Editor: Đậu
"Bao lâu rồi không hẹn nhau uống bữa, lần nào hẹn thì ông cũng bận". Nghiêm Đào vỗ vỗ lưng Tần Húc, như đang than thở.
"Có cách nào đâu, anh cả ra nước ngoài giải sầu, hiện tại mỗi ngày công ty đều có một đống công việc chờ tôi xử lý".
"Thời gian ở bên Ôn Ngôn cũng không có".
Bây giờ Tần Húc tạm thời đảm nhiệm vị trí của Tần Cao Dương ở công ty, cuối cùng cũng cảm nhận được sự vất vả của việc làm ông chủ.
"Anh ông sao lại muốn giao quyền cho ông?" Nghiêm Đào nhấp một ngụm rượu trong ly, trên mặt vẫn treo nụ cười, nhưng nhìn kỹ lại ẩn hiện có chút đắng chát.
"Có lẽ là bởi vì Vu Cố...Vu Cố có lẽ thật sự rất quan trọng đối với anh cả". Tần Húc dứt lời cũng uống, sau đó tiếp tục mở miệng: "Anh em bọn tôi đúng là cùng một đức hạnh".
"Lúc có được thì tùy ý phung phí tình yêu của người nọ, ỷ vào người đó còn ở đây cứ không ngừng làm khó dễ, luôn cảm thấy người đó sẽ không đi".
"Cũng không thể rời khỏi bản thân mình".
"Kết quả là bọn tôi đều quá đề cao bản thân, cũng đánh giá thấp lòng tự trọng của họ".
"Làm người đó tổn thương".
"Không có sức chịu đựng, cũng không có thời gian để hối hận".
Trên mặt Tần Húc hiện lên một tia may mắn: "Cũng may, tôi tìm được Ôn Ngôn về rồi".
"Vu Cố...." Tần Húc chỉ cười tiếc nuối một tiếng.
Nghiêm Đào nghe Tần Húc nói thì im lặng một lúc lâu.
Hình như hắn với Phó Trạch cũng thế này...
Phó Trạch thích hắn, không phải Nghiêm Đào không biết, nhưng cảm giác không cam lòng và khuất nhục của hắn không cho phép hắn thừa nhận Phó Trạch thích hắn....
Có phải Phó Trạch cũng sắp hết kiên nhẫn rồi không?
Nghiêm Đào không kiểm soát được hít sâu một hơi, rồi từ từ thở ra, nghĩ đến gần đầy Phó Trạch về muộn, hay cười ngây ngô với điện thoại, còn có đối tượng hôn ước trắng như ngọc* của anh ta.
Thật ra Nghiêm Đào cũng thầm so sánh mình với người đàn ông đó, ai mà chả thích một công tử ôn nhu như ngọc chứ, cho dù đổi lại là Nghiêm Đào, hắn cũng cho hắn người đàn ông đó tốt hơn mình.
Hắn đang gϊếŧ chết tình yêu của Phó Trạch dành cho hắn, mặc dù Phó Trạch đã hỏi rõ rằng mình có thích anh ta hay không, Nghiêm Đào vẫn sẽ không chút nghĩ ngợi mà phủ nhận.
Hiện giờ Tần Húc đã có người và chuyện rằng buộc hắn, cũng không ở lâu trong quán bar với Nghiêm Đào, uống hết một ly rượu, liền gọi cho tài xế đến đón hắn về.
Nghiêm Đào im lặng ngồi ở quầy lễ tân quán bar, lại nhớ tới lời Phó Trạch hỏi hắn sáng hôm đó: "Thích tôi cũng không phải chuyện mất mặt gì, cậu thừa nhận thì có làm sao?"
Nghiêm Đào vẫn còn nhớ rõ lúc mình chạy trối chết sự mất mát hiện lên trong mắt Phó Trạch.
Nhìn Phó Trạch ở cùng một chỗ với người khác thì hắn sẽ thấy chua xót, sẽ ghen tị thậm chí là bất an, đó không phải là cái thích mang đến du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu thì là cái gì?
Một mình Nghiêm Đào uống hết một ngụm rượu cuối cùng rồi rời khỏi quán bar, đêm nay Phó Trạch trực ở bệnh viện, không về nhà.
Nghiêm Đào gói một phần ăn khuya, lên xe riêng.
"Thiếu gia, ngài muốn đi đâu?" Tài xế khởi động xe, Nghiêm Đào lại không nói rõ đi đâu.
"Tùy bác lái đi đâu cũng được". Ánh mắt Nghiêm Đào đưa ra ngoài cửa sổ, đáp xuống ánh đèn neon, lần đầu tiên trở nên sâu sắc như vậy.
Tài xế thấy Nghiêm Đào có tâm sự nên không dám hỏi nhiều, bèn ngẫu nhiên chọn một đường.
Đi ngang qua ngã tư, đúng lúc gặp đèn đỏ, xe phải dừng lại một thời gian ngắn.
"Rẽ trái". Nghiêm Đào đột nhiên nói, mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Tài xế rẽ trái theo ý của hắn, lái được một đoạn thì đến ngã tư, Nghiêm Đào lại lên tiếng, giọng điều hờ hững.
Nghiêm Đào bảo tùy tài xế lái đâu cũng được nhưng thật ra vẫn luôn chỉ đường, có điều rất nhiều từ đều là do hắn vô thức nói ra.
Cuối cùng xe dừng lại ở bên ngoài cửa lớn Dung Y.
Nghiêm Đào bảo tài xế lái xe vào, tài xế giật mình, chỉ nghĩ rằng Nghiêm Đào không thoải mái.
"Thiếu gia, ngài cảm thấy không khỏe hả, có muốn nói cho ông chủ không?"
Nghe tài xế nói, Nghiêm Đào bất giác ngẩng đầu lên nhìn biển hiệu bệnh viện sáng sủa trước mặt, sau khi nhìn rõ nơi này, chính hắn cũng sửng sốt.
Sao lại đến nơi Phó Trạch làm việc...
"Đừng nói với bố tôi". Nghiêm Đào vừa mở cửa xe vừa nói: "Tôi chỉ đến gặp một người bạn".
"Vậy thì tôi chờ ngài ở bãi đỗ xe".
Nghiêm Đào xách đồ ăn khuya xuống xe, lại đứng đó tại chỗ mấy giây, coi như mình phát đại từ bi đến chăm sóc anh ta một chút là được rồi.
Nghĩ đến đây Nghiêm Đào bước vào bệnh viện.
Biết văn phòng Phó Trạch ở đâu, Nghiêm Đào nhanh chóng đi thang máy lên tầng, vẻ mặt nhìn thì bình tĩnh, nhưng thực tế trong lòng đã loạn thành một nhúm, không hiểu sao sự căng thẳng và sợ hãi quấn lấy hắn.
Đứng bên ngoài phòng làm việc của Phó Trạch, Nghiêm Đào chỉnh lại quần áo, lấy điện thoại ra, từ trong camera nhìn bộ dạng của mình, oke ổn lắm.
Nghiêm Đào đang định gõ cửa, đột nhiên có người gọi lại.
"Thưa anh, anh đang tìm bác sĩ Phó ạ?"
Nghiêm Đào xoay người lại, thấy cô y nhỏ thấp hơn mình một cái đầu.
"Ừ". Nghiêm Đào gật đầu.
"Anh tìm bác sĩ Phó có chuyện gì không ạ?" Y tá nhỏ lại hỏi, khuôn mặt bầu bĩnh cùng với nụ cười, trông rất dễ thương.
"Tôi là bạn của anh ta, đến gặp anh ta". Nghiêm Đào cầm đồ ăn khuya trên tay.
"À, bác sĩ Phó không ở trong văn phòng, giờ chắc anh ấy đang ở phòng trực".
Phó Trạch là người nổi tiếng trong bệnh viện, ngoại hình khí chất đều nổi bật, tính tình hiền lành, gia đình cũng cực kỳ tốt, đồng nghiệp trong bệnh viện không ai là không biết anh. Khi biết Nghiêm Đào là bạn Phó Trạch, cô y tá nhỏ càng nhiệt tình với hắn hơn.
"Xin hỏi phòng trực ở đâu?" Lần này Nghiêm Đào chủ động hỏi.
"Tầng 5 ra khỏi thang máy thì rẽ trái đến phòng thứ 2".
"Cảm ơn". Hỏi chỗ xong, Nghiêm Đào lại đi thang máy lên tầng 5.
Đêm đã khuya, trên hành lang bệnh viện cũng ít người rất yên tĩnh, Nghiêm Đào nghe theo lời y tá nói tìm được phòng cấp cứu.
Nghiêm Đào không vội gõ cửa, mà nhìn xuyên qua cửa sổ kính vào trong.
Phó Trạch đúng là ở đây, nhưng người ở đây không chỉ một mình Phó Trạch, mà cả người đàn ông đó...
Phó Trạch đang ngồi trên ghế văn phòng nói chuyện phiếm với người đàn ông bên cạnh, trên mặt rộ lên nụ cười vui vẻ, thậm chí có chút ngọt ngào.
Bàn tay đẩy cửa của Nghiêm Đào cứng đờ trong không khí, cuối cùng không đẩy ra.
Phó Trạch đang cười, nhưng tim Nghiêm Đào như bị xuyên thủng.
Nụ cười như thế của Phó Trạch đã không còn là của riêng mình hắn nữa.
Nghiêm Đào tiện tay đặt đồ ăn khuya ở bên cạnh cửa, cười nhạt rời đi.
Nghiêm Đào quay lại rất nhanh, tài xế hơi kinh ngạc, bác có thể phát hiện rõ ràng tâm trạng của Nghiêm Đào không ổn, tài xế không dám nhiều lời, đưa Nghiêm Đào về nhà.
****
Tần Cao Dương lưu loát nói tiếng nước ngoài trao đổi với nhân viên phục vụ, sau đó vào phòng riêng, khi menu đưa lên, nhưng hắn không thèm lật xem mà gọi đồ luôn.
Nhân viên phục vị bảo hắn chờ chút, lúc rời đi còn đóng cửa ngăn lại.
"Anh Cao Dương, nơi này đẹp quá".
Tần CAo Dương nhìn chỗ trống đối diện có chút thất thần, hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên dẫn Vu Cố đến nơi đây, Vu Cố rất co quắp, anh chưa bao giờ ăn đồ Nhật, thậm chí đây còn là lần đầu tiên vào nhà hàng đồ ăn Nhật.
Khi đó Tần Cao Dương rất thích thú nhìn bộ dáng khẩn trưởng bồn chồn của anh, càng nhớ lại ý niệm ăn sạch sẽ trong đầu.
Lúc đó vừa vặn hắn và Vu Cố đang hẹn hò, cái gì Vu Cố cũng nghe lời hắn, y như một con thỏ nhỏ trắng chưa từng nhìn ra thế giới. Tần Cao Dương cũng rất cưng chiều anh, lần đầu tiên nếm thử đàn ông, loại cảm giác mới mẻ này khiến hắn muốn không ngừng được, một khi rảnh rỗi thì dẫn anh ra nước ngoài du lịch.
Vu Cố vui vẻ, càng làm cho hắn hài lòng.
Lúc trước cũng là phòng riêng này, Vu Cố đối diện hắn đứng ngồi không yên, ngồi xếp bằng được một lúc thì tê chân, nhưng lại không dám nói cho hắn biết, cuối cùng lúc rời đi ngay cả đứng cũng không đứng được, chính là Tần Cao Dương ôm anh rời đi.
Khi đó Tần Cao Dương chỉ cho rằng là Vu Cố đang làm nũng với hắn...
"Mời quý khách từ từ thưởng thức".Nhân viên phục vụ mang theo nụ cười chuyên nghiệp đặt đồ ăn đến trước mặt Tần Cao Dương, trong lòng có chút khó hiểu, người đàn ông này rõ ràng là một mình, nhưng lại gọi suất ăn đôi với phòng riêng cho hai người.
Nguyên liệu cũng giống như trước kia, Tần Cao Dương gắp một miếng sushi trứng cá muối, khóe miệng nở nụ cười, nhìn ôn nhu vô tận lại thâm tình.
Sau bữa ăn đó, Vu Cố luôn nhắc đến món sushi trứng cá muối ở đây trước mặt hắn, nói cực kỳ ngon.
Tần Cao Dương vui vẻ đồng ý sẽ dẫn anh quay lại, nhưng cho đến bây giờ lời hứa đó vẫn chưa được thực hiện.
Tần CAo Dương từng ăn vô số món ngon, sushi được không ngon không dứt miệng ăn trong hắn cũng bình thường không có gì lạ.
Tần CAo Dương nhai một lúc lâu mới nuốt xuống.
Khi rời nhà hàng Nhật Bản, Tần Cao Dương đi đến khách sạn suối nước nóng nơi hắn và Vu Cố ở.
Vu Cố không biết nói tiếng nước ngoài, cứ thế lẽo đẽo sau lưng Tần Cao Dương không rời, sợ hắn chạy đi, ngón tay còn níu chặt góc áo Tần Cao Dương, nói như vậy sẽ không mất được.
Góc áo vẫn là góc áo đó, nhưng người níu nó đã không thấy nữa, Vu Cố nói như vậy sẽ không mất, nhưng cuối cùng hắn cũng đánh mất Vu Cố.
Khách sạn này rất nổi tiếng ở địa phương, phải đặt phòng trước mới có, đặt phòng được chỉ định thì phải đặt trước lâu hơn, lúc trước Tần Cao Dương và Vu Cố cũng phải mất không ít chuyện mới đặt được phòng tổng thống.
Bồn tắm trong sân, sô pha cùng với giường nệm, đều có ký ức điên cuồng phóng túng của hắn với Vu Cố. Tần Cao Dương có thể nhớ rõ ràng, Vu Cố đã khóc lóc như thế nào dưới sự chiếm đóng hung hãn của hắn, dưới sự dụ dỗ của hắn nói ra mấy lời tán tỉnh khiến người ta mặt đỏ tim đập...
Tần Cao Dương ngồi hút thuốc trên sô pha, nội tâm phiền não và trống trải, khiến cho hắn lại cô đơn lạc lõng.
Hút được nửa điếu thuốc, Tần Cao Dương đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng ấn tần thuốc vào gạt tàn, tàn thuốc bị hắn ấn đến biến dạng.
Vu Cố không thích hắn hút thuốc, Vu Cố như gáo nước lạnh đã dội vào trong lòng Tần Cao Dương.
Tần Cao Dương ngửa trán tựa vào sô pha da, nhắm mắt lại tất cả đều là Vu Cố.
Hắn nhớ Vu Cố... Nhớ đến Vu Cố trước kia dín lấy hắn tin tưởng hắn.
"Vu Cố, rốt cuộc em đang ở đâu..."
"Quay về đi được không?"
Lời nói của Tần Cao Dương vô cùng thâm tình, nhưng Vu Cố lại không thể nghe thấy.
Đêm dần dần khuya, trên người Tần Cao Dương càng lạnh, hơi lạnh bắt đầu lan tràn từ dưới chân.
Tần Cao Dương đứng dậy lên giường, ôm cái gối hắn mang từ nhà đi nhắm mắt lại.
Đây là cái gối trước kia Vu Cố dùng, thời gian càng lâu thì hơi thở thuộc về Vu Cố càng nhạt.
Đây dường như là biện pháp cuối cùng để hắn giữ lại Vu Cố.
"Anh Cao Dương, em thật sự có thể sống cùng anh được không?" Đôi mắt sáng ngời của thanh niên tràn đầy mong đợi và không rõ.
"Ừ". Tần Cao Dương kéo Vu Cố vào trong lòng: "Em không muốn ở cùng với tôi sao?"
"Không có, em muốn..." Vu Cố chủ động hôn hắn: "Muốn mỗi ngày được ở bên anh".
Có lẽ ngay khi Tần Cao Dương cho phép Vu Cố bước vào cuộc sống của mình, hắn đã được định sẵn là không thể tách rời khỏi Vu Cố...
____________________________
#Đậu: Chẳng có bột giặt nào tẩy được cái nết của thằng chả đâu =)) Đọc mà tức dùm =))))