"Chính phẩm." Vị lão sư giám định cũng đã làm trong nghề mấy chục năm, ánh mắt rất sắc bén, sau khi cẩn thận đánh giá chiếc vòng mà Lộ Tinh tùy tiện nhặt được, lời nói khẳng định.
Vị lão sư này yêu thích chiếc vòng của Lộ Tinh đến mức không muốn buông tay, liên tục nhìn Phó Thâm với ánh mắt kinh ngạc. Trong mấy chục năm hành nghề, lão sư nói rằng đây là chiếc vòng có phẩm chất tốt nhất mà ông từng thấy.
Lão sư còn thử ước định giá của chiếc vòng này, quả nhiên không ngoài dự đoán của Phó Thâm, dù nói là hơn trăm triệu cũng không sợ không có người mua.
Phó Thâm một lần nữa đeo chiếc vòng lên cổ tay mảnh khảnh của Lộ Tinh, cái vòng nảy như được định chế riêng cho Lộ Tinh, nếu là người khác, không chừng sẽ đeo không vừa, nhưng Lộ Tinh mang lên thì vừa đúng.
Làn da Lộ Tinh trắng, hoàn toàn phù hợp với chiếc vòng màu xanh lam này.
"Chồng ơi." Trên đường về nhà, Lộ Tinh nhéo hầu kết của Phó Thâm, rồi lại thích thú chọc chọc.
"Hử." Phó Thâm rũ mắt nhìn người bạn nhỏ.
"Một trăm triệu là rất nhiều tiền sao?" Đối với đầu óc của Lộ Tinh thì không thể đánh giá được giá trị của "trăm triệu" này.
"Đủ để nuôi bé còn trong bụng của Tinh Tinh không? Có rất nhiều rất nhiều bé còn." Lộ Tinh sờ bụng đã xuất hiện chút biến đổi của mình.
Phó Thâm tăng thêm lực đạo, đem Lộ Tinh nâng lên, chống trán với cậu, cười, " Còn thiếu một chút."
"Đầu của em chỉ toàn nghĩ tới cách kiếm tiền."Phó Thâm trêu chọc Lộ Tinh, giọng có chút vị dấm, "Tinh Tinh, nếu tôi thật sự không nuôi nổi còn của chúng ta, có khi nào em sẽ không cần tôi nữa không?"
"Sẽ không!" Lộ Tinh quyết đoán lắc đầu, " Bởi vì Tinh Tinh cũng có thể nuôi được chồng mà."
Lộ Tinh đắc ý giơ giơ vòng tay có giá trị liên thành trên cổ tay.
"Tinh Tinh còn có thể đi bắt tôm lớn."
Lộ Tinh hôn Phó Thâm một cái, cười như một đến đứa bé còn chưa lớn.
"Lộ Tinh của nhà chúng ta rất có khả năng." Phó Thâm xoa đầu Lộ Tinh, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.
"Hì hì, đương nhiên." Được Phó Thâm khích lệ, lại nhớ đến một đống đồ vật mà mình giấu ở bờ biển, Lộ Tinh liền vô cùng vui vẻ.
Về đến nhà, Lộ Tinh đi đến phòng bếp tìm đồ ăn, bụng cậu đã sớm đói
Dì giúp việc chuẩn bị cho cậu rất nhiều đồ ăn, đều là đồ ăn dinh dưỡng cả.
Lộ Tinh ngồi xếp bằng trên sô pha, vừa xem TV vừa ăn đồ vặt, ngẫu nhiên còn đút cho Phó Thâm vài miếng.
"Công ty niêm yết Hưng Thụy nổi tiếng mấy ngày trước đã tuyên bố phá sản, từng là một công ty bất động sản hàng đầu…….."
TV đang giờ phát bản tin tài chính, tay phải cầm điều khiển từ xa của Phó Thâm chuyển kênh.
Lộ Tinh cũng vừa nghe đến hai từ "phá sản" thì liền nhanh nhẹn.
Phó Thâm cũng ngừng chuyển kênh, cùng Lộ Tinh nghe tin tức.
Phó Thâm sở dĩ có hứng thú với tin này, một là vì Phó thị cùng tập đoàn Hưng Thụy có hợp tác, hai là do dạo gần đây các công ty đứng đầu ngành một thời đột nhiên ngã xuống, khó tránh khiến người ta thổn thức.
Lộ Tinh nghe những thứ trong TV, cái hiểu cái không rồi trộm nhìn phản ứng của Phó Thâm.
Kết quả nhìn thấy đôi mắt Phó Thâm đỏ lên.
Phó Thâm khóc…… Lộ Tinh sững sờ, Phó Thâm đây là nhớ đến chuyện mình cũng phá sản?
Lộ Tinh làm bộ như không thấy dáng vẻ đầy thương cảm của Phó Thâm, tiếp tục vùi đầu ăn, bàn tay đang đưa đồ ăn vặt vào trong miệng không khống chế được run lên.
Ở thời điểm Lộ Tinh không nhìn thấy, Phó Thâm ngáp một cái, tối hôm qua bởi vì tìm không thấy Lộ Tinh nên cả một đêm anh đều nghỉ ngơi không tốt.
Ngáp xong một cái, hốc mắt Phó Thâm lập tức đỏ hơn.
Thời gian để nhàn hạ dính nhau cũng không lâu lắm, Phó Thâm bị cuộc gọi khẩn cấp kêu vào thư phòng.
Phó Thâm vội nói xong rồi sẽ ra chơi với Lộ Tinh tiếp, Lộ Tinh hiểu chuyện gật đầu, giống như một người không có việc gì mà tiếp tục ăn.
Thấy cửa thư phòng đã đóng lại.
Lộ Tinh lén nhìn vào phòng bếp, dì giúp việc đang bận rộn.
Lộ Tinh bất động thanh sắc chuồn ra khỏi căn phòng nhìn ra biển.
Lộ Tinh dùng tốc độ nhanh nhất đi đến chỗ ngày hôm qua cậu giấu đồ.
Đồ vật trong túi thật sự quá nhiều, Lộ Tinh muốn lấy toàn bộ đi nhưng lại không làm được. Chọn vài chai, lọ, bình mà Lộ Tinh cảm thấy là không tệ lắm nhét vào trong túi, Lộ Tinh vội vội vàng vàng trở về nhà.
Lộ Tinh về đến nhà, mệt đến mức thở dốc. Phó Thâm còn ở trong thuê phòng chưa ra, nhưng Lộ Tinh đã chờ không được muốn đưa những thứ này cho anh, để anh đừng khóc nữa.
"Chồng ơi!" Lộ Tinh lôi cái túi da cồng kềnh chạy tới trước mặt Phó Thâm, "Tinh Tinh có cái này tặng cho anh nè!"
Lúc này Phó Thâm đang trò chuyện với Trần Bình, thấy Lộ Tinh đi vào, Phó Thâm liền ngắt điện thoại.
Khuôn mặt Lộ Tinh đỏ bừng, hơi thở cũng trở nên hổn hển.
"Em lại một mình đi ra ngoài?" Phó Thâm nói.
Lộ Tinh khẽ gật đầu, cố chấp đem cái túi mà cậu cực cực khổ khổ mang về đưa cho Phó Thâm.
"Tất cả đều đưa cho chồng."
Phó Thâm đánh giá cái túi dính đầy bùn cát trong tay, hơi không vui mở ra, ngay sau đó liền sững sốt.
"Nhiêu đây đủ nuôi bé còn không?" Lộ Tinh nghiêng đầu thì bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Phó Thâm, "Đủ để mua sữa bột cho bé con không?"
Phó Thâm sửng sốt thật lâu.
"Chồng ơi?"
"Tinh Tinh, mấy thứ này tất cả đều là do em nhặt được trong biển sao?" Phó Thâm thần sắc phức tạp, tâm tình lại càng phức tạp hơn, giống như cái chính mình nhặt được không phải chỉ là một người cá nhỏ! Không chỉ có nước mắt trân châu, ngay cả việc nhặt mót đồ cũng…………
"Đúng rồi, còn có rất nhiều luôn!"
"Tất cả đều đưa cho chồng."
"Tinh Tinh sẽ không để cho chồng bị phá sản."
Lộ Tinh thực hiểu chuyện ôm eo của Phó Thâm, "Nếu như có bị phá sản thì cũng chẳng sao, Tinh Tinh có thể cùng bé còn đi bắt cá nuôi chồng nha!"
"Cho nên Phó Thâm đừng có khóc nha." Lộ Tinh sờ đầu Phó Thâm như một đứa trẻ mới lớn, "Tinh Tinh không khóc, Phó Thâm cũng không được khóc."
"???" Phó tổng có chút sửng sốt, người cá nhỏ nhà anh đây là muốn bao dưỡng anh sao, càng quan trọng hơn là anh khóc khi nào???
Tinh Tinh, tôi không có khóc." Phó Thâm đỡ trán.
"Tinh Tinh đều nhìn thấy, chồng không cần phải thẹn thùng, em sẽ không chê cười anh." Lộ Tinh nhỏ giọng thì thầm bên tai Phó Thâm, "Tinh Tinh sẽ giữ bí mật, Tinh Tinh nhất định sẽ giữ bí mật!"
(Nghiêm Đào lúc đó OS: Lần trước sinh nhật Phó Thâm, là ai đã bán đứng tôi?)
Trong lúc nhất thời Phó Thâm nói không nên lời.
Bụi cây trên bãi biển, Phó Thâm tìm ra được nơi mà Lộ Tinh giấu đồ, thỏi vàng, phỉ thúy, sứ Thanh Hoa,....... Phó Thâm trong phút chốc không thể đếm hết là có bao nhiêu.
Lộ Tinh đây là chỉ sau một đêm trở nên giàu có…………
Hoá ra ngày hôm qua tiểu gia hỏa này chính là đi xuống biển lấy mấy thứ này, Phó Thâm nghĩ đến bộ dáng Lộ Tinh dọn đồ, thật là vừa đau lòng vừa tức giận.
"Có đủ nuôi chồng cùng bé con hay không?"
"Không đủ thì Tinh Tinh lại đi xuống biển nhặt!"
Lộ Tinh nhìn về phía đại dương bao la, làm ra dáng vẻ như muốn đem cả biển rộng đào rỗng.
"Đủ rồi, tiểu tổ tông!" Phó Thâm vội bắt lấy tay Lộ Tinh, "Chúng ta chừa lại một ít, ngày sau lại lấy tiếp."
"Cũng được." Lộ Tinh cười đáp ứng với Phó Thâm.
____________
Dung Thành.
"Anh có thể nghiêm túc ăn cơm được hay không?" Nghiêm Đào quăng chiếc đũa, mất bình tĩnh, "Anh cả ngày chỉ nhìn chằm chằm vào đi động, sao không chui vào đó luôn đi!"
Phó Trạch gần đây luôn nhìn chằm chằm vào đi động rồi ngây ngô cười, Nghiêm Đào thật sự chịu không được, hắn ngồi ở trước mặt Phó Trạch nhưng lại như không khí, có cũng được không có cũng chẳng sao.
"Không nhìn." Phó Trạch tắt đi động, chuyên chú ăn cơm.
Nghiêm Đào mất hứng ăn cơm, hậm hực ngồi trước máy tính chơi game, thỉnh thoảng còn chửi bậy.
Phó Trạch không để ý đến hắn, tiếp tục ăn cơm.
Từ khi lần trước trong nhà nháo thủy tai, Phó Trạch vẫn luôn ở nhà Nghiêm Đào.
Bữa tối kết thúc, Phó Trạch dọn dẹp đồ ăn như thường lệ, sau đó liền cầm áo ngủ đi vào phòng tắm vệ sinh rửa mặt.
Đôi mắt Nghiêm Đào vẫn luôn bí mật theo dõi Phó Trạch, nghẹn một bụng hỏa khí không thể hiểu được từ đâu ra.
Phó Trạch quá khác thường.
Lúc trước nếu hắn bỏ bữa không ăn, Phó Trạch sẽ thay đổi hoá để hắn ăn, có thể nói là vừa đe doạ vừa dụ dỗ, nhưng hôm nay lại không có động tác nào, càng quá mức chính là anh ta luôn xem như không thấy hắn.
Tâm tình không tốt, cho nên chơi game cũng không thuận tay, Nghiêm Đào tức đến giậm chân. Nhưng Phó Trạch đang ở trong phòng tắm nên không nghe được.
Một lát sau, Phó Trạch đi ra, tóc đã được làm khô, vẫn không phản ứng Nghiêm Đào như cũ, ngồi xuống một bên sô pha tiếp tục nghịch di động, thi thoảng gõ chữ hoặc mỉm cười.
Con chuột và bàn phím của Nghiêm Đào rơi bùm bùm nhưng lại không có tí ảnh hưởng nặng tới Phó Trạch.
Phó Trạch giống như trúng tà, trong mắt không có nửa điểm chứa được Nghiêm Đào.
Nghiêm Đào vừa định đuổi anh ta về nhà của bản thân, đỡ phải chướng mắt ở chỗ này, liền thấy Phó Trạch đứng dậy đi vào phòng cho khách.
Lời nói của Nghiêm Đào bị kẹt lại trong miệng chung quy vẫn chưa nói ra.
Kết quả là hắn còn chưa nguôi giận, Phó Trạch lại ra tới, thay đổi quần áo, tóc cũng không chút cẩu thả.
"Tôi đi xuống lầu một chút." Phó Trạch dứt lời liền thay giày rồi đi.
Nghiêm Đào ngơ ngác nhìn cánh cửa đã khép lại hai giây, suýt chút nữa là nhảy từ trên ghế lên, xỏ dép lê đuổi theo ra ngoài.
Nghiêm Đào có dự cảm, Phó Trạch nhất định có con chó khác!
Hắn muốn nhìn thử xem, rốt cuộc là người có hình dạng gì mà lại có thể thích người biếи ŧɦái như Phó Trạch!
Sợ bị phát hiện, Nghiêm Đào nhìn thẳng máy đã ngừng ở tầng một thì mới chạy thang bộ xuống.
Trời không phụ lòng người, Nghiêm Đào phát hiện hành tung của Phó Trạch ở cửa hàng tiện lợi bên ngoài tiểu khu.
Phó Trạch đang ngồi cùng nam nhân khác nói nói cười cười. Tuổi của nam nhân kia ước chừng cũng không kém hơn Nghiêm Đào là bao, nhưng thoạt nhìn thì vừa thân sĩ lại văn nhã, cùng Nghiêm Đào một đường làm người không giống nhau.
Nghiêm Đào lén đi lại gần cửa hàng tiện lợi, quan sát hai người kia.
Nghiêm Đào lớn đến như vậy, thật sự chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày bản thân đáng khinh như vậy.
Không dám đến quá gần nên Nghiêm Đào không nghe rõ hai người kia đang nói chuyện gì, nhưng mặt mày Phó Trạch hình như rất hớn hở, Nghiêm Đào phi thường khó chịu.
Nghiêm Đào bất tri bất giác cắn chặt răng, thậm chí còn có cảm giác như đi bắt gian………..
Hai mươi phút trôi qua, Phó Trạch vẫn như cũ không có ý muốn rời đi, Nghiêm Đào lại đợi không được nữa
"Cẩu nhật Phó Trạch! Thảo ngươi đại gia!"
Nghiêm Đào vừa mắng vừa bỏ đi, một đường không quay đầu nhìn lại Phó Trạch đáng ghét ngoài của kính.
Nghiêm Đào không nhìn Phó Trạch nhưng Phó Trạch lại nhìn Nghiêm Đào……..
Về đến nhà, Nghiêm Đào không mang nửa điểm do dự, đem toàn bộ đồ của Phó Trạch ném đi hết rồi khoá cửa lại.
"Cho anh vào tôi đây làm cháu anh!" Nghiêm Đào quyết tâm, đi về phòng rồi ngã xuống giường.
Trong phòng rất yên lặng, chỉ cần một động tĩnh nhỏ ở ngoài cửa, Nghiêm Đào có thể lập tức nhận ra.
Nhưng thật lâu sau, cửa cũng không có chút đỗng tĩnh nào, Phó Trạch còn chưa trở về.
Nghiêm Đào lăn lộn mãi vẫn không ngủ được, hấp tấp đứng dậy nhìn ra bên ngoài qua mắt mèo. Đồ vật bị hắn ném ra ngoài cửa vẫn ở yên chỗ cũ không xê dịch.
Chẳng lẽ Phó Trạch đêm nay không về sao? Nghiêm Đào nghĩ như thế, càng nghĩ càng sâu xa, nói chừng là đã đi khách sạn thuê phòng.
Cùng nam nhân kia……….
Nghiêm Đào đá một chân vào cửa, miệng lại chẳng mắng được câu nào.
Cửa bị mở ra, Nghiêm Đào không chút để ý nhặt lại mấy món đồ đã ném đi, rồi lại nhanh chóng để lại vị trí cũ, như sợ bị người khác phát hiện.
Rạng sáng, âm thanh cửa mở lọt vào tay Nghiêm Đào.
Nghiêm Đào vẫn chưa phát hiện ra trái tim hắn trong cái chớp mắt đó đã rơi xuống.
Phó Trạch gõ cửa nhà Nghiêm Đào, Nghiêm Đào không có đáp lại, nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa, Nghiêm Đào mặc danh cảm thấy mất mát.
"Thì ra Phó Trạch thích loại hình năm nhân này." Nghiêm Đào hồi tưởng lại hình dáng của nam nhân ở trước cửa hàng tiện lợi, thì thầm trong miệng.
Nghiêm Đào ngoài miệng thì lợi hại, tựa như đang nói cho ai đó nghe, chỉ có một mình hắn biết rằng bản thân mình đang mạnh miệng, đang tự lừa mình dối người.