Editor: Zombie cưỡi Lợn【 Tuần thứ sáu】
“Ái chà chà bác sĩ!” Các đồng nghiệp đang tụ tập ở phòng giải khát nhìn thấy Lăng Thần Nam liền ồn ào: “Tối nay anh đi chơi đánh cầu lông hả?”
Đoán có lẽ do khi mình mang vợt cầu lông đi làm bị mọi người nhìn thấy, Lăng Thần Nam cười khổ: “Có gì lạ sao hả?”
“Chẳng phải anh nói mấy trò thể thao với cầu anh đều chơi rất tệ sao?” Bác sĩ hướng dẫn ở phòng làm việc sát vách nói: “Mấy lần gọi anh đi cùng anh đều không tới.”
“Tệ thật mà.” Lăng Thần Nam chỉ vào cô nàng đang pha trà sữa, nói: “Anh hỏi Tiểu Ngôn, lần trước cô ấy đánh với tôi nửa tiếng đồng hồ rồi thì không thèm để ý đến tôi nữa.”
Cô nàng Trịnh bị điểm danh nhìn sang: “Tư thế thì đẹp đó, nhưng đánh dở kinh khủng.”
Bác sĩ hướng dẫn cười: “Lần này là tập luyện à? Hay tìm thầy dạy?”
Lăng Thần Nam nói: “Có thể nói là như vậy, cũng không rõ trình độ của người thầy này như thế nào, lát nữa mới biết.”
Bác sĩ nháy mắt, lắc lắc vai nói: “Đừng nói là tìm giáo viên nữ nha, mượn cớ là luyện tập để mà gạ gẫm đó chớ!”
Cô nàng Trịnh lộ ra vẻ mặt lo lắng: “Xin đừng, bác sĩ à, anh cứ hãy cùng người ta ăn cơm tán gẫu, đảm bảo sẽ theo đuổi được, chứ chơi đánh cầu lông nguy hiểm lắm.”
Lăng Thần Nam bị đồng nghiệp thay phiên nhau mà sỉ nhục, liền trợn mắt phản bác: “Là nam! Mấy người bớt nhiều chuyện lại đi!”
Hai mươi phút sau, cô nàng Trịnh giật mình nhìn anh chàng bệnh nhân đẹp trai mấy tuần trước có trạng thái tinh thần không ổn định xuất hiện trong phòng trị liệu, cũng mang theo một cái vợt.
Lăng Thần Nam thấy Bạch Thịnh tiến vào, đi về phía chiếc vợt của cậu: “Cái này chắc là đắt lắm, tôi có thể mượn xem không?”
Bạch Thịnh hơi sửng sốt, vợt đã bị đối phương cầm lấy.
Lăng Thần Nam mở ra dây kéo túi đựng, lấy vợt ra, cầm trên tay rất thoải mái, vợt rất nhẹ, cảm giác như không có trọng lượng gì trên tay vậy, anh khảy khảy mấy cọng dây đan vợt, hỏi: “Dây này vừa mới được căng đúng không?”
Bạch Thịnh gật gật đầu: “Được căng ngày hôm qua, lâu rồi không dùng nó.”
Lăng Thần Nam hơi ngại ngùng: “Tôi với cậu vận động, kết quả toàn là khiến cậu phải tiêu tiền.”
Bạch Thịnh lắc đầu: “Không đâu, tôi… ừm, nói chung là cảm ơn anh.”
Lăng Thần Nam cất vợt vào túi đựng, cẩn thận để qua một bên: “Ngồi đi, tuần này cảm thấy thế nào?”
Bạch Thịnh nói: “Cũng tạm, ít gặp ác mộng hơn, mỗi ngày cũng có thể ngủ được vài tiếng.”
Lăng Thần Nam ngồi xuống chiếc ghế xoay bên cạnh cậu, hỏi: “Khẩu vị thì sao? Chắc cũng tốt chứ?”
Bạch Thịnh ấp úng vâng hai tiếng.
Lăng Thần Nam nhướng mày, đối phương cụp mắt xuống, hàng lông mi đổ bóng xuống mí mắt dưới, thấp giọng nói: “Không thèm ăn lắm, chỉ có…”
Lăng Thần Nam nhướng mày cao hơn: “Sao?”
Bạch Thịnh nhỏ giọng nói: “Chỉ có lúc ăn cùng anh là có thể ăn nhiều một chút, những thời gian khác đều là gọi thức ăn ngoài, ăn hai miếng là không ăn nổi nữa.”
Cậu hơi nhấc mắt lén lút nhìn Lăng Thần Nam, đối phương lại không có phản ứng gì, chỉ gật đầu một cái nói: “Thức ăn ngoài quá nhiều dầu mỡ, vẫn nên ăn đồ tự nấu thì hơn.”
Giữ một khoảng cách thích hợp với bệnh nhân, Lăng Thần Nam rất khéo trong việc tách biệt cảm xúc cá nhân khi tiếp xúc gần gũi.
“Lần trước nói đến chuyện cậu và bạn bè mình dần dần xa lánh nhau trong hơn một năm, như vậy công việc thì sao? Cũng tạm thời buông bỏ ư?” Anh hỏi.
Bạch Thịnh khẽ thở một hơi: “Vốn dĩ sau khi tốt nghiệp tôi làm việc hành chính tại một tòa nhà cỡ lớn, chuyên phụ trách xử lý các hồ sơ và bản thiết kế, loại công việc này tuy lương cao nhưng không linh hoạt, tôi không thích lắm. Sau đó một mình tôi tự nhận các hạng mục nhỏ, khoảng chừng cũng một năm rưỡi hoặc hai năm, vừa có khởi sắc thì…”
Cuộc sống sinh hoạt, sức khỏe, sự nghiệp đều bị làm cho hỏng bét.
Lăng Thần Nam nhìn cậu, hỏi: “Bây giờ tình cảnh của cậu đối với Thẩm Dần Xuyên như thế nào?”
Vẻ mặt Bạch Thịnh trống rỗng vài giây, tựa hồ như không biết nên làm sao để đối mặt với vấn đề này, mà Lăng Thần Nam rất kiên nhẫn nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi: “Cậu có hận anh ta không? Hay vẫn còn yêu? Cậu nhớ cảm giác khi yêu anh là gì không?”
Bạch Thịnh ngẩng mặt lên, lắc lắc đầu, rồi lại gật một cái.
【 Chuyện cũ thứ hai của Bạch Thịnh – dây dưa 】
【 Tôi và Thẩm Dần Xuyên ở bên nhau hơn hai năm, chỉ có nửa năm là yêu nhau trong êm đềm, một năm rưỡi còn lại đều là mệt mỏi và dằn vặt nhau.
Hai chúng tôi quen nhau sau hơn ba tháng, anh ta nói với tôi rằng rất thích tôi, mặc dù thời gian rất ngắn. Anh ta không quan tâm đến tâm ý của tôi như thế nào, anh ta chỉ muốn đối xử chân thành với mối quan hệ này, vì vậy xóa hết tất cả các phần mềm kết bạn liên lạc với bạn bè trên điện thoại di động ngoại trừ tôi ra, nói rằng sẽ từ từ chờ tôi, bảo tôi không cần phải áp lực.
Ba tháng đó, anh ta tặng cho tôi một hộp bút máy dùng để vẽ phiên bản giới hạn của nhà thiết kế Liên Danh, cây bút này không chỉ quý mà còn rất khó mua, lúc anh ta đưa cho tôi cũng có hơi do dự, nói là sợ đưa tôi đồ quá đắt sẽ dọa tôi, bộ dáng do dự nhưng chân thành kia khiến người ta không thể không nhận ý tốt của anh ta. Sau đó tôi mới biết khi anh ta mua chiếc bút máy kia còn bị đánh không ít thuế.
Anh ta ghi nhớ đủ các ngày kỷ niệm từ nhỏ đến lớn của chúng tôi, cũng sẽ nhắc nhở thời tiết vào những ngày đó thay đổi như thế nào. Tôi đã sống một mình quá lâu rồi, căn bản không quen việc ở chung như vậy, luôn cảm thấy đối phương trả giá quá nhiều còn mình thì lại vô tâm vô tình, tuy đã cố gắng phối hợp, nhưng khó tránh khỏi việc phí công lao lực. Anh ta cũng sẽ nhớ sở thích của tôi, mới đầu tôi còn cảm thấy đây là săn sóc cẩn thận, sau đó cảm giác lại biến thành áp lực. Thẩm Dần Xuyên nói rằng anh ta không hề thay đổi, người thay đổi là tôi, không còn yêu anh ta nữa, thế nên anh ta làm gì cũng đều khiến tôi chướng mắt.
Tôi nghe anh ta nói như vậy chỉ cảm thấy hoang đường, bây giờ suy nghĩ lại, e rằng anh ta đã đúng.
Bộ dáng lần đầu tiên mất khống chế của Thẩm Dần Xuyên tôi không cách nào quên được, vẻ mặt anh ta đầy phẫn nộ, gần như thay đổi cả mặt mũi, mắt và hai hàng lông mày đều dựng thẳng, thân thể cong lại thành một tư thế xâm lược, anh ta nói: “Bạch Thịnh! Em không cảm thấy mình rất đê tiện à!”
Lý do anh ta nổi điên tôi đã không còn nhớ rõ, mà rất nhiều lời nói lại vẫn rõ ràng trước mắt.
Sau đó anh ta khóc lóc xin lỗi tôi, quỳ gối bên giường tôi, bộ dáng như thể nếu tôi rời đi thì một khắc sau đó anh ta sẽ tự sát.
Dĩ nhiên, khi ấy tôi không biết cái trò này có một quy trình tiêu chuẩn để thực hiện.
Trước khi Thẩm Dần Xuyên hoàn toàn đánh mất lý trí, lần cuối cùng chúng tôi cãi nhau, tôi thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi nhà, anh ta lạnh lùng nhìn tôi nói: “Nếu bây giờ em đi, ngay phút em bước ra khỏi thang máy, tôi sẽ nhảy xuống chết trước mặt em.
Trong nháy mắt đó, tôi đã nghĩ: Chết đi, chết hết đi, tất cả mọi người đều điên rồi.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn không bước ra.
Mà đó là cơ hội cuối cùng để tôi có thể rời đi. 】
Dựa theo tuyến thời gian mà suy đoán, Lăng Thần Nam đoán việc Bạch Thịnh bị ép dùng thuốc và bị giam cầm rất có thể đã diễn ra trong mấy tháng trời, nhưng việc suy nhược tinh thần vì quan hệ yêu thương bất thường này thì phỏng chừng đã diễn biến hơn một năm. Đoạn thời gian một năm đó nói dài cũng không dài lắm, nhưng đủ để thay đổi tính cách và nhận thức xã hội của một người.
Lăng Thần Nam hỏi: “Lúc cậu mới đến, dùng thân phận Thẩm Dần Xuyên nói rằng muốn chọc mù mắt cậu, bẻ gãy chân cậu, những lời này… đều là chính miệng hắn nói?”
Đối phương lắc lắc vai, gật đầu.
Lăng Thần Nam chỉ vào khoảng trống của ghế tựa nói: “Nếu như Thẩm Dần Xuyên đang ở đây lúc này, cậu muốn nói gì với anh ta?”
Bạch Thịnh hơi ngạc nhiên mà nhìn sang nơi anh chỉ, trừng mắt, hít sâu một hơi.
Lông mày cậu giật giật, hơi thở dần trở nên bất ổn, như có chút muốn khóc, lại như không thể kiềm chế. Hầu kết trượt trượt, cậu nuốt nước miếng nhiều lần, mỗi lần đều run rẩy hé môi, nhưng cuối cùng lại ngậm chặt.
Lăng Thần Nam biết cậu không có chuẩn bị kỹ nên chuyển đề tài: “Được rồi, nếu người ngồi ở đây là bạn thân của cậu, bạn gái cũ của cậu, người nhà của cậu, cậu sẽ nói gì với bọn họ?”
Hai hàng lông mày xinh đẹp của Bạch Thịnh cau lại, tràn ngập đau thương mà nhìn chỗ ngồi không có một bóng người.
Cuối cùng, cậu cũng nói: “Tôi, tôi rất nhớ mọi người. Nhưng, mọi ngươi lại không tới cứu tôi. Không một ai tới cả.”
Trong nhất thời, Lăng Thần Nam cũng không biết nói gì. Trước đây anh cảm thấy Bạch Thịnh khó có thể dung nhập vào cuộc sống bình thường như trong quá khứ là vì chướng ngại qua lại giữa người với người, nhưng không ngờ, cậu không chỉ tránh bản thân mà còn trách cả người bên cạnh.
Dù sao, cậu một thân một mình, bị giam cầm và hành hạ lâu như vậy, không biết đã bao nhiêu lần ảo tưởng có một ngày nào đó trời sẽ phái chiến binh xuống giải cứu cậu ra khỏi hố lửa. Nhưng ngày qua ngày, mỗi khi tỉnh lại chỉ nhìn thấy căn phòng tối tăm không ánh mặt trời dưới lòng đất.
Mãi đến tận lúc phát hiện mình tỉnh lại trong cái hố đất đáng sợ, làm một xác chết di động.
Cậu cảm thấy mình bị vứt bỏ.
Lăng Thần Nam nhìn cậu, nhẹ giọng nói: “Bọn họ không có ở đây, nhưng tôi thay bọn họ xin lỗi cậu, nếu chúng tôi có thể giúp cậu sớm một chút thì tốt rồi.”
Hết chương 8