Editor: Đậu
Đèn đường bên ngoài phòng nhìn ra biển mờ mịt, những thứ có thể nhìn thấy trong tầm nhìn hạn chế cũng rất hữu hạn.
Lộ Tinh trốn ở trong bụi cây một bên, xuyên qua cánh cửa sắt lớn trong hoa viên nhìn vào trong, cậu thật sự rất nhớ Phó Thâm, nhịn không được trở về nhìn lén.
Phòng cảnh biển hoa viên rất lớn, Lộ Tinh ngồi xổm ở bụi cây chờ thật lâu, không thấy một bóng người, càng đừng nói đến Phó Thâm. Lộ Tinh có chút mất mát, nhưng cậu lưu luyến rời đi...
Lộ Tinh cũng không biết mình ngồi xổm ở chỗ này bao lâu, muỗi trong bụi cây cũng được cậu cho ăn no, trên người cậu lộ ra không ít nốt lớn nhỏ muỗi cắn.
Đêm càng ngày càng khuya, Lộ Tinh đã nhận định đêm nay sẽ không gặp được Phó Thâm.
Lộ Tinh vừa mới thò nửa người ra từ bụi cây, đột nhiên nghe có người đang nói chuyện, sợ tới mức cậu vội vàng ngồi xổm xuống.
"Vẫn chưa tìm được Tinh Tinh về".
Là giọng của Phó Thâm, Phó Thâm đang cầm điện thoại nói chuyện với ai đó.
Lộ Tinh kìm nén tâm tình kích động, thật cẩn thận thò ra nửa cái đầu từ trong bụi cây, xuyên qua cánh cửa sắt một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mặt cậu.
Phó Thâm gầy rồi... Lộ Tinh liếc mắt một cái là nhìn ra.
Tiếng nói chuyện của Phó Thâm vừa mất mát vừa bất đắc dĩ, còn mang theo sự mệt mỏi.
"Em không biết phải làm gì bây giờ..." Phó Thâm thất vọng vùi đầu, ngồi trên bậc thang: "Có lẽ cả đời này em ấy cũng sẽ không để ý đến em".
Phó Thâm tiếp tục nói với đầu dây bên kia, năm ngón tay siết chặt thành nắm đấm.
"Tinh Tinh không chịu gặp em, càng không muốn về nhà cùng với em, ngay cả lời em nói cũng không tin".
"Anh, có phải em nên từ bỏ hay không?"
"Có lẽ giống như lời anh nói, em ấy lớn lên ở biển lớn, biển lớn mới là nơi em ấy thuộc về". Phó Thâm cười khổ, trong mắt lóe lên.
"Ở bên em luôn bị thương..."
Phó Thâm tự nói với mình, Lộ Tinh nghe hết những lời này, trong lòng Lộ Tinh đau xót, hình như Phó Thâm không cần cậu nữa...
"Ngày mai em sẽ về Dung Thành, anh đặt vé máy bay giúp em".
"Rời khỏi nơi đây, không nhìn thấy em, có lẽ em ấy sẽ không sợ".
"Cảm ơn anh".
Phó Thâm kết thúc cuộc gọi với Phó Thâm, ngồi trên bậc thang thật lâu, cho đến khi dì nói buổi tối gió lớn gọi anh vào phòng.
Phó Thâm phải đi, ngày mai sẽ đi....Lời vừa rồi của Phó Thâm vẫn văng vẳng bên tai Lộ Tinh.
Lộ Tinh hoảng hốt, không biết làm sao, cậu lao ra khỏi bụi cây, nằm trên cửa sắt muốn gọi Phó Thâm, nói anh không được đi, không nên bỏ cậu lại một mình. Thế nhưng cuối cùng Lộ Tinh vẫn không mở miệng được.
Lộ Tinh thất hồn lạc phách đi đến bãi biển, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, nhưng Phó Thâm không xuất hiện nữa.
"Dì, thu dọn đồ đạc đi, ngày mai trở về". Phó Thâm dặn dò với dì.
"Nhưng tiểu thiếu gia vẫn chưa quay lại".
"Ngài không đợi tiểu thiếu gia về ?"
Phó Thâm lắc đầu, không nói gì.
Dì ngạc nhiên, Phó Thâm thế mà không tìm Lộ Tinh, hơn nữa còn định trở về Dung Thành.
Nhưng Phó Thâm lên tiếng, dì nào dám làm trái, thu xếp bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Bể bơi ngoài trời đối diện với bãi biển, Lộ Tinh nằm trên rạn san hồ nhìn ánh đèn của căn phòng hướng ra biển, vị trí đó là phòng ngủ của cậu với Phó Thâm. Đèn trong phòng ngủ sáng lên, Phó Thâm ở bên trong, nhưng Lộ Tinh lại không nhìn thấy.
Đèn phòng ngủ tắt lúc nửa đêm.
Lộ Tinh lẻ loi bơi đi.
Chiều hôm sau.
Thời tiết rất tốt, nhân viên phòng mặt biển đang bận rộn thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về Dung Thành.
Phó Thâm cũng chỉ đơn giản thu dọn hành lý của mình, sau đó thì ngồi bên hồ bơi ngoài trời thổi gió biển.
Phó Thâm nhìn sóng nhấp nhô trên mặt biển, vẻ mặt ngưng trọng, ánh mắt càng thâm trầm đến cực hạn. Nhân viên đều nhìn ra được tâm tình ông chủ không tốt, không ai dám quấy rầy.
Dưới làn nước biển lấp lánh, Lộ Tinh tỉnh dậy từ khe hở rạn san hô, tối hôm qua cậu bơi không mục đích thật lâu, cuối cùng mới dừng chân nghỉ ngơi ở đây.
Phó Thâm muốn đi, mặc dù trải qua một đêm mê man, Lộ Tinh vẫn nhớ ra lời Phó Thâm nói tối qua.
Lộ Tinh không kìm được nước mắt, lúc đó cậu không nghĩ ra cách nào để ngăn cản tất cả chuyện này xảy ra, càng không có dũng khí đối mặt Phó Thâm.
Lộ Tinh cũng tự nghĩ không phải chỉ tiêm sao, cái gì phải sợ, cắn răng đi qua, vì Phó Thâm và đứa bé cậu không nên sợ hãi.
Nhưng mỗi khi Lộ Tinh lấy hết dũng khí, ký ức thống khổ lại u ám ẩn sâu trong lòng luôn không ngừng cảnh báo cậu không được tiêm, tiêm là một chuyện rất đau đớn đáng sợ.
Lộ Tinh cố gắng nhớ lại đoạn ký ức mơ hồ kia rốt cuộc là gì, nhưng cho dù cậu có cố gắng thế nào cũng không nhớ ra, đầu cậu còn vì vậy mà đau muốn nứt ra.
Lộ Tinh cúi đầu nhìn trân châu trong tay ngẩn người một hồi, sau khi khi định thần lại cái đuôi phát lực giống như mũi tên rời cung, nhanh chóng bơi về một hướng.
Cậu còn chưa đưa những trân châu này cho Phó Thâm, rõ ràng đã đồng ý với anh, sẽ đem tất cả trân châu cho anh.
Tựa như là tìm được đủ lý do để thuyết phục nội tâm của mình, Lộ Tinh liều lĩnh bơi về phía rạn san hồ.
Mặt trời dần lặn xuống, rốt cuộc Lộ Tinh cũng bơi đến rạn san hô. Ngay khi vừa xuất hiện Lộ Tinh đã ngây ngẩn cả người.
Những gói kẹo màu vàng bị ánh mặt trời chiếu sáng lấp lánh, mấy viên kẹo nằm lẳng lặng bên cạnh hộp thức ăn. Không cần phải nói Lộ Tinh cũng biết mấy thứ này là ai đặt ở đây.
Đôi mắt Lộ Tinh không nhịn được chua xót, ngón tay mảnh khảnh cầm lấy một viên kẹo, đặt trong lòng, phảng phất vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ của Phó Thâm.
Lộ Tinh dường như hạ quyết tâm, trèo lên đá ngầm, cánh tay thò vào bụi cây đỏ lục lọi.
Cậu lấy hai cái chai nhựa trong suốt, Lộ Tinh rót hơn mười viên trân châu vào, vặn chặt nắp, thân hình nhoáng lên lao vào trong biển.
Sắc trời dần tối, Lộ Tinh cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng cậu không dám dừng lại, cậu nhất định phải bơi về trước khi Phó Thâm rời đi.
Cậu có thể giận Phó Thâm, nhưng cậu không thể mất Phó Thâm, cũng không thể rời khỏi Phó Thâm. Phó Thâm là thần của cậu, là tâm của cậu.
Khi Lộ Tinh đến gần bờ biển, trời đã tối đen.
Lộ Tinh biến trở về hình người không dám chậm trễ một chút, ôm hai cái bình liền chạt về phòng mặt biển, thầm cầu mong Phó Thâm vẫn chưa rời đi.
Nhưng khi Lộ Tinh đến phòng mặt biển, cậu đã biết rằng hình như mình đến muộn.
Không có một ngọn đèn nào được bật sáng trong căn phòng, ngay cả hoa viên cũng tối tăm.
Lộ Tinh chưa từ bỏ ý định đi mở cửa sắt lớn trong hoa viên, nhưng không ai để ý tới cậu.
Lộ Tinh có thể cảm giác được thân thể tứ chi của minh đang phát run, ngay cả nước mắt cũng không khống chế được.
"Chồng, chồng ơi! Lộ Tinh khàn giọng kêu lên: "Tinh Tinh về rồi!"
"Chồng ơi!"
Vẫn không có ai để ý đến cậu.
Lộ Tinh không nhịn đường khóc ra tiếng, thử mở cửa sắt ngăn cản cậu, kết quả cửa thật sự mở được.
Lộ Tinh ôm chặt chai trong ngực chạy như bay vào, miệng không ngừng kêu chồng.
Căn phòng mặt biển trốn không, ngoại trừ tiếng không và la hét của Lộ Tinh, thì cái gì cũng không nghe được.
"Chồng ơi, Tinh Tinh về rồi, đừng bỏ Tinh Tinh lại một mình".
"Hu hu hu..."
"Chồng ơi!"
"Tinh Tinh sợ!"
"Phó Thâm!"
"Tinh Tinh, muốn về nhà với anh".
Lộ Tinh khóc đến tức giận thở không ra hơi, trên mặt ướt đẫm nước mắt.
Bỗng nhiên, cửa sắt của hoa viên bị đóng lại, đèn trong sân vụt sáng lên.
"Tinh Tinh".
Gần như ngay khi giọng nói kia vang lên, Lộ Tinh nhanh chóng quay đầu lại,
đối diện với Phó Thâm đứng sau cậu.
"Bé con về nhà rồi". Phó Thâm nói xong sải bước về phía trước, ôm người cá nhỏ đang khóc nức nở không thành tiếng vào lòng: "Về nhà, về nhà".
Cách nhiều ngày lại ôm được đứa nhỏ vào ngực, chân tay Phó Thâm kích động đến phát run.
Sau khi được Phó Thâm ôm lấy thì Lộ Tinh khóc càng dữ hơn.
"Chồng không đi". Phó Thâm không ngừng hôn trấn an Lộ Tinh: "Sao anh nỡ để em lại một mình".
Phó Thâm nhìn Lộ Tinh khóc, đau lòng không chịu nổi, thực ra ngay khi Lộ Tinh xuất hiện bên ngoài phòng mặt biển, Phó Thâm đã muốn chạy tới ôm lấy Lộ Tinh.
Nhưng lại sợ Lộ Tinh lại trốn lần nữa, nên Phó Thâm khắc chế ẩn nhẫn tới bây giờ.
Phó Thâm ôm người cá nhỏ khóc đến không thở nổi vào phòng, dì ở một bên nhìn, trong lòng cũng không biết là tư vị gì.
"Hic,em, em còn tưởng anh thật sự, không cần Tinh Tinh và con nữa..." Lộ Tinh nói xong ôm lấy Phó Thâm không buông, sợ Phó Thâm trước mắt này là giả, cậu vừa buông tay thì Phó Thâm biến mất.
"Tinh Tinh, Tinh Tinh muốn về, về nhà với anh".
"Đừng bỏ Tinh Tinh lại".
Phó Thâm vỗ nhẹ lưng Lộ Tinh giúp cậu xoa dịu cảm xúc: "Không đâu".
"Chồng sẽ không để Tinh Tinh lại".
"Em là bé con của tôi mà".
Trong lời nói Phó Thâm mang theo ý cười, nhưng hết lần này đến lần khác chí vì nụ cười của anh, khiến Lộ Tinh càng thấy khó chịu hơn.
Lộ Tinh khóc một hồi lâu, nhớ đến cái chai trong ngực mình, vừa lau nước mắt vừa nhét bình cho Phó Thâm.
Trân châu đầy hai bình, Lộ Tinh giao đồ cho Phó Thâm sau đó lại không nói lời nào, chỉ ngoan ngoãn nép vào lòng anh, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Trân châu rất nặng, nhưng càng đè nặng lên trái tim Phó Thâm...
"Đồ ngốc nhỏ". Khi nói Phó Thâm run lên.
Lộ Tinh im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng nín khóc, bĩu môi khóa chặt eo Phó Thâm.
"Chồng ơi..."
"Ừm". Phó Thâm xoa tóc đáp lại.
"Xin lỗi..." Lộ Tinh đột nhiên xin lỗi.
"Không phải lỗi của em". Phó Thâm nhét một viên kẹo vào miệng Lộ Tinh, không để cậu tiếp tục nói.
"Là anh không tốt, đã lừa gạt em".
"Để cho em sợ hãi".
"Nhưng..." Lộ Tinh vẫn cảm thấy mình làm cho Phó Thâm thương tâm là không đúng.
Phó Thâm bịt kín môi Lộ Tinh, nụ hôn khiến Lộ Tinh không nói nên lời.
Mấy ngày nay ở biển, mỗi ngày Lộ Tinh đều nghĩ đến Phó Thâm, giờ phút này hành động thân mật với Phó Thâm khiến cậu rất nhanh rời vào tay giặc.
"Tinh Tinh, ở chỗ anh em không bao giờ cần phải xin lỗi". Phó Thâm ôm lấy mặt Lộ Tinh, lại hung hăng hôn cậu một cái.
Mấy ngày lăn qua lộn lại, Lộ Tinh với Phó Thâm đều rất mệt mỏi, dựa vào vòng tay Phó Thâm, Lộ Tinh liền muốn an ổn nhắm mắt lại, ngửi hơi thở của anh đi vào giấc ngủ.
Phó Thâm ôm người về phòng đặt lên giường, Lộ Tinh sợ anh đi, ôm cổ anh không buông, khiến Phó Thâm không có cách nào đứng dậy.
"Chồng nằm cùng em".
Lúc này Lộ Tinh mới buông tay.
Phó Thâm cởϊ áσ khoác nằm xuống, ôm lấy Lộ Tinh, ngay sau đó hơi thở của Lộ Tinh trở nên nhịp nhàng đều đặn.
Phó Thâm âm thầm cảm thấy may mắn tối hôm qua khi anh kiểm tra camera giám sát ở cửa lớn thì thấy Lộ Tinh, cố ý nói ra lời muốn rời khỏi Dung Thành để kíƈɦ ŧɦíƈɦ cậu.
Phó Thâm vốn tưởng rằng Lộ Tinh sẽ trở về, nhưng người lại bỏ đi.
Phó Thâm đang đánh cược, rốt cuộc Lộ Tinh có trở về hay không.
Nếu như Lộ Tinh không trở về, Phó Thâm sẽ rất mất mát, nhưng tuyệt đối sẽ không từ bỏ việc tìm kiếm Lộ Tinh.
Nếu như Lộ Tinh trở về, vậy Phó Thâm càng sẽ không cho cậu có cơ hội chạy trốn lần hai.
Phó Thâm nghiêng đầu lẳng lặng nhìn con cá nhỏ trong ngực, lòng bàn tay phủ trên cái bụng hơi nhô lên.
Bụng to hơn, nhưng người gầy đi.
Mái tóc rối tung trước trán Lộ Tinh bị Phó Thâm vén lên từng chút, Phó Thâm không nhịn được cúi người hôn lên.
Lộ Tinh cựa quậy ôm Phó Thâm càng chặt.
Phó Thâm cầm cánh tay Lộ Tinh, lấy cái vòng tay dưới gối, cẩn thận đeo lên cổ tay Lộ Tinh.
"Chồng ơi, phải đưa Lộ Tinh về nhà..." Lộ Tinh thì thầm nói lên những lời mộng.
____________________________
#Đậu: Hôm qua edit xong rồi, thế nào mà lại quên đăng chớ ????