm dặn dò đã làm xong.
Mười giờ tối, Phó Thâm đăng lên vòng bạn bè hai tấm ảnh, một tấm là ảnh giấy chứng nhận kết hôn rõ ràng, tấm còn lại là Lộ Tinh đang ưỡn bụng ngồi trước bàn ăn tôm".
"Cậu bạn nhỏ nhà tôi, vừa rồi lẩm bẩm trong giấc ngủ, muốn nói rằng mọi người chuẩn bị phong bì đi".
Đăng lên vòng bạn bè xong, Phó Thâm nhờ trợ lý chụp ảnh màn hình, tắt máy rồi lên giường ôm Lộ Tinh ngủ.
Phó Thâm biết nếu đêm nay mà không tắt máy, nhất định sẽ không ngủ được.
Phó Thâm vạn năm không đăng lên vòng bạn bè một lần, tự nhiên có động tĩnh rất nhanh đã bị Nghiêm Đào và Tần Húc phát hiện.
Nghiêm Đào sốc nặng, Phó Thâm thế mà đã học được cách thể hiện tình cảm rải thức ăn cho chó.
"Xem ra, phong bì chắc phải đi gấp đôi rồi". Nghiêm Đào cmt ở dưới. Sau đó Nghiêm Đào nhận thông báo trả lời, nhưng người trả lời là Tần Húc: "Ngóng tìm hiểu bên này một chút, cũng gấp đôi luôn ( biểu tượng cảm xúc đeo kính râm), đồ chó độc thân".
Nghiêm Đào bị ba chữ "chó độc thân" của Tần Húc đâm cho một nhát đau, nhưng hết lần này đến lần khác hắn lại không làm gì được, ai bảo quan hệ giữa hắn và Phó Trạch không công khai.
"Mẹ thích đứa nhỏ này". Lời nói hùng hồn của Hứa Viện đã trực tiếp tỏ rõ thái độ của bà.
Trong vòng tròn bạn bè của Phó Thâm, không chỉ mình bạn bè, mà còn có bảy cô ba dì của anh đều nhìn thấy.
Thấy Phó Thâm đã tắt máy, điện thoại của Hứa Viện sắp bị nổ tung, tất cả đều quan tâm đến vấn đề tình cảm của Phó Thâm.
Hứa Viện không tắt máy giống như Phó Thâm, kiên nhẫn giới thiệu Lộ Tinh cho những người thân thích bạn bè kia, nói đến Lộ Tinh thì thấy kiêu ngạo.
Ngày hôm sau.
Phó Thâm vừa bật điện thoại, đã hiện lên một mớ tin nhắn và cuộc gọi nhỡ suýt nữa banh chành cái điện thoại của anh.
Phó Thâm cười bỏ qua, nhưng lại đặc biệt trả lời tin nhắn của Nghiêm Đào, cũng chỉ ba chữ "chó độc thân".
Nghiêm Đào tức gần chết, bèn phóng hỏa với Phó Trạch, đe dọa Phó Trạch nếu hôm nay không quay về giáo huấn thằng em trai khinh người quá đáng của mình, thì sau này này đừng hòng ngủ chung giường.
"Chồng ơi, hôm nay anh không đến công ty hả?" Khi Lộ Tinh dậy phát hiện đã rất muộn, mà Phó Thâm vẫn còn ở nhà chưa đi, mừng rỡ hỏi anh.
"Em muốn anh đến công ty như thế hả?" Phó Thâm hỏi ngược lại Lộ Tinh.
Lộ Tinh vội vàng lắc đầu: "Không muốn".
"Vậy hôm nay anh không đi, ở nhà chơi với em".
Thực ra Phó Thâm sợ mình đi rời, lỡ có người trong nhà đến thăm hỏi, một mình Lộ Tinh không chống đỡ nổi. Tuy rằng anh đã thông báo cho người thân bạn bè là bây giờ Lộ Tinh đang tĩnh dưỡng không tiếp khách, nhưng không có gì đảm bảo vẫn có người tới thăm.
Sáng sớm hôm nay, một phương tiện truyền thông nổi tiếng ở Dung Thành đã tiết lộ bức ảnh chụp màn hình vòng tròn bạn bè của Lộ Tinh, nói rằng Phó Thâm người đứng đầu Phó thị đã kết hôn với một người đồng tính, và không lâu nữa sẽ nghênh đón một sinh mệnh mới.
Tin tức vừa được phát ra, lập tức gây náo động ở Dung Thành.
Bạn bè thấy Phó Thâm cưng chiều gọi người yêu là "cậu bạn nhỏ" cũng đủ hiểu tình yêu của anh dành cho người bạn đời đồng giới này, hơn nữa nhìn thời điểm nhận giấy đăng ký kết hôn, hai người này đã kết hôn được một năm.
Tin tức là Phó Thâm để cho người đưa ra ngoài, thay vì để những tài khoản tiếp thị không biết chi tiết gì lấy Lộ Tinh đưa tin tức nhảm, thì chi bằng anh giành trước một bước.
"Con mẹ nó mà con riêng! Rõ ràng là Phó tổng đã kết hôn!" Nhóm nhân viên lại náo nhiệt hẳn lên, ngày hôm qua có người nhắm mắt nhắm mũi nói Lộ Tinh mang thai con riêng của Phó Thâm, hôm nay đều bị tát vào mặt.
"Ui, em trai nhỏ thế mà có thể mang thai!" Có người không khỏi kinh ngạc, bởi vì họ không biết thân phận của Lộ Tinh là người cá.
"Chẳng lẽ là thiên phú dị bẩm!"
"CP của tôi real rồi!"
"Mấy người mắng Phó tổng cặn bã nên tự ngẫm lại đê, Phó tổng bọn tôi như vậy sao có thể thế!"
"Hóa ra đàn ông giàu không phải ai cũng xấu!"
Hướng gió trong nhóm nhân viên đã thay đổi hoàn toàn.
Tin tức Phó Thâm kết hôn cũng nhanh chóng xuất hiện.
Bản thân Phó Thâm cũng đã tự mình xác nhận chuyện kết hôn với Lộ Tinh, hơn nữa còn giải thích chuyện Lộ Tinh mang thai chính là "thiên phú dị bẩm". Phó Thâm không dám tiết lộ thân phận người cá của Lộ Tinh, càng ít người biết Lộ Tinh càng an toàn.
"Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến chuyện tôi và gia đình, nhưng cũng hy vọng mọi người không để ý nhiều, sống tốt cuộc sống của mình mới là quan trọng nhất, chúc tất cả mọi người đều tìm được hạnh phúc của riêng mình".
Phó Thâm đơn giản đáp lại chuyện này, rồi cùng Lộ Tinh ngồi trên sô pha ăn vặt xem phim.
Anh chỉ hy vọng Lộ Tinh được vui vẻ là tốt rồi, những lời nói bên ngoài dù là tốt hay xấu đều không liên quan đến anh.