Đây là... Đây là bức tượng trên đỉnh trong số những bức tượng người cá anh từng thấy trong di tích người cá. Nhưng rõ ràng trong video không phải tượng mà là người cá còn sống.
Đó là... vị vua đầu tiên của tộc người cá, Ceto.
"Một tuần trước, lúc tôi lặn ở hang động ở Mexico, đã tìm thấy một người cá trong lớp khoáng chất sâu trong hạng động xanh lam cực sâu."
Trong lúc ngạc nhiên, một giọng nói xa lạ truyền ra từ video.
Đây là tiếng của một người đàn ông, nhưng rõ ràng không phải cha anh.
Là ai? Chẳng lẽ là giáo sư Davinci đã mất? Anh suy nghĩ, nghe giọng nói ấy bình tĩnh thuật lại như làm ghi chép: "Người cá này có dấu hiệu của sự sống, nhưng không thể tỉnh lại, ở trạng thái như người thực vật, giống một hóa thạch. Không biết đã ở trong hang động bao lâu rồi, lớp khoáng chất có thể nuôi dưỡng cho hắn đã cạn rồi nên tôi đưa hắn về, bí mật sắp xếp ở nơi này để quan sát. Tôi biết tính nguy hiểm của người cá, nhưng tận thế sắp đến rồi, người cá là hy vọng của tương lai nhân loại."
Không biết sao ngón tay anh hơi run lên, một cảm giác hoảng sợ không rõ nguyên do choáng đầy lồng ngực. Anh hít sâu một hơi rồi nhấp chọn cái kế.
Mấy video phía sau đều hỏng rồi, nhảy thẳng đến số thứ tự hai mươi. Màn hình lóe lên, xuất hiện hình ảnh rõ nét.
Trong video, trạng thái nửa người trên của người cá kia không có gì thay đổi, đuôi cá giãn ra, làn da trên người ửng đỏ, hệt như tuyết trắng nhuốm ánh hoàng hôn, nhưng dường như hắn vẫn đang ngủ say, chưa tỉnh lại.
"Trong lúc người cá này ngủ say đã trải qua một kỳ động dục, tôi lấy được một bào tử người cá của hắn, trong quá trình này, tôi dùng X quang quét cơ thể hắn, kết cấu trong cơ thể hắn khác với người cá giống đực bình thường, trong trực tràng có đường phân nhánh, nối với khoang giống với tử cung, lối vào phân nhánh có màng chắn, bây giờ vẫn bịt kín. Người cá giống đực này cực kỳ đặc biệt, là cá thể ngụy thư trước giờ chưa từng được phát hiện."
Tự dưng Medusa thấy xấu hổ, bấm vào cái kế. Video hỏng nên tự động nhảy tới, đến số thứ tự bốn mươi. Con ngươi anh chấn động.
Trong video... vây cánh người cá mất rồi, tấm lưng trần bằng phẳng nhẵn nhụi, tai hình cánh nhọn đặc biệt của người cá cũng biến thành hình dáng giống con người. Bím tóc dài cũng biến mất, mái tóc bạch kim tán loạn che kín sườn mặt, mà cơ thể hắn cũng nhỏ hơn nhiều, làn da toàn thân phủ bởi một lớp màng mỏng màu trắng, cũng có thể thấy được nửa người trên thay đổi từ đàn ông trưởng thành thành thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi.
Medusa nhìn màn hình mà không thể tin nổi.
"Không biết vì cảm nhận được tận thế đến hay vì tôi đã thay đổi dịch dinh dưỡng tế bào chiết xuất từ huyết thanh con người cho hắn, sóng não của người cá này xuất hiện dao động khác thường, cơ thể cũng bắt đầu có thay đổi khó tin... hình như hắn đang thoái biến thành một con người, đồng thời, vẻ ngoài của hắn cũng từ từ nhỏ xuống. Tôi không thể giải thích quá trình và căn nguyên của sự thay đổi thần kỳ này bằng lý luận y học và thuyết gene hiện tại của con người. Chúng ta vẫn còn nhiều điều chưa biết về chủng tộc này."
Nhấp vào.
Video hỏng tự động nhảy qua, nhảy đến số thứ tự năm mươi sáu.
Anh trừng to mắt.
Đuôi dài của người cá phủ một lớp màng mỏng màu trắng cũng ngắn hơn rồi tách ra, lờ mờ hiện ra đường nét giống chân của con người. Cơ thể hắn cũng nhỏ hơn, giống một đứa nhỏ mười ba mười bốn.
Medusa nhấp vào tiếp, số thứ tự bảy mươi.
Cơ thể người cá co ro càng nhỏ hơn, biến thành dáng vẻ một đứa nhỏ... đuôi dài xinh đẹp của hắn đã biến mất, thay vào đó là đôi chân bé xíu, ngoài tai vẫn gần giống người cá, trên chân vẫn phủ một lớp vảy màu tím bạc ra, có vẻ đã chẳng khác đứa trẻ loài người là bao.
Giọng nói ấy vang lên lần nữa, nhưng nghe có vẻ già đi nhiều, dường như đã ở tuổi xế chiều: "Như tôi quay lại, hình dáng bên ngoài của người cá này ngày càng giống với đứa trẻ con người, sóng não cũng ngày càng linh hoạt, rất có thể vài năm nữa hắn sẽ biến thành một đứa trẻ sơ sinh con người rồi tỉnh lại. Quan niệm về luân lý và quan niệm đạo đức của tôi không cho phép tôi xem hắn là sinh vật không phải con người, một cá thể thí nghiệm, đến lúc đó tôi sẽ giao quá trình quan sát và thí nghiệm của hắn, giao hắn cho vợ chồng học trò Vincent của tôi nuôi dưỡng."
Medusa nín thở, ngón tay run run nhấp tiếp.
Số thứ tự 102.
Xuất hiện trước mặt anh là một đứa trẻ sơ sinh con người.
Sau lưng anh tê dai, anh không biết mình đang nghĩ gì, chỉ phóng to bức ảnh đứa trẻ sơ sinh có lớp màng mỏng màu trắng che phủ toàn thân như thể linh hồn bị đào rỗng, trong thoáng chốc, con ngươi anh có rút dữ dội.
Đuôi mắt trái đứa trẻ kia... có một nốt ruồi son nhỏ xíu.
Một tia sét nổ ẩm trên đầu anh, đầu óc anh trống rỗng, cứng đờ nhấc tay lên, ngón tay chạm vào nốt ruồi khóe mắt mình.
Vợ chồng Vincent... cha mẹ anh?
Medusa lắc đầu, không thể tin được lùi về sau, màn hình trước mắt tối đen, hình như giữ lại chút điện lượng cuối cùng để giao bí mật chấn động này cho anh.
Anh loạng choạng bước ra khỏi đống đổ nát, bầu trời bên ngoài đã tối, anh đi vào giữa rừng rậm, mờ mịt như đi giữa cơn mơ.
Mấy người cá không nhận nhầm đối tượng...
Anh thật sự... không phải con người, mà là một người cá...
Người cá có địa vị thân phận trong quần tộc người cá... và có cấu tạo cơ thể đặc biệt thoái biến thành. Anh chính là Ceto.
Medusa ngồi xuống tựa vào một cái cây, trời đất quay cuồng.
Quỹ đạo cuộc sống anh và cả thế giới này dường như sụp đổ xây lại, biến thành một quỹ đạo hoàn toàn lạ lẫm, khó đoán.
Quá khứ của anh... lúc là người cá đã xảy ra chuyện gì? Trước khi anh được Davinci phát hiện, vì sao lại ngủ say sâu trong hang lam của Mexico? Không nhớ gì cả...
Đầu óc anh hỗn loạn, vô số nghi vấn ập đến, hệt như một cái máy tính quá tải, rơi vào trạng thái mờ mịt, những lời nói hỗn loạn và mạnh mối nghe được trong khoảng thời gian này vang bên tai.
"... Đây vốn là cấm kỵ to lớn."
"Đúng là tên phản nghịch..."
"Là vì... hắn là hậu duệ huyết thống tương liên với anh sao?"
"Thế mà anh lại yêu hậu duệ của anh sao?"
"Bào phụ của tôi... anh muốn chạy đến đâu?"
Khoan, nếu anh thật sự là Ceto, Celuecus là hậu duệ máu mủ của anh... thế quan hệ giữa anh và hắn chính là...
Medusa hoảng hốt đến mức hô hấp cũng khựng lại.
Nhưng ngay lúc không thích hợp chút nào này, cơ thể anh lại cảm thấy kỳ lạ. Bụng nhỏ co rút từng hồi, một luồng hơi nóng lan ra từ cơ thể anh, giữa hai chân ươn ướt. Sóng nhiệt ập đến khắp toàn thân, nơi bí ẩn dưới xương cụt co rút, một cảm giác khao khát dần lan từ sâu trong cơ thể.
Cảm giác kỳ lạ này còn rõ ràng, mãnh liệt hơn trước khi tiêm thuốc an thần.
Medusa rụt người lại, cơ thể co ro, cắn môi mình.
Kỳ động dục của anh thật sự đến rồi.
Anh dựa vào ý chí để chống đỡ, ý thức anh dần mơ hồ, eo vô thức vặn vẹo cọ cọ nửa dưới ướt đẫm, hai chân trắng nõn xinh đẹp cũng căng chặt, ngón chân đâm vào đất.
"Ha..."
Hơi thở anh hỗn loạn, răng găm chặt vào môi, kiên trì chốc lát, cuối cùng không chịu được nữa thò tay xuống, lần dò vào trong quần tác chiến.
Bên trong đã ướt đẫm dính nhớp.
"Ưm!"
Dưới bóng cây um tùm, tay chàng trai run rẩy nắm chặt phần trước, trúc trắc an ủi mình, vòng eo nhỏ trắng nõn vặn vẹo ẩn hiện giữa kẽ hở đồng phục tác chiến, hệt một con rắn vùng vẫy muốn thoát khỏi lớp da cũ.
Cong lưng tiết ra, anh nằm rạp dưới đất, năm ngón tay thon dài nắm chặt cỏ, giữa mái tóc bạch kim tán loạn, mặt mày đuôi mắt đều ửng đỏ.
"Ce..."
Hoảng hốt nhận ra mình vừa gọi tên ai, Medusa cắn chặt môi dưới, che miệng bằng nắm tay, toàn thân như bị treo trên giá hỏa hình thiêu đốt.
Thế mà anh lại khao khát Celuecus... khao khát... hậu duệ của anh.
Dù không nhớ được gì, nhưng suy nghĩ này lại giáng một đòn thật mạnh vào quan điểm luân lý làm người của anh, khiến cảm giác xấu hổ mãnh liệt khác chất chồng gấp bội lên cảm giác xấu hổ ban đầu, sắc bén rõ nét vô cùng.
"Sàn sạt..."
Hình như có động tĩnh gì đó từ xa đến gần, hô hấp Medusa chợt khựng, vô thức bò vào bóng râm sau cây, cơ thể mềm nhũn như bùn co ro.
Lúc quay đầu lén nhìn ra sau, ánh vảy vàng kim lọt vào tầm mắt, eo anh đột nhiên bị quấn lấy, kéo ra khỏi cây, nâng lên giữa không trung.
"Suýt nữa tôi tưởng anh lại bỏ trốn rồi..." Một tay Celuecus vịn sườn, một tay đỡ mông chàng trai, cụp mắt nhìn dáng vẻ anh lúc này: "Thì ra là trốn ở đây tự an ủi?"
Chàng trai đang động dục đã giày vò bản thân trở nên hỗn loạn, chất dịch bán trong suốt tràn ra từ bụng dưới, chảy xuống hai chân anh, đôi mắt màu nhạt hơi rời rạc, nhưng vẫn lộ vẻ hoảng loạn và xấu hổ, rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn đánh mất tin lý trí cuối cùng.
"Đừng nhìn..." Hô hấp hỗn loạn, giọng run rẩy.
Celuecus buông đuôi quấn lấy eo chàng trai, lúc anh trượt xuống, đuôi cá cuộn lại, để anh lao vào lòng tay mình. Xương sườn ập đến một cơn đau, hắn khó khăn ôm chặt anh, đè chàng trai lúc này đã mềm nhũn ngọt ngào lên cây, hắn cúi đầu, kế sát mang sưng đỏ sau tai anh: "Không phải lần đầu tôi thấy dáng vẻ động dục của anh. Lúc trẻ, tôi từng thấy rồi... lúc đó tôi chưa trưởng thành, anh đã quyến rũ tôi."
Tuy không có ấn tượng, cảm giác xấu hổ vẫn ập đến như điện giật, khiến toàn thân Medusa run lên, anh ngửa đầu nhìn vào đôi mắt xanh lục đang nhìn mình chăm chú, không biết hắn nói thật không, vừa bối rối vừa không biết xoay sở ra sao. Trước đó anh chưa biết mình thật sự là Ceto, trốn sau một lớp màn chắn đối mặt với Celuecus, vẫn có thể còn được lui, nhưng bây giờ không có gì cả.
Hệt như con trai bị tách lớp vỏ ra, bị Celuecus nắm lấy vuốt tùy tiện vân vê, anh bất lực đến cùng cực, bị hắn ép sát, từ từ đến gần.